Có một số chuyện phải tự bản thân nghĩ thông, nếu không người khác có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Cố lão thái thái đã nói quá nhiều, không muốn phí lời nữa, mặt không đổi sắc nói: "Cố Nhàn, nếu không phải quá thất vọng với người mẹ ruột như ngươi, Thanh Thư há lại nói ra lời như vậy ư! Cố Nhàn, ngươi trở về từ từ xem xét lại mình đi!"
Cố Nhàn hơi bối rối, nói: "Nương, vậy hai ngày sau ta lại đến đón Thanh Thư về." Cố Nhàn biết rõ, hôm nay mình không thể mang Thanh thư đi.
Hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn Cố Nhàn như vậy đã biết nàng ta không cảm thấy mình có lỗi. Cố lão thái thái thở dài một hơi, trách ai được? Chỉ có thể trách bà không dại dỗ Cố Nhàn cho tốt.
Trở về phòng ngủ, Cố lão thái thái thấy Thanh Thư tựa đầu vào thành giường ngẩn người, thương yêu ôm nàng vào trong ngực nói: "Ngoan, vừa nãy nương con cũng chỉ nhất thời nóng giận mất khống chế, con đừng ghi hận nàng ta."
Thanh thư sờ một bên mặt nóng rát hỏi: "Bà ngoại, ta đúng là do nương ta sinh ra chứ không phải nhặt được?"
Nàng thừa nhận lời nói vừa rồi đúng là có chút không thỏa đáng, nhưng cũng không đến mức nương nàng lại xuống tay nặng như vậy. Cộng thêm chuyện lúc trước, Thanh Thư rất hoài nghi nàng không phải là con ruột.
Cố lão thái thái không nhịn được cười, nói: "Đừng suy nghĩ linh tinh, lúc nương con sinh ra con, chính là bà ngoại ở bên cạnh trông coi đó."
Nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Thanh Thư không còn chút sắc máu, Cố lão thái thái rất đau lòng: "Ngoan, ngủ một lát đi!"
Ở trong những câu hát ru khe khẽ của Cố lão thái thái, rất nhanh Thanh thư đã thiếp đi.
Đến gian ngoài, Cố lão thái thái khôn nhịn được nói với Hoa ma ma: "Ngươi thấy, đứa nhỏ này có thật là đã chạm phải thứ gì không sạch sẽ?" Mặc dù mắng Cố Nhàn, nhưng lời nói của Thanh thư cũng làm bà dấy lên nghi ngờ.
Hoa ma ma đi theo Cố lão thái thái đã ba mươi năm, nói hai người chủ tớ tình cảm như tỷ muội cũng không ngoa: "Ngoại trừ cô nương so với trước kia trở nên hiểu chuyện biết vươn lên, nhìn chung cũng không có gì khác lạ. Lão thái thái, từ trước đến nay cô nương đối với người đều là quấn quýt từ đáy lòng, cái này không giả được."
Nếu thật là có thứ không sạch sẽ, cũng không thể nào dính lão thái thái như vậy.
Cố lão thái thái ngẫm lại cũng thấy đúng, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, là ta nghĩ nhiều rồi."
Hoa ma ma nói: "Lão thái thái, tính tình cô nãi nãi người cũng hiểu rõ. Lão nô thấy, người vẫn nên mang cô nương đi chùa Cam Lộ dâng hương cầu hai lá bùa bình an cho cô nương đeo sẽ ổn thỏa."
Cố lão thái thái gật đầu nói: "Sáng mai chúng ta đi chùa Cam Lộ."
Bây giờ Thanh Thư đã hiểu chuyện, không còn là đứa trẻ mơ mơ màng màng cái gì cũng không hiểu nữa rồi. Nếu Cố Nhàn đi mời cao tăng trừ tà cho Thanh Thư, nhất định hai người sẽ xảy ra hiểm khích.
Để phòng phát sinh ra tình huống này, bà cảm thấy vẫn là mang Thanh thư đi cầu kiến chủ trì chùa Cam Lộ ổn thỏa hơn.
Có chủ trì chùa Cam Lộ, chắc chắn Cố Nhàn và Lâm gia sẽ không tiếp tục hoài nghi.
Tổ tôn hai người vừa dùng xong cơm trưa, Cố nhị thái gia đã vội vã dẫn theo Cố Hòa Kiệt tới cửa.
Cố lão thái thái để Thanh thư về phòng ngủ, bà ở sảnh ngoài tiếp đón hai cha con.
Vừa mới nhìn thấy Cố lão thái thái, Cố Nhị thái gia đã rối rít tạ lỗi: "Đại tẩu, thật xin lỗi, chuyện hoang đường này là Hòa Kiệt với nương hắn làm sai."
Tự thiếp này mua cho Thanh Thư, hôm qua thê tử không đòi được, hôm nay con dâu lại đi tìm cháu gái kể lể. Người không rõ, còn tưởng là bọn họ phí hết tâm tư muốn cướp đồ của đứa nhỏ mất, truyền ra ngoài, cả nhà bọn họ cũng không cần làm người.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục lam)
Cố Hòa Kiệt cúi đầu nói: "Đại bá mẫu, tất cả là lỗi của ta, ta không nên nói chuyện này cho nương biết, kính xin người bớt giận."
Cố lão thái thái cười nhẹ nói: "Bởi vì tự thiếp này vốn là mua cho Thanh thư, cho nên hôm qua ta không tiện đáp ứng mẹ ngươi. Tối qua ta lại hỏi Thanh Thư, con bé biết chuyện có liên quan đến tiền đồ Hòa Kiệt, không chút chần chờ đã đồng ý nhường lại tự thiếp."
Cố nhị thái gia lắc đầu nói: "Đại tẩu, thế này làm sao được? Chúng ta sao có thể lấy đồ của Thanh thư."
Mắt Cố Hòa Kiệt trông chờ nhìn Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái vừa cười vừa nói: "Nếu là chuyện khác, ta nhất định không đồng ý, nhưng việc này lại liên quan đến tiền đồ Hòa Kiệt. Giống như vợ ngươi nói, sau khi Hòa Kiệt bái được danh sư rồi thi đậu tiến sĩ ra làm quan, cũng là vinh dự của toàn bộ Cố gia."
Mao thị và Cố Hòa Kiệt quá tưởng bở rồi, tưởng rằng dựa vào một bản tự thiếp đã có thể bái được danh sư. Nhưng lại không biết những đại nho này trọng danh tiếng nhất, nếu không đạt yêu cầu của bọn họ thì đừng nói là một bản tự thiếp, dù là tặng lễ một rương vàng bọn hắn cũng không chấp nhận.
Cố nhị thái gia nghe xong vô cùng xấu hổ. Chuyện bái sư còn chưa chắc có thể thành, còn nói đến thi đậu Tiến sĩ ra làm quan quang tông diệu tổ, mệt cho Mao thị còn nói ra được.
Cố lão thái thái hướng phía Hạnh Vũ bên cạnh nói: "Đi gọi cô nương đến."
Thanh Thư cầm theo hai bản tự thiếp tới.
Dựa theo tính tình của nàng, nàng thà rằng xé nát tự thiếp này cũng không muốn đưa cho Cố Hòa Kiệt. Nhưng không còn cách nào khác, vì không muốn trở mặt cùng nhị phòng nên chỉ có thể thỏa hiệp.
Cố Nhị thái gia nhìn thấy dấy tay trên mặt Thanh Thư mà giật nảy mình, vội hỏi: "Ai đánh?"
Cố lão thái thái nói: "Không biết Tiểu Nhàn nghe kẻ nào nói Thanh thư không muốn nhường tự thiếp lại, nó tới răn dạy thanh thư một trận, Thanh Thư thấy tủi thân nói lại vài câu. Người mang thai tính tình nóng nảy, nó nóng giận nên tát Thanh Thư một cái."
Cố nhị thái gia xấu hổ không thôi.
Thanh Thư đưa hai bản tự thiếp cho Cố nhị thái gia: "Nhị gia gia, ta đã có tự thiếp. Tự thiếp nhị nãi nãi đưa ta không dùng được, vẫn nên để nhị nãi nãi đưa cho người cần nó."
Cố nhị thái gia nhận lấy tự thiếp xem qua, tức khắc hổ thẹn đến nỗi muốn độn thổ. Lập tức tìm một cái cớ, dẫn theo Cố Hòa Kiệt rời đi.
Cố lão thái thái vỗ lưng Thanh thư, cười nói: "Tại sao lại trả lại tự thiếp về cho nhị gia gia con."
Thanh Thư nói thẳng: "Tự thiếp nhị nãi nãi đưa, chữ trên đó còn không bằng chữ của Chung ma ma."
Cố lão thái thái chọc cái trán của Thanh thư, nói: " Con cái nha đầu này, từ lúc nào trở nên xảo trá như vậy." Thật đúng là không chịu một chút thiệt thòi nào, chẳng qua bà thích.
Miệng Thanh Thư lầm bẩm nói: "Bà ngoại, thiếp chữ như vậy, sao nhị nãi nãi lại không biết hổ thẹn đưa đến để con nhường lại tự thiếp của mình."
Cố lão thái thái cười nhạt nói: "Trước kia nhị nãi nãi con là tiểu thư nhà chủ hộ, Mao chủ bộ quản lý Thừa Phong huyện nhiều năm cũng rất có thế lực, ngay cả huyện lệnh cũng phải nể ông ta ba phần. Vì thế thời gian nàng ta ở huyện thành học tập, được những người theo đuổi gọi là đệ nhất tài nữ Thừa Phong Huyện. Những năm ấy, nàng đều lấy chuyện này làm kiêu ngạo."
Bởi vì Mao chủ bộ đắc tội huyện lệnh, bị đối phương tính kế cho nên phạm sai lầm lớn, bị cách chức. Thời gian ông ta nhậm chức đã đắc tội rất nhiều người, sau khi cách chức không còn chỗ dựa bị người người xa lánh. Rất nhanh Mao gia đã lụn bại. Nếu không, lão nhị Cố gia cũng không lấy được nàng ta.
Chân mày Thanh Thư run rẩy, hỏi: "Bà ngoại, không phải là bà ấy thường xuyên làm loại chuyện này chứ?"
Thấy Cố lão thái thái gật đầu, Thanh thư cũng bó tay rồi.
Người một chút, Thanh Thư nói: "Bà ngoại, thế nhưng quyển tự thiếp kia là chúng ta bỏ ra một trăm sáu mươi lượng bạc mua về. Bà ngoại, bọn họ sẽ không cứ cầm đi như vậy chứ?" Cho dù không trả bạc, mặt khác cũng phải đền bù tổn thất mới được. Nếu không thì quá lỗ rồi.
Cố lão thái thái cười đến mức không ngừng lại được: "Không ngờ tới Thanh Thư nhà ta còn là một tiểu quỷ ham tiền nha! Yên tâm, nhị gia gia con vẫn còn muốn mặt mũi đấy, chắc chắn sẽ bồi thường cho con."
Vậy là tốt rồi, nếu không nàng nhất định sẽ đau lòng đến mức không ngủ nổi.
Cố lão thái thái đổi chủ đề: "Ngày mai ta chuẩn bị đi chùa Cam Lộ dâng hương, con đi cùng ta."
Thanh Thư gật đầu nói: "Được." Xem ra chuyện hôm nay không chỉ làm nương dấy lên nghi ngờ, mà ngay cả bà ngoại cũng không an tâm. Khụ, còn chưa đủ trầm ổn, sau này cho dù là chuyện gì cũng không thể xúc động,phải nghĩ trước làm sau.
*Chú thích: 1. Tên một chức quan, có từ đời nhà Hán, trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch một cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương.