NHÀ CÓ HÃN THÊ LÀM SAO PHÁ



Uống thuốc xong, cảm thấy thoải mái hơn một chút, Viên thị mới nói với Cố Hòa Bình: "Bây giờ ngươi phải về xin lỗi mẫu thân ngươi, xin bà ta tha thứ."
Cố Hoà Bình lắc đầu, nói: "Nương à, cứ coi như con quay về xin lỗi đi chăng nữa, bà ấy cũng sẽ không tha thứ cho con."
Nếu là thân sinh, việc làm ăn trong nhà đã sớm giao cho hắn, đâu lý gì đến tận giờ vẫn không cho hắn động chạm vào việc buôn bán trong nhà mà chỉ cho hắn làm quản sự một cửa hàng gạo! Bây giờ đã bị đuổi ra ngoài, hắn cũng không muốn tự chuốc thêm nhục nhã vào thân nữa.

Không thể không nói, chiêu tẩy não của hai cô cháu Viên thị đối với Cố Hòa Bình rất thành công.

Viên thị dùng sức đập vào ván giường, nói: "Ngươi không đi thì làm sao biết là không được hả?"
Cố Hoà Bình cười khổ: "Nương, đủ rồi! Con có tay có chân, có thể nuôi sống vợ con.

Hơn nữa, chuyển ra rồi con cũng có thể dễ dàng hiếu thuận với người hơn."
Hắn thật sự không muốn tiếp tục nhìn sắc mặt lão phu nhân sống qua ngày như trước đây nữa.

Sống như thế một chút tôn nghiêm cũng không có.

Viên thị tức hổn hển: "Không được! Cho dù bà ta không tha thứ, cũng không thể để ngươi dọn ra khỏi nhà như thế, ít nhất phải phân một nửa gia sản cho ngươi." Nhi tử của bà gọi Thang thị là mẫu thân nhiều năm như vậy, có thế nào cũng không thể cứ tính qua loa như vậy được.

Bà ta cũng không nghĩ xem, năm đó Cố lão phu nhân tuyệt nhiên không có dự định nhận Cố Hòa Bình làm con thừa tự.

Là vợ chồng bọn họ tỉ tê dụ dỗ Cố lão thái gia, mới thành công để Cố Hòa Bình được nhận làm con thừa tự ở đại phòng.

Cố Hoà Bình nói: "Nương, trừ tòa nhà này, mẫu thân còn giao cửa hàng lương thực cho con, ngoài ra còn cấp thêm cho con hai nghìn lượng bạc."

Ít đồ này làm sao thỏa mãn được Viên thị: "Không được, cửa hàng lương thực không kiếm được bao nhiêu tiền.

Muốn cho, cũng phải cho tiệm tơ lụa hoặc tiệm trà mới phải."
Cố Hoà Bình trầm mặc nói: "Nương, cả mặt con mẫu thân còn không muốn nhìn, cứ thế để con chuyển ra ngoài.

Làm sao bà có thể đem tiệm tơ lụa hay tiệm trà cho con được?"
Lúc ấy hắn còn cho là mình phải tay không chuyển ra ngoài.

Đối với hắn, Cố lão phu nhân cho cửa hàng lương thực đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Viên thị vừa nghĩ đến tính tình của Cố lão phu nhân, lại nhịn không được mắng Viên San Nương máu chó ngập đầu.

Viên San Nương gục đầu xuống, để bà ta tùy ý mắng nhiếc.

Mắng đã rồi, Viên thị nói với Cố Hòa Bình: "Lấy khế ước mua bán nhà và bạc cho ta bảo quản."
Cố Hoà Bình còn chưa lên tiếng, Viên San Nương đã sốt ruột trước: "Cô mẫu, mấy thứ này chúng con sẽ tự giữ kỹ."
Viên thị quét mắt liếc Viên San Nương, nói: "Cái đức hạnh của ngươi ra sao ta còn không biết ư? Mấy thứ này vào tay ngươi sợ là chưa đầy một năm đã thất lạc hết sạch."
Thời điểm còn ở Cố phủ, hàng tháng Viên San Nương đều phải đặt mua son phấn, bột nước, quần áo mới, hơn nữa lại toàn là hàng thượng đẳng.

Ngoài ra, đồ ăn thức uống ở Cố gia ngon như vậy mà mỗi tháng nàng ta còn nhiều lần đi tiệm ăn.

Trước kia nàng ta ở Cố gia sống như thế nào bà không quan tâm, nhưng hiện tại bà tuyệt không cho phép có cái lệ đó.

Cố Hoà Bình cũng không đồng ý, nói: "Nương, con còn cần giữ bạc lại để làm ăn buôn bán."
Viên thị cao giọng nói: "Buôn bán gì chứ? Cầm số tiền này mua hai cái cửa hàng, rồi thu tiền cho thuê đi thôi."
Tuy rằng nhân phẩm Viên thị không được tốt lắm, nhưng đúng thực là suy nghĩ vì Cố Hòa Bình.

Hiểu con không ai bằng mẹ, bà ta biết rõ Cố Hòa Bình cũng không phải là nhân tài kinh thương.

Cho nên bà ta muốn mua hai cái cửa hàng nữa, sau này cho dù việc kinh doanh của cửa hàng lương thực không tốt, chỉ với tiền cho thuê ba cái cửa hàng này cũng đủ cho một nhà bọn nó cơm áo không lo.

(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Đáng tiếc Cố Hòa Bình vốn vẫn luôn nghe lời, vậy mà lần này lại không hiểu cho khổ tâm của bà, nói thế nào cũng không đồng ý giao tiền ra cho bà ta.

Ngay cả khế ước nhà đất và cửa hàng hắn cũng không lấy ra, làm Viên thị tức đến mức suýt chút nữa lại ngất đi.

Bên kia phố Tú Thủy thì huyên náo túi bụi.

Mà Cố lão phu nhân ở nơi này cũng không dễ chịu gì.

Nghe tiếng Cố lão phu nhân tiếp tục thở dài, Thanh Thư nhịn không được, hỏi: "Bà ngoại, người sao vậy? Có phải là hối hận khi phân cữu cữu ra ngoài?"
Cố lão phu nhân lắc đầu đáp: "Không phải.


Bà đang nghĩ đến việc sang năm, khi con theo mẹ con đi Kinh thành, lại để ta ở đây một mình cô đơn rồi…"
Thanh Thư cảm thấy đây căn bản không phải vấn đề, bèn cười nói: "Bà ngoại, người có thể đi Kinh thành cùng chúng con mà!"
Cố lão phu nhân lắc đầu: "Cha con cũng không phải là tới ở rể, sao có thể để cha con dưỡng lão cho ta.

Cho dù cha con có đồng ý, tổ phụ tổ mẫu con cũng sẽ không đồng ý."
Thanh Thư cố ý bày ra vẻ mặt không hiểu, nói: "Bà ngoại, hiện giờ thân thể người vẫn kiện khang, trong tay lại có tiền, nào cần cha con dưỡng lão cho người?"
Chỉ cần có tiền, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Bà ngoại nàng có tiền, đi Kinh thành cùng các nàng hoàn toàn không thành vấn đề.

Ngừng một chút, Thanh thư lại nói: "Bà ngoại, chờ người già rồi, không động đậy được nữa thì con cũng đã trưởng thành.

Đến lúc đó, con sẽ chăm sóc người."
Điều làm Cố lão phu nhân sợ nhất chính là khi già rồi không động đậy được, trong khi bên người lại không có người thân kề bên.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh ấy, trong lòng bà lại càng sợ hãi.

Nghe Thanh Thư nói thế thật chẳng khác gì là cho bà uống một liều thuốc an thần.

Ôm Thanh Thư, Cố lão phu nhân vui tươi hớn hở nói: "Vẫn là bảo bối của ta ngoan ngoãn hiếu thuận nhất!"
Việc Cố Hòa Bình không để tâm đến dưỡng mẫu rất nhanh đã truyền ra khắp huyện Thừa Phong.

Ban đầu, lúc Trần ma ma đi mua đồ ăn nghe được việc này còn không tin, nhưng lại thấy mọi người đều nghị luận ầm ĩ.

Có câu không có huyệt thì làm sao có gió, bà nhanh chóng về nhà kể cho Cố Nhàn.

*Chú thích: Nghĩa tương tự câu "Không có lửa thì làm sao có khói", câu 空穴不来风 ẩn dụ những lời đồn đại phải có cơ sở, nguyên do của nó.Từ 穴 ở đây là chỉ cái hang, cái động hoặc lỗ hổng mà gió có thể chui qua.

Cố Nhàn có chút sững sờ: "Nương đuổi Hòa Bình ra ngoài? Làm sao có thể?"
"Phu nhân, vẫn là về hỏi cụ thể xem sao đi." Chuyện huyên náo xôn xao như vậy, tám chín phần mười là thật rồi.

Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho lão phu nhân đuổi hai người đó ra ngoài.

Về đến nhà, vừa trông thấy Cố lão phu nhân, Cố Nhàn lập tức hỏi: "Nương, con nghe nói người đuổi Hòa Bình ra ngoài.

Nương việc này không phải thật đấy chứ?"
Cố lão phu nhân ừ một tiếng, đáp lời: "Là chính bản thân hắn muốn chuyển ra chứ không phải ta đuổi ra.

Cũng vì xét đến thời gian làm mẫu tử bao lâu nay, ta cho hắn nhà ở, cửa hàng, còn kèm thêm hai nghìn lượng bạc.

Chỉ cần bọn hắn không tùy tiện phung phí, đời này cũng có thể áo cơm không lo."

Lời này chẳng qua là nói cho Cố Nhàn nghe.

Từ nhỏ, đồ ăn, đồ dùng của Cố Hòa Bình đều là những thứ tốt nhất, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ thiếu tiền dùng.

Mà Viên San Nương vốn đã quen thói cẩm y ngọc thực, nào chịu được bữa cơm rau dưa qua ngày.

Hai nghìn lượng bạc ấy, nhiều nhất chỉ đủ cho bọn họ tiêu dùng một năm thôi.

Còn cửa hàng, nhìn Cố Hòa Bình không có chủ kiến thế kia, nói không chừng chưa được bao lâu đã phải đóng cửa.

Cố Nhàn có chút nóng nảy, nói: "Nương, không phải là bởi vì chuyện của Thanh Thư cho nên mới náo thành như vậy chứ?"
Cố lão phu nhân không muốn phải tự mình nói tới những chuyện phiền lòng này: "Hoa ma ma, bà nói lại chuyện này với nó một lần đi!"
Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Cố Nhàn sợ đến ngây người: "Viên San Nương ngày ngày chửi mắng người mà Hòa Bình cũng mặc kệ? Nương, đây không phải là sự thật chứ?"
Ở trong lòng Cố Nhàn, Cố Hòa Bình vẫn luôn là một đệ đệ tốt, tri kỷ nghe lời trước kia.

Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.

Thấy được hai con hình nhân, Cố Nhàn vừa tức vừa giận: "Con với nàng ta không oán không cừu, vì sao nàng ta muốn hại con?
Nàng không chỉ chưa từng hại Viên San Nương, còn luôn nói lời tốt cho Viên San Nương trước mặt nương của mình.

Cố lão phu nhân khinh thường nói: "Ta cũng chỉ có một đứa con gái là ngươi, ngươi gặp chuyện bất trắc, tám chín phần mười là ta cũng sẽ nằm xuống.

Đến lúc đó, Cố gia chẳng phải sẽ rơi vào trong tay Cố Hòa Bình, mà nàng ta cũng liền có thể lên làm chủ nhà hay sao!"
Cố Nhàn không thể tin, bèn hỏi: "Nàng ta… Nàng ta sao có thể ác độc như vậy được?"
Cố lão phu nhân cười giễu một tiếng rồi nói: "Cố Hòa Bình biết chuyện nàng ta làm, lại giả vờ ngốc, sợ là cũng ước gì ta chết đi."
Nếu là lúc trước, nhất định Cố Nhàn sẽ nói tốt giúp cho Cố Hòa Bình, nhưng bây giờ nàng lại im lặng.

Viên San Nương làm ra chuyện như vậy mà Cố Hoà Bình còn che chở nàng ta.

Thậm chí vì cái độc phụ đó mà từ bỏ, không để ý đến nương của nàng.

Dù tính tình nàng tốt, nhưng cũng không phải là Thánh Mẫu.

Cố Nhàn nói: "Nương, cái loại người vô tình vô nghĩa như vậy không đáng để người thương tâm.".


Bình luận

Truyện đang đọc