NHÃI CON TIỂU LONG LẠI ĂN VẠ TA

Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

"Này, sao hai người không phản ứng gì hết?"

Giản Ninh lấy đồ ăn ra, mùi hương ngọt ngào của bánh tart trứng và điểm tâm ngọt lập tức tỏa ra khắp phòng.

Nghe Một Chút ngồi bên cạnh Diệp Lan, ánh mắt sáng lên, nước miếng cũng sắp chảy ra.

"Nghe Một Chút! Muốn không nào?"

Giản Ninh cười hắc hắc, giơ cao bánh tart trứng, cố ý không cho nó.

"Nghe Một Chút, nhóc hôn tôi một cái, tôi sẽ đút bánh tart trứng cho nhóc."

Nghe Một Chút nhìn Giản Ninh đưa mặt đến gần, lại nhìn bánh tart trứng trên tay cậu, không chần chờ chút nào, tay nhỏ ôm cổ Giản Ninh dán lên mặt cậu ta một cái hôn ướt nhẹp.

Giản Ninh được thân thân rất thỏa mãn, cũng hôn lại nó mấy cái.

Nghe Một Chút giơ tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ, tốt tính mà nhắc nhở Giản Ninh:

"Đói!"

Giản Ninh cầm bánh tart trứng trong hộp ra, đút vào miệng nó.

Trong trường học có bánh tart trứng nhỏ, lúc mua Giản Ninh cố ý mua loại này, đút cho Nghe Một Chút liên tục vài cái, còn dư lại, Giản Ninh đều cho Diệp Lan.

Hai người thường xuyên cho nhau đồ ăn, tôi ăn của cậu, cậu ăn của tôi đã tập mãi thành quen nên Diệp Lan cũng không từ chối.

Diệp Lan ăn một cái xong thì nhìn Giản Ninh đang đùa giỡn với Nghe Một Chút, thanh thanh giọng nói:

"Ninh Ninh, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Giản Ninh ngẩng đầu, khó hiểu hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Diệp Lan ôm Nghe Một Chút lại, khẩn trương nhìn Giản Ninh, dự phòng trước một câu cho cậu ta:

"Là việc về Nghe Một Chút, có khả năng sẽ dọa đến cậu."

Giản Ninh nhìn nhìn Nghe Một Chút khả ái, nhăn mặt:

"Nghe Một Chút sao có thể dọa được tôi?"

Bây giờ cậu ta đang rất hâm mộ Diệp Lan, không cần sinh cũng có thể trực tiếp có được Nghe Một Chút đáng yêu như vậy.

Nhưng khi cậu ta nói với Hoắc Lẫm về Nghe Một Chút, Hoắc Lẫm cũng chẳng phản ứng gì.

"Khụ khụ."

Diệp Lan chọc chọc Nghe Một Chút, để nó chuẩn bị biến hình.

"Ninh Ninh à, thế này...ờm, tôi muốn nói."

Giản Ninh nhìn Diệp Lan:

"Nói đi nói đi, tôi càng muốn nghe xem cậu muốn nói gì."

"Nghe Một Chút không phải là đứa nhỏ của con người. "

Giản Ninh: "?"

Cậu ta mê man nhìn Nghe Một Chút ngoan ngoãn ngồi ở trên giường:

"Không phải đứa nhỏ của con người? Chẳng lẽ thật sự là thiên thần nhỏ?"

Diệp Lan: "......", vẻ mặt phức tạp:

"Đừng ngắt lời lung tung."

Tiết tấu Diệp Lan cố gắng xây dựng sắp bị rối loạn!

"Được được được, cậu tiếp tục nói."

Diệp Lan "ừ", cúi đầu nhìn Nghe Một Chút:

"Nghe Một Chút, biến thành bản thể đi."

Nghe Một Chút nhận được chỉ thị của ba ba, không do dự gì mà biến thành Thao Thiết nhỏ.

Kỳ thật Thao Thiết nhỏ sinh ra rất đáng yêu, một nắm nho nhỏ, nhìn qua còn hơi trơ trọi.

Giản Ninh: "......" hóa đá tại chỗ.

Thời gian từng chút qua đi, Diệp Lan lo lắng nhìn Giản Ninh, nhỏ giọng mở miệng hỏi:

"Ninh Ninh, cậu... cậu khỏe không?"

"Cậu đừng sợ, Nghe Một Chút không xấu, nó là, nó là...."

"Thao Thiết."

Giản Ninh chậm rãi phun ra hai chữ.

Lần này lại là Diệp Lan ngây ngốc.

Cậu còn chưa nói cho Giản Ninh thân phận của Nghe Một Chút, sao cậu ta biết được?

Giản Ninh nhìn Diệp Lan khiếp sợ và Nghe Một Chút đang bất an, sâu kín thở dài.

"Diệp Diệp, nếu cậu nói với tôi chuyện này, tôi cũng thẳng thắn với cậu một việc."

"Chuyện gì?" Diệp Lan ngơ ngác hỏi.

Giản Ninh ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh nói:

"Tôi cũng không phải người."

Miệng Diệp Lan hơi hơi mở ra, bị tin tức này công kích nói không nên lời.

Loay hoay hồi lâu, thì ra trong phòng ký túc xá này, mọi người đều không phải người.

"Ninh Ninh, cậu...cậu là yêu quái nào?"

Giản Ninh nhìn cửa đã được cậu thuận tay khóa lại lúc nãy, quyết định biến thành bản thể.

Một con hồ ly nhỏ nhìn qua giống như dinh dưỡng không đủ, trên đầu là lông dài màu vàng đang ngẩng lên đối diện với Diệp Lan.

"Tôi là Cửu Vĩ Hồ."

( Cửu Vĩ Hồ: sinh vật thần thoại của Đông Á)

Diệp Lan nhìn cái đuôi của Giản Ninh, nghi ngờ hỏi:

"Nhưng cậu chỉ có một cái đuôi."

Giản Ninh bị chọc vào nỗi đau, bộ dáng ũ rũ đi trong một giây:

"Cái đuôi của tôi bị đứt rồi."

Cậu ta quay đầu lại, sờ sờ cái đuôi còn sót lại của mình, rồi nằm ngửa ra, bốn chân hướng lên trời.

"Diệp Diệp, tôi sống hai đời rồi, đời đầu, sau khi thành niên thì kết hôn với lão công của tôi, được nửa năm thì anh ấy qua đời."

"Tôi không muốn sống một mình nên chạy đến trước mộ của anh ấy, đập đầu vào bia đá đi theo."

"Bất ngờ là tôi không chết, tuy cái đuôi bị đứt nhưng được sống lại lần nữa."

Diệp Lan nghe Giản Ninh kể về những việc cậu ta đã trải qua, thật lâu cũng không thể hoàn hồn.

Này...chuyện này cũng quá khó tin!

Giản Ninh để lộ chân tướng, trong nháy mắt, Diệp Lan cảm thấy thân phận của cậu và Nghe Một Chút cũng không là chuyện gì lớn.

Sự thật được chia sẻ cho nhau, Giản Ninh lại biến trở về, từ lúc cậu ta biến về bản thể Nghe Một Chút ở bên cạnh đã muốn nắm cái đuôi xù kia, bây giờ được cậu ta bế lên, hôn một cái thật mạnh.

"Tôi chỉ sợ quỷ, không sợ yêu quái, huống chi Nghe Một Chút còn đáng yêu như vậy."

Nghe Một Chút nghe được lời khen này, đôi mắt đều cong lên.

Diệp Lan nói quyết định của mình với Giản Ninh, muốn tạm thời nuôi Nghe Một Chút ở đây.

Giản Ninh nghe xong lập tức gật đầu đồng ý.

"Được đó, vừa lúc tôi cũng muốn chăm sóc Nghe Một Chút."

Hai người cùng nhất trí, Diệp Lan nhẹ nhàng thở ra.

Cùng ngày, Diệp Lan ôm cặp sách, Giản Ninh xách theo sữa bột đã được chia thành hộp nhỏ và một ít những thứ khác, cùng nhau vào phòng học.

Nghe Một Chút giấu trong cặp sách, trảo trảo ôm bình sữa, biểu hiện thập phần ngoan ngoãn.

Diệp Lan nói không cho nó phát ra âm thanh, nó cũng thật sự không hé răng.

Đói bụng hoặc là muốn xi xi thì lặng lẽ túm túm Diệp Lan hoặc tay của Giản Ninh, sau đó chờ nhét bình sữa hoặc là đưa tới phòng vệ sinh giải quyết.

"Ninh Ninh."

Trở lại ký túc xá, Diệp Lan cảm thấy đã bớt lo:

" Sau này tới ngày giám thị kiểm tra, chúng ta có thể mang Nghe Một Chút đến phòng học, những ngày khác thì để nó tự chơi trong ký túc xá."

"Ừ!"

Giản Ninh đáp ứng một tiếng rồi bổ sung:

"Tôi đã nhờ người khác mua rất nhiều đồ chơi, đến lúc đó có thể để Nghe Một Chút chơi, sẽ không nhàm chán."

Hai người mang theo Nghe Một Chút, không ngờ đã chăm sóc được một thời gian.

Trong thời gian đó, Tống Du cũng đến đây, muốn đón Nghe Một Chút đi nhưng nó lại từ chối rất quyết liệt.

Diệp Lan sợ rằng bây giờ ép buộc đưa nó đi, sau này nó lại lén chạy ra như lần trước, vì thế quyết định để nó ở bên cạnh mình.

Thời gian từng chút qua đi.

Long Ngân đã dưỡng thương xong cũng không rảnh rỗi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn về chuyện hộ khẩu.

"Ba ba."

Long Ngân tự mình hiểu lấy mà không đi tìm Long Dực, tìm Mộc Hề.

"Con không muốn không có hộ khẩu."

Hắn lôi kéo cánh tay Mộc Hề, gương mặt có vài phần tuấn tiếu giống Long Dực, tràn đầy tủi thân:

" Con muốn đi học."

"Con có thể về Long Cung đi học."

"Con không về, con ở bí cảnh lâu như vậy, chính là muốn cùng Diệp Diệp đi học."

Mộc Hề cứng họng.

Kỳ thật y rất muốn giải quyết hộ khẩu cho con trai, nhưng mà....

"Cha con nói, bảo con đi tìm ông ấy rồi sẽ giải quyết cho con."

Long Ngân không hề nghĩ ngợi liền dùng sức lắc đầu:

"Ông ấy sẽ không làm cho con đâu, chỉ muốn nhìn con cầu xin ông ta, cầu xin xong lại cười nhạo con, cười nhạo xong thì muốn từ chối không làm."

Long Ngân thập phần quen thuộc người cha của mình, còn hiểu rất rõ ràng kịch bản của ông ta.

"Ba ba."

Long Ngân lại đeo bám Mộc Hề nói:

"Con muốn đi học, con không muốn làm một con rồng thất học."

Đeo bám hơn một tuần, Mộc Hề mềm lòng nên đành đồng ý.

"Thôi được."

Y sờ sờ đầu con trai:

"Ba có thể làm hộ khẩu cho con, nhưng sau này con phải nghe lời."

Long Ngân gật đầu, đáp ứng rất rấtnh:

"Được, con sẽ nghe lời."

Hộ khẩu xem như lo xong nhưng lúc này trường học lại không nhận người, nơi Diệp Lan học lại là trường trọng điểm cao trung, muốn nhét người vào lúc này là rất khó khăn.

Long Ngân không tin, tự mình đi đến trường học, kết quả, cũng bị cự tuyệt như vậy.

Long Ngân ôm một bụng tức giận nhưng cũng không đi gặp Diệp Lan, hắn tính tạo cho Diệp Lan một niềm vui bất ngờ.

Đến khi sắp xếp xong việc ở trường học sẽ lại xuất hiện trước mặt Diệp Lan.

Vì niềm vui bất ngờ này, Long Ngân bận rộn rất nhiều, rốt cuộc hắn cũng thông qua khảo thí cuối cùng của trường học, thuận lợi đạt thành mục tiêu.

Trong trường học, Diệp Lan vẫn không hề biết gì về những chuyện này.

"Diệp Diệp."

Giản Ninh biết trước một ít tin tức, vừa về ký túc xá liền nói với Diệp Lan:

" Khối chúng ta hình như sắp có người chuyển tới đó."

Diệp Lan đang làm bài tập, nghe vậy, đầu cũng chưa nâng một chút:

"Chuyển thì chuyển, liên quan gì đến chúng ta."

Tâm tư Giản Ninh có chút lung lay, vẫn mang tiết tấu nói:

"Ai nói không liên quan, lỡ như chuyển tới lớp chúng ta thì sao?"

"Diệp Diệp, trường chúng ta chính là trường cao trung trọng điểm, tôi nghe nói, học sinh chuyển từ những trường khác qua đây, khi kiểm tra đều đạt thứ hạng đếm ngược."

Giản Ninh càng nói càng hưng phấn:

"Nếu lần này học sinh chuyển tới lớp chúng ta, nói không chừng tên của chúng ta liền có thể tiến lên trên một bước!"

Diệp Lan: "......"

Cậu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Giản Ninh rồi sau đó lời nói thấm thía mà khuyên nhủ:

"Ninh Ninh, cậu không thể đầu cơ trục lợi như vậy."

"Muốn tăng thứ tự của mình lên, chỉ có dựa vào bản thân học tập cho tốt."

Giản Ninh bị Diệp Lan nói một hồi, cũng bò lại làm bài tập:

"Tôi cảm thấy gần đây bản thân có tiến bộ, tuy rằng thứ tự còn không đi lên, nhưng điểm của tôi cũng đã cao hơn, đúng rồi, tôi còn giảng đề cho Hoắc Lẫm đó!"

Diệp Lan: "?"

Cậu lập tức dừng bút:

"Cậu giảng đề cho Hoắc Lẫm?"

Hoắc Lẫm là giáo bá du thủ du thực có tiếng ở trường cao trung kế bên, cũng là lão công mất sớm của Giản Ninh ở kiếp trước

"Đúng vậy."

Giản Ninh đúng lý hợp tình nói:

"Tuy rằng tôi là thứ nhất đếm ngược nhưng tôi học ở cao trung trọng điểm, còn trường hắn học là trường rất tệ, bản thân hắn cũng không chịu học."

Cho nên, học dốt hàng năm đều thứ nhất đếm ngược, theo như cách nói này, cảm thấy bản thân mình hoàn toàn có thể giảng đề được.

Diệp Lan tổ chức ngôn ngữ mấy lần cũng mê man không tìm được lời để nói.

Cuối cùng, Diệp Lan từ đáy lòng mà cảm tháng với Giản Ninh:

"Ninh Ninh, cậu rất tự tin, thường xuyên làm tôi mặc cảm không bằng."

Giản Ninh mờ mịt:

"Cậu đang khen tôi à?"

Diệp Lan che lại lương tâm, gật gật đầu.

Biết được Giản Ninh tự giúp Hoắc Lẫm học bổ túc, Diệp Lan sợ cậu ta học dốt giảng đề lung tung, chỉ có thể lôi kéo cậu ta tiếp tục học tập, nhanh chóng thăng hạng cho cả hai.

Đến nỗi, việc Giản Ninh nói có học sinh chuyển trường, Diệp Lan cũng không để ở trong lòng, cách ngày thì đã quên.

Bây giờ Diệp Lan nỗ lực học tập mỗi ngày, còn phải chăm sóc cho Nghe Một Chút nên rất bận, không muốn phân tâm đi suy nghĩ chuyện khác.

Lớp học.

Trong giờ giải lao, các bạn học đều vô cùng náo nhiệt, nói chuyện đùa giỡn.

Diệp Lan không quá hòa hợp với tập thể, không phải cố ý không hòa đồng, mà xem như bị xa lánh.

Sinh hoạt và giải trí hầu như không có gì đặc sắc, các bạn học khác, người thì theo idol, người đọc tiểu thuyết, ăn mặc thời thượng, nếu không thì cũng mang tai tiếng nào đó trong trường, Diệp Lan hầu như không thể giao lưu được về bất cứ điều gì.

Hơn nữa thành tích của Diệp Lan lại kém, dần dà bị bạn học xem thường, xa lánh.

Giản Ninh cái gì cũng biết, những đề tài này kia đều có thể giao lưu, nhưng sau khi cậu ta phát hiện Diệp Lan bị xa lánh, rất có nghĩa khí mà từ chối chơi cùng các bạn học khác, chỉ theo Diệp Lan cùng tiến cùng lui, cùng nhau nói chuyện phiếm và học tập, bây giờ còn thêm một nhiệm vụ quan trọng: chăm sóc Nghe Một Chút.

Bình luận

Truyện đang đọc