NHÃI CON TIỂU LONG LẠI ĂN VẠ TA

Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Kì nghỉ đông của năm hai đại học, Diệp Lan trải qua ở nhà Tống Du.

Mấy năm nay, tuy mọi người đều ở cùng một thành phố, nhưng mỗi dịp tết đến, số lần mọi người tụ tập đông đủ cũng không nhiều.

Long Dực nếu không mang Mộc Hề về Long Cung, tham quan kho vàng của hắn, thì cũng mang Mộc Hề về nơi hai người từng ở trên núi, tìm về ký ức lúc xưa.

Tóm lại, Long Dực bày Thần khí ra, muốn đi đâu thì đi.

Tống Du và Lăng Cảnh thì tốt hơn một chút, nhưng mấy năm trước cũng thường thường có hoạt động khác.

Đến năm nay, Tống Du lên tiếng từ sớm:

"Năm nay mọi người đừng đi chơi nữa, chúng ta phải ăn bữa cơm đoàn viên!"

Diệp Lan rất nghe lời Tống Du, nghe anh nói muốn ăn bữa cơm đoàn viên, liền ngoan ngoãn chờ bữa cơm đoàn viên.

"Diệp Diệp, có lạnh hay không?"

Ngoài trời tuyết còn đang rơi, vì muốn đi ăn bữa cơm đoàn viên hôm nay, Long Ngân bọc Diệp Lan kín mít, bọc xong còn quàng thêm một cái khăn quàng cổ.

Nghe Một Chút cũng giống vậy.

Nó và Diệp Lan mặc đồ đôi cha con, áo bông nhỏ màu đỏ làm khuôn mặt bánh bao trắng nõn càng đẹp hơn.

Diệp Lan nắm tay Nghe Một Chút, bất đắc dĩ nói với Long Ngân:

"Anh nhìn em với Nghe Một Chút đi, đều bị anh bọc thành quả cầu rồi, sao có thể lạnh được."

Nghe Một Chút là ấu tể thần thú, cho dù không mặc dày như vậy cũng sẽ không quá lạnh.

Nhưng mà, có một loại lạnh, tên là "ba của bạn thấy bạn lạnh".

Chân ngắn của Nghe Một Chút còn bước chưa vững mà cũng bị bọc thành cầu, quá tốt rồi.

Đi được vài bước thì ngã cái "oạch" trên mặt đất.

Cũng may trên mặt đất là tuyết, nếu không cái mặt bánh bao đã tiếp xúc thân mật với mặt đất.

"Ba ba."

Được ba ba đỡ dậy từ trong đống tuyết, Nghe Một Chút ôm cổ Long Ngân, tủi thân nói:

"Nghe Một Chút, mập!"

"Không mập không mập."

Long Ngân thân thân khuôn mặt nhỏ của nó, lại dành một bàn tay giữ chặt tay Diệp Lan:

"Nhóc và Diệp Diệp ba ba của nhóc đều quá gầy, thừa dịp ăn tết, hai người phải tẩm bổ nhiều hơn."

Diệp Lan cự tuyệt:

"Em không cần ăn cho mập đâu."

Tuy tình cảm của cậu và Long Ngân rất tốt, cậu biết cho dù bản thân có mập ra thì Long Ngân cũng sẽ không ghét bỏ.

Nhưng mà.....

Sau khi xác định yêu đương, Diệp Lan cũng trộm lên mạng internet tìm hiểu xem phải yêu như thế nào, cho nên đã đọc được vài cuốn sách nói về tình yêu, đối với những điều được nói trong đó cũng rất tin tưởng.

Nếu cậu mập lên, chắc chắn sẽ không đẹp như bây giờ.

Càng mập lên, càng khó coi.

Long Ngân không chê, chính cậu cũng phải ghét bỏ bản thân.

Không chỉ Diệp Lan không muốn ăn cho mập, Nghe Một Chút cũng không muốn chút nào.

Mấy người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến nhà Tống Du.

Trong nhà, Tống Du đang cắt các loại giấy màu đỏ tươi, muốn dán lên kính, trang trí cửa sổ.

Nhưng thủ công của anh quá kém, cắt một đống đều xấu đến chính anh cũng nhìn không nổi.

Lăng Cảnh đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa cơm tất niên, muốn tới đây hỗ trợ nhưng Tống Du không cho.

Vừa lúc, Long Ngân và Diệp Lan đến đây.

"Diệp Diệp."

Tống Du nhìn thấy Diệp Lan, đôi mắt đều sáng lên:

"Anh nhớ là em biết cắt cái này đúng không?"

Diệp Lan gật gật đầu.

Khóa cha con hỗ động trong nhà trẻ của Nghe Một Chút cũng có hoạt động cắt thủ công này, Diệp Lan vốn dĩ rất khéo tay, cắt thủ công rất đẹp.

Cậu nhìn nhìn một đống giấy muốn cắt thành hình, lại nhìn nhìn Lăng Cảnh bận rộn trong phòng bếp, lâm vào rối rắm.

"Anh Du, nếu em giúp anh cắt cái này, việc trong phòng bếp làm sao bây giờ?"

Cậu đang chuẩn bị vào phòng bếp, giúp Lăng Cảnh làm cơm tất niên.

Tống Du hiểu ý Diệp Lan, vươn tay, xoa xoa mặt của cậu.

"Có người lớn ở đó, con nít chỉ cần đi chơi là được."

Nói xong, anh cúi đầu, nhìn Nghe Một Chút đang cố gắng mở khăn quàng cổ ra, cười tủm tỉm hỏi:

"Nghe Một Chút, có đúng như vậy không?"

Trong nhà mở máy sưởi, nóng hầm hập.

Nghe Một Chút bị ủ quá dày, mà Long Ngân vừa đến đã vào phòng bếp, không ai cởi bớt quần áo cho nó.

Nghe Một Chút nóng chịu không nổi, chỉ có thể cố gắng duỗi đôi tay béo tròn tự cởi đồ cho mình.

Nó quá nhỏ.

Long Ngân lại quàng khăn quàng cổ quá lớn, Nghe Một Chút càng kéo càng chặt, cuối cùng tự lặc bản thân đến trợn trắng mắt.

Tống Du và Diệp Lan vừa mới nhìn đến Nghe Một Chút, thấy nó trợn trắng mắt, tươi cười cũng cứng đơ.

"Nghe Một Chút ơi!"

Hai người vội vàng hô to rồi giúp Nghe Một Chút cởi khăn quàng cổ xuống.

"Ba ba, nóng."

Nghe Một Chút dang tay để Diệp Lan tiếp tục cởi áo khoác cho nó.

Có máy sưởi nóng hừng hực, Diệp Lan và Nghe Một Chút đều chỉ mặc áo lông.

Nghe Một Chút cởi được cái áo khoác dày, thở phào một hơi, chân ngắn bắt đầu chạy lung tung trong phòng.

Nó thường xuyên tới đây nên rất quen thuộc.

Trước khi tới đây, Long Ngân mang theo cặp sách nhỏ cho nó, trong đó có đồ chơi.

Nghe Một Chút cầm mô hình máy xúc đất, đẩy ào ào trên sàn nhà.

Chơi đến đói bụng, nó còn biết chạy vào phòng bếp, ôm đùi Long Ngân, ngẩng mặt bánh bao, mềm mại nói:

"Nghe Một Chút, đói!"

Long Ngân đang làm trợ thủ cho Lăng Cảnh, nghe vậy thì nhìn về phía Lăng Cảnh.

Lăng Cảnh cũng rất thích nhãi con thường xuyên tới nhà mình chơi này.

Hắn lấy xương sườn đã làm xong, cắt ra một khối, đặt vào tay Nghe Một Chút.

"Đi ăn đi."

Nghe Một Chút có xương sườn, ngoan ngoãn từ phòng bếp đi ra ngoài, nắm xương sườn gặm đến cái miệng nhỏ đầy mỡ.

Không bao lâu.

Lại tới thêm vài người.

"Anh!"

Tống Du nhìn thấy người đến, không chút do dự chạy nhanh qua.

Đi vào chính là anh ruột Tống Du, Tống Đường, thọ mệnh của thần thú rất dài, cho dù sống rất nhiều năm, vẫn giữ được bộ dáng của tuổi trẻ.

Tống Đường cũng như thế.

Tống Du ôm anh trai một cái rồi mới cong mắt lùi lại:

"Các em đang nấu cơm à?"

"Dạ, Lăng Cảnh mua rất nhiều thịt, anh ấy đang làm trong phòng bếp đó."

Tống Đường nghe thế, đôi mắt nhìn nhìn khuôn mặt của người đàn ông cao lớn bên cạnh.

"Anh đi hỗ trợ."

Bạn đời Tống Đường, Tần yến, thức thời mà chủ động đi vào phòng bếp.

Một lát sau.

Long Dực cũng đi vào.

Mấy người đàn ông cao lớn ở trong phòng bếp bận rộn, cũng may phòng bếp này đủ rộng nên nhìn cũng không chật chội lắm.

"Diệp Diệp, lại đây."

Tống Đường kêu Diệp Lan một tiếng, tuy hai người không thường xuyên gặp nhau, nhưng Tống Đường rất quen thuộc với cậu.

Không còn cách nào.

Em trai bảo bối nhắc mãi bên tai tên của tiểu yêu quái này.

Diệp Lan ngẩn người, đứng dậy đi tới trước mặt Tống Đường.

"Em còn muốn tìm cha mẹ thân sinh không?" Hắn hỏi.

Hai năm trước, Tống Du lén cầu xin anh trai, để anh trai giúp Diệp Lan tìm cha mẹ.

Ở trong lòng Tống Du, anh trai rất thần thông quảng đại, không gì không làm được.

Mà Tống Đường "sủng đệ cuồng ma" đúng là có thể làm được mỗi một yêu cầu của em trai.

Vì giúp tiểu yêu quái này tìm cha mẹ, Tống Đường vẫn luôn lén lút mà nỗ lực.

Mà năm nay, đã có kết quả.

Diệp Lan đột nhiên nghe câu hỏi này, cả người đều ngốc.

"Em.....hai người đó......"

Diệp Lan ngơ ngác hỏi:

"Em có thể tìm được hai người đó sao?"

Tống Đường sờ sờ đầu Diệp Lan:

"Có anh ra tay, đương nhiên có thể."

Sống đến bây giờ, Diệp Lan hoàn toàn không có chút ký ức nào về cha mẹ.

Hiện tại lại hỏi cậu có muốn tìm hai người đó không, bản thân Diệp Lan cũng mờ mịt.

Long Ngân bị người lớn đuổi ra khỏi phòng bếp, không biết đã đứng sau Diệp Lan từ khi nào.

"Cậu ấy muốn tìm."

Long Ngân mở miệng nói với Tống Đường.

Trên đời này, không ai hiểu Diệp Lan hơn Long Ngân.

Diệp Lan nhìn qua thì lạc quan, nỗ lực sinh hoạt, cho dù khi còn nhỏ trải qua khó khăn, cũng không oán giận, không ủ rũ.

Tất cả mọi người khen cậu kiên cường, nhưng Long Ngân lại biết, sự kiên cường từ nhỏ của Diệp Lan thành lập trên cơ sở không có cha mẹ để dựa vào.

Cậu không thể không kiên cường, không có ai để cậu dựa vào, cậu phải dựa vào chính mình nuôi sống bản thân.

Đối với cha mẹ, Diệp Lan không bao giờ hỏi đến nhưng đã từng nói với Long Ngân.

Cậu nói, có phải khi còn nhỏ cậu quá yếu, cho nên cha mẹ mới không cần cậu không?

Long Ngân thay thế Diệp Lan trả lời, Tống Đường lại nhìn nhìn Diệp Lan.

Tay Diệp Lan được Long Ngân nắm chặt, cảm nhận được độ ấm truyền qua.

Cậu bình tâm lại, gật đầu nói:

"Em....em muốn tìm cha mẹ ạ."

Cậu muốn biết, là cha mẹ không cẩn thận đánh mất cậu, hay là....

Hay là cố ý vứt bỏ.

Tống Đường nghe Diệp Lan trả lời, cũng không dây dưa, cầm một cái gương từ trong ngực ra.

"Keng keng keng...."

Gõ ba tiếng, trong gương xuất hiện một địa phương xa lạ.

Diệp Lan nhìn xa lạ, Tống Du lại rất quen mắt.

"Woa!"

Đôi mắt Tống Du sáng lấp lánh:

"Là núi Bất Quy nha!"

"Đúng rồi."

Tống Đường nhìn em trai:

"Lần sau dẫn em đi chơi."

Tống Du gật gật đầu:

"Được."

Trong gương chính là núi Bất Quy thời cổ, vạn năm trước, rất nhiều thần thú, yêu quái và thần ở bên trong.

Mà giờ phút này.

Bên trong chỉ còn sót lại thân hình của một thụy thú, thụy thú kia toàn thân trắng như tuyết, thân hình cao lớn.

"Là Bạch Trạch."

Tống Đường lại bổ sung:

"Diệp Diệp, đây là cha em."

- Còn tiếp -

Bình luận

Truyện đang đọc