NHÃI CON TIỂU LONG LẠI ĂN VẠ TA

"Nếu là có người yêu thích......"

Mộc Hề ngừng một chút, tiếp tục nói:

"Vậy nó sẽ có chút khó chịu."

"Hả?"

"Có người yêu thích, bản năng của kỳ theo đuổi phối ngẫu sẽ bị kích phát hoàn toàn."

Mộc Hề kiên nhẫn giải thích với Diệp Lan:

"Tuy nói vậy nhưng cũng không khó chịu lắm đâu."

Nói xong, Mộc Hề nhịn không được mà hỏi Diệp Lan:

"Long Ngân có người yêu rồi sao?"

Mặt Diệp Lan đỏ hồng, hàm hồ nói:

"Em cũng không biết ạ."

Mộc Hề cười cười:

"Được rồi, mặc kệ nó đi, gần đây em thế nào rồi? Có thiếu thứ gì không, nói anh biết là được."

"Em không thiếu thứ gì hết ạ." Diệp Lan hiểu ý của Mộc Hề, anh ấy muốn mua đồ vật cho cậu.

Hai người nói chuyện thêm một lát, Mộc Hề nói rõ tình huống của Long Ngân.

Đây là hiện tượng bình thường.

Không có người trong lòng thì chịu đựng, nhịn không bao lâu liền sẽ qua đi.

Có người trong lòng, nếu người trong lòng có thể giúp đỡ, như vậy sẽ không quá khó chịu.

Còn nếu chỉ là tương tư đơn phương thì không còn cách nào, chỉ có thể nghẹn lại.

Ngắt điện thoại.

Trên mặt Diệp Lan vẫn thật rầu rĩ.

Trước khi gọi điện thoại, cậu lo lắng cho Long Ngân, nói chuyện điện thoại xong, cậu có hơi lo lắng cho chính mình.

Đôi mắt Long Ngân hồng hồng nhìn mình, thì ra....

Thì ra là thèm cậu.

Nhưng bọn họ đều sắp thi đại học rồi, thời điểm này không thể qua loa được.

Diệp Lan ngồi ở mép giường trong phòng ngủ, nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ đến khi Long Ngân đi vào.

"Diệp Diệp."

Long Ngân nhíu nhíu mày:

"Giản Ninh nói em mượn di động của cậu ta về gọi điện thoại, muốn gọi cho ba của tôi à?"

Diệp Lan bị Long Ngân đoán trúng, tự nhiên thấy hơi chột dạ.

"Không, không phải."

Ánh mắt Diệp Lan trốn tránh, nói dối:

"Tôi tự muốn gọi điện thoại cho anh Du, anh ấy nói anh ấy muốn biết khi nào thì chúng ta mang Nghe Một Chút đến."

Long Ngân bình tĩnh nhìn Diệp Lan, không biết có tin hay không.

"Bây giờ gọi xong rồi?"

"Ừ!"

"Đến lớp đi."

Long Ngân nói:

"Tôi nhờ người khác mua bộ bài thi ở bên ngoài, lát nữa em làm thử một bộ, làm xong tôi sửa cho em."

Diệp Lan gật gật đầu, đứng lên, đi ra ngoài cùng Long Ngân.

Tuy rằng thân thể Long Ngân không thoải mái, nhưng thái độ học tập của hắn vẫn rất đoan chính.

Long Ngân trời sinh là thông minh, làm đề vừa nhanh vừa nhiều, thành tích vẫn luôn thật ổn định.

Điểm của Diệp Lan và Giản Ninh vốn dĩ đếm ngược, có thể nói, được như bây giờ, cầm cờ đi trước, toàn dựa vào Long Ngân phụ đạo mấy năm nay.

Giản Ninh còn nói, sau khi thi đại học kết thúc, cả nhà bọn họ đều đến cảm tạ Long Ngân.

Đi gần đến phòng học.

Diệp Lan quay đầu nhìn nhìn Long Ngân, Long Ngân sinh ra tuấn mỹ, mặt nghiêng càng đẹp, thường bị người chụp lén, phát lên bảng tin vườn trường, được mọi người chú ý và khu bình luận kêu gào.

Trong học tập thì giữa hai người không có gợn sóng nào.

Có học thần Long Ngân ở đây, Diệp Lan và Giản Ninh chỉ cần nằm cũng thắng.

Vào đêm.

Nghe Một Chút và Giản Ninh ngủ chung, trước khi ngủ, Nghe Một Chút có hơi muốn dính Diệp Lan.

Giản Ninh nhìn nó ba ba mà gọi Diệp Lan, thương tiếc sờ sờ đầu nhỏ của nó:

"Nghe Một Chút ngoan, đừng nhìn."

Cậu ta thổn thức nói:

"Có nhìn thế nào thì cũng không thể ngủ chung đâu."

Nghe Một Chút ủ rũ ôm cổ Giản Ninh, mềm mại nói tiếng "ngủ ngon" với Diệp Lan và Long Ngân, còn làm như "cụ non" mà thở dài, lúc này mới chịu nhắm mắt ngủ.

Qua một hồi lâu.

Giản Ninh và Nghe Một Chút đều ngủ say, Long Ngân lại vẫn trợn tròn mắt.

Đáy mắt của hắn lại phiếm hồng, thử gọi người đang được hắn ôm vào trong ngực:

"Diệp Diệp?"

Diệp Lan không có động tĩnh, nghe tiếng hít thở hình như cũng ngủ rồi.

Long Ngân nhẹ nhàng thở ra.

Thật sự là không nhịn được, quấn chặt người hơn vài phần, sau đó cúi đầu hôn hôn đôi môi mềm mại.

"Diệp Diệp."

Thanh âm của hắn rất nhẹ, dường như nỉ non:

"Tôi khó chịu."

Nỉ non một hồi.

Long Ngân thật cẩn thận dắt tay Diệp Lan qua...

Đèn của ký túc xá đã sớm tắt, chỉ có ánh sáng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, mơ hồ chiếu vào nơi này.

Long Ngân chuyên tâm làm chuyện xấu, khẩn trương đến hô hấp cũng ngừng lại.

Mà cũng vì quá mức khẩn trương nên hắn không có phát hiện, Diệp Lan mà hắn cho rằng đã ngủ kia, trên khuôn mặt đang gắt gao nhắm hai mắt, càng ngày càng hồng.

Ngày kế.

Thần thái Long Ngân sáng láng, tình huống còn tốt hơn so với trước kia.

Mà Diệp Lan, dưới mí mắt có hơi xanh.

"Diệp Diệp, cậu ngủ không ngon sao?"

Trong lớp, Giản Ninh quan tâm hỏi Diệp Lan:

"Tôi nhìn thấy cậu có quầng thâm mắt."

Diệp Lan xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái.

Giữa tiết này, Long Ngân đã đi ra ngoài, Diệp Lan cũng nói thật với Giản Ninh:

"Tối qua ngủ không ngon."

Giản Ninh hiểu rõ mà nhìn Diệp Lan:

"Tôi mà là cậu, tôi đã sớm ngủ không ngon."

Diệp Lan ngẩn ra:

"Vì cái gì?"

Giản Ninh thở dài:

"Mỗi ngày, Long Ngân đều ôm cậu ngủ, tôi còn lo lắng ngày nào đó cậu ta không nhịn được......"

Lời còn chưa dứt đã bị Diệp Lan bịt miệng.

"Đừng nói bậy."

Diệp Lan nói dối thay tiểu long nhà mình:

"Long Ngân, cậu ấy....cậu ấy rất tự chủ."

"À."

Giản Ninh chớp chớp mắt, cậu ta không tin.

Thời gian từng ngày qua đi.

Diệp Lan mỗi đêm vẫn bị Long Ngân ôm ngủ, ngẫu nhiên có mấy lần, Long Ngân dùng tay của cậu, có khi chân của cậu......

Cậu biết, lại chỉ có thể giả vờ không biết.

Nếu không, cậu không biết phải đối mặt với Long Ngân như thế nào.

Lại qua một tháng, Diệp Lan nhìn Long Ngân vẫn chưa khôi phục như cũ, nội tâm cũng hỏng mất.

Vì sao đôi mắt tiểu long nhà cậu vẫn hồng hồng?

Không phải nói, kỳ theo đuổi phối ngẫu nghẹn nghẹn là có thể qua đi sao, nhưng nhìn sức mạnh này của Long Ngân, cảm thấy hắn nghẹn cũng vô dụng.

Có thể là biết trạng thái của chính mình, còn liên tục như vậy là không được.

Chủ nhật này, Long Ngân chủ động trở về Long Cung.

"Cha."

Long Cung, gần đây Long Dực và Mộc Hề đều ở chỗ này.

Long Ngân phá lệ kêu một tiếng cha, kêu xong, mí mắt Long Dực vừa nhấc, nói thẳng ra:

"Nói đi, muốn cái gì từ người cha này?"

"Con muốn một món đồ."

Long Ngân nhìn cha hắn, nói:

"Con nghe nói chỗ cha có dược liệu, có thể tạm thời áp chế kỳ theo đuổi phối ngẫu."

Long Dực gật gật đầu:

"Ừ, có dược liệu."

Không đợi Long Ngân vui vẻ, hắn lại lạnh lạnh nói:

"Nhưng ta lười cho con."

Long Ngân: "......"

Long Ngân cứng rắn:

"Cha!"

"Kêu cha cũng vô dụng."

Long Dực lòng dạ hẹp hòi nói:

"Mỗi ngày cùng ta đối nghịch, bây giờ dùng đến ta, mới nhớ mà kêu cha."

Long Ngân đối diện với Long Dực:

"Ông có cho hay không?"

"Không cho."

"Được." Long Ngân quay đầu đi:

"Con đi tìm ba ba đòi."

Mộc Hề thương con trai, thấy nó muốn dược liệu, không nói hai lời nói Long Dực giao dược liệu ra.

"Cái này chỉ có thể áp chế, áp chế càng lâu, về sau bộc phát ra lại càng đáng sợ."

Mộc Hề cau mày, có chút do dự:

"Chính con thật sự không thể chịu đựng qua sao?"

Long Ngân lắc đầu.

Người mình thích mỗi ngày đều ở trước mặt mình, hắn thật sự không quyết đoán đến mức như vậy mà còn cố nhịn.

Thấy Long Ngân kiên trì muốn dùng, Mộc Hề cũng không ngăn cản.

Ở Long Cung ăn dược liệu, Long Ngân nghỉ ngơi đến khi trường mở cửa mới lại cuốn đi mấy cái bảo bối của cha hắn, về trường học tìm Diệp Lan.

Hai ngày không thấy được Long Ngân, Diệp Lan thấy hắn trở về, đôi mắt không tự giác liền cong lên.

"Ba ba!"

Nghe Một Chút cũng duỗi tay nhỏ, muốn ba ba ôm một cái.

Long Ngân ôm Nghe Một Chút, xoa xoa mặt bánh bao của nó, nhét cho nó mấy món đồ chơi ở Long Cung.

"Đi chơi đi."

Long Ngân đưa đồ vật cho Nghe Một Chút, bảo nó ngồi trên giường chơi.

Nghe Một Chút dễ dỗ, ngoan ngoãn cầm đồ vật, tự mình chơi còn cười khanh khách.

"Diệp Diệp."

Long Ngân để sát vào Diệp Lan, cố ý đè thấp thanh âm nói với cậu:

"Tôi khỏe rồi."

Mắt Diệp Lan sáng rực lên:

"Thật sao? Thân thể của cậu không còn khó chịu nữa sao?"

"Ừ, thật sự."

Long Ngân nhìn Diệp Lan vui vẻ, càng không hối hận vì lựa chọn của mình.

Diệp Lan rất coi trọng việc thi đại học, cái này hắn đã biết.

Cho nên, vào thời điểm cuối cùng này, hắn không muốn để bản thân làm ảnh hưởng đến Diệp Lan.

Mấy ngày vừa qua, ban đêm khống chế không được, Long Ngân lúc mới bắt đầu còn không có phát giác ra Diệp Lan là giả bộ ngủ.

Nhưng qua vài lần, ban ngày nhìn tinh thần Diệp Lan không tốt, Long Ngân đã để tâm.

Khóe môi hắn ngoéo một cái.

Diệp Lan vừa giả bộ ngủ, vừa giúp đỡ hắn, đối với những chuyện thân mật này cũng không kháng cự.

Long Ngân hiểu rõ...

Diệp Diệp của hắn, sớm muộn gì cũng là của hắn.

Hiện tại, hắn chỉ muốn chờ đợi, chờ đến kỳ thi đại học kết thúc, hắn lại định nghĩa một lần nữa mối quan hệ của hai người.

Tác dụng của dược liệu lấy từ cái hầm kia của Long Dực rất tốt, đến giờ ngủ đêm đó, tuy Long Ngân còn có chút rung động, nhưng vẫn khống chế được phản ứng từ bản năng.

"Ngủ ngon."

Nói xong câu này, Diệp Lan cuối cùng cũng có thể thật sự yên tâm.

Đối với học sinh chuẩn bị thi đại học mà nói, có đôi khi bản thân họ cũng không biết thời gian trôi qua như thế nào.

Chẳng qua là vùi đầu làm nhiều hơn mấy bộ đề, đến khi ngẩng đầu, cũng đã ngồi trong trường thi đại học mà thi.

Thi đại học, là một chiến dịch vô hình.

Diệp Lan nắm chặt bút, nghĩ đến giấc mơ đại học mà mình định ra, kiên định, nghiêm mặt mà đáp đề.

****

Bình luận

Truyện đang đọc