NHÂN CÁCH NGUY HIỂM

Bốn chữ “ngủ xong chạy à” này trông rất mờ ám.

Trì Thanh: …

Hôm nay trạng thái tinh thần của Trì Thanh tốt hơn không ít. Trong tòa nhà có hai hộ gia đình bàn bạc cùng nhau đi du lịch, tám giờ sáng hôm nay bọn họ đã bước vào thang máy, người bị bệnh nghỉ ở nhà kia cũng đã khỏe, đi được mấy hộ làm bên tai anh yên tĩnh không ít. Số lần người ở trong tòa nhà thức khuya cũng có hạn, không phải tối nào cũng có đánh nhau cãi nhau. Điều duy nhất khiến anh cảm thấy đau đầu chính là một trong hai căn hộ trống ở lầu dưới dường như đang cho thuê.

Môi giới dẫn người đến xem nhà, một buổi chiều dẫn ba lần, đều vì giá thuê quá cao nên không thể bàn thành công.

Sắp đến hoàng hôn, cuối cùng môi giới dẫn một vị khách nữ đến xem. Vị khách này không phải thuê nhà sống một mình, vì giọng nói biến dạng của cô gái ấy đang nói: [Căn phòng này quả thực chỗ nào cũng rất tốt, không biết cậu ấy có thích không…]

Còn về phần “cậu ấy” là con trai hay là con gái thì Trì Thanh không hề có hứng thú, anh chỉ mong người cuối cùng dọn đến là một người ít nói là được.

Tóm lại trong tình huống trạng thái tinh thần không tệ, anh không để ý mối quan hệ giữa mình và Giải Lâm tạm thời quay lại điểm xuất phát, vì thế thái độ trả lời tin nhắn vô cùng trực tiếp.

– Nợ anh một bữa cơm, lúc nấu có làm hơi nhiều.

Sau đó đi kèm bốn chữ.

– Thích ăn thì ăn.

“Có người mời người khác ăn như cậu sao?”

Mười phút sau, Giải Lâm đậu xe xong, đi thang máy lên lầu, hắn dựa vào cửa nhà Trì Thanh, “Nếu tôi nói không ăn có phải vừa vặn đúng ý cậu không?”

Trì Thanh: “Anh muốn nghe nói thật?”

“?”

“Phải.” Mặc kệ Giải Lâm có muốn nghe hay không, Trì Thanh nói thật, “Tôi không thích ăn cơm cùng người khác.”

Giải Lâm: “Vậy tôi ăn kiểu nào?”

Trì Thanh: “Bưng về.”

“… Vô lương tâm.” Giải Lâm nhìn Trì Thanh mỉm cười, “Còn nói không phải ngủ xong thì chạy.”

Giải Lâm tự giác bước vào nhà: “Vậy làm sao giờ, tôi lại thích cùng ăn cơm với cậu. Hay là cậu bắt đầu làm quen với tôi trước đi.”

Trên bàn ăn trong phòng đặt hai cái dĩa màu trắng, bên cạnh có hai bộ dao nĩa.

Món Trì Thanh nấu trông cũng được, nhưng mà bản thân hai món bò bít tết với rau luộc cũng không khó.

Giải Lâm quả thực chưa ăn cơm, Võ Chí Bân giữ hắn lại đến nhà ăn tổng cục ăn cơm nhưng hắn từ chối.


Chỗ tổng cục đó quá quen thuộc cũng quá lạ lẫm, rất nhiều thứ đều thay đổi, nhưng đi đến đâu cũng có bóng dáng của Giải Phong.

Hắn nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát phong độ ngời ngời năm ấy lần đầu tiên dẫn hắn đến nhà ăn của tổng cục, gắp đồ ăn cho hắn. Gương mặt của người đàn ông khi ấy đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ hắn, nhưng hắn nhớ rõ câu nói vừa tự hào vừa tràn ngập khao khát: “Đây là nơi mà anh làm việc.”



Trì Thanh cẩn thận lau dao nĩa qua một lượt, sau đó mới cầm lên, găng tay màu đen cầm dao nĩa màu bạc, còn chưa đặt dao đầu tiên xuống thì nghe thấy Giải Lâm nói: “Hôm nay, người bệnh này có thái độ chữa bệnh không tích cực lắm.”

“…”

Giải Lâm: “Tháo găng tay ra, ai ăn cơm mà che kín mít như vậy chứ?”

Trì Thanh đeo găng tay hoàn toàn là theo thói quen.

Có người đến thì quen tay đeo vào, không cần suy nghĩ.

Thói quen nuôi dưỡng mười năm rất khó sửa đổi trong một sớm một chiều.

Bàn tay đang cầm dao nĩa của anh khựng lại, cái hố phối hợp chữa trị dù gì cũng là tự mình đào, huống hồ anh thật sự không kháng cự với Giải Lâm lắm, cũng không phải không thể thỏa hiệp.

Thế là anh đặt dao nĩa xuống, tháo găng tay ra.

Cầm dao nĩa lên lại, lần này không có lớp vải màu đen, ngón tay đụng thẳng vào cảm giác lành lạnh cứng rắn của dao nĩa, dường như thấy chân thực hơn.

Lúc ăn cơm, hai người thỉnh thoảng nói chuyện mấy câu.

Giải Lâm quen ăn món Tây, bụng ngón trỏ rất tự nhiên đặt lên dao nĩa: “Lúc cậu ăn cơm hình như không thích nói chuyện.”

Trì Thanh lạnh lùng cắt miếng thịt bò trong tay: “Lúc tôi không ăn cũng không thích nói chuyện.”

“Trong nhà cậu vẫn luôn tối như thế này à?”

“Không mở đèn, cũng không kéo rèm, hôm nay ánh nắng bên ngoài rất đẹp.”

“Không thích thì anh có thể bưng về ăn.”

“…”

Sau khi ăn xong lúc Giải Lâm đặt dao nĩa xuống thì chợt nhắc đến một chủ đề không liên quan chút nào: “Cô gái chết ở tiểu khu Thiên Thụy tên Tiết Mai, giống hệt Dương Trân Trân, không có dấu vết đột nhập vào nhà, nhưng người quen xung quanh đều không có hiềm nghi giết người.”

Lúc Giải Lâm phá án rất ít khi nghe ý kiến của người khác.


Cũng không có ý kiến của người khác có thể nghe, nhưng mà trong vụ án giết mèo, biểu hiện của Trì Thanh khiến hắn rất để ý.

Cái người mắc chứng ám ảnh sạch sẽ thời kì cuối tính tình cổ quái, tật xấu đầy người, suốt ngày ru rú trong nhà còn không thích mở đèn, ở khía cạnh nào đó sẽ có sức quan sát khác với người bình thường.

Trì Thanh: “Có liên quan gì đến tôi?”

Giải Lâm: “Không có liên quan, chỉ là muốn nghe xem cậu nghĩ thế nào về vụ án này thôi.”

Một lát sau, Trì Thanh rút một tờ giấy ăn ở bên cạnh, lúc lau tay nói: “Điều kiện quá ít, rất khó đoán. Hung thủ có thể có cách tự do ra vào, cũng có thể đã che giấu dấu vết, không có đột nhập vào nhà có lẽ chỉ là bề ngoài, quá nhiều phương hướng có thể suy đoán, cho nên rất khó nói.”

Chủ đề liên quan đến Tiết Mai ngừng ở đây, sau khi Giải Lâm về thì nhận được tin tóm tắt mà Võ Chí Bân gửi đến: Hành tung của người hàng xóm kia thật sự đáng nghi, khoảng thời gian này đều không đến công ti làm, gõ cửa nhà gã ta cũng không có ai mở cửa. Hiện tại chúng tôi đang nằm vùng ở bên ngoài tiểu khu Thiên Thụy, nếu ngày mai cậu rảnh thì cũng đến đây đi.

Giải Lâm trả lời: Biết rồi.

Hôm sau, Trì Thanh vẫn ở trong nhà như trước đây, môi giới lại dẫn khách mới đến xem nhà.

Trì Thanh bị ép phải hiểu căn hộ ở tầng dưới vốn là chủ nhà mua cho con trai làm nhà tân hôn, chỉ là sau khi con trai đi du học thì không chọn về nước làm việc, quyết định ở lại định cư ở nước ngoài, lúc này mới tính toán cho thuê căn hộ.

Anh chỉ coi như không nghe thấy, chỉ cần không ra ngoài, không đến nơi tập trung đông người thì anh có thể cố gắng nhịn âm thanh do những người này phát ra ở trong tòa nhà lúc này.

Nhưng mà ước mong bé nhỏ nhanh chóng bị hiện thực phá vỡ.

Chủ nhà cũ liên lạc với anh: “Cậu Trì, bây giờ cậu có thời gian không? Là thế này, lúc cậu chuyển đi thật sự khá gấp, tôi còn chưa trả lại tiền đặt cọc cho cậu. Cậu xem cậu có tiện về lại một chuyến không? Chúng ta bàn giao kiểm tra tại chỗ luôn, nếu không có vấn đề thì tôi trả tiền cọc cho cậu.”

Trì Thanh không muốn ra ngoài: “Không tiện.”

Chủ nhà cũ: “…”

Trì Thanh: “Không có đồ đạc bị hư, anh tự đến xem, tiền cọc thì coi rồi đưa.”

Chủ nhà biết vị khách thuê nhà không thích giao tiếp với người khác, không ngờ đến mức độ này, nhưng anh ta vẫn kiên trì: “Nếu không có cậu ở đó thì trong bụng tôi không yên tâm. Nếu như có đồ đạc gì hư hỏng thì hai bên cũng có thể nói rõ ràng hơn ở trước mặt, cậu nói có đúng không?”

Giữa người với người không có nhiều tin tưởng đến thế.

Chủ nhà chỉ nghĩ rằng nếu tiền phải bồi thường vượt qua tiền đặt cọc mà vị khách thuê này lại không có ở hiện trường, chạy mất hoặc không thừa nhận thì anh ta hết cách.

Cuối cùng Trì Thanh vẫn phải ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên anh ra ngoài trong hơn một tuần.


Sau khi mất kiểm soát, thế giới bên ngoài đối với anh mà nói giống như một nhà máy chế tạo tạp âm cực lớn, vô số cái miệng đang khép khép mở mở, sau mỗi câu nói đều có một câu nói không dám nói ra, hai loại âm thanh hòa lẫn vào nhau, không ngừng chui vào trong tai anh.

Trì Thanh đeo găng tay màu đen, vì để giảm bớt diện tích tiếp xúc với không khí xung quanh, anh cũng kéo cái mũ ở sau áo lên. Đồng thời cũng xuất phát từ tác dụng tâm lý, anh cảm thấy như này có thể ngăn cách với những âm thanh xung quanh, cái mũ rộng thùng thình che nửa gương mặt.

Tài xế vừa nhìn thấy địa chỉ đặt thì lải nhải: “Cậu đến chỗ Dương Viên à? Bây giờ bên đó rất nguy hiểm, nghe nói còn chưa bắt được…”

Vụ án ngày nào chưa phá thì ngày đó lòng cảnh giác của mọi người sẽ không giảm đi.

Lời đồn thậm chí càng ngày càng dữ dội.

Lúc cách nơi đến rất gần, Trì Thanh nghe thấy rất nhiều âm thanh, đa phần còn đang thảo luận hung án.

[Hung thủ chắc chắn ở trong tiểu khu này, nếu không thì sao hai cô gái bị chết lại cách nhau gần đến thế.]

[Mỗi ngày tan làm về tiểu khu mình đều sắp bị hù chết, sợ hung thủ còn ở gần đây, vẫn nên nhanh chóng tìm nhà chuyển khỏi chỗ này.]

[…]

Chủ nhà cũ hiển nhiên cũng lo lắng vì chuyện này, thấy Trì Thanh bước ra khỏi thang máy thì không kìm được tiến đến oán giận: “Bây giờ nhà ở vùng này càng ngày càng khó cho thuê, giảm một phần ba tiền thuê cũng không có ai vào.”

Chủ nhà cũ là một người đàn ông trung niên, đền bù giải tỏa được mấy căn hộ, mấy năm gần đây càng ngày càng có xu hướng phát tướng.

Thực ra Trì Thanh rất khó nghe rõ chủ nhà cũ đang nói gì, người ở trong tòa nhà này quá nhiều, từ lúc bước vào tiểu khu thì anh bị ồn đến đau đầu, ngắt lời: “Mở cửa.”

Chủ nhà cũ móc chìa khóa ra mở cửa.

Tuy Trì Thanh đã dọn đi nhưng anh ta thật sự không có về xem lại căn hộ này, căn hộ anh ta cho thuê không chỉ có mỗi căn này, với lại hợp đồng thuê nhà giữa anh ta với Trì Thanh đến cuối tháng mới hết hạn. Trì Thanh dọn đi trước, còn đang trong thời hạn hợp đồng, cho nên anh ta cũng không vội đến xem.

Nhìn thoáng qua, chủ nhà cũ không khỏi thấy ngạc nhiên: Căn hộ mới đến mức giống y hệt lúc mới cho thuê, thật sự không giống từng có người ở.

Chủ nhà cũ chần chừ nhìn căn hộ, lại nhìn Trì Thanh mấy lần, sau khi nhìn thấy đôi găng tay màu đen trên tay Trì Thanh mới nhận ra, e rằng người này bị ám ảnh sạch sẽ khá nghiêm trọng.

“Không có vấn đề. Ôi chao, căn hộ này thật sự giống hệt lúc tôi mua về.” Chủ nhà cũ vui ra mặt, mức độ mới cũ của căn hộ có ảnh hưởng rất lớn với giá nhà cao hay thấp, “Tôi chuyển lại tiền đặt cọc cho cậu, sau này có cơ hội chúng ta lại hợp tác, nếu như muốn thuê lại thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh.”

Trì Thanh vì chứng ám ảnh sạch sẽ mà nhận rất nhiều lời chỉ trích.

Lúc đi học mãi mãi không hòa nhập với các bạn xung quanh, nơi từng đi qua không mọc cỏ, các bạn học khác đều sợ đụng vào anh.

Không ngờ lại được đặc biệt hoan nghênh ở việc thuê nhà.

Trì Thanh bàn giao xong thì đã đến giữa trưa, ánh nắng chiếu gay gắt, anh đưa tay kéo mũ xuống, đi đến bên đường chuẩn bị gọi xe về.

Người ở đây quá nhiều.

Dân cư, cửa hàng dọc đường, người đi đường với xe cộ trên đường.

Khắp nơi đều là giọng nói, toàn bộ đều chồng chất lên nhau, Trì Thanh không thể cùng lúc xử lí những âm thanh này.


Cuối cùng những âm thanh này xếp chồng lại nhau, anh nghe thấy một tiếng ong ong khiến người ta đầu váng mắt hoa.

Cùng lúc tiếng ong ong phát lên thì có một gã đàn ông đầu đinh mặc áo phao thật dày vội vàng đi ngang qua người anh.

Lúc lướt ngang qua vai, anh nghe thấy một giọng nói biến dạng vô cùng rõ ràng: [Tiết Mai chết rồi, cảnh sát sẽ nhanh chóng điều tra đến mình, bọn họ sẽ tra được mình luôn… cô ấy…]

Trì Thanh chỉ có thể nghe thấy nửa câu trước lúc đi lướt qua nhau, mấy chữ quan trọng nhất trong nửa câu trước bị âm thanh xung quanh quấy rối, nghe mơ hồ không rõ. Đến khi gã đàn ông đó đi được một đoạn thì âm thanh đó bị vùi lấp trong vô số âm thanh khác, không thể phân biệt nữa.

Cái tên Tiết Mai này rất quen tai.

Trì Thanh nhớ lại câu nói mà Giải Lâm từng nói lúc ăn cơm hôm qua.

“Cô gái chết ở tiểu khu Thiên Thụy tên Tiết Mai.”

Cùng lúc này, cách tiểu khu Thiên Thụy 50 mét, trong một chiếc xe trông rất bình thường, Võ Chí Bân ngồi ở vị trí phó lái, yên lặng quan sát động tĩnh cổng ra vào của tiểu khu Thiên Thụy.

Từ sau khi xảy ra chuyện, các cổng ra vào khác của tiểu khu Thiên Thụy bị phong tỏa, chỉ để lại cổng ra vào dành cho người dân ở phía Nam.

“Người vẫn chưa xuất hiện.” Võ Chí Bân nói.

Người ngồi ở vị trí ghế lái là cảnh sát chuyên nghiệp mà tổng cục phái đến, anh ta không hiểu nói: “Hiện tại không có chứng cứ xác thật chỉ về phía gã ta, vì sao gã ta lại che giấu hành tung của mình?”

Trước khi bắt được người thì nghi vấn nào cũng không có được giải đáp.

Võ Chí Bân chợt quay sang nhìn về ghế sau: “Còn tưởng rằng hôm nay cậu không đến.”

Ghế sau còn có một người đang ngồi.

Giải Lâm ngồi ở đấy, khuỷu tay chống lên trên cửa xe hạ xuống một nửa, đang nghiêng đầu nhìn bên ngoài, không nhìn thấy chút cảm giác căng thẳng khi chấp hành nhiệm vụ trên người hắn: “Anh đã đích thân lên tiếng rồi, em còn có thể không đến à?”

Đang nói thì nửa thân trên của cảnh sát ở ghế lái chợt ngồi thẳng dậy, nói: “Phát hiện mục tiêu.”

“Mặc áo phao màu đen, ở hướng chéo đằng sau.” Lúc nói chuyện, mắt vị cảnh sát vẫn luôn nhìn vào kính chiếu hậu, “Khoảng cách chừng 250 mét, mấy phút nữa thì sẽ đi ngang qua xe chúng ta.”

Võ Chí Bân cũng ngồi thẳng dậy: “Chuẩn bị sẵn sàng”

Chỉ có Giải Lâm vẫn là dáng vẻ nhàn hạ kia, dù nhìn bên ngoài cửa xe cũng giống như đang ngắm cảnh.

Góc độ kính chiếu hậu chiếu tới có hạn, trong lúc đó còn có người đi đường khác chắn tầm nhìn, bọn họ cũng không thể thò ra khỏi cửa nhìn đằng sau, chỉ có thể nín thở, chờ mục tiêu tự mình đến gần.

Khoảng cách dần kéo gần, bóng dáng mặc áo phao mơ hồ trong kính chiếu hậu càng ngày càng rõ.

Vị cảnh sát lại nói: “Khoan đã! Hình như đằng sau mục tiêu còn có một nhân vật khả nghi!”

“Mũ trùm màu đen, tóc rất dài, cao gầy, da rất trắng.” Vị cảnh sát miêu tả đơn giản đặc trưng của nhân vật khả nghi còn lại: “Hắn ta còn mang găng tay màu đen, vẫn luôn đi đằng sau mục tiêu, trông có vẻ rất không bình thường.”

Nghe thấy găng tay màu đen, Giải Lâm cũng ngồi thẳng.

Giải Lâm: “?”


Bình luận

Truyện đang đọc