NHÂN CÁCH NGUY HIỂM

Dịch: LTLT

Trì Thanh mặc áo khoác, trước khi ra ngoài lại nhìn cẩn thận hàng găng tay màu đen ở huyền quan, rút một đôi găng từ trong đó ra đeo vào, sau đó đỡ Giải Lâm từ thang máy đến cổng tiểu khu. Trong lúc chờ xe, anh cảm thấy hai người dựa quá gần nhau, nhiệt độ trên người Giải Lâm dường như xuyên qua lớp vải truyền đến người anh. Trì Thanh quay đầu sang phía khác, cố gắng kéo khoảng cách giữa anh và hắn ra: “Đứng xa một chút.”

“Không dựa cậu thì dễ bị ngã.” Giải Lâm nói, “Yêu cầu này của cậu tôi thật sự rất khó làm được.”

Ven đường, xe chạy không ngừng, nhiệt độ ấm áp, mặt trời giữa trưa nắng gắt đến mức khiến mọi người thấy nóng.

Giải Lâm nhìn Trì Thanh, cảm thấy Trì Thanh giống như ma cà rồng bị ép đi dưới ánh mặt trời, dưới phác thảo của ánh nắng làn da trắng đến kỳ lạ, đôi môi lại đỏ vô cùng.

Giải Lâm nhớ đến trước đây lúc ăn cơm ở nhà Nhậm Cầm xong, hắn ma xui quỷ khiến chạm vào môi của Trì Thanh, còn hỏi có phải Trì Thanh bôi son không.

Bây giờ nhớ lại, xúc cảm hôm đó vẫn rõ ràng… rất mềm.

Nhưng lời nói ra từ cái miệng đó lại trái ngược hoàn toàn với xúc cảm đó. Trì Thanh vừa chú ý người đi đường phía trước để tránh có người đi đường không mở mắt đụng trúng, vừa không nhịn nổi nữa bèn hỏi: “Anh mua xe lăn đi.”

“Mua cái gì?”

“Xe lăn.” Trì Thanh nói, “Lần sau nếu anh muốn tản bộ thì ngồi lên xe lăn, có thể tự mình đi từ đường này đến đường ô phố bên cạnh.”

“…”

Đang nói chuyện, xe đặt đã đậu ở bên đường.

“Số đuôi điện thoại 6xx9, đến đồn cảnh sát sao?” Tài xế nhìn điểm đến trên đơn đặt hàng, hỏi.

“Xin lỗi bác tài, đổi địa chỉ.” Giải Lâm ngồi vào ghế sau nói, “Đến nơi khác trước.”

“Ân Uyển Như?” Một tiếng sau, trong phòng thẩm vấn, Võ Chí Bân ngồi chéo đối diện với một người phụ nữ, hỏi, “Cả ngày hôm qua không liên lạc được với cô, công việc rất bận nhỉ?”

Người phụ nữ dù ngồi trong căn phòng đơn giản chật hẹp vẫn đeo một đôi kính đen lớn. Thân là nghệ sĩ, cô kiểm soát dáng người của mình cực kỳ nghiêm khắc. Giữa mùa đông, cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ rượu bên trong áo khoác lông chồn, mái tóc uốn lọn lớn. Cô ngồi đó như đang chụp bìa tạp chí, đôi chân thon bắt chéo, chân mang đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh.

“Bận chứ, đương nhiên bận rồi, nhiều chương trình như thế.” Bàn tay sơn móng màu đỏ nhấc lên, ngón tay cầm viền kính đen, tháo kính xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh xảo, “Mấy hôm nay đều quay phim trong núi, không có tín hiệu, không nghe được điện thoại.”

Lý do này của cô khiến mọi người không tìm ra được lỗ hổng.

Người phụ nữ hoạt động trong giới giải trí lâu năm rất thông minh. Cô để ý thấy bên cạnh Võ Chí Bân còn có hai vị trí trống, một vị trí trong đó còn là chỗ chính giữa, trong lòng biết người thẩm vấn cô hôm nay không chỉ có người này.

Cô mới nhìn hai chỗ trống kia vài lần thì cửa kính phòng thẩm vấn đã bị người khác đẩy ra, một giọng nói kéo dài âm cuối vang lên. Lúc giọng nói đó nói chuyện còn mang theo mấy phần ý cười, tiếp lời liền mạch với câu nói vừa rồi của cô: “Quay phim trong núi vất vả lắm, chắc cô mới xuống máy bay đúng không?”

Ngay sau đó, một gương mặt dù có ném vào trong giới giải trí cũng không thua kém chút nào xuất hiện trước mặt cô.


Chân mày người đàn ông hơi nhướng lên, cổ áo sơ mi đang mặc chẳng cài lại đàng hoàng, còn có thể nhìn thấy chút dấu màu đỏ bên trong cổ áo. Dù là nhìn từ tướng mạo hay là từ cách ăn mặc chắc chắn rất khác biệt với cảnh sát gặp được trên đường, chỉ là trong tay cầm nạng, hình như bị thương rồi.

Giải Lâm giống như đi nhầm phòng.

“Sáng sớm hôm nay tôi nhận được tin nhắn thì đến đây ngay.” Cô dời ánh mắt đi, nói.

“Sáng hôm nay, có ba chuyến bay đến thành phố Hoa Nam. Trong ba chuyến bay này chỉ có hai chuyến ngang qua núi lớn. Trong đó núi Đại Minh vì có sạt lở nên nghiêm cấm tiếp tục bất kỳ hoạt động nào ở trong núi. Vậy cô chỉ có thể từ phía bắc Thái Sơn quay về.” Giải Lâm mỉm cười nói, “Thái Sơn có một đặc điểm rất rõ ràng là thiếu nước. Cô Ân, cô quay phim trong núi, ra ngoài vẫn chói lọi như thế này.”

Biểu cảm trên mặt Ân Uyển Như cứng đờ.

Cái cớ bị người khác đâm thủng, khó tránh cảm thấy lúng túng. Nhưng dù gì cô cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, muốn lăn lộn trong giới này thì cảnh tượng gì là chẳng gặp qua.

Cô gác tay lên chân đang bắt chéo, cũng mỉm cười, uyển chuyển nói: “Đúng thế, quản lý của tôi nghĩ cách mua rất nhiều thùng nước, điều kiện gian khổ nhưng dù ở trong hoàn cảnh nào tôi đều hi vọng duy trì trạng thái tốt nhất.”

Thái độ của cô rất rõ.

Mặc kệ anh nói, dù sao bà đây không thiếu nước, không ai quy định không thể dùng nước khoáng tắm rửa.

Cô đang nói thì để ý thấy bên cạnh Giải Lâm còn có một người, hai người này đều không mặc đồng phục cảnh sát.

… Người còn lại trông càng giống người trong giới, tuy trong ấn tượng của cô không hề có người này.

Một người phụ nữ như cô, từ đầu tiên xuất hiện khi nhìn thấy người đó lại là “xinh đẹp”. Nhưng vẻ xinh đẹp này khiến mọi người không dám nhìn thêm lần hai, trong sự xinh đẹp lại lộ ra mấy phần âm u như khói đen. Lúc đôi mắt ấy nhìn qua đây, chỉ cảm thấy hoảng sợ.

Giải Lâm chỉ Ân Uyển Như: “Nói ra thì hai người cũng coi như nửa chung nghề, trước đây chưa từng gặp sao?”

Trì Thanh: “Không biết.”

Bởi vì Giải Lâm quá ồn nên dọc đường Trì Thanh không để ý đến hắn.

Sau khi vào phòng thẩm vấn, trước khi cất nạng Giải Lâm cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Hắn dùng nạng chỉ cái ghế bên cạnh Võ Chí Bân: “Tôi ngồi xuống không tiện, đỡ tôi một cái.”

“…”

Trì Thanh im lặng chưa đến hai giây, Giải Lâm lại bắt đầu: “Chân tôi cũng không biết là vì ai mới…”

Trì Thanh kéo ghế ra, không muốn mất mặt trước đám đông, mặt không cảm xúc đè hắn xuống ghế.

Lúc này, đến phòng thẩm vấn rồi cũng không yên tĩnh.

“Lấy giấy bút giùm tôi.” Giải Lâm ngồi xuống xong lại nói.


Trì Thanh nhắc nhở: “Chân anh bị thương chứ không phải tay.”

Giải Lâm giơ cổ tay lên, nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ chỉ bị thương ở chân, nhưng tối qua đi tắm bị người nào đó vô lương tâm ném vào trong phòng tắm… Lúc đứng dậy không cẩn thận trật tay rồi. Tôi e rằng phạm vi nội dung cụ thể mà cậu chịu trách nhiệm với tôi phải được mở rộng.”

Trì Thanh nhỏ giọng đáp lại: “Tôi thấy đầu anh cũng bị thương không nhẹ.”

Võ Chí Bân nghe chủ đề nói chuyện của hai người càng ngày càng không đúng, “khụ” một tiếng thật to.

Hai tên “thành viên đi nhầm” là Giải Lâm với Trì Thanh mới ngừng lại.

“Hôm nay tìm cô đến đây, mong cô phối hợp điều tra. Nếu cô đã là một người bận rộn, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian, nói thẳng vào vấn đề luôn vậy.”

Võ Chí Bân lấy ra tấm ảnh kia, để trên bàn hỏi: “Hơn 2 giờ khuya tuần trước, cô đến bệnh viện làm gì?”

Ân Uyển Như liếc nhìn tấm ảnh kia, không thèm để ý nói: “Tôi nghĩ đã, không nhớ rõ. Lịch trình mỗi ngày đều được xếp rất nhiều, anh hỏi tôi chuyện nhỏ như thế tôi phải suy nghĩ.” Một lát sau, cô chợt “a” một tiếng, vỗ đầu nói, “Nhớ ra rồi, xem trí nhớ của tôi kìa. Hôm đó tôi đi thăm bệnh, quản lý của tôi bị bệnh.”

Bọn họ đã điều tra, Ân Uyển Như không có ghi chép khám bệnh ở bệnh viện tư này.

Giống như Ân Uyển Như nói, tối hôm đó quả thực quản lý của cô nhập viện, trong danh sách nhập viện viết là viêm ruột thừa cấp tính.

Nhưng Trương Phong rõ ràng sẽ không vì chuyện nhàm chán này mà nhấn nút chụp hình, vả lại còn mất đi tính mạng.

Nguyên nhân Ân Uyển Như đến bệnh viện lúc rạng sáng chắc chắn không đơn giản như cô đã nói.

“Quan hệ giữa cô với quản lý rất tốt à? Tốt đến mức cô ấy bị bệnh cô vẫn có lòng nửa đêm cải trang đến bệnh viện thăm cô ấy?”

“Anh phải biết là nghệ sĩ giống như chúng tôi không có cuộc sống riêng tư, cũng không có bạn bè. Mấy người trong giới hôm nay là bạn bè ngày mai lại có thể trở mặt. Bên cạnh chỉ có quản lý bầu bạn lâu dài. Cho nên, nếu so với quan hệ giữa quản lý và nghệ sĩ thì hai chúng tôi càng giống chiến hữu sát cánh chiến đấu hơn.” Ân Uyển Như nói, “Tình cảm của chúng tôi vẫn luôn rất tốt.”

Ân Uyển Như quanh năm đối diện với phỏng vấn truyền thông, thật có thể nói thành giả, giả cũng có thể nói thành thật. Trình độ chuyên nghiệp đến nỗi mặt không đổi, tim không đập, e rằng ngay cả máy phát hiện nói dối cũng không đoán ra được. Không nhìn thấy một chút căng thẳng và lúng túng từ người cô.

Dù nội dung trong bức ảnh trước mặt rất có thể đang giấu một bí mật có liên quan đến cô.

Ân Uyển Như nói tiếp: “Chẳng lẽ các anh vì tấm ảnh này mà tìm tôi? Đúng rồi, tôi lại muốn hỏi, tấm ảnh này là ai chụp? Vì sao nghệ sĩ chúng tôi luôn không được bảo hộ quyền chân dung vậy?”

Cô nói đến đây thì giọng nói hơi to tiếng, giống như thật sự đang đòi công bằng cho nhóm nghệ sĩ.

Nhưng chủ đề không bị dẫn đi giống như cô nghĩ.


Giải Lâm nhìn cô nói: “Cô Ân, lời nói dối của cô bịa rất xuất sắc, biểu diễn cảm xúc cũng rất tới. Nhưng hôm đó quản lý của cô chắc chắn không bị viêm ruột thừa.”

Giải Lâm nói xong, lấy điện thoại ra, trong điện thoại phát ra giọng nói của một người đàn ông, đó là một đoạn ghi âm:

“Cô ấy đến bệnh viện làm phẫu thuật. Nhưng bệnh viện có quy định, tôi không thể biến ra một bàn phẫu thuật được, cho nên mượn danh nghĩa người quản lý của cô ấy, thực tế thì làm phẫu thuật cho cô ấy.”

“Anh là bác sĩ chính?”

“Đúng, hôm đó tôi trực. Tôi cũng nhất thời bị quỷ ám. Cô ấy đưa tôi năm trăm ngàn tệ. Gần đây tôi sắp kết hôn, vẫn chưa góp đủ tiền cọc, mắt thấy tiền nhà tăng cao, vợ tôi vì chuyện chậm chạp không mua được nhà mà có ý kiến với tôi. Tôi thực sự hết cách…”

“…”

Ân Uyển Như nghe thấy đoạn ghi âm này, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi.

Trước khi đến đây, cô có niềm tin chắc chắn, vì bác sĩ kia đã nhận tiền của cô, vì bọn họ đã sắp xếp ổn thỏa tất cả, không để lại chứng cứ, cũng không thể có vấn đề, càng vì bác sĩ không thể thừa nhận việc này. Nếu như bác sĩ thừa nhận thì đồng nghĩa với việc tự lấy đá đập chân mình. Anh ta sẽ mất công việc, thậm chí sau này cũng sẽ không có bệnh viện nhận anh ta.

Nhưng cô không ngờ rằng, một tiếng trước Giải Lâm đã tạm thời đổi điểm đến, đến bệnh viện một chuyến.

Ân Uyển Như mở miệng: “Sao anh lại…”

Ghi âm còn đang tiếp tục phát.

“Anh làm phẫu thuật gì cho cô ấy?”

“Là…”

Lời nói của người đàn ông đến đây có hơi chần chừ.

“Là phẫu thuật phá thai.”

Ghi âm đ ến đây là kết thúc.

Nếu là phẫu thuật phá thai thì tất cả đều rất hợp lý. Người quản lý với nghệ sĩ là một thể, khi sao nữ bị lộ ra tin tức mang thai, nạo thai thì đối với ai cũng không tốt. Quản lý cực khổ tạo ra một nghệ sĩ nổi tiếng đương nhiên sẽ không mong cô gặp rắc rối vào lúc này.

Lúc này Giải Lâm mới trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: “Chuyện tiền có thể làm được đương nhiên cũng có thể dùng tiền để giải quyết. Khi cán cân lợi ích nghiêng về phía nào thì phía đó chính là bạn bè.”

“Nếu không muốn người khác biết trừ khi mình đừng làm.” Giải Lâm tiếp tục nói, “Nhưng hễ đã làm chuyện gì đó thì tất nhiên sẽ để lại dấu vết.”

Ân Uyển Như không còn dáng vẻ kiêu căng như lúc mới vào nữa. Đôi mắt to sáng lấp lánh kia dần dần ảm đạm. Cô siết chặt mắt kính, rất lâu vẫn chưa lên tiếng.

“Phải. Tôi có thai.”

Ân Uyển Như nhấc tay lên, ngón tay luồn vào trong mái tóc như thác nước, thừa nhận: “Bây giờ tôi đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp. Tôi không thể sinh con, một khi sinh ra không những sẽ tốn hết nửa năm, mà sau khi tôi xuất hiện lại rất khó để nhận nhiều vai nữ chính như thế này nữa. Vốn dĩ đây là một chén cơm tuổi trẻ, sinh con chẳng phải tự đập chén cơm của mình sao?”

“Khó khăn lắm tôi mới có thể đi được đến ngày hôm nay, chịu khổ, chịu cực, bị lừa gạt. Lúc mới tốt nghiệp, tôi ở tầng hầm hơn một năm, đóng vai phụ, làm diễn viên quần chúng… Đứa trẻ này là chuyện ngoài ý muốn, tôi không thể để nó hủy cuộc đời của tôi.”

Thế là 2 giờ sáng tuần trước, cô thay quần áo, nhân lúc trời tối không có ai, lén lái xe đến bệnh viện.


Cô không thể để bất cứ ai phát hiện, cũng không thể để lại bất cứ ghi chép chữa bệnh nào, mua bác sĩ, dùng danh nghĩa quản lý nằm lên bàn phẫu thuật.

“Cha của đứa bé là ai?”

“Một thực tập sinh của công ty chúng tôi.” Ân Uyển Như trả lời.

“Hai người là người yêu?”

“Không đến mức đó.” Ân Uyển Như cười, “Chơi qua đường mà thôi.”

“Người đó tên gì?”

“La Dục.”

“Cô biết Trương Phong đã chụp được ảnh của cô.”

“Phải, hắn từng liên lạc với tôi, ra giá năm mươi triệu tệ. Tôi không có nhiều tiền đến thế.”

“Vì vậy cô muốn thuê sát thủ giết hắn ta.”

Hỏi đáp trước câu này, thái độ của Ân Uyển Như cũng coi như phối hợp, chuyện đến nước này không có gì để giấu diếm nữa. Nhưng sau khi ba chữ “thuê sát thủ” xuất hiện, Ân Uyển Như đột nhiên ngồi thẳng dậy, nói: “Tôi mong lấy lại được đồ, sao tôi có thể thuê sát thủ giết hắn ta được?”

Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Võ Chí Bân nhìn sang hai người Trì Thanh và Giải Lâm:

“Các cậu thấy thế nào?”

Lúc nói chuyện, Giải Lâm gác tay lên vai Trì Thanh, mượn thế cho mình đứng vững: “Ân Uyển Như học diễn xuất nhiều năm, lời nói là thật hay giả, trong lúc nhất thời khó mà phân biệt được. Hiện tại không có chứng cứ xác thực để xác định là cô ta, nhưng cũng không có cách nào loại bỏ nghi ngờ. Cô ta có đầy đủ động cơ giết người.”

Võ Chí Bân: “Về cơ bản giống như tôi nghĩ, còn cậu thì sao?”

Võ Chí Bân nói xong quay sang hỏi cố vấn họ Trì mặt không cảm xúc, đang muốn lấy cánh tay Giải Lâm gác lên vai mình xuống.

Trì Thanh lại nói: “Tôi nghĩ có lẽ không phải cô ta.”

“Cậu nghĩ rằng không phải cô ta?”

Bởi vì anh đã nghe thấy tên bịt mặt nói trước khi chết. Câu nói đó mới nghe thì không có gì đặc biệt, thậm chí khiến anh hối hận lãng phí sức lực cắt găng tay làm gì.

Nhưng vừa rồi ngồi bên cạnh Ân Uyển Như, nhìn cách trang điểm tinh xảo của người phụ nữ đối diện, anh chợt lóe lên một suy nghĩ: Ba chữ Ân Uyển Như này đều có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi nào, cô ta nổi tiếng đến vậy vì sao tên bịt mặt lại nói hắn ta quên tên của người thuê?

[Cái người tìm mình là một ngôi sao.]

[Quên tên gì rồi, mẹ nó…]

Một lát sau, Trì Thanh chỉ nói: “Trực giác.”

Trì Thanh nói xong lại nhìn sang Giải Lâm: “… Anh có thể dựa tường đứng được không?”


Bình luận

Truyện đang đọc