NHÂN CÁCH NGUY HIỂM

Dịch: LTLT

[Anh Giải đẹp trai thật, lâu lắm rồi không gặp anh ấy, không biết anh ấy có bạn gái chưa?]

Bên tai Trì Thanh bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều giọng nói, phạm vi người nói bao gồm cả phòng tư vấn, có giọng nói của nhân viên, cũng có giọng nói đến từ khách hàng đến phòng tư vấn bên cạnh, mà trong mấy câu nói của nhân viên thì mười câu hết tám câu không rời khỏi Giải Lâm.

[Tuy rất thích anh Giải nhưng khoảng cách giữa mình với anh ấy xa quá…]

[Anh Giải…]

“…”

Trong đó cũng có trộn lẫn một vài chủ đề khác: [Cô gái xinh đẹp đeo mắt kính hôm qua đến phòng tư vấn của chúng ta ấy, tôi nói sao cô ta nhìn quen thế, vừa rồi lướt weibo mới nhớ ra, cô ta chẳng phải là ngôi sao Ân Uyển Như đang nổi tiếng sao? Nghệ sĩ bây giờ đúng là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao. Bình thường trong các chương trình giải trí, trông cô ta xán lạn, vui vẻ nhưng không ngờ cũng có vấn đề tâm lý. Nói ra thì phòng tư vấn của chúng ta cũng từng có mấy ngôi sao đến…]

Giọng nói dần dần trở nên nhiều hơn, Trì Thanh rất khó nghe rõ rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì. Những giọng nói này đều trộn lẫn vào nhau, ồn ào đến đáng sợ.

Giải Lâm thấy sau khi ăn sô-cô-la xong thì Trì Thanh không nói nữa, tóc mái dài trước trán rũ xuống, ánh mắt càng ngày càng u ám, xung quanh giống như đang bị một lớp sương mù không chịu tản đi bao phủ: “Sao thế? Không thích ăn à?”

Trì Thanh vẫn không lên tiếng.

Tình huống này trước đây Giải Lâm từng gặp một lần, lần đó là ở trong quán bar, hai người cầm nhầm ly của nhau. Đam Mỹ Hài

Hắn vươn tay, quơ quơ trước mắt Trì Thanh, thuận miệng uy hiếp: “Không nói chuyện thì tôi đụng cậu đó.”

Hắn tưởng rằng câu này có thể khiến tên ám ảnh sạch sẽ vạn năm – Trì Thanh hành động. Trì Thanh quả thực nhúc nhích rồi, nhưng tiến triển của sự việc khác hẳn với những gì hắn nghĩ. Trì Thanh tháo một găng tay ra, sau đó đụng vào tay Giải Lâm… Tay Giải Lâm không rụt về, năm ngón giơ ra, để trước mặt Trì Thanh.

“Tôi chóng mặt.” Lần này Trì Thanh đụng rất tự nhiên, cũng không có gánh nặng tâm lý gì, kiếm cớ nói, “Đứng không vững.”

Khác hoàn toàn với lần đầu không tự nhiên gửi tin nhắn cũng chần chừ cả lúc lâu, Trì Thanh phát hiện mình lại thản nhiên đến bất ngờ.

Dù sao cũng đã chạm nhiều lần rồi.

Thêm lần này cũng chẳng sao.

Lúc Trì Thanh nói chuyện, Giải Lâm mơ hồ ngửi thấy một mùi rượu rất ngọt, giật mình, hắn quay sang hỏi bác sĩ Ngô: “Bác sĩ cho cậu ấy ăn gì thế?”

Advertisement

Bác sĩ Ngô: “Sô-cô-la đó.”


Giải Lâm nói: “Tôi biết là sô-cô-la, ý tôi hỏi là trong sô-cô-la này có những vị nào?”

“… Trong đây vị gì cũng có, tôi cũng không biết cậu ấy ăn vị nào.”

Giải Lâm hỏi thẳng: “Có nhân rượu không?”

“Có.” Nhắc đến chuyện này, bác sĩ Ngô gật đầu nói, “Brandy được lựa chọn kỹ càng, cảm giác tinh tế rõ ràng. Cậu ấy ăn trúng rồi à? Có phải rất ngon không?”

Giải Lâm: “…”

Chắc Trì Thanh ăn trúng thứ này rồi.

Giải Lâm hối hận vừa rồi đã thúc giục, bảo Trì Thanh lấy một viên, không ai ngờ rằng trong đống sô-cô-la này còn có nhân rượu, còn vừa vặn bị hắn chọn trúng. Đúng là càng sợ thứ gì thì thứ đó đến.

Cuối cùng, trước khi dắt Trì Thanh “đứng không vững” đi ra ngoài, Giải Lâm hiếm khi cất ý cười, vô cùng nghiêm túc nói với bác sĩ Ngô: “Cậu ấy dị ứng với rượu, không đụng vào rượu được.”

Lúc hai người đi ra ngoài, mấy cô tiếp tân đang tụm lại tám chuyện.

Vừa rồi Trì Thanh nghe thấy chủ đề nói chuyện của bọn họ đều là Giải Lâm, nhưng sau khi anh đụng vào Giải Lâm thì bên tai lập tức yên tĩnh. Lúc này ngoại trừ âm thanh trò chuyện bình thường ra thì anh không nghe thấy âm thanh gì khác, cho nên anh không biết bọn họ đang nghĩ gì, cũng không đọc được biểu cảm khiếp sợ lúc này của họ.

VÌ SAO HAI NGƯỜI BỌN HỌ NẮM TAY ĐI RA?

Hôm nay Giải Lâm tự lái xe đến đây. Hai người đi đến ga-ra, chỉ có lúc lên xe ngắn ngủi Trì Thanh mới buông tay Giải Lâm ra, chờ sau khi Giải Lâm khom người ngồi vào thì lại nhanh chóng khôi phục trạng thái ban đầu.

“…” Giải Lâm im lặng một hồi nói, “Cậu ngồi trong xe cũng còn chóng mặt sao?”

Trì Thanh: “Không chóng mặt giống lúc nãy, bây giờ tôi say xe.”

Giải Lâm nhắc nhở: “Xe còn chưa chạy.”

Trì Thanh không nói chuyện logic với hắn: “Có lẽ là uống rượu vào vừa ngồi vô xe thì tôi liền chóng mặt, anh có ý kiến gì à?”

“Không dám có ý kiến.” Cuối cùng, Giải Lâm bất đắc dĩ nói, “Cậu như này tôi không thể thắt dây an toàn.”

Hắn vừa nói câu này xong thì thấy Trì Thanh cúi người tiến gần về phía hắn, có lẽ đây là lần đầu tiên Trì Thanh chủ động dựa gần người khác đến như vậy. Khoảng cách gần đến mức Giải Lâm có thể nhìn thấy lông mi đang rũ xuống của Trì Thanh qua mấy sợi tóc.

Sau đó Giải Lâm nghe thấy một tiếng “cạch”.


Tay còn lại của Trì Thanh kéo dây an toàn cài lại.

Này là dị ứng với rượu thật à?

Giải Lâm nói thầm, sao lại giống như uống say vậy chứ?

Hắn thử tiếp tục khuyên Trì Thanh: “Nghe lời đi, bây giờ cậu ngồi trên xe rồi chắc sẽ không chóng mặt đâu. Cậu như này tôi cũng không tiện lái xe.”

Sau khi nghe thấy “không tiện lái xe”, Trì Thanh lại im lặng, mấy giây sau anh tháo găng tay còn lại, sau đó lấy điện thoại từ trong túi áo ra.

“Cậu lấy điện thoại làm gì?” Giải Lâm không hiểu những hành động này.

Ngón tay trắng bệch của Trì Thanh bấm mấy cái lên màn hình, anh mở app đặt xe, vừa thao tác vừa nói: “Tìm tài xế lái thay.”

Giải Lâm: “…”

Chắc là say thật rồi nhỉ?

Nhưng mà phải nói là nói chuyện vẫn rất có logic.

Một giải pháp khả thi.

“Thôi.” Giải Lâm mặc cho tay Trì Thanh đặt lên tay phải của mình, trước khi đạp chân ga, hắn nói, “Tay cậu đừng sờ bậy, xảy ra chuyện thì không chịu trách nhiệm đâu đó.”

Dọc đường Trì Thanh không nói nữa, tay cũng không nhúc nhích.

Đầu anh bây giờ đều đang nghĩ tối hôm nay phải làm sao?

Trong nhà còn thuốc ngủ không?

Trong tòa nhà chắc không có nhà nào gần đây xảy ra mâu thuẫn thích cãi nhau vào nửa đêm.



Anh tự nhận mình vẫn luôn rất cẩn thận, mua đồ đều xác nhận bảng thành phần hai ba lượt, sợ bên trong có thứ gì đó đi kèm với chữ “rượu”. Không ngờ rằng người tính không bằng trời tính.


Trước khi xe chạy vào Ngự Đình, Giải Lâm chợt nhớ ra chủ đề nói chuyện ở phòng tư vấn bị bác sĩ Ngô làm gián đoạn ban nãy: “Trước đó cậu muốn nói gì vậy?”

“Chuyện gì?” Trì Thanh hỏi.

“Chẳng phải có chuyện muốn nói với tôi sao?” Giải Lâm chầm chậm rẽ vào ga-ra, “Nghe thấy cậu nói trợ lý gì đó, đằng sau chưa nói tiếp… Cậu vốn định nói gì?”

Trì Thanh nhớ ra, lúc đó anh muốn cắt đứt quan hệ trợ lý với Giải Lâm.

Nhưng kế hoạch không đuổi kịp thay đổi.

“Không có gì.” Cuối cùng Trì Thanh mặt không cảm xúc, rặn từng chữ nói, “Tôi rất thích làm trợ lý.” Anh lại bổ sung, “Việc chữa trị của chúng ta có thể tiếp tục. Anh với bác sĩ Ngô nói đúng, thái độ chữa trị trước đó của tôi không tích cực.”

“Cậu muốn nói chuyện này à?”

“Ừ.”

Giải Lâm: “Nhưng nhìn từ mặt cậu thì không nhìn ra được cậu thích chỗ nào, trông giống như…”

Trì Thanh rất không tự hiểu bản thân, truy hỏi: “Giống gì?”

“Giống bị bắt cóc.” Cuối cùng Giải Lâm mở dây an toàn nói, “Đến rồi, xuống xe thôi ngài trợ lý.”

Dù Trì Thanh rất muốn tiếp tục đụng Giải Lâm thêm một hồi nữa nhưng lí trí còn sót lại nói với anh rằng không thể làm quá lộ liễu. Nghi ngờ của Giải Lâm đối với anh còn chưa tiêu tan, những lời giải thích thuận miệng bịa ra có lẽ người khác sẽ tin, nhưng hắn thì chưa chắc.

Sau khi vào thang máy, Giải Lâm nhìn anh: “Đừng nói cậu say thang máy luôn nhé?”

Trì Thanh biết chừng mực nói: “Đỡ hơn rồi.”

Thang máy nhanh chóng đến tầng 9.

Từ khoảnh khắc buông tay Giải Lâm, giọng nói trong thang máy giống như vô số cô hồn dã quỷ vô hình chui vào trong thang máy qua khe cửa đang chậm rãi mở ra.

[Cao Cao, sao em lại lén ăn thức ăn cho mèo vậy? Chị giấu chỗ nào cũng bị em tìm ra.]

[Ông già chết rồi, tài sản để lại dựa vào cái gì chỉ cho con trai út, con trai cả không phải con trai à? Thiên vị thành thế này, lúc nhập viện không thấy con trai cưng của ông đến mấy lần. Đúng là xúi quẩy, sớm biết không vớt được gì thì ai thèm mệt muốn chết còn đến bệnh viện chăm sóc cả tháng.]

[…]

Trì Thanh vẫn không thể xác nhận tình hình mất kiểm soát này sẽ kéo dài trong bao nhiêu ngày. Sau khi bước vào nhà, anh cầm một cây bút từ ống đựng bút bên cạnh lịch treo tường, dùng bút màu đen khoanh ngày đầu tiên của tháng hai lại.

Anh nhìn tờ lịch mới tinh này một hồi, chờ giọng nói liên quan đến của cải bên tai biến mất, sau đó mới xoay người đến nhà bếp rót nước.

Trì Thanh rót nước xong lại tìm thuốc ngủ trong hòm thuốc.


Dựa theo kinh nghiệm trước đây, liều lượng mấy ngày đầu không được nhiều quá, nếu không sau này có uống nữa cũng rất khó có hiệu quả. Trừ khi nuốt hết một bình, vậy thì chắc chắn có thể khiến người ta nhắm mắt không nghe thấy âm thanh gì, chỉ là rất khó mở mắt ra lại lần nữa, dễ ngủ một giấc không tỉnh.

Sau khi uống thuốc xong, Trì Thanh ngồi trên sô pha xem phim tình cảm bị Quý Minh Nhuệ và Giải Lâm bắt tay nhau khinh bỉ. Anh cố gắng tìm hiểu vì sao người trong phim tranh cãi, vì sao bọn họ khóc, lại vì sao mà cười, xem hai tiếng rồi vẫn chưa thấy thuốc phát huy tác dụng.

“…”

Vẫn là tính kháng thuốc đang quấy phá, thời gian cách lần mất kiểm soát trước quá gần, tháng trước anh cũng luôn uống thuốc, công hiệu của thuốc càng ngày càng không rõ ràng.

Trì Thanh mở điện thoại định xem giờ thì nhìn thấy tin nhắn Giải Lâm gửi đến từ một tiếng trước.

– Dị ứng rượu đã đỡ hơn chưa?

Trì Thanh đáp: Cũng đỡ rồi.

Bên kia trả lời rất nhanh.

– Hay là đến bệnh viện khám thử.

Anh hoàn toàn không bị dị ứng với rượu, đến bệnh viện có thể khám được gì?

– Không cần.

Trả lời xong, Trì Thanh để điện thoại lên bàn, định đi tắm rồi lên giường nằm sớm, ấp ủ cơn buồn ngủ. Nhưng trước khi chuẩn bị cởi áo thì anh sờ thấy một thứ hình vuông ở bên trong túi áo.

Động tác của anh ngừng lại, lấy thứ hình vuông bên trong ra thì mới nhớ đây là mảnh giấy Giải Lâm nhét vào tay anh trước khi kết thúc buổi tư vấn.

“Đối phương là người thế nào? Ấn tượng của cậu về đối phương.”

Trì Thanh không biết đáp án, cũng không đoán được đáp án.

Nhưng anh cũng coi như hiểu rõ bản thân, các từ trong tờ giấy chắc không khác mấy từ “khó ở chung”, “ám ảnh sạch sẽ”, “người kỳ lạ” này lắm. Dù sao Quý Minh Nhuệ thường xuyên nói về anh như thế trong bụng.

Trì Thanh nghĩ vậy, tiện tay mở tờ giấy ra.

Quả thực tờ giấy không có nhiều chữ, anh mở ra một nửa vẫn còn trống không, đến khi anh mở tờ giấy ra hết lúc này mới nhìn thấy chữ viết bên trên.

Trên tờ giấy chỉ viết bốn chữ.

– Người rất đặc biệt.

Trì Thanh ngẩn người.

Giải Lâm không dùng từ “khác thường”, cũng không dùng từ “kỳ lạ”, hoặc là từ kiểu “quái gở”, mà hắn lại dùng từ “đặc biệt”.


Bình luận

Truyện đang đọc