NHÂN DANH TÌNH YÊU - MỘNG TIÊU NHỊ

Dịch: Anh Đào.

Thời Miểu ngồi bên cạnh Mẫn Đình, chỗ ngồi chuyên thuộc về mình bị chiếm, Phó Ngôn Châu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể để bản thân chịu ấm ức ngồi đối diện với Mẫn Đình.

“C h ế t rồi, nến sinh nhật trong nhà dùng hết mất rồi, em quên mua.” Mẫn Hy chỉ mải làm bánh quen, hoàn toàn quên mất chuyện nến sinh nhật.

Thời Miểu vừa muốn nói không có nến cũng không sao, buổi trưa cô đã ước, nhưng lúc này Mẫn Đình lại nói: “Có.”

Nến và quà để cùng một chỗ, ở trong phòng khách, quản gia mang đến.

Hai cây nến số ‘2’ và ‘8’, Mẫn Đình cắm lên bánh kem, tiện tay cầm luôn bật lửa ở bên cạnh lên. Chỉ nghe thấy ‘tách’ một tiếng, sau đó cùng với âm thanh đặc biệt của đá mài, ngọn lửa bùng cháy.

Sự chú ý của Thời Miểu bị tiếng vui tai ‘tách’ vừa rồi thu hút, liếc nhìn chiếc bật lửa trong tay người đàn ông. Hai màu kim cương đen và vàng hồng, cô không hiểu rõ về bật lửa cho lắm, không nhận ra đó là nhãn hiệu nào.

Nến được châm lên, Mẫn Hy bảo đợi chút rồi ước nguyện, cô đi lấy điện thoại, đồng thời bảo quản gia tắt giúp đèn ở phòng ăn. Cảm giác nghi thức đối với cô mà nói quan trọng như ăn và ngủ, ước thổi nến sao có thể mở đèn chứ.

“Anh, anh dựa gần chị dâu một chút, nếu không em không chụp được anh.”

Mẫn Đình ngẩng lên: “Em quay ngang điện thoại đi.”

Căn bản không phải quay ngang điện thoại là có thể giải quyết được, là cảm giác khoảng cách giữa hai người.

Mẫn Hy không muốn giải thích nhiều, mạnh mẽ ra lệnh: “Anh ngồi qua đi, em không thích quay ngang điện thoại.”

Thân là người cưng chiều em gái nhất trong vòng, dù sao cũng đã quen đáp ứng với bất cứ yêu cầu nào của em gái, có lý, vô lý.

Mẫn Đình đứng dậy, kéo ghế sang bên Thời Miểu nửa bước.

Mẫn Hy tìm mấy góc chụp, cuối cùng quyết định: “Anh, anh vẫn nên kéo lại đi. Chụp anh rõ quá sẽ phá vỡ bầu không khí chị dâu đang ước.”

“…..”

“Anh làm phông nền đi.” Mẫn Hy bắt đầu chỉ huy anh trai, bảo anh lùi vào trong ánh sáng mờ ảo bên cạnh, “Có điều anh phải để tay trái gần với bánh kem, tự nhiên chút, em chụp nhẫn của anh vào.”

Mẫn Đình lười dịch qua dịch lại, cả người dựa vào ghế, cố gắng tránh xa bên bàn nhất.

“Anh, không được, như vậy vẫn chụp anh rõ quá!” Cô lấy con át chủ bài của mình ra, “Bây giờ em đang ở trong thời kỳ đặc biệt, tốt nhất cái gì anh cũng nhường em đi.”

“Anh vẫn nhường em chưa đủ sao?”

Nói đi nói lại Mẫn Đình vẫn đứng lần nữa, kéo ghế về vị trí cũ, sau khi ngồi xuống tay trái để tự nhiên trên bàn, nghịch chiếc bật lửa vừa rồi.

Hai tay Thời Miểu nắm vào nhau để ở dưới cằm, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, thích thú nhìn Mẫn Đình dịch qua dịch lại, hơn nữa còn hoàn toàn làm theo chỉ huy của em gái. Tối nay coi như có thể thấy được mặt vô cùng kiên nhẫn cưng chiều em gái của anh.

Tiếng đàn piano vang lên, Mẫn Hy cười nhìn Thời Miểu: “Chị dâu, chị bắt đầu ước đi.”

Điều ước của Thời Miểu rất đơn giản: “Hy vọng có thể ngủ một giấc thật ngon.”

Mẫn Đình: “…..”

Mẫn Hy cười nói: “Vậy hy vọng tối nay có thể thành hiện thực.”

Thổi nến, quản gia mở đèn lên.

Mẫn Đình rút nến xuống, dì đứng ở bên cạnh, trong tay cầm đĩa và dao dụng cụ chuẩn bị cắt bánh, anh giơ tay: “Để con ạ.”

Nhân lúc anh trai cắt bánh, Mẫn Hy thêm wechat của Thời Miểu, gửi bức ảnh vừa chụp qua, “Không bật filter, ảnh chụp cam thường đó.”

Thời Miểu nhấn xem từng bức ảnh, trong ảnh cô hơi cúi đầu mắt nhắm lại. Trong ánh sáng lờ mờ cô hiếm khi thoải mái tự tại ở sau chiếc bánh kem hoa hồng. Trong bức ảnh đường nét góc cạnh của Mẫn Đình như ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, chỉ có người vô cùng quen với anh mới có thể đoán ra. Mà bàn tay trái đeo nhẫn cưới của anh hiện rõ trong ống kính, xương khớp rõ ràng, phù hợp làm nổi bật nên bầu không khí xung quanh.

Mẫn Đình đưa miếng bánh kem đầu tiên cho Thời Miểu, lại cắt một miếng nữa. Trước tiên anh bỏ hết phần kem ở trên bánh kem đi, chỉ để lại cốt bánh, miếng này đưa cho em gái mình.

“Cảm ơn anh.” Mẫy Hy giơ hai tay nhận lấy, sau khi mang thai cô không thích ăn kem, chỉ vô ý nhắc qua một lần, không ngờ anh trai lại để trong lòng.

Người vẫn luôn im lặng là Phó Ngôn Châu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng như đang tán gẫu, hỏi Thời Miểu: “Chị còn có anh trai đúng không?”

Thời Miểu ăn bánh kem gật đầu: “Đúng vậy, ở khoa ngoại thần kinh bệnh viện chúng tôi.”

“Chị kết hôn chớp nhoáng anh trai chị không tức giận sao?”

“Có một chút.” Thời Miểu nói thật.

Phó Ngôn Châu nói tiếp: “Điều kiện như chị không nên tạm bợ, đổi lại tôi là anh chị, tôi cũng tức giận.”

Thời Miểu: “…..”

Thật sự không coi cô là người ngoài.

Dưới bàn Mẫn Hy lấy chân đá Phó Ngôn Châu, lại cho anh một ánh mắt, bảo anh đừng sỉ nhục Mẫn Đình.

Mẫn Đình ngẩng lên, chậm rãi nhìn Phó Ngôn Châu: “Biết vì sao khi đó tôi lại phản đối Mẫn Hy tìm cậu không, chính là không muốn con bé tạm bợ.”

Phó Ngôn Châu: “……”

Boomerang dùng tốc độ nhanh nhất bay lại với chính mình.

Mẫn Hy nói với Thời Miểu: “Không cần để ý bọn họ, chúng ta ăn đi.”

Cô cầm cốc nước ép làm động tác cụng ly trong không khí, “Sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng có thể ngủ đến tự tỉnh.”

Lời chúc này xa xỉ biết bao.

Thời Miểu cười: “Cảm ơn.”

Cô quay về bệnh viện phải tiếp tục trực, không thể uống rượu, trong cốc cũng là nước ép. Uống một ngụm vừa định bỏ xuống, tay trái Mẫn Đình nhẹ cầm lấy cốc rượu đế cao, miêng cốc hạ thấp xuống hơn so với cô, nhẹ chạm một cái.

Có một âm thanh ngắn ngủi vang lên giữa hai chiếc cốc, nhưng lại không rõ ràng như tiếng ‘tách’ của bật lửa.

Anh chỉ chạm cốc, không nói câu chúc nào.

Thời Miểu vẫn đáp lại câu cũ: “Cảm ơn.”

Ăn một bữa cơm, chỉ nghe thấy giọng của cô và Mẫn Hy, hai người đàn ông bên cạnh đều im lặng.

Sau bữa cơm, Mẫn Hy nói chuyện ở phòng khách với cô.

Dì đã chuẩn bị hoa quả sau bữa ăn trong đĩa mang đến, kiwi và sung được cắt tỉa hình hoa, kết hợp cùng với dâu tằm và việt quất, điểm thêm cây hàm hương và cỏ tím tam sắc. Chiếc đĩa được làm chu đáo giống như chiếc bánh kem sinh nhật Mẫn Hy làm cho cô, tươi mới nhưng không mất đi vẻ sống động.

Hoa quả của Mẫn Hy là một dì khác mang đến, một bát nho đựng trong bát thủy tinh lớn.

Dì nói: “Đây là loại nho chua nhất có thể mua ngoài thị trường.”

“Vâng ạ, con cảm ơn dì.”

Mẫn Hy bóc vỏ cho vào miệng, trong vị chua có chút ngọt, vừa hợp ý cô.

Cô đẩy bát đến trước mặt Thời Miểu: “Chị dâu, chị có muốn ăn thử một quả không? Rất chua.”

Thời Miểu xua tay, xiên một miếng kiwi ăn, nhìn Mẫn Hy ăn chua mà mặt không biến sắc: “Em thích ăn chua sao?”

“Trước đây không thích. Sau khi mang thai khẩu vị hoàn toàn thay đổi rồi.” Mẫn Hy nói mình mang thai sắp ba tháng, “Không nhìn ra chút nào có đúng không?”

“Em không nói thật sự chị không nhìn ra.” Thời Miểu chúc mừng, lại nói: “Em không nên làm bánh kem, đứng lâu như vậy mệt.”

“Không sao, vui là không mệt.”

Hai người quen nhau, nói chuyện cũng tùy ý hơn.

“Anh em con người này nói sao đây,” Mẫn Hy đánh giá khách quan, “Mặc dù nhìn có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng ở chung lâu chị sẽ phát hiện thật ra anh ấy có không ít ưu điểm.”

Thời Miểu cười: “Đã phát hiện ra không ít.”

Mẫn Hy chỉ sô pha ở bên cạnh cô: “Đều là quà anh em chọn cho chị đấy.” Sau đó cô chế giễu Mẫn Đình, “Chị xem anh em trông cũng được, lại có tiền, hơn nữa đối với chị cũng hào phóng, còn có trách nhiệm với gia đình, vậy nên miễn cưỡng nhắm mắt tạm bợ đi.”

Thời Miểu bị chọc cười.

Lúc này Mẫn Đình từ trong phòng ăn đi ra, chỉ nghe được câu cuối cùng, “Tạm bợ cái gì? Màu túi không hợp sao?”

Mẫn Hy ngẩng đầu nhìn anh trai, “Không phải quà tạm bợ, là tạm bợ con người anh.”

Mẫn Đình cốc lên đỉnh đầu cô, lực rất nhẹ, Mẫn Hy không cảm nhận được.

Anh giơ tay ra, “Đưa nho cho anh.”

Anh đây là muốn lột vỏ nho giúp cô, Mẫn Hy nắm chặt bát thủy tinh không đưa cho anh: “Không cần, em về đây, hơi buồn ngủ rồi.” Cô ngẩng đầu tìm Phó Ngôn châu, gọi anh về nhà.

Cô lấy cớ buồn ngủ, ôm lấy bát nho, nắm tay Phó Ngôn Châu đi trước, không làm phiền thế giới hai người của bọn họ.

Phòng khách rộng lớn đột nhiên yên tĩnh lại.

Thời Miểu nhìn đống hộp màu cam: “Sao anh mua nhiều vậy?”

Mẫn Đình: “Cũng không thể ít hơn Mẫn Hy đón sinh nhật được.”

Mẫn Hy nói đúng, anh đối với cô vô cùng hào phóng.

Mẫn Đình bảo quản gia bỏ tất cả quà lên xe, Thời Miểu nhìn anh nói mang đến phòng trực ở bệnh viện cũng không có chỗ để, thật ra không phải không có chỗ, “Chỉ có thể để ở giường trên, khó khăn lắm anh mới dọn sạch sẽ chỗ đó.” Không nỡ làm bẩn?

Mẫn Đình: “….”

Suy nghĩ rồi nói: “Trước tiên để ở sau cốp xe, thứ bảy được nghỉ lại mang về chỗ em ở.”

Thời Miểu gật đầu: “Được.”

Sau đó phòng khách rơi vào im lặng.

Mẫn Đình ngồi đối diện cô, dựa vào ghế sô pha xử lý email.

Thời Miểu ăn hoa quả g i ế t thời gian, mỗi lần bọn họ gặp nhau đa số thời gian đều như vậy, hai người đã tập mãi thành quen.

“Bật lửa của anh là nhãn hiệu nào vậy?” Đột nhiên cô nhớ đến tiếng đặc biệt đó vậy là hỏi.

“Không chú ý, tiện lấy ở hội sở.”

Bật lửa của anh không biết bị ai tiện tay lấy đi, lúc bọn họ giúp người khác chơi bài trên bàn có bật lửa tiện lấy đi, không quan tâm của ai. Thường xuyên có người đăng tìm đồ ở trong nhóm, bảo mau chóng trả bật lửa về nhưng không ai thèm để ý.

Mẫn Đình đứng dậy, tìm bật lửa đưa cho cô. Anh không vòng lại đối diện, tiện ngồi xuống bên cạnh cô.

Thời Miểu rõ ràng cảm nhận được sô pha chùng xuống, hơi thở mạnh mẽ vây hãm lấy cô. Hai chân người đàn ông vắt chéo tự nhiên, hoàn toàn chăm chú xem trang chủ điện thoại của mình.

Ngón tay cô dùng một lực nhẹ, mở hộp bật lửa ra, lại là tiếng ‘tách’ dễ nghe đó, vô cùng thư giãn.

Sau khi kiểm tra, chiếc bật lửa này có giá năm con số, nửa tháng lương của cô.

Sau khi nghe tiếng bật lên mấy lần, Thời Miểu để bật lửa lên bàn, “Tôi về đây.”

Mẫn Đình quay mặt nhìn cô: “Không ở thêm một lúc sao?”

Thời Miểu: “Thôi, đã đồng ý với chủ nhiệm về trước 10 rưỡi.”

Mẫn Đình cất điện thoại, “Tôi đưa em về.” Lại hỏi cô, “Có cần mang ít hoa quả với đồ ăn vặt không?”

“Không cần mang, trong tủ lạnh có, mẹ tôi thường xuyên mang đến.”

Thời Miểu cầm túi, đi ra khỏi phòng khách trước.

Thấy bọn họ ra khỏi biệt thự, tài xế của Mẫn Đình lái xe qua, là một chiếc Bentley khách của anh, Phantom mang đi bảo dưỡng rồi.

Thời Miểu ngồi lên ghế ở sau ghế lái phụ, đợi đại khái khoảng nửa phút Mẫn Đình mới lên xe, mang cho cô một chiếc chăn.

Cảm ơn nói nhiều cũng mệt, cô giũ nó ra đắp lên trước người, quãng đường đi bốn mươi phút không ngủ thật sự lãng phí. Trước khi ngủ vẫn không nhịn được, lấy điện thoại từ trong túi ra, cả buổi tối đều không nhìn thấy tin nhắn wechat.

Không ôm hy vọng mở ra, quét mắt nhìn, cuộc trò chuyện của bố vẫn không có tin nhắn mới như cũ, Thời Miểu không có tâm trạng lại khóa màn hình lại.

Cô dựa vào ghế chợp mắt, chiếc xe này không phải là ghế đơn độc lập, vừa định ngủ đầu lại không tự giác ngả xuống, bị chính bản thân mình dọa tỉnh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng giấc ngủ.

Suy nghĩ có nên mượn vai của anh.

Rất khó mở miệng.

Lại nghĩ bây giờ anh là chồng của cô, không phải đối tượng xem mắt. Trước đấy anh tặng cô vòng tay lúc tháo mác xuống cũng không trốn tránh.

Cô mở mắt, hỏi: “Ghế trơn quá, có thể dựa vào anh ngủ không?”

Trong khoang xe ánh sáng lờ mờ, Mẫn Đình nghe thấy tiếng quay mặt nhìn vào ánh mắt cô, thật ra anh đang xử lý công việc nhưng vẫn đồng ý: “Có thể.” Không có bất cứ chút do dự nào, bởi vì anh biết một khi anh do dự cô sẽ rất ngại.

Không để cô cử động trước, anh nhấc người lên dịch qua giữa.

Đầu Thời Miểu dựa qua, nhắm mắt lại.

Trong khoảng thời gian đó cô có cử động dịch lại hai lần tư thế ngồi mới thoải mái, chất liệu vải áo sơ mi trắng của anh rất phẳng, nhìn có vẻ như là cứng nhưng lúc cô áp mặt lên đó lại rất mịn màng.

Má của cô và vai của anh chỉ cách nhau một lớp áo sơ mi, có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể trên người người đàn ông.

Hai người đến cả tay cũng chưa nắm qua, đột nhiên thân mật như này, lúc mới bắt đầu cô cũng phải nín thở, tốn mất mấy phút mới có thể quen với bờ vai rộng rãi và hơi thở nam tính vương vấn ở chóp mũi.

Sau khi bình tĩnh lại, cô theo thói quen nắm chặt lấy chăn mỏng ở trước người.

Màn hình điện thoại của anh sáng, ánh sáng không tính quá chói chiếu vào mặt cô.

Mẫn Đình thoát ra khỏi trang chủ, đầu ngón tay ấn nút ở bện cạnh, màn hình theo đó tối đi.

Bình luận

Truyện đang đọc