NHÂN DANH TÌNH YÊU - MỘNG TIÊU NHỊ

Dịch: Anh Đào.

Cả một buổi tối cũng cùng cũng có được cơ hội bày tỏ suy nghĩ của mình, Khương Dương tích cực hưởng ứng ý kiến của Mẫn Đình: “Vậy chắc chắn phải đến check-in biểu tượng của Bắc Thành góc trên sân thượng nhà sếp Mẫn chúng ta rồi.”

Nói rồi anh ta nhìn Hà Văn Khiêm, “Đúng không lão Hà.”

Đương nhiên Hà Văn Khiêm sẽ nể mặt, cười nói: “Trùng hợp cũng muốn đi trải nghiệm sân thượng chụp ảnh cưới của hai người.”

Khương Dương: “Tôi đã muốn đến từ lâu rồi, nói không chừng sau này tôi chụp ảnh cưới có thể dùng đến.”

Mẫn Đình chú ý đến trọng điểm của câu này: “Thời Miểu cho mọi người xem ảnh cưới của bọn tôi sao?”

Không tính là Thời Miểu chủ động cho bọn họ xem nhưng Khương Dương không trả lời trực tiếp, nếu như nói thẳng là không có đối phương sẽ thất vọng biết bao. Dù sao thì Thời Miểu lao vào văn phòng chỉ nhìn thấy Thời Ôn Lễ, không nhìn thấy anh, hơn nữa hình như một lúc lâu sau cũng không phát hiện ra.

Cả tối không nói xen vào được câu nào, còn bị phớt lờ, Khương Dương không nhẫn tâm dội thêm gáo nước lạnh nữa, trả lời mơ hồ cho qua: “Ảnh nền máy tính của sếp Thời chúng tôi chính là bức ảnh chụp cảnh đêm của hai người.”

Hôm Thời Miểu chụp ảnh cưới chính là hôm lão Hà trực giúp, sau đó lại nghe Thời Miểu có nhắc qua nói ở nhà chụp mấy bức, dùng tạm cho đám cưới. Vậy không phải có thể suy thẳng ra sân thượng chụp ảnh cưới chính là sân thượng nhà bọn họ sao.

Mẫn Đình biết bức cảnh đêm là bức nào nhưng vẫn muốn xem một lần.

Ban đầu Thời Miểu cài đặt ảnh cưới làm màn hình nền đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đồng nghiệp nhìn thấy vậy nên cho dù Mẫn Đình có biết cũng không cảm thấy có gì ngại ngùng.

Màn hình tắt lâu cần phải nhập lại mật mã, trong tay cô đang cầm nĩa bánh kem, dùng đầu ngón tay út gõ lên bàn phím, nhập một dãy mật khẩu.

Mẫn Đình chăm chú nhìn màn hình máy tính, khi hình ảnh hai người dưới bầu trời đêm xuất hiện trên màn hình cảm giác chấn động thị giác khác hẳn với lúc anh một mình xem ảnh cưới của bọn họ.

Còn về chuyện khác ở chỗ nào không thể nào dùng từ ngữ miêu tả cụ thể được.

Thời Miểu ăn hết bánh kem, Thời Ôn Lễ định đi về.

“Anh, em tiễn anh.” Cô vội vàng thu dọn hộp bánh kem ở trên bàn.

“Không cần tiễn, anh còn phải về thay quần áo.”

“Không sao, em đi thay cùng anh.”

Thời Miểu ngẩng đầu nhìn Mẫn Đình: “Anh chưa đi ngay chứ?” Vẫn hy vọng anh có thể ở thêm một lúc.

Giọng Mẫn Đình ôn hòa nói: “Không đi, ở với em thêm một lúc nữa.”

Thời Miểu mỉm cười: “Vâng.”

Toàn bộ may mắn trong cả năm qua của cô đều diễn ra vào hôm nay.

Mấy người tạm biệt nhau, Thời Ôn Lễ đi ra cửa văn phòng trước đợi.

Thời Miểu cầm điện thoại, gần như là chạy bước nhỏ ra cửa, hai tay ôm lấy cánh tay anh rai, hỏi anh vừa rồi phẫu thuật gì.

Tiếng nói chuyện của hai anh em dần dần bỏ xa theo tiếng bước chân.

Khương Dương mặc áo khoác, trước khi đi lại rót một cốc nước ấm cho Mẫn Đình: “Sếp Mẫn, anh ngồi nhé, tôi về trước đây.”

Mẫn Đình: “Cảm ơn, đi đường cẩn thận.”

“Lão Hà, tôi về đây, anh cứ từ từ chịu đựng nhé. Chúc anh nửa đêm không phải tiếp nhận bệnh nhân, ngủ một giấc thật ngon.”

“Cảm ơn lời chúc của cậu, lái xe cẩn thận.”

“Trên đường đi đều là tuyết, muốn lái nhanh cũng không nhanh được.”

Khương Dương nhúp một nắm hạt dẻ cười từ trong túi đồ ăn vặt bỏ vào túi, mang về cho bố anh ta ăn.

Gần sáng xe ở ngã rẽ vẫn khá nhiều.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả.

Khương Dương rẽ phải, đưa Thời Ôn Lễ về trước.

Thời Ôn Lễ quan tâm hỏi: “Đã viết xong hồ sơ xin vào Quỹ khoa học tự nhiên Quốc gia chưa?”

“….”

Không cần hỏi, chắc chắn lúc nói chuyện Thời Miểu lại nói đến anh ta.

Khương Dương nói thật: “Vẫn chưa được tốt lắm.” Trong lòng anh ta biết rõ lần này chắc chắn không qua, chỉ là tham gia cho đủ chỉ tiêu.

Thời Ôn Lễ chỉ nói: “Lúc trước Miểu Miểu xin đều là chuẩn bị tốt từ trước.”

Khương Dương: “Sếp Thời xin mấy lần trúng?”

“Một lần?”

“…..”

Khương Dương quyết định sẽ nhận hết mọi đả kích trong tối nay, vậy là hỏi tiếp: “Vậy còn dự án trên danh nghĩa sau khi học xong tiến sĩ của sếp Thời thì sao? Đừng nói cũng trúng ngay lần đầu tiên nhé?”

Thời Ôn Lễ gật đầu, “Trên danh nghĩa cũng trúng ngay lần đầu tiên.”

Khương Dương: “…..”

Việc gì anh ta phải hành hạ bản thân mình như vậy chứ.

Khương Dương thở dài: “Đổi lại là chủ nhiệm của bọn em, năm đó trong thời gian học bác sĩ nếu như có thể xin được vào Quỹ nghiên cứu khoa học tự nhiên của Quốc gia, chưa chắc thầy ấy đã có thể xin được.”

Thời Ôn Lễ cười, nói: “Câu này cậu cứ nói trước mặt Cố Xương Thân đi.”

“… Haha.”

Khương Dương không dám nói, “Bệnh viện của chúng ta cũng chỉ có sếp Thời dám ám chỉ thầy ấy. Anh đoán xem mấy ngày trước sếp Thời của chúng ta nói chủ nhiệm như nào?”

Đối với bất cứ chuyện gì của e gái, cho dù chỉ là một câu nói Thời Ôn Lễ đều vô cùng kiên nhẫn: “Ừ, nói thế nào?”

Khương Dương: “Sếp Thời bảo chủ nhiệm mắng cô ấy ít thôi, sau này sẽ đưa thầy ấy lên tạp chí nature chính chủ, khiến cho chủ nhiệm tức giận, nói không thèm.”

Thời Ôn Lễ bật cười, có thể tưởng tượng ra được Cố Xương Thân bị chọc tức thành như nào.

Sau đó chủ đề lại quay lại, “Hồ sơ viết xong cậu đưa cho Miểu Miểu xem giúp cậu, tôi cũng có thể xem giúp cậu.”

Khương Dương cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Trước đó anh ta có bảo bộ mình xem hộ, bố anh ta lại nói làm phẫu thuật cả ngày mệt đầu óc mơ hồ. Đại ý chính là, thật ra là không muốn lãng phí thời gian xem thứ anh ta viết.

“Sếp Thời thật sự dự định năm sau sinh em bé sao?”

Thời Ôn Lễ nói mình vẫn chưa có thời gian hỏi Thời Miểu, “Có điều có lẽ cũng tầm đó, năm sau con bé cũng rảnh.”

Khương Dương: “…..”

Lời này nói trước mặt anh ta thì không sao nhưng tuyệt đối không thể nào để Mẫn Đình nghe thấy được.

Thời Ôn Lễ biết kế hoạch hiện tại của em gái mình là gì: “Con bé dự định sau khi kết thúc thời gian nghiên cứu sẽ cố gắng giành được học bổng của Quỹ khoa học quốc gia dành cho thanh niên ưu tú, hai năm tới chắc chắn sẽ có thành quả. Trong khoảng thời gian này vẫn cần phải chuẩn bị cho việc thăng cấp lên làm bác sĩ chính.”

Khương Dương hoàn toàn im lặng, nếu như thật sự có thể giành được học bổng của Quỹ khoa học quốc gia dành cho thanh niên ưu tú ở tuổi ba mươi thì trên toàn quốc cũng là vô cùng hiếm có. Với yêu cầu của Thời Miểu với bản thân, sau khi giành được học bổng của Quỹ khoa học quốc gia dành cho thanh niên ưu tú chắc chắn sẽ tiếp tục phấn đấu để giành Quỹ khoa học quốc gia dành cho những thanh niên kiệt xuất.

“Đúng rồi anh, học lực của sếp Mẫn như nào vậy? Tốt nghiệp ở trường nào thế?” Anh ta chỉ quan tâm đến đồng hồ của Mẫn Đình chứ không quan tâm đến lý lịch của đối phương như nào.

Thời Ôn Lễ: “Thạc sĩ MIT, sao thế?”

Thân là ông chủ của trùm công nghệ, Khương Dương từng nghĩ nền tảng giáo dục của Mẫn Đình không thể nào kém được, quả nhiên là như vậy.

“Không phải sếp Mẫn hỏi mượn em bút ghi gì đó sao, em có nhìn qua thấy cậu ấy ghi nền tảng giáo dục của sếp Thời chúng ta. Nếu chỉ xét riêng về học lực thì quả thật đúng là có chênh lệch nhưng bản thân cậu ấy đã rất xuất sắc rồi.”

Phía trước lại là đèn đỏ, Khương Dương lấy một hạt dẻ cười từ trong túi ra để bản thân bình tĩnh lại.

“Răng rắc — răng rắc ——” Tiếng nhai hạt dẻ cười vang lên anh ta mới từ từ bình tĩnh lại. Anh ta cảm giác không chỉ tối nay Mẫn Đình chịu đả kích mà anh ta cũng không thoát được, sau này chủ đề nói chuyện trên bàn ăn nhà anh ta chắc chắn không thể nào rời xa khỏi được Thời Miểu. Bây giờ bố anh ta đều lấy Thời Miểu ra để làm tiêu chuẩn yêu cầu anh ta.

Gần sáng mà tuyết vẫn rơi.

Thời Miểu tiễn anh trai xong quay lại, văn phòng chỉ còn lại một mình Mẫn Đình, Hà Văn Khiêm đã về phòng trực lớn ngủ.

Mẫn Đình rót cốc nước đưa cho cô, hiếm khi cô vui vẻ như vậy. Lúc đi vào không nhìn thấy anh chuyện này không nhắc lại nữa, lúc rót nước cho cô cố ý nhìn túi áo khoác blouse trắng của cô. Bên trong túi đầy ắp bút, sắp xếp gọn gàng, ngay bên cạnh mép túi.

“Em nhiều bút như vậy mà Khương Dương một cái cũng không có.”

Thời Miểu rút một cái ở trong túi ra đưa cho anh, ra hiệu anh nhìn vỏ bút.

Vỏ bút được dán một vòng giấy, dùng băng dính trong suốt bọc lại, bên trên được viết ba chữ “Cố Xương Thân” vô cùng rõ ràng.

Mẫn Đình cười: “Tiện lấy bút chủ nhiệm của bọn em đi sao?”

Thời Miểu cũng cười: “Vâng, để một cái bút màu xanh đen lại.”

Trong văn phòng chỉ còn lại hai bọn họ, hai người nhìn nhau mấy giây.

Mẫn Đình hỏi cô: “Có mệt không em?”

Hôm nay phẫu thuật ba ca, giây phút phẫu thuật xong cơ thể kiệt sức nhưng tất cả mệt mỏi đều lập tức tan biến khi nhìn thấy anh trai quay về.

Đương nhiên cũng có một phần là bởi vì nhìn thấy anh.

Thời Miểu nói: “Ăn một miếng bánh kem bây giờ cảm thấy vẫn ổn, không đói sẽ không mệt như vậy nữa.”

Mẫn Đình biết cô đang mở lòng với anh.

Điện thoại của anh bị đè dưới một tờ giấy, Thời Miểu hỏi anh đó là gì.

Mẫn Đình rút ra cho cô xem, “Ghi lại nền tảng giáo dục của em và một số giải thưởng em đạt được.”

“Sao đột nhiên anh lại ghi cái này?” Nói rồi Thời Miểu mở ra, chữ của anh mạnh mẽ.

Mẫn Đình: “Trước đó không rõ.”

Như có suy nghĩ, anh vẫn hỏi thẳng cô: “Em dự định năm sau có em bé sao?”

“…..”

Thời Miểu gật gật đầu, nói: “Vốn dĩ định sau khi kỳ bác sĩ nội trú kết thúc sẽ bàn bạc lại với anh.” Nếu như anh đã nhắc đến cô sẽ nói trước suy nghĩ của mình, “Năm sau em không còn bận như vậy nữa, đến lúc đó đám cưới cũng tổ chức xong, chúng ta ở chung cũng khá tốt.”

Sinh con không phải chuyện nhỏ, đó là sự chào đời của một sinh mệnh nhỏ bé. Cô đã suy nghĩ rất lâu mà năm sau trùng hợp thiên thời địa lợi nhân hòa.

Thời Miểu hỏi anh: “Anh thì sao? Có kế hoạch gì không? Chúng ta có trung hòa một chút.”

Mẫn Đình nói: “Sau khi em nói rất thích trẻ con anh đã không còn hút thuốc nữa. Thỉnh thoảng đi xã giao sẽ uống một chút rượu vang đỏ.”

Thời Miểu không ngờ anh sẽ nói như vậy, cô nói cô thích trẻ con là đêm đầu tiên hai người chính thức ở bên nhau.

Cô cầm cốc nước ở trên bàn lên, dưới cái nhìn của anh uống mấy ngụm.

“Anh có uống không?” Cô phá vỡ sự im lặng lãng mạn này.

Mẫn Đình: “Anh không uống, trước đấy Khương Dương có rót cho anh một cốc rồi.”

Điện thoại của Thời Miểu kêu, là cuộc gọi cấp cứu, bảo bọn họ năm phút sau đi tiếp nhận bệnh nhân. Hà Văn Khiêm đoán là vừa mới ngủ, cô đi vào phòng trực gọi anh ấy dậy.

Mẫn Đình mặc áo khoác, cầm điện thoại và tờ giấy ở trên bàn đút vào túi áo.

Ngoại trừ điện thoại trong túi của anh rất ít khi có đồ gì khác.

Trước khi đi ôm cô, ngày mai là thứ bảy, có lẽ cô có thể được nghỉ, có điều Thời Ôn Lễ muốn mang đồ ăn sáng đến cho cô anh cũng không hỏi có cần đến đón cô không, miễn để cô bị kẹp giữa làm khó.

Anh không hỏi nhưng sáng ngày hôm sau chú Trần gọi điện thoại đến hỏi anh ai đi đón Thời Miểu.

Lúc điện thoại gọi đến Mẫn Đình vừa mới ở trong hồ bơi đi ra, tuyết lớn rơi cả một đêm, trên đường trơn nên hôm nay anh không ra ngoài chạy bộ mà bơi nửa tiếng ở hồ bơi. Cầm lấy khăn tắm lau mặt, sau khi nhấn nghe tiện tay mở loa ngoài.

“Sếp Mẫn, chú đi đón bác sĩ Thời hay là cháu đi đón vậy?”

Mẫn Đình suy nghĩ nửa giây, bảo chú Trần đi, tiện để Thời Miểu dùng xe.

Tắm xong, anh do dự một lúc giữa quần áo mặc ở nhà và sơ mi áo vest, cuối cùng quyết định mặc áo sơ mi. Hôm nay có lẽ Thời Miểu sẽ đến chỗ Thời Ôn Lễ, đoán là phải tối mới có thể về, một mình anh ở nhà cũng không có việc gì.

Cởi áo choàng tắm xuống, theo thói quen lấy một chiếc áo sơ mi màu đen ở trong hàng áo sơ mi.

Thay quần áo xong 7 rưỡi, Mẫn Đình đến phòng ăn ăn sáng. Dì vẫn chưa chuẩn bị xong đồ, anh quên mất nói với dì sáng nay Thời Miểu không về nhà ăn.

“Hôm nay Thời Miểu ăn ở bệnh viện ạ.”

“Ừ, đồ ăn xong ngay đây.”

Nhân lúc đợi đồ ăn rảnh rỗi, Mẫn Đình gửi tin nhắn cho em gái: Hôm tết dương lịch dẫn Phó Ngôn Châu đến nhà bọn anh tụ tập, Thời Miểu kết thúc bác sĩ nội trú, chúc mừng cô ấy.

Mẫn Hy: (pháo hoa) (pháo hoa)

Mẫn Hy: Chỉ có bốn người chúng ta sao? Ít quá, em gọi thêm mấy người nữa nhé, bác sĩ nội trú kết thúc cách bác sĩ chính thức không xa nữa, phải chúc mừng đàng hoàng mới được!

Mẫn Đình: Có hai đồng nghiệp khác trong khoa của bọn họ, Thời Ôn Lễ cũng đến.

Anh suy nghĩ mấy giây, chuẩn bị gọi thêm Thương Uẩn và Duy Tích, hai người bọn họ tương đối thân với Thời Miểu.

Ăn sáng xong Mẫn Đình định đến công ty, trước khi ra khỏi cửa vẫn gửi tin nhắn cho Thời Miểu: Chiều nay khoảng mấy giờ em về đến nhà?

Thời Miểu: Trưa em về ăn cơm trưa. Anh thì sao, hôm nay anh không ở nhà sao?

Mẫn Đình: Có.

Anh bỏ áo khoác xuống, đến phòng làm việc tăng ca.

Thời Miểu khóa màn hình điện thoại, tranh thủ ăn hoành thánh nấu với sốt cà chua anh trai vừa mang đến cho cô.

Hà Văn Khiêm mệt đến mức không có sức ăn sáng, Thời Ôn Lễ mang cho anh một phần sủi cảo hấp và sữa đậu nành, mệt đến mức gắp sủi cảo cũng thấy mệt, “Cái miệng đó của Khương Dương sau này vẫn nên bớt nói lại.”

Thời Miểu: “Anh ta nói gì vậy?”

“Chúc anh nửa đêm không nhận bệnh nhân, có thể ngủ một giấc ngon lành.”

Kết quả cả một đêm tiếp nhận năm người, một phút chợp mắt cũng không có.

“Lão Hà, cậu không muốn ăn sủi cảo hấp đúng không? Tôi ăn giúp cậu nhé.” Lương Viên nói xong liền đi qua, hôm nay anh ta trực ban, trên đường đi bị tắc đường làm bữa sáng cũng chưa ăn. Thời Ôn Lễ vừa mới mang một phần sủi cảo hấp cho anh ta, mới chỉ ăn no được một nửa.

Hà Văn Khiêm cười đẩy anh ta ra: “Tai nào của cậu nghe thấy tôi không muốn ăn chứ? Khó khăn lắm mới gầy đi được một chút, lại muốn béo lên à!”

Lương Viên: “Đợi tôi làm bác sĩ nội trú tự nhiên sẽ gầy đi thôi.”

Hà Văn Khiêm nói thì nói thế nhưng vẫn chia một nửa phần sủi cảo hấp cho Lương Viên, mình về nhà có thể ăn một chút. Hôm nay Lương Viên có hai ca phẫu thuật, không ăn không chống đỡ được.

Lương Viên dựa vào mép bàn, vừa ăn vừa nói tin mới nghe được từ chỗ bạn học của mình: “Giám đốc trung tâm tim mạch bệnh viện kế bên quyết định qua tết sẽ nghỉ hưu, bởi vì sức khỏe thật sự không chịu được nữa. Bạn tôi nói bệnh viện bọn họ không định thăng chức nội bộ, viện trưởng có thể đào người từ bên ngoài. Những chuyên gia hàng đầu về lĩnh vực tim mạch trong nước có thể đưa về khiến mọi người vừa kính phục vừa đủ sức để kiểm soát cả khoa thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Bệnh viện kế bên chỉ là cách nói nội bộ trong khoa bọn họ, trung tâm tim mạch của bọn họ đứng đầu cả nước, trung tâm tim mạch bệnh viện kế bên cũng không kém cạnh gì với khoa của bọn họ, không thật sự là kế bên, chỉ là quen nói như vậy thôi.

Hà Văn Khiêm: “Đừng có nhọc lòng nữa, mau ăn sủi cảo hấp của cậu đi, dù sao có đào ai cũng không thể nào đào cậu đâu.”

Lương Viên: “……….”

Cười đá vào ghế Hà Văn Khiêm.

Anh ta gắp một miếng sủi cảo hấp bỏ vào miệng, nhìn thấy trong túi của Thời Miểu có bao nhiêu là bút: “Sếp Thời, mượn cô một cái bút, sáng mai tuyệt đối trả lại cho cô.”

Thời Miểu rút hai cái đưa cho anh ta.

“Sếp Thời quả là hào phóng.”

Lương Viên không thèm nhìn, bỏ thẳng vào trong túi.

Lúc giao ca, Thời Miểu tắt máy tính vội vàng xuống lầu.

Xe chú Trần đã đợi dưới lầu, ngồi lên xe cô bảo chú Trần rẽ vào siêu thị một chuyến.

Trước khi anh trai đi bồi dưỡng đã dọn sạch tủ lạnh và ngắt điện, trong nhà không có một chút đồ ăn nào. Sáng nay anh vẫn phải làm phẫu thuật, chiều nay mới có thể nghỉ ngơi, cô đi mua cho anh một ít đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt.

Gần một năm nay cô không đi dạo siêu thị.

Lúc đẩy xe để đồ đi qua các giá đựng hàng hận không thể lấy mỗi thứ một ít, sau khi xe đẩy trong tay đã đầy Thời Miểu đi thanh toán trước. Đồ mang lên xe xong lại quay lại siêu thị, tổng cộng đi ba lượt mới sắm gần đủ đồ.

Quá nhiều đồ, cốp sau xe suýt chút nữa không đóng lại được.

Trên đường về nhà Thời Miểu lại bảo chú Trần dừng ở ven đường hai lần, đi mua cho Mẫn Hy một ít bánh mì cô ấy thích ăn. Lần thứ hai dừng xe mua những đồ ăn vặt tươi ngon Mẫn Hy hay ăn trong thai kỳ. Trước đây Mẫn Hy có từng mua ở cửa hàng này, cô nhớ mua loại nào.

Mua sắm xong về nhà đã gần 11 giờ, nghe thấy tiếng mở cửa Mẫn Đình từ phòng làm việc đi ra, thấy trong tay cô xách hai túi, “Em đến cửa hàng sao? Lần sau muốn ăn gì anh đi mua cho em.”

Thời Miểu bỏ đồ lên tủ ở tiền phòng: “Em mua cho Mẫn Hy, ăn xong anh mang qua cho em ấy.”

Mẫn Đình: “Không cần vội. Chiều nay không phải em muốn ngủ sao, anh ở nhà, mai anh sẽ dành thời gian mang qua cho con bé.”

Thời Miểu nói: “Chiều nay em không ngủ, đến chỗ anh em, chiều nay anh ấy được nghỉ.”

Mẫn Đình gật đầu, chỉ đành gửi tin nhắn cho em gái: Chiều nay ở nhà đi, anh qua thăm em.

Mẫn Hy: Chị dâu không phải được nghỉ sao? Anh qua đây làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc