NHÂN DANH TÌNH YÊU - MỘNG TIÊU NHỊ

Dịch: Anh Đào.

Xem đến tấm thứ ba Mẫn Đình hỏi người ở trong lòng: “Vẫn xem nữa sao?”

Anh thẳng thắn và dứt khoát như vậy, Thời Miểu nói không xem nữa.

Mẫn Đình tắt máy tính bảng, cất để lên tủ đầu giường, nói: “Hai bức ảnh em thích trong điện thoại anh có.”

“Sao anh biết em thích hai bức nào?”

Vừa dứt lời Thời Miểu vô thức nhận ra cô dùng wechat của anh để chuyển ảnh cho mình, tin nhắn sẽ đồng bộ thẳng ở trên điện thoại của anh.

Đèn tường tắt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong phòng. Thời Miểu áp sát vào lòng anh thêm một chút, đồng thời cầm lấy hai tay anh vòng quanh người mình, tận hưởng cái ôm của anh trong bóng tối.

Mẫn Đình hỏi cô: “Chân vẫn đau sao?”

Thời Miểu ngẩng đầu nhìn anh, không nhìn thấy gì nên chỉ có thể để trán dựa vào cằm anh, “Vẫn hơi nhức một chút.”

Mẫn Đình rút cánh tay của mình ra, luồn vào trong chăn, một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại cách lớp áo choàng tắm của cô dùng mu lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

Vốn dĩ đau không rõ mấy nhưng anh dùng lực ấn xuống đau vào trong tận xương, Thời Miểu chặn cổ tay anh lại.

Mẫn Đình hôn lên má cô, thấp giọng dỗ dành: “Anh không ấn nữa, ấn đau em sao?”

“Vâng, có hơi đau.”

Thời Miểu lại ngẩng đầu, không nhìn rõ đường nét của anh, hôn thẳng một cái, cổ cảm thấy không thoải mái nên không giữ được lâu, sau đó lập tức quay lại.

Nụ hôn vừa rồi vừa hay hôn lên cằm anh.

Mẫn Đình hỏi: “Sáng mai em có cần dậy sớm không?”

Thời Miểu nói không cần, có điều: “Trước 6 giờ tối em phải quay về giao ca.”

Mẫn Đình đã chạm sâu đến ranh giới, nghe vậy chỉ đành dừng lại, anh cười, nói: “Lần sau phải nói câu này trước.”

Lần thứ hai sau nửa đêm tối qua anh không kiểm soát được lực, tối nay anh càng không thể đảm bảo được. Chân cô vẫn còn đau, tay anh không tiếp tục đưa vào sâu nữa, kéo lại áo choàng tắm.

“Bây giờ đi ngủ sao?” Giọng anh thương lượng hỏi.

Thời Miểu dựa vào lòng anh, không lên tiếng.

Mẫn Đình hiểu, cô vẫn muốn dựa vào anh nằm tiếp một lúc nữa.

Hai người nhất thời không nói chuyện, cũng không cố tình tìm chuyện để nói. Anh nắm lấy tay trái của cô cầm trong tay, bị thứ gì đó cứng cứng cấn vào, “Sao em vẫn đeo nhẫn?”

Thời Miểu: “Em quên tháo.”

Mẫn Đình dùng đầu ngón tay xoa nhẹ chiếc nhẫn kim cương, sau đó nắm chặt đầu ngón tay của cô trong lòng bàn tay.

Thời Miểu thuận theo động tác đặt tay phải của mình vào trong tay phải của anh, Mẫn Đình nắm chặt lấy.

“Em vẫn chưa hỏi anh, anh có sở thích gì?” Cô không hiểu chút gì về anh.

Mẫn Đình suy nghĩ: “Anh nghĩ xem.”

Không thể nói ra ngay được, có lẽ là cũng giống cô, khả năng cũng có hứng thú nhưng không gọi là sở thích.

Thời Miểu nói đùa: “Em biết rồi.”

Mẫn Đình tưởng cô biết thật: “Gì vậy?”

Thời Miểu: “Thích gấp chăn cho em, còn thích dọn đồ cho em nữa.”

“…..”

Mẫn Đình bật cười.

Thời Miểu quay đầu, nghĩ đến một sở thích: “Bơi có tính không anh?”

“Miễn cưỡng tính.” Mẫn Đình nâng mặt cô lên, không để cô quay đi nữa, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Thời Miểu xoay người từ trong lòng anh, tay phải bị kẹp ép giữa hai người, tay trái nắm chặt lấy áo choàng tắm trên vai của anh tìm điểm tựa.

Đầu lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ của người đàn ông cạy mở hàm răng của cô ra, suýt chút nữa cô không tiếp nhận được đầu lưỡi của anh tiến vào.

Dây áo choàng tắm bị tuột ra.

Cho cô hít thở, Mẫn Đình sờ vào lớp vải satin ở bên trong áo choàng tắm của cô, “Sao lại mặc hai lớp vậy?”

Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây ở trong, bởi vì suy nghĩ đến việc có thể thuận lợi chọn xong ảnh nên cô mới cố ý khoác thêm một chiếc áo choàng tắm dày ở bên ngoài váy ngủ.

Mẫn Đình cởi áo choàng tắm giúp cô, váy satin dính lấy cổ tay anh, lành lạnh mềm mại.

Váy ngủ thiết kế hở lưng, hai sợi dây mảnh uốn lượn dọc theo xương bướm kéo dài đến thắt lưng. Cắt may đơn giản mềm mại thoải mái, đây là chiếc váy ngủ Thời Miểu hay mặc nhất ở trong căn nhà thuê của mình.

Mẫn Đình ôm người đặt lên đùi, ngồi đối diện anh. Cánh tay anh vòng qua ôm lấy tấm lưng trần mịn màng chỉ có hai sợi dây mảnh.

Thời Miểu được bao trong hơi thở mát lạnh của anh, hai đầu gối chống lên giường, từ từ ngồi xuống.

Không bằng ngồi trên giường mềm mại, cô cẩn thận ngồi vững.

Môi của Mẫn Đình hôn từ giữa cổ cô dọc theo dây váy xuống dưới, cách một lớp satin môi anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh trái dâu.

Thời Miểu đẩy anh ra nhưng vòng tay chắc chắn ôm chặt lấy eo và lưng cô, kéo cô về phía trước khiến cô không thể nào cử động được.

Vốn dĩ chỉ muốn cưỡi ngựa xem hoa nhưng sau khi hai người lần nữa hôn sâu môi không thể nào tách ra.

Vạt váy không biết bị vén lên đến lưng cô từ khi nào, Mẫn Đình ngậm lấy môi cô, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đặt xuống dưới thắt lưng sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa qua lớp vải cotton ở giữa, nụ hôn của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ngón tay mang theo chút lạnh, nhẹ nhàng đặt lên đó.

Anh vẫn giống như tối qua, dịu dàng lại kiên nhẫn.

Vì vậy dòng suối nguồn chảy vào lòng bàn tay, dòng nước nhỏ nhẹ nhàng.

Sự tê dại vẫn chưa kết thúc, điện thoại ở trên tủ đầu giường rung.

Điện thoại của Thời Miểu ở cạnh gối, trong hơi thở không ổn định cô nhìn màn hình lóe sáng.

Mẫn Đình ôm chặt người vẫn còn run rẩy không ngừng ở trong lòng, nói: “Không cần quan tâm, điện thoại của anh.”

Đương nhiên Thời Miểu biết là điện thoại của anh: “Anh không xem xem ai gọi sao?”

“Không cần.”

Mẫn Đình tiếp tục hôn cô, làm dịu đi những run rẩy còn sót lại.

Lúc này bất kể là điện thoại của ai anh cũng sẽ không buông cô ra đứng dậy đi nghe điện thoại.

Thời Miểu ổn định lại tương đối trong vòng tay anh, màn hình điện thoại cũng tối đi. Bấy giờ Mẫn Đình mới rảnh tay lấy điện thoại qua, là điện thoại của một người bạn ở trong kinh doanh, anh trực tiếp ấn tắt máy.

Vứt điện thoại lại, hai người đồng thời hôn đối phương.

Hơi thở lại lần nữa hòa quyện vào nhau, trong không gian ẩm ướt của những đóa hoa, khám phá đến tận cùng.

Thời Miểu vô thức cắn đầu lưỡi của anh, hơi thở của Mẫn Đình hơi dừng lại nhưng nụ hôn không dừng lại, trong cơn đau hai tay anh nắm chặt lấy eo cô.

Anh cố gắng hết sức để kiểm soát lực độ.

12 giờ 25 phút khuya, Thời Miểu ôm chiếc chăn sạch sẽ thơm tho ngủ thiếp đi.

Mẫn Đình tắm xong đi đến phòng làm việc, anh ngồi xuống bàn làm việc mở điện thoại lên.

Giờ quá muộn gọi lại không tiện, anh dùng mail trả lời bạn, hỏi tìm anh có việc gì.

Không ngờ đối phương muộn như vậy vẫn chưa ngủ, lại gọi điện thoại đến.

Đối phương hỏi: “Vừa rồi họp video sao?”

Mẫn Đình ‘ừ’ một tiếng, trong đời ít khi anh mơ hồ không rõ ràng.

“Chiều mai đi đánh golf không?” Tiện bàn chuyện dự án.

“Để hôm khác đi. Mai vợ tôi được nghỉ ở nhà.”

“… Chỉ cần vợ cậu được nghỉ có phải là rất khó hẹn được cậu không?”

Đối phương không trêu chọc, nghiêm túc hỏi anh.

Mẫn Đình: “Cơ bản là vậy.”

“Vậy cậu gửi lịch được nghỉ của vợ cậu cho tôi, sau này có lẽ tôi còn quan tâm vợ cậu được nghỉ ngày nào hơn cậu đấy.”

Mẫn Đình không để ý, lại nói hai câu sau đó cúp máy.

Quay lại phòng ngủ Thời Miểu đã ngủ từ lúc nào.

Vừa rồi anh đã giảm một phần ba sức lực, tránh để cô ngày mai lúc trực ban cảm thấy chân và eo không thoải mái.

Nằm xuống giường không ngủ được, anh lại đi vào phòng tắm mở vòi hoa sen.



Sáng hôm sau 8 rưỡi Thời Miểu mới mở mắt, người bên cạnh không có ở đây, đồng hồ vẫn ở trên tủ đầu giường.

Cô dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo đi ăn sáng. Bên phòng làm việc có tiếng điện thoại, cô không đi qua làm phiền.

Đang uống nước ép chủ nhiệm gửi tin nhắn đến.

Cố Xương Thân: Hôm nay không đến sao? Bố em vừa rồi còn hỏi thầy đấy.

Thời Miểu: Không ạ. Qua em cũng nghe không hiểu.

Cố Xương Thân: Em nghe không hiểu bố em nói hay là nghe không hiểu thầy nói?

Hôm nay có hai chuyên đề liên quan đến ngoại tim mạch, thời gian trùng nhau. Bố và chủ nhiệm đều phải làm báo cáo tại hội trường các lĩnh vực sở trường của bọn họ.

Thời Miểu: Em bảo đàn anh quay video giúp em rồi, đến bệnh viện em sẽ xem kỹ, không hiểu lại hỏi thầy, tốt hơn đến hiện trường.

Cố Xương Thân: Thầy đâu có nhỏ nhen vậy chứ, em muốn đi nghe bên chỗ bố em thì đi đi.

Thời Miểu: Bởi vì em không thể nào đến chỗ thầy nên mới nói như vậy.

Cố Xương Thân bị chọc tức đến bật cười, cũng may là người không ở trước mặt nếu không đã bị ông mắng cho một trận rồi.

Cô không đến chỗ chủ nhiệm nghe báo cáo cũng không muốn chủ nhiệm bị làm khó kẹp giữa hai bố con bọn họ. Dẫu sao cô cũng không thể nào không quan tâm đến tâm trạng của chủ nhiệm mà đến nghe báo cáo của bố được.

Thời Miểu đặt điện thoại xuống, chấm bánh sủi cảo với giấm, chậm rãi ăn.

Bố không nhắn tin thẳng cho cô mà hỏi chủ nhiệm cô có đến hội trường không, trong lòng có lẽ cảm nhận được sự lựa chọn của cô.

Đột nhiên mới phát hiện ra sau khi chia xa rất nhiều năm không chỉ cô không còn là lựa chọn đầu tiên của bố mà bố cũng không còn là lựa chọn đầu tiên của cô nữa.

Điện thoại lại rung, là tin nhắn của anh trai.

Thời Ôn Lễ vừa mới phẫu thuật xong không lâu, mười tiếng trước em gái chia sẻ ảnh cho anh, anh vừa mới xem.

Thời Ôn Lễ: Đẹp lắm, tấm hoàng hôn kia có thể là ảnh nền điện thoại của em.

Thời Miểu thoát ra, chụp màn hình hình nền điện thoại của mình gửi thẳng cho anh trai: Vẫn là anh hiểu em (cười trộm)

Thời Ôn Lễ phóng to bức ảnh cảnh đêm lên, chủ yếu là nhìn biểu cảm của Mẫn Đình, không nhìn ra được Mẫn Đình vui như nào nhưng em gái lại cảm thấy hai bức ảnh này đẹp, anh không thể nào làm mất hứng được.

Thời Miểu: Anh, anh cảm thấy bức ảnh cảnh đêm như thế nào.

Thời Ôn Lễ: Đẹp lắm.

Anh lại khéo léo nói: Hôm đó có phải nhiệt độ của Bắc Thành giảm không, hai đứa mặc ít có hơi lạnh?

Thời Miểu ngay lập tức hiểu ý: Vốn dĩ Mẫn Đình không thích cười không phải là bị đông lạnh, cũng không phải không vui.

Thời Ôn Lễ: Vậy thì tốt. Anh còn tưởng Mẫn Đình không muốn chụp ảnh cưới.

Thời Miểu: Không phải, hôm đó bọn em chụp rất vui.

Thời Ôn Lễ: Trên ảnh đâu có chụp được cậu ta vui như nào.

Thời Miểu: “…..”

Thời Miểu: (máu phun ra đứa nhỏ ngã xuống)

Vừa rồi không phải Thời Ôn Lễ đang bới lỗi, chỉ là cảm giác đầu tiên khi xem ảnh.

Anh giải thích: Có thể là do anh không hiểu cậu ta.

Có một số người trời sinh đã không thích cười, giống như Cố Xương Thân, anh ở bệnh viện bao nhiêu năm nhưng rất ít khi có thể nhìn thấy Cố Xương Thân cười nói chuyện với ai.

Thời Miểu: Anh, có phải là anh quên rồi không, trước đó giữa em và Mẫn Đình không có tình yêu, có thể chụp ra ảnh cưới như này là đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Thời Ôn Lễ không nói chuyện ảnh cưới nữa mà chuyển chủ đề: Trưa nay mẹ đến bệnh viện thăm anh rồi.

Trước khi đến mẹ không gọi điện thoại, đến dưới tòa bệnh viện của bọn họ mới gửi tin nhắn, nói ở nhà ăn đợi anh, bảo anh không cần vội.

Nhìn thấy tin nhắn anh vô cùng bất ngờ, rất nhiều năm rồi chưa từng có tâm trạng phức tạp như này.

Anh và mẹ cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản, mẹ nói tối phải bay đến Paris, đặt mấy bộ lễ phục cho Thời Miểu, còn nói tuần sau về còn đi gặp bố, bàn bạc chuyện sính lễ của Thời Miểu.

Mẹ dự định mua cho hai anh em mỗi người một căn hộ, mua ở chung cư phòng tân hôn của em gái, sau này có gì chăm sóc lẫn nhau.

Anh không suy nghĩ nhiều, bảo mẹ đừng mua, mua rồi anh và em gái cũng sẽ không nhận.

Nhà ở trong khu đó đừng nói những căn có hồ bơi ở trong nhà, cho dù chỉ là một căn kiểu nhỏ cũng mấy chục triệu. Anh không muốn vì mua nhà mà trong ngày vui của em gái lại bị người bên nhà họ Diệp bàn tán.

Anh nói với mẹ sính lễ của em gái không cần bọn họ chuẩn bị, có thể cho anh sẽ cho, tiền không nhiều nhưng anh sẽ cố gắng hết sức. Mẫn Đình biết gia đình bọn họ như nào, sẽ không để ý sính lễ bao nhiêu.

Đợi sau này anh kiếm được nhiều tiền rồi sẽ bù một phần cho em gái.

Bữa trưa anh và mẹ im lặng ăn cơm.

Thời Miểu: Trước khi đi mẹ nói muốn đến thăm anh em không nói với anh, cho anh một bất ngờ.

Thời Ôn Lễ: Hôm nay em không bận à?

Thời Miểu chụp ảnh bánh sủi cảo gửi cho anh trai: Đang ăn sáng, mấy hôm nay là hội nghị thường niên khoa ngoại, anh quên rồi à.

Thời Ôn Lễ: Không quên, không phải em nên ở hội trường hội nghị sao?

Thời Miểu: Trốn việc đó, chiều nay Mẫn Đình muốn dẫn em đến quán cà phê ngoài trời uống cà phê, em đi thử trước, nếu như ngon đợi tháng 1 anh về em dẫn anh đi.

Thời Ôn Lễ: Được.

Anh không nói cho em gái biết, trước kỳ nghỉ giáng sinh tháng 12 anh có thể về sớm.

Bình luận

Truyện đang đọc