NHÂN TÌNH 2


Công ty Đài Bắc.
Văn phòng chủ tịch.
Vương Đình Viễn ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Xung quanh phòng là một mớ hỗn độn khi giấy tờ và mọi thứ đều bị hất đổ xuống.
Sắp tới công ty sẽ nhận một dự án lớn, nguồn đầu tư này ảnh hưởng rất nhiều tới sự phát triển của công ty.

Mặc dù hiện tại bây giờ hắn đang giữ chức vụ chủ tịch nhưng chỉ là tạm thời.

Để có được sự tin tưởng của các cổ đông và có lợi về sau, hắn phải có một chiến lược rõ ràng cho cho việc đầu tư lần này.

Có điều bản kế hoạch của hắn đã bị từ chối và bị các cổ đông nói không phù hợp.

Ngược lại bản kế hoạch của Vương Đình Phong lại rất được chú ý và làm hài lòng mọi người.
Từ sau khi cuộc họp kết thúc, Vương Đình Viễn như nổi cơn điên không chịu khuất phục mà đập phá mọi thứ.

Hắn vẫn không thể hiểu tại sao mọi người có thể tin một kẻ mới đến công ty làm chưa được bao lâu thay vì tin hắn.

Vương Đình Viễn ngồi tựa lưng vào chiếc ghế xoay, nhắm nghiền mắt lại suy ngẫm.

Để ngồi lên được vị trí này, mẹ hắn đã phải có quen biết với các cổ đông lớn, nói cách khác nhờ vào mối quan hệ của mẹ hắn nên hắn có thể dễ dàng ngồi ở đây.


Trái lại là Vương Đình Phong, theo như những gì hắn biết người duy nhất có đủ khả năng khiến cho các cổ đông đồng ý đưa anu lên làm giám đốc chỉ có ông Vương.

Nhưng hiện tại ông đang hôn mê và trước lúc xảy ra tai nạn cũng không có bất kỳ bản di chúc nào.

Vậy thì rốt cuộc là ai đã đưa Vương Đình Phong vào công ty để hạ bệ hắn.
Vương Đình Viễn đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này thậm chì còn liên tưởng tới các trường hợp mà không có cái nào hợp lý.

Trầm ngâm một hồi lâu, hắn quyết định tới phòng làm việc của Vương Đình Phong.

Kể ra từ ngày cả hai người nhận chức tới giờ vẫn chưa có được một cuộc nói chuyện đàng hoàng.

Hắn mỉm cười, đây cũng có thể coi là cơ hội tốt để gắn bó tình cảm anh em.
Nghĩ là làm, Vương Đình Viễn lập tức đứng dậy.

Hắn đi tới phòng làm việc của Vương Đình Phong, trước khi vào thì chỉnh lại cà vạt cho chỉnh tề mới đưa tay lên gõ của.
Mời vào!
Được sự cho phép, hắn mới đẩy cửa trước vào.

Trong phòng hắn thấy Vương Đình Phong đang cặm cụi làm việc rất chăm chỉ.


Dáng vẻ này không giống với người anh trai hắn từng quen biết, không còn là một Vương Đình Phong ăn chơi như trước.

Hạ tập tài liệu trên tay xuống Vương Đình Phong ngẩng đầu lên nhìn.

Thấy Vương Đình Viễn, anh đứng dậy niềm nở:
Em tới đây tìm anh có chuyện gì không? À mà ngồi xuống đây rồi nói.
Vương Đình Viễn gật đầu mấy cái ngồi xuống đối diện với anh.

Vẫn là vẻ mặt giả vờ như thân quen, gần gũi hắn nhanh chóng buông ra những lời khen có cánh:
Kế hoạch khi nãy anh trình bày trong cuộc họp đúng là rất hay.

Không ngờ một người chỉ mới làm việc như anh đã có thể nghĩ ra được.

Thật đáng khâm phục!
Vương Đình Phong cười trừ, khiêm tốn đáp:
Cũng chỉ là ăn may thôi, anh không thể so sánh với em được.
Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng trở nên ngượng ngùng.

Dường như khi đối diện với nhau, cả hai người đều che giấu điều gì mà không được thoải mái.
Vương Đình Viễn hỏi gì, Vương Đình Phong đáp lại và không nói gì thêm.

Sau khi kết thúc cuộc họp anh để ý sắc mặt Vương Đình Viễn không được tốt.

Cuộc nói chuyện này vốn dĩ chỉ là cái cớ, chắc hẳn hắn vẫn còn cay cú trong lòng nên mới sang đây gây chuyện.
Hai người im lặng khoảng chừng một lúc thì Vương Đình Viễn lên tiếng:
Không biết anh có được vị trí giám đốc này bằng cách nào?
Vương Viễn đi thẳng vào vấn đề không vòng vo nhiều lần..


Bình luận

Truyện đang đọc