NHÂN TÌNH 2


Sau cuộc nói chuyện với Vương Đình Viễn, Vương Đình Phong vẫn tiếp tục làm việc.

Khoảng gần trưa bụng anh bắt đầu kêu lên vì đói.
Đưa mắt nhìn đồng hồ để bàn, bây giờ đã hơn 11 giờ.

Thường ngày giờ này đều là Nhã Ân mang cơm đến cho anh.

Hôm qua anh đuổi cô ra khỏi nhà nên chẳng còn ai để tâm tới.
Hạ tập tài liệu xuống bàn, anh đưa tay day nhẹ mắt cho đỡ mỏi rồi ngả lưng về sau ghế.

Tầm này đi ăn rồi trở về công ty sẽ rất lình kình lại tốn thời gian.

Vương Đình Phong suy nghĩ một hồi rồi cầm điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài.
Nút gọi còn chưa kịp bấm bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Bây giờ là thời gian nghỉ trưa còn có nhân viên nào làm việc hay sao? Để điện thoại sang một bên, anh nói vọng ra:
‘‘Mời vào!’’
Cánh cửa phòng vừa mở đồng thời tạo nên những âm thanh cót két của tấm bản lề.

Nhã Ân từ bên ngoài bước vào, không một lời nói mà cứ thế đi thẳng về phía anh.

Thấy cô, anh mừng rỡ tự hỏi sao hôm nay cô lại đến.

Hôm nay, phong cách của cô đặc biệt khác mọi ngày.

Bình thường cô thường mặc một chiếc áo phông kết hợp với quần jean giản dị.

Còn hôm nay có khoác lên mình bộ váy trắng qua đầu gối kết hợp với cách trang điểm nhẹ nhàng khiến cô càng thêm nổi bật.
Vương Đình Phong ngây ngốc nhìn Nhã Ân không nói nên lời.

Cho tới khi cô gõ nhẹ xuống mặt bàn ra hiệu anh mới giật mình thu lại ánh mắt lơ đễnh.

Anh lắc nhẹ đầu mấy cái, mỉm cười hỏi cô:
‘‘Hôm nay em đến đây có chuyện gì không? Ở nhà mới em cảm thấy thế nào?’’
Nhã Ân khoanh tay trước пɡựᴄ, ngữ điệu đôi phần gượng ép:
‘‘Có chuyện nên mới tới đây tìm anh.

Còn về phần nhà mới thì cảm ơn tôi ở thấy rất thoải mái.’’
‘‘Nếu vậy thì tốt rồi.

Mà chuyện gì khiến em đích thân tới đây gặp tôi?’’
Nhã Ân Không chần chừ mà lấy trong trong túi xách ra một tờ giấy xoay ngược nó lại rồi đẩy về phía anh.

Cô nói:
‘‘Anh xem đi!’’
Vương Đình Phong cho mày khó hiểu rồi cầm tờ giấy trước mặt lên đọc.


Dòng chữ giấy chứng nhận kết hôn đập vào mắt anh, cả tên anh và tên cô đều được ghi trên tờ giấy hơn nữa còn có dấu xác nhận của phó chủ tịch.
Đây chắc chắn không phải là giấy đăng ký giả.

Lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Anh lắp bắp:
‘‘Cái này…’’
Chưa kịp để anh nói hết cô đã giải thích:
‘‘Đây là giấy đăng ký kết hôn của anh và tôi.

Chúng ta đã kết hôn với nhau một năm trước.

Và nó cũng chính là bằng chứng xác thực nhất chứng minh lời tôi nói không phải là bịa đặt.’’
‘‘Không phải vợ tôi là Như Ly sao?’’
Nhã Ân cười khẩy đáp:
‘‘Vợ? Nếu hai người là vợ chồng tại sao trong phòng lại không có lấy ảnh cưới của cả hai? Anh không thấy điều gì kỳ lạ sao?’’
‘‘Nhưng chính Như Ly đã nói với tôi như vậy và mẹ cũng khẳng định điều đó là đúng!’’
‘‘Cả hai người họ nhân lúc anh mất trí nhớ sau tai nạn nên lập ra vở kịch này.’’
Nhã Ân lớn tiếng như muốn nói ra bên ngoài bao nhiêu tâm tư của mình.
Vương Đình Phong im lặng không đáp chỉ chăm chăm nhìn vào tờ giấy đăng ký kết hôn trước mặt.

Anh không ngờ bản thân lại bị lừa một cách trắng trợn không những thế người nói dối anh lại chẳng phải ai xa lạ mà là mẹ anh.
Bà ta hùa theo người ngoài nói dối anh một chuyện động trời như vậy.

Anh thật không muốn tin đó là sự thật.
Nhìn Vương Đình Phong thất vọng vì bị lừa dối, trong lòng Nhã Ân đột nhiên có cảm giác thương cảm.

Anh cũng chỉ mất trí nhớ mà bị chính mẹ mình lừa, mọi chuyện đến mức này không hoàn toàn là lỗi của một ai..


Bình luận

Truyện đang đọc