NHÂN TÌNH 2


Ban đầu Gia Hân còn tưởng việc gì to tát hóa ra lại là chuyện cũ lặp lại.

Cô cười khẩy, vẻ mặt đầy chán chường:
Nếu anh đến đây vì những việc vui như thế này thì hỏi về cho.
Gia Hân gỡ tay Vương Đình Viễn ra khỏi cửa nhưng hắn vẫn nhất quyết không cho cô vào.

Sức lực của cô căn bản không thể chống lại hắn.

Vương Đình Viễn lấy ra một tờ giấy đưa cho Gia Hân:
Đã có kết quả xét nghiệm em tôi và Vương Đình Phong là anh em ruột.
Gia Hân nghe như sét đánh ngang tai.

Cô không thể tin những lời hắn nói là sự thật liền vội vàng giấy ra xem.

Trong đó có ghi rõ, Vương Đình Viễn và ông Vương cùng quan hệ huyết thống chứng tỏ hắn là em trai ruột của Vương Đình Phong.

Gia Hân tròn xoe mắt ngạc nhiên, cô lắc đầu lia lịa miệng không ngừng nói:
Không! Không! Đây không phải sự thật.
Anh không phải con ruột của ông Vương.
Vậy chẳng lẽ là em?
Hắn buông ra những lời đầy mỉa mai, châm biếm.

Kết quả đã rõ ràng như vậy thế mà Gia Hân vẫn chối bay chối biến.
Cô vò nát tờ giấy xét nghiệm, luôn miệng phủ nhận những gì mình nhìn thấy.


Cô hét lớn:
Không! Tờ giấy xét nghiệm này chắc chắn là giả.

Anh đã mua chuộc bác sĩ để họ thay đổi sự thật.

Tôi sẽ không bao giờ tin anh!
Trước thái độ điên cuồng của cô, hắn tỏ ra thích thú:
Đừng tự lầm tưởng nữa! Những lời em nói với tôi ban đầu chỉ là giả dối.

Em làm tất cả mọi thứ để tiếp cận Vương Đình Phong, có phải chán tôi rồi nên mới tìm đàn ông khác?
Anh không đuợc xúc phạm tôi!
Tôi nói không phải sao? Giả vờ làm y tá đến thăm anh ta rồi lại để anh ta đưa về tận nhà.

Nếu thèm khát vị trí con dâu Vương gia thì để tôi cho em.

Vương Đình Phong cũng khốn nạn chơi đùa tình cảm phụ nữ.

Em đừng mơ tưởng anh ta sẽ yêu em thật lòng.
Vương Đình Viễn vừa dứt lời, Gia Hân liền giơ tay đánh hắn một bạt tai.

Bên má của hắn đỏ ửng in hằn năm dấu ngón tay.

Hai hốc mắt cô đỏ hoe, đôi lông mi dài đã ướt đẫm, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.


Gia Hân nắm chặt tay lại, bờ môi mỏng manh run rẩy gắng gượng từng chữ:
Tôi không cho phép anh xúc phạm Đình Phong.

Anh ấy không giống anh, không phải loại cầm thú như anh.
Cầm thú sao? Vậy thì để tôi cho em biết thế nào là cầm thú!
Anh...Anh định làm gì? Không!!! Tránh xa tôi ra.
Em còn ngại gì chứ? Đây cũng đâu phải lần đầu tiên.
Không!!!
Vương Đình Viễn đẩy mạnh cánh cửa rồi xông vào nhà.

Gia Hân hoảng loạn chạy lên lầu nhưng rất nhanh chóng đã bị hắn giữ lại.

Cô càng vùng vẫy càng khiến hắn trở nên điên cuồng.

Chiếc áo trên người bị hắn xé rách, từng cái cúc áo rơi xuống nền vang lên những âm thanh liên tiếp.

Hắn bế xốc cô tới ghế sofa, đè cô xuống dưới thân mình.

Còn chưa kịp kêu cứu, hắn đã khoá đôi môi anh đào bằng một nụ hôn tàn bạo.

Nụ hôn của hắn đầy tính chiếm hữu không những thế còn mang theo mùi rượu rất nồng.
Gia Hân đánh mạnh vào пɡựᴄ Vương Đình Viễn cố gắng cố gắng thoát ra nhưng không thay đổi được tình hình.

Cô nhắm chặt mắt dùng hết sức cắn mạnh vào môi.

Khoé miệng dần chảy ra dòng máu đỏ tươi, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi lúc này Vương Đình Viễn mới buông tay.

Hắn ngẩng đầu đối diện với cô, nhìn gương mặt kiều diễm đẫm nước mắt và máu khiến hắn không khỏi thương xót.

Dù sao cô cũng là người hắn yêu nhưng hắn lại không thể kiềm chế khi biết cô nói dối để rời xe hắn và đến bên anh trai hắn được..


Bình luận

Truyện đang đọc