NHÂN VẬT PHẢN DIỆN ỐM YẾU KHÔNG MUỐN NỖ LỰC



Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà mê man cuộn tròn thành một cục, vậy mà thật sự chìm dần vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, dạ dày tuy vẫn khó chịu, nhưng ít nhất không còn đau như dao cắt.

Ngược lại cổ họng còn khó chịu hơn ngày hôm qua, không kiềm lại được phát ra những tiếng ho trầm thấp, dù uống nước vào nhưng vẫn rất đau.

Anh không biết là do tối hôm qua đi quá lâu hay là vì nguyên nhân gì, chỉ cảm thấy đau nhức không chịu nổi, hai chân như dính đầy chì, suýt chút nữa không nhấc lên được.

Anh lôi kéo thân thể nặng nề đi rửa mặt.

Anh vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, tinh thần không lên được, ngực cũng bị quặn thắt lại vô cùng, có chút không thở nổi.

Anh ngồi ở mép giường một lúc, dùng chìa khóa mở ngăn kéo dưới cùng, từ bên trong lấy ra cuốn nhật ký.

Anh để lại tờ nhật ký Tạ Hành Dữ phát hiện ra vào vị trí chính xác của nó, sửng sốt nhìn trang nhật ký cũ nát —— Nửa trang còn lại đi đâu rồi?
Viết nội dung gì?
Anh không hỏi Tạ Hành Dữ nhặt được nhật ký ở đâu.

Bây giờ cũng chẳng còn sức đi lục soát tìm kiếm nữa, chỉ có thể yên lặng đóng sổ lại.

Anh muốn đưa Tạ Hành Dữ đọc toàn bộ nhật ký sao?
Trong tình huống này, dù anh có giải thích như thế nào thì cũng có vẻ không có lý lẽ.

Cách duy nhất có thể làm là giao toàn bộ nhật ký ra, để Tạ Hành Dữ tự nhìn thấy toàn bộ sự thật.

Nhưng anh không thể thừa nhận trong thân xác này đã thảy đổi người khác, chỉ có thể nói tất tất cả những gì trong cuốn nhật ký là anh điều muốn làm.

Nhưng nếu nói như vậy, anh nhất định sẽ bị coi là bệnh tâm thần.

Tạ Hà thở dài, mệt mỏi xoa mi tâm.

Đang lúc anh do dự, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa: "Cậu hai, cậu dậy chưa?"
Là lão Tần.

Tạ Hà vội vàng đặt cuốn nhật ký lại, xoa mạnh lên mặt, cố gắng làm cho sắc mặt bớt phờ phạc, sau đó đứng dậy mở cửa cho đối phương: "Làm sao vậy?"
"Bây giờ cậu muốn ăn bữa sáng không?"
Tạ Hà nhìn ra bên ngoài, cả nhà đều yên tĩnh.

Hình như không có người thứ ba ngoài anh và quản gia, anh không hết hy vọng, hỏi: "Hành Dữ không về sao?"
"À, cậu nhỏ Hành Dữ nói có thể hai ngày hôm nay sẽ không trở về.

Khai giảng tương đối rườm rà, cậu ấy tạm thời ở lại trường học."
"...Vậy sao."
Hôm qua còn nói mình không ở ký túc, bây giờ đột nhiên quyết định hai ngày không về, rõ ràng là không muốn thấy anh.

Tạ Hà cảm thấy trong lòng lạnh hơn một chút, nhưng có lẽ cũng không lạnh hơn so với hôm qua uống cà phê đá.

Anh miễn cưỡng cười với quản gia: "Mang bữa sáng lên phòng giúp tôi đi."
Nguyên chủ ngày trước quen ăn trong phòng một mình, bởi vậy quản gia cũng không nghĩ nhiều.


Rất nhanh đã mang bữa sáng lên cho anh, mang theo một hộp thuốc: "Dựa theo nhưng loại thuốc trước của cậu đều đã đổi mới hết rồi, cần tôi giúp cậu thu xếp lại không?"
"Không cần, chú đi đi."
Chờ ông đi rồi, Tạ Hà che miệng lại, ho khan vài tiếng.

Hình như anh có hơi cảm lạnh.

Thân thể thật sự quá yếu đuối.

Cảm lạnh vào bây giờ, khác nào dậu đổ bìm leo.

Cũng may bây giờ đưa thuốc đến cũng chưa quá muộn, anh vội lấy thuốc trị cảm để uống, rồi ép mình phải ăn sáng —— Thật ra anh cũng không muốn ăn, rõ ràng tối hôm qua anh còn không ăn gì mà chỉ uống một ly cà phê.

Nhưng có lẽ là do cảm lạnh, hoặc có lẽ không thể ăn cơm cùng Tạ Hành Dữ nên kỳ vọng của anh đối với đồ ăn đột nhiên trở nên thấp hơn.

Vì không muốn tình trạng thể chất của mình trở nên tồi tệ hơn nên anh buộc mình phải ăn hết bữa sáng, như thể anh đang phải hoàn thành nhiệm vụ gì đó.

Suốt một ngày anh mê man không tỉnh táo, thuốc cảm càng khiến anh không dựng nổi tinh thần lên.

Đầu óc như muốn đình công, không còn sức lực để suy nghĩ bất cứ điều gì chứ đừng nói đến việc giải thích cho Tạ Hành Dữ.

Có một giọng nói trong tiềm thức thúc giục anh, nhưng anh quá mệt mỏi, cơn đau nhức khắp người không thuyên giảm chút nào, thuốc cảm dường như không làm giảm triệu chứng, cổ họng vẫn rất đau và khô khốc, anh chỉ muốn ho khan.

May là Tạ Cẩn đi công tác không ở nhà, cách âm của biệt thự lại rất tốt.

Anh ho khan vài tiếng cũng không bị lão Tần nghe được.

*
Đảo mắt đã tới buổi sáng hôm sau.

Lão Tần theo thường lệ đến gọi Tạ Hà rời giường, gõ cửa hai tiếng nhưng lại không có hồi đáp.

Ông nhìn đồng hồ, thường thường giờ này cậu hai đã tỉnh.

Nhưng người khó tránh khỏi làm biếng ngủ tiếp.

Ông cũng không nghĩ nhiều, đợi nửa tiếng sau lại đến.

Nhưng mãi đến tận mười giờ rưỡi, cậu hai vẫn không đáp lại.

Trong phòng cũng không có tiếng động nào.

Ông hơi nghi hoặc, gõ cửa lớn hơn nữa: "Cậu hai? Cậu dậy chưa? Cậu hai?"
Vẫn không có hồi đáp.

Lão Tần rốt cuộc cũng hơi đổi sắc mặt – Cậu hai hai ngày nay có vẻ tâm trạng không tốt, nhốt mình trong phòng cả ngày, hầu như không ra ngoài, còn yêu cầu cơm nước đều phải giao đến tận phòng, thậm chí còn không nói được với ông mấy câu.

Bỗng nhiên có linh cảm xấu, ông vội dùng sức gõ cửa: "Cậu hai! Cậu có đó không?"
Không có trả lời.

Lão Tần cảm thấy lòng chợt lạnh, cuối cùng không rảnh lo mạo phạm hay không mạo phạm nữa.

Ông nhanh chóng đẩy cửa vào, cửa phòng không bị khóa.


Ông đi vào liền thấy Tạ Hà đang cuộn tròn trên giường, mèo đen ghé vào bên cạnh anh.

Nó không ngừng cụng cụng mặt anh, như muốn gọi anh dậy vậy.

Trên giường có hộp thuốc cảm đang mở nắp, mà trên đầu giường còn bữa tối hôm qua mang đến.

Anh chỉ động hai miếng, cơ bản là không ăn chút gì.

Lão Tần có chút luống cuống, vội vàng tiến lên kiểm tra tình trạng của anh.

Chỉ thấy mày anh nhíu lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng trên má lại có chút ửng hồng dị thường.

Ông đưa tay ra thì thấy trán nóng bỏng, sốt rất cao.

Mà dù ông có gọi thế nào, đối phương cũng không có chút phản ứng gì, căn bản gọi không tỉnh.

*
Mười một giờ sáng, Tạ Hành Dữ đang đi học ở trường.

Ngày đi học đầu tiên, không biết vì sao lòng cậu có chút không yên.

Đêm qua cậu thật sự không nhịn được nhắn tin cho chú nhỏ, hỏi chú nhỏ có ăn cơm đầy đủ không.

Đối phương chỉ trả lời cậu một chứ "Ăn", không có thêm gì nữa.

Về chuyện nhật ký, dường như không định đưa ra lời giải thích.

Tạ Hành dữ thái độ khác thường ngồi ở bàn cuối.

Cuốn sách vẫn chưa được lật kể từ khi nó được mở ra.

Cậu không nghe lọt một lời nào của giáo viên đứng trên bục giảng.

Ngón tay không ngừng bấm vào điện thoại, nghĩ có nên gửi thêm tin nhắn hay không.

Bỗng nhiên, có người gọi vào điện thoại của cậu.

Là chú Tần gọi đến.

Lúc trước cậu đã nói thời khóa biểu của kỳ học này cho chú Tần.

Theo lý thuyết cậu đang đi học, chú Tần sẽ không gọi cho cậu, trừ khi gặp chuyện không thể không thông báo cho cậu.

Trong lòng cậu lộp độp một cái, bất an sáng nay dâng lên tột đỉnh vì cuộc gọi này.

Cậu ngẩng đầu liếc nhìn giáo viên đang dõng dạc hùng hồn đứng trên bục giảng, canh lúc giáo viên xoay người viết bảng, cậu chuồn ra khỏi phòng học từ cửa sau.

Cậu nhận điện thoại ở hành lang: "Alo, chú Tần?"
"Hành Dữ, cậu hai sinh bệnh rồi.


Cậu mau tới đây một chuyến."
"...Cái gì?" Da đầu Tạ Hành Dữ tê rần, như bị sấm sét đánh trúng.

Cậu theo phản xả có điều kiện bắt đầu bước xuống tầng "Bệnh có nghiêm trọng không? Bây giờ mọi người đang ở đâu?"
"Ở bênh viện, bác sĩ khương đang làm kiểm tra cho cậu hai." Lão Tần vội nói "Hiện tại cậu ấy sốt rất cao, hôn mê bất tỉnh, cậu mau đến đây đi!"
Tạ Hành Dữ không thể quan tâm đến việc hỏi thêm điều gì nữa.

Đầu óc trống rỗng, thậm chí không biết đã làm cách nào để lên xe đến bệnh viện.

Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ ——
Chú nhỏ sinh bệnh?
Là bởi vì chuyện nhật ký, tinh thần áp lực quá lớn nên mới đổ bệnh sao?
Lẽ ra cậu không nên đặt ra nghi ngờ vô dụng như vậy.

Chú nhỏ một người yếu ớt như thế, sao có thể thật sự muốn giết cậu được!
Trong lòng cậu hối hận khôn xiết, mà loại hối hận này theo cậu đến bệnh viện, đã lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy bộ dáng Tạ Hà.

Người nọ vẫn không nhúc nhích nằm trên giường bệnh.

Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt gần như hòa vào gối.

Hai ngày không gặp, anh như gầy lại.

Ống truyền dịch dính vào cổ tay gầy guộc của anh, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới làn da.

Tạ Hành Dữ một hơi đi lên cổ họng, nhưng lại không đặt xuống được.

Cậu nhìn Khương Hoài đang đứng ở cửa với vẻ mặt ảm đạm.

Cậu gần như không dám mở miệng, rất lâu sau mới cẩn thận hỏi: "Khương..."
"Mấy người đã xảy ra chuyện gì thế này?" Khương Hoài không đợi cậu nói hết câu, trực tiếp cắt lời cậu "Người thành như vậy rồi mới đưa đến bệnh viện, tôi là vật trang trí sao? Vì sao không nói sớm cho tôi biết!"
Lão Tần vội vàng tiến lên một bước: "Là lỗi của tôi, tôi không chăm sóc tốt cho cậu hai.

Hôm nay mới phát hiện cậu ấy bị bệnh.

Rất xin lỗi, đều là trách nhiệm của tôi!"
Khương Hoài không để ý tới ông, nhìn thẳng về phía Tạ Hành Dữ: "Còn cậu? Tạ Cẩn đi công tác, đùng nói với tôi ba ngày vừa rồi cậu cũng không ở nhà? Không phải cậu ở với chú nhỏ của cậu như hình với bóng sao? Tại sao cũng phát hiện cậu ấy bị bệnh?"
Lão Tần vội vàng thay cậu giải thích: "Là thế này, cậu nhỏ Hành Dữ hai ngày nay bận rộn nhập học, đúng là không có ở nhà.

Cậu cả nhắc tôi chăm sóc tốt cho cậu hai.

Là do tôi thất trách, bác sĩ Khương, thật sự đều do tôi."
Khương Hoài hơi đau đầu che trán, sắc mặt hơi hòa hoãn lại: "Được rồi, chú đừng nói thay cậu ta nữa.

Tôi chỉ có thể nói cho mấy người rằng dựa vào sự hiểu biết của tôi về bệnh nhân trong khoảng thời gian này, lần đổ bệnh này tuyệt đối không đơn giản chỉ là không cẩn thận nhiễm virus cảm như vậy.

Nếu chỉ đơn giản là bị bệnh, thì cũng không sẽ tự chịu đựng không nói với mấy người.

Tâm trạng không tốt hoặc căng thẳng tinh thần quá mức sẽ dẫn đến giảm khả năng miễn dịch kém đi.

Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì mấy người hẳn là biết rõ."
Tạ Hành Dữ mím chặt môi.

Khương Hoài liếc mắt qua, không nói gì nữa, chỉ nói: "Qua đây trông cậu ấy đi, khi nào truyền xong thì gọi tôi."
Hắn nói xong chuẩn bị rời đi, Tạ Hành Dữ mới mở miệng hỏi: "Chú nhỏ...!bị bệnh gì?"
"Viêm phổi.

Hiện tại cậu ấy quá yếu, cộng với thể chất kém, có lẽ không dễ chữa khỏi đâu, nhập viện trước đi." Khương Hoài dừng bước "Nếu mấy người đưa cậu ấy đến sớm một chút thì cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy —— nhớ thông báo cho Tạ Cẩn."
Nói xong, đóng cửa rời đi.

Trong phòng bệnh yên lắng lại.


Thật lâu sau, lão Tần mới cẩn thận mở miệng: "Hành Dữ..."
"Đừng nói gì nữa." Tạ Hành Dữ thở dài "Chú ra ngoài trước đi, con ở lại cùng chú ấy."
"Vâng."
"Xin phép nghỉ học giúp cháu."
"...Được."
Quản gia nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn lại chú cháu hai người.

Tạ Hành Dữ ngồi ở bên giường nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay không truyền dịch của đối phương, cảm thấy da anh rất nóng, cả người cũng rất nóng.

Cậu cau mày thật chặt —— Bởi vì sinh bệnh, nên mới vẫn chưa liên lạc với cậu sao?
Cậu sớm nên nghĩ đến điều đó.

Người này giống như một món thủy tinh dễ vỡ.

Khi gõ nhẹ sẽ xuất hiện vết nứt, làm sao có thể chịu được đả kích như vậy.

Ngày đó cậu không chỉ bỏ lại anh một mình về trường học, còn ở trên đường cưỡng hôn anh.

Tạ Hành Dữ ngẩng đầu lên nhìn đôi môi của đối phương, trên đôi môi tái nhợt vẫn còn một vết tích mờ nhạt.

Cậu không nhịn được chạm nhẹ vào, cảm giác bờ môi anh cũng rất nóng.

Nó nứt nẻ vì bệnh tật, khác hoàn toàn với sự mềm mại mà cậu cảm nhận được ngày ấy.

Tạ Hà dường như cảm nhận được sự đụng chạm của cậu trong mơ hồ.

Mí mắt anh chợt run lên, rất muốn tỉnh lại.

Nhưng sau đó lồng ngực anh chấn động, phát ra một tràng ho dữ dội.

"Chú nhỏ!"
Tạ Hành Dữ vội vàng nâng anh dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.

Tiếng ho kia như muốn ho ra cả phổi.

Từng cơn chấn động khiến trái tim cậu run lên, hối hận và đau đớn quấn chặt lấy nhau thành một khối.

Tạ Hà ho khoảng vài phút rồi mới bớt dần.

Tạ Hành Dữ đỡ anh nằm xuống.

Hô hấp anh vô cùng nặng nhọc, không biết là do quá yếu hay là do nguyên nhân gì, nhưng anh vẫn không tỉnh lại.

Tạ Hành Dữ nắm chặt lấy tay anh.

Anh là người cảm thấy khó chịu, nhưng lại như đang tra tấn cậu.

Cậu chưa bao giờ hối hận như ngày hôm nay.

Nếu quay lại ba ngày trước, cậu nhất định sẽ lựa chọn đốt một nửa trang nhật ký đó, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cậu vươn tay vuốt mớ tóc rối bù của đối phương ra sau tai.

Đầu ngón tay có chút run run, giọng nói cũng có chút run rẩy.

Dẫu biết hiện tại anh không nghe thấy mình nói gì, nhưng vẫn không tự chủ được buột miệng thốt ra: "Thật xin lỗi."
Hết chương 36.


Bình luận

Truyện đang đọc