NHÂN VẬT PHẢN DIỆN ỐM YẾU KHÔNG MUỐN NỖ LỰC



Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hành Dữ bị nhét dâu tây vào miệng, quả trước còn chưa nhai xong đã bị nhét thêm vào khiến miệng cậu đầy dâu tây và suýt nữa sặc đến chết.

Cậu nhanh chóng tránh xa đối phương, đưa tay lên chắn mặt.

Sau khi bị sặc nước sâu hồi lâu mới bình thường trở lại: "Đừng đừng đừng, con sai rồi."
Tạ Hà thành công ép cậu lùi về, bấy giờ mới tha cậu: "Cậu còn nghịch nữa thì tôi sẽ tức giận thật đấy."
Tạ Hành Dữ hậm hực: "Con biết rồi..."
Tạ Hà đưa cho cậu nửa bát dâu tây còn lại rồi đứng dậy về phòng.

Anh do dự một lúc nhưng vẫn lựa chọn lấy điện thoại ra để gọi cho Tạ Tu Quân.

Hiện tại chuyện công ty đã giao toàn bộ cho Tạ Cẩn, về cơ bản thì Tạ Tu Quân không khác gì đã về hưu.

Gọi điện thoại vào lúc này cũng sẽ không làm phiền đến ông.

Đối phương rất nhanh đã nhấc máy: "Tiểu Hà, có chuyện gì vậy?"
Tạ Hà chạm vào chiếc nhẫn trên tay, hít sâu một hơi.

Cuối cùng nói ra điều muốn nói: "Cha, cha nói muốn con tiếp quản từ thiện Ngọc Lâm...!Con đã suy nghĩ rồi, con đồng ý."
Cậu nghe thấy tiếng hít sâu rất khẽ từ đầu điện thoại bên kia.

Sau đó là khoảng lặng vài giây.

Giọng nói của Tạ Tu Quân có chút run rẩy, như không ngờ rằng anh sẽ thực sự đồng ý: "Thật sao? Nhanh như vậy đã suy nghĩ kỹ rồi?"
"Nghĩ kỹ rồi ạ." Tạ Hà khẳng định "Con được cha và mẹ nuôi lớn đến từng này mà không báo đáp được gì cho cha mẹ.

Bất kể ra sao thì làm một thành viện nhà họ Tạ, con không nên trốn tránh.

Anh con đã rất bận rồi, con thật sự không thể để anh ấy không có thời gian riêng của bản thân."
Cộng việc quá bận, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

Tạ Cẩn và Lâm Vãn, cặp đôi thần tiên từng giữ kỷ lục một năm trong hoạt động Thất Tịch, tốt nhất vẫn nên tiếp tục thắm thiết yêu nhau.

"Được, được." Tạ Tu Quân dường như vô cùng kích động, nói năng hơi lộn xộn "Cha biết Tiểu Hà rất hiểu chuyện mà.

Thế này đi, đợi thêm hai ngày nữa cha sẽ dẫn con đi thăm quan chỗ đó rồi chuẩn bị thủ tục bàn giao."
Tạ Hà bất đắc dĩ, giọng điệu này của ông không khác gì loại để dỗ dành trẻ con...!Dù sao thân thể này cũng gần ba mươi rồi mà?
Hai cha con quyết định xong xuôi Tạ Hà mới tắt điện thoại.

Anh nhìn thấy Tạ Hành Dữ đang lén lén lút lút thập thò trước cửa phòng anh, không khỏi ngạc nhiên: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Chú nhỏ không giận con chứ?" Tạ Hành Dữ cẩn thận "Đột nhiên rời đi..."
Tạ Hà liếc cậu một cái, thầm nghĩ tên nhóc này đúng là tác nghiệp quá ít.


Cố ý gây chuyện với anh, trêu xong lại sợ anh tức giận.

Đúng là rảnh rỗi.

Vì thế anh "Ừ" một tiếng: "Tôi giận rồi."
Lúc cậu lại gần, Tạ Hành Dữ thấy chiếc nhẫn trên tay anh vẫn chưa bị tháo ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vẫy vẫy cái đuôi với anh, dùng giọng điệu van xin để xin anh tha thứ: "Con thật sự sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Không nên liếm ngón tay chú."
Tạ Hà vốn đã quên mất cảm giác bị cậu liếm.

Cậu vừa nhắc đến thì cảnh tượng lại tái diễn thêm lần nữa.

Anh nghẹn trong họng, không tự nhiên rời mắt: "Biết sai rồi thì lần sau đừng tái phạm nữa."
Tạ Hành Dữ gật đầu lia lịa.

Tất nhiên, lời đồng ý từ miệng không đáng tin.

Cún nhỏ làm sao có trí nhớ lâu dài được.

*
Trong khoảng thời gian lạnh giá nhất của mùa đông, Tạ Hà thay đổi tính lười biếng ngày xưa.

Anh bận trước bận sau đi đến rất nhiều nơi.

Bao gồm chính thức tiếp quản tổ chức từ thiện, đến bệnh viện kiểm tra mắt, đặt làm thấu kính cho sau khi giải phẫu.

Và gấp rút đưa mẹ con mèo đen đã được tiêm vaccine đi triệt sản trước khi mùa xuân đến.

Vì lần trước Tạ Hành Dữ bị mèo cào tạo thành bóng ma tâm lý nên lần này sống chết không chịu đưa mèo đi bệnh viện thú cưng nữa.

Tạ Hà chỉ có thể tự mình ra trận đưa chúng nó đi.

Mặc dù anh và mèo có mối quan hệ thân thiết như vậy nhưng ba ngày sau khi triệt sản mèo mẹ không thèm để ý đến anh.

Thâm chí ngay cả nhóc con cũng không quan tâm, muốn nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn.

Có lẽ cảm thấy chủ nhân là anh đây đòi mạng mèo của nó.

Tạ Hà không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì với mèo đen này khiến nó có ác cảm lớn với con người như vậy nên anh vội vàng dỗ dành nó.

Anh hầu hạ thức ăn thức uống tốt nhất, đồ ăn vặt anh có đều lấy hết ra.


Sau ba ngày dỗ dành mới miễn cưỡng tha thứ cho anh.

Mèo con thì không sao, chỉ đáng thương thằng nhỏ đã "gãy" trước khi kịp nếm thịt rồi.

Thậm chí còn không biết rằng mình đã trở thành một tên thái giám nhỏ mới ra lò.

Khó khăn lắm mới xây dựng được lòng tin giữa người với mèo một lần nữa, Tạ Hà bỗng nhiên cảm thấy loài mèo này thật khó hầu hạ.

Còn không bằng cún nhỏ Tạ làm người ta yên tâm hơn.

Ừm...!Vậy nên lúc Tạ Hành Dữ trông anh, cũng sẽ cảm thấy anh khó hầu hạ sao?
*
Từ thiện Ngọc Lâm đầu xuân đã rục rịch và bắt đầu dự án từ thiện năm mới.

Cuộc sống của người dân dần khá lên, số bé gái phải nghỉ học vì nghèo cũng ít hơn nên nội dung từ thiện cũng đang được chỉnh sửa và hoàn thiện hơn trong năm nay.

Dự án mới ra mắt mang tên "Hướng về ánh sáng", nhằm quan tâm đến thế giới tinh thần của các bé gái, tập trung giúp đỡ những người mắc chứng tự kỷ, trầm cảm và một loạt bệnh tâm thần mà hoàn cảnh gia đình không thể xoay xở để điều trị.

Hoặc những trẻ em không được gia đình thấu hiểu thì sẽ hỗ trợ thuốc và tư vấn tâm lý để giúp họ cảm nhận lại hơi ấm của xã hội.

Khi Tạ Hà lần đầu tiên biết đến nội dung của dự án này, anh có chút kinh ngạc.

Bởi vì nhà họ Tạ trước nay chưa từng thực hiện một dự án từ thiện như vậy, cảm thấy có phải có liên quan đến anh hay không.

Cách đây một thời gian, Tạ Tu Quân đã đến nói chuyện với Khương Hoài và hỏi về tình trạng hiện tại của con trai mình.

Hỏi vấn đề tinh thần và tình cảm của anh khiến Khương Hoài sợ đến mức lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện cho Tạ Hà, hỏi anh nên nói như thế nào.

Tạ Hà cảm thấy lảng tránh đi cũng không được nên để Khương Hoài tự mình phát huy.

Có thể nói tinh thần anh đúng là có chút vấn đề, nhưng không được nói ra chuyện nhật ký.

Cuối cùng bác sĩ Khương đã hoàn thành bài thi xuất sắc, dùng lời lẽ cao siêu của mình thành công khiến Tạ Tu Quân bị dọa sợ.

Lúc tiễn ông rời đi, sau lưng hắn là một mảng mồ hôi lạnh.

Loại chuyện lừa gạt chủ tịch Tạ này, đúng là không phải dành cho người làm.

Sau đó, mỗi lần Tạ Hà nhìn thấy Tạ Tu Quân, anh luôn cảm thấy trìu mến trong mắt ông nhiều hơn một chút.

Dự án từ thiện lần này thực sự có thể là vì chuyện này.

Tóm lại, sau khi dự án từ thiện được ổn định và từng bước hoàn thiện dần, anh được phát biểu tại một cuộc họp báo.


Tổ chức sợ anh không nói được nên còn cố ý soạn sẵn một bản thảo, anh có thể dựa vào sở thích của mình để thay đổi rồi đọc theo là được.

...Anh thật sự trở thành một linh vật không cần làm việc.

Mặc dù nói để anh "tùy tiện nói vài câu", nhưng Tạ Hà vẫn rất coi trọng.

Anh học thuộc lòng bài diễn thuyết trước ba ngày, còn sửa sang hình tượng của bản thân.

Cắt bớt một chút tóc đã nửa năm không cắt, từ ngang vai thành qua tai.

Vào ngày họp báo, anh cố ý chọn một bộ vest chỉnh tề, còn đeo khuy măng sét mà Tạ Hành Dữ đã tặng.

Đã rất lâu anh không tham gia một dịp trịnh trọng như vậy, không khỏi có chút căng thẳng.

Cũng may trước đây anh là thầy giáo, cũng không đến mức quá luống cuống.

Khi anh đến lớp giảng bài còn đứng giảng trước hàng trăm người, huống hồ một cuộc họp báo nhỏ như này.

Bởi vì họp báo nhỏ nên phải làm theo quy trình.

Chụp vài tấm ảnh, nói với mọi người "Dự án từ thiện của nhà họ Tạ năm nay đã bắt đầu lần nữa".

Gần như mỗi năm một hai lần, rất nhàm chán nên không có nhiều người đến hội trường, ngoài đối tác là phóng viên.

Vậy nên có thể rời đi sau khi đọc xong bài phát biểu.

Điều khác biệt duy nhất, người đứng ở nơi này năm ngoái là Tạ Tu Quân.

Thời lượng của bài phát biểu là năm phút.

Anh nói được một nửa thì thấy hàng chục người đột nhiên bước vào từ cửa sau hội trường.

Mỗi người đều cầm thiết bị quay chụp và trông giống như phóng viên.

Kỳ lạ, anh nhớ rõ cuộc họp báo này không mời nhiều phóng viên đến thế.

Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng anh không phân tâm quá nhiều vì bọn họ và tiếp tục nói hết bài phát biểu của mình.

Sau đó khán giả vỗ tay, một số phóng viên sẽ hỏi những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn và anh trả lời từng vấn đề một.

Cuộc họp báo đến đây coi như là kết thúc, có thể tan họp.

Nhưng ai ngờ khi anh thu dọn bài phát biểu và chuẩn bị rời đi thì những phóng viên đi vào từ cửa sau lại xông lên.

Họ chỉ microphone về phía anh và nhao nhao lên hỏi:
"Cậu Tạ, có lời đồn cho rằng ngài Tạ Tu Quân bị bệnh nặng mới miễn cưỡng để cậu tiếp quản từ thiện Ngọc Lâm và thay mặt ngài ấy nói trong cuộc họp báo.

Xin hỏi đây có phải là sự thật không?"
"Cậu Tạ, nghe nói cậu đã từ bỏ tài sản kế thừa.

Vậy vì sao bây giờ lại lật lọng tiếp quản từ thiện Ngọc Lâm? Cậu có thể cho chúng tôi một lời giải thích không?"

"Cậu Tạ, ngoài giới vẫn luôn đồn Tạ Tu Quân thành lập từ thiện Ngọc lâm là để phát sinh quan hệ với những bé gái được hỗ trợ, xin hỏi có phải sự thật không? Bây giờ cậu tiếp quản từ thiện Ngọc Lâm, loại chuyện này vẫn sẽ còn xảy ra sao?"
"Cậu Tạ, trên tay cậu đeo nhẫn đính hôn có phải có nghĩa là cậu đã đính hôn không? Có tiện tiết lộ ra đối tượng kết hôn của cậu là ai không?"
"Cậu Tạ..."
Tạ Hà kinh ngạc đơ người tại chỗ.

Những phóng viên "ngoài cuộc" làm sao vậy? Vừa xông lên đã hỏi những câu hỏi hóc búa, còn hỏi về đời tư cá nhân của anh?
Vì để moi được chút truyện gây cười nên mặt cũng không cần nữa?
Các phóng viên điên cuồng chụp ảnh anh.

Anh vì bị ánh đèn flash lóe mà có chút bực bội, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: "Tạ Tu Quân không có bệnh nặng, tin đồn phát sinh quan hệ với các bé gái cũng đã được bác bỏ từ mười mấy năm trước.

Xin các vị hãy tự trọng."
Anh nói xong muốn đẩy mấy phóng viên ra để rời khỏi hội trường, Nhưng các phóng viên lao tới gần anh như phát điên, đuổi theo anh: "Nghe nói quan hệ giữa cậu và ngài Tạ Tu Quân vẫn luôn không hợp nhau, vì sao bây giờ lại nói thay cho ngài ấy?"
"Cậu không định giải thích chuyện đó một chút sao?"
"Cậu Tạ, lúc trước cậu hỗ trợ cứu bé gái ở trại trẻ mồ côi.

Xin hỏi cậu thật lòng hay chỉ là diễn vậy?"
Mấy vấn đề càng ngày càng đi quá giới hạn.

Mặc dù là một người có tính tình tốt như Tạ Hà cũng cảm thấy sự tức giận đang dâng lên.

Anh mím môi, không nói thêm một lời nào với các phóng viên.

Nhân viên bảo vệ tại hội trường đã đến giúp anh ngăn chặn đám phóng viên điên cuồng này.

Cuối cùng anh cũng tìm được một lối thoát khỏi đám đông thì cảm thấy cổ tay mình bị giữ chặt, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Lối này."
Là Tạ Hành Dữ.

Tên nhóc này đến đây từ khi nào vậy?
Tạ Hà không có thời gian để hỏi thêm, vội vàng đi theo anh vượt qua lớp chướng ngại vật để ra khỏi hội trường.

Hai người đến nơi không có ai.

Anh thở phảo nhẹ nhõm, dựng thẳng cặp kính vừa bị đám người làm lệch, mệt mỏi nói: "Có chuyện gì vậy, đám phóng viên này từ đâu chui ra vậy?"
"Một đám ruồi bọ ngửi thấy mùi tanh lại bu quanh vào." Tạ Hành Dữ cười lạnh "Kệ bọn họ, chú không sao chứ?"
"Không sao." Tạ Hà sửa cổ tay áo, nhưng thấy người kia đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, không khỏi thắc mắc "Vì sao...!lại nhìn tôi như vậy?"
"Lần đầu tiên thấy dáng vẻ chú nhỏ nghiêm túc đứng đắn như vậy." Tạ Hành Dữ nói "Nếu chú nhỏ thật sự làm thầy giáo thì khi đứng trên bục giảng cũng sẽ trông như vậy sao?"
Tạ Hà sửng sốt, thầm nghĩ tên nhóc con này đến đây từ khi nào thế.

Nghe giọng điệu này, hình như đã tới lúc anh đang phát biểu?
Anh bỗng nhiên nhìn xuống, chú ý trên tay đối phương cũng đeo nhẫn.

Đợi đã.

Vậy vừa rồi họ bị đám phóng viên vây quanh, không phải Tạ Hành Dữ...!cũng bị chụp lại rồi sao?
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bỏ bốn lấy năm chính là công khai.

Ngày mai...!Ngày mai nhất định phải ăn được!
Hết chương 65.


Bình luận

Truyện đang đọc