NHÂN VẬT PHẢN DIỆN ỐM YẾU KHÔNG MUỐN NỖ LỰC



Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Vì nửa đêm ho đến tỉnh dậy nên cả đêm Tạ Hà ngủ không ngon.

Sáng hôm sau càng không ăn được, mấy miếng cũng không ăn được.

Tối qua anh ho quá nặng, Khương Hoài trực tiếp đổi thuốc cho anh.

Vì sợ anh không thoải mái nên tốc độ truyền thuốc cũng chỉnh chậm lại.

Tạ Hành Dữ nhìn sắc mặt anh mệt mỏi, cậu vô cùng đau lòng.

Nghĩ đến việc anh thành ra như vậy là do mình dẫn đến thì càng hối hận không thôi.

Hận không thể quay lại mấy ngày trước để đánh mình lúc đó cho tỉnh táo lại.

Cậu ở bên giường không rời một bước, cậu nghĩ giá như mình có thể chịu đựng thay cho chú nhỏ thì thật tốt.

Cậu không muốn nhìn thấy anh phải khó chịu và đau đớn nữa, muốn anh mau khỏi bệnh.

Một túi thuốc truyền đến tận gần trưa mới xong.

Y tá mới rút tiêm ra, Tạ Hà đã không chịu nổi.

Anh bụm miệng, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.

"Chú nhỏ!"
Tạ Hành Dữ vội vàng đuổi theo thì thấy anh đang dựa vào thành bồn nôn khan không ngừng.

Nhưng vì sáng nay hai miếng cũng không ăn được nên cũng không nôn ra được gì.

Cậu vươn tay ôm lấy đối phương, sợ anh ngã vì quá yếu.

Chỉ cảm thấy cả người anh khẽ run lên, thở hổn hển, tựa hồ sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Tạ Hành Dữ không dám để anh đứng lâu, vội dìu anh về giường bệnh.

Tạ Hà ngồi trên giường thở dốc không dứt.

Hai hốc mắt anh đổ bừng, vì nôn khan nên đã chảy ra một ít nước mắt sinh lý.

Nhịp tim cũng rất nhanh, như thể có con thỏ bị nhét vào trong lồng ngực anh vậy.

Tạ Hành Dữ ngồi xổm trước mặt anh, nhẹ nhàng đưa tay lau ẩm ướt nơi khóe mắt.


Lòng bàn tay lướt qua môi đối phương, cảm thấy sắc môi còn nhợt nhạt hơn trước.

Đồ thủy tinh dễ vỡ này, đã không chịu nổi bất kỳ sức ép nào nữa rồi.

"Chú nhỏ..."
"Không sao." Tạ Hà chậm rãi chui vào trong chăn.

Nhịp tim đập liên hồi của anh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Anh nhìn liếc qua vẻ mặt đầy tự trách của Tạ Hành Dữ, cười với cậu một chút "Còn chưa chết được."
"...Không được nói những điều như vậy." Tạ Hành Dữ nghiêm mặt "Không được nói chết."
"Không phải cậu đang nói đó sao?" Tạ Hà đùa cậu như đang muốn an ủi cậu, đưa tay xoa xoa tóc cậu "Bây giờ cậu rất giống...!một chú chó nhỏ muốn cắn người."
Anh thật sự rất mệt mỏi, đã không còn nhiều sức lực để não suy nghĩ.

Hôm qua vừa quyết định giữ khoảng cách với Tạ Hành Dữ, hôm nay tỉnh dậy lại quên mất.

Đồ dùng trong bệnh viện đều rất tốt, ngay cả giường cũng rất thoải mái.

Có thể thấy điều kiện thiết bị ở đây khá tốt nên cơ thể yếu ớt của anh sẽ không cảm thấy khó chịu.

Anh vùi đầu trong chiếc gối mềm mại, ý thức rất nhanh chóng bị cắn nuốt, lại chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là viêm phổi thôi thì có gì ghê gớm.

Trước khi anh xuyên sách còn phải chịu nhiều khổ hơn.

Anh có thể kiên trì ba mươi lăm năm, còn để ý đến mày ngày này?
*
Tuy rằng trong lòng thầy Tạ có thể kiên trì, nhưng thân thể thì thực sự không chịu đựng nổi tồi.

Anh không có khí lực để nói với mọi người không cần lo lắng, đương nhiên nếu có nói thì cũng chẳng ai tin.

Khương Hoài kê đơn thuốc bảo vệ dạ dày cho anh, sau khi uống xong anh đã cảm thấy khá hơn một chút.

Nhưng cơ thể tinh lực hữu hạn của anh có vẻ như đã huy động toàn bộ năng lượng để chống chọi với bệnh tật.

Hệ thống miễn dịch đang chăm chỉ làm việc, hệ thống tiêu hóa thì bắt đầu bãi công.

Đã nhiều ngày liên tiếp anh ăn không vào, Khương Hoài không còn cách nào khác chỉ có thể tiêm chất dinh dưỡng vào cho anh để tránh cho đến khi chữa khỏi hẳn bệnh viêm phổi thì anh lại chết đói: "Cậu cũng thật là, bị viêm phổi mà bệnh đến mức phải tiêm dinh dưỡng.

Về sau cậu nhất định không được mắc bệnh nặng đâu đấy.

Nếu không, tôi nghĩ sự nghiệp chữa bệnh của tôi có thể kết thúc ở đây rồi."
Tạ Hà nằm trên giường, mặt đầy oán giận nhìn hắn: "Trách tôi?"
Khương Hoài lắc đầu, ghi vào hồ sơ bệnh án: "Bây giờ tôi cảm thấy lương Tạ Cẩn cho tôi có vẻ hơi thấp.


Làm bác sĩ riêng cho cậu cũng không dễ hơn ngồi khám bệnh là bao."
Tạ Hà thấy hắn đã lâu không rời đi, nhìn về phía cửa: "Tạ Hành Dữ đâu? Cậu ấy để anh ở đây nói chuyện phiếm với tôi sao?"
Khương Hoài ngồi xuống ghế, không ngẩng đầu lên nói: "Cậu ta về nhà tự mình xuống bếp rồi.

Nói là cậu không chịu ăn, chắc chắn là do đầu bếp làm không ngon.

Cậu ta tự làm thì cậu nhất định sẽ ăn."
Tạ Hà cũng không biết tên nhóc nay lấy tự tin ở đâu ra nữa, mặc dù cơm cậu làm ngon thật.

Nhưng bây giờ đừng nói là cậu làm, dù đầu bếp nổi tiếng thế giới làm thì anh vẫn ăn không vào thôi.

Trong vòng một tuần, Khương Hoài đã điều chỉnh kế hoạch điều trị rất nhiều lần, cuối cùng bệnh tình của người nào đó cũng ổn định lại.

Tạ Hành Dữ tự mình nấu ăn, Tạ Hà nể tình ăn được hai miếng.

Hơn nữa có thuốc nên tạm thời có thể duy trì dinh dưỡng mà cơ thể yêu cầu.

Tuy rằng thuốc mới làm dạ dày anh không thoải mái nhưng lại có tác dụng chữa viêm phổi.

Sau khi truyền thuốc hai lần anh không còn sốt cao nữa, nhiệt độ cơ thể vẫn ở mức tương đối bình thường, ho cũng đỡ, không còn cảm giác tức ngực khó thở.

Nhìn thấy cơ thể anh bắt đầu bình phục, Tạ Hành Dữ mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Cậu mua vài cuốn sách theo yêu cầu của anh, đặt chúng ở đầu giường để anh đọc khi tỉnh táo.

Thầy Tạ không thích xem TV, cũng không thích chơi trò chơi trên điện thoại di động, chỉ yêu sâu sắc các tựa sách.

Nhưng mắt dễ bị mỏi khi đang có bệnh, đọc cũng không đọc được lâu lắm, chỉ có thể dừng lại và nghỉ ngơi sau khi đọc được vài chục trang.

Hôm nay anh có tinh thần hơn ngày thường một chút, cơ thể cũng có thêm sức lực.

Buổi tối trước khi đi ngủ anh đột nhiên nói với Tạ Hành Dữ: "Tôi muốn tắm rửa."
Thật ra mấy ngày nay mỗi ngày Tạ Hành Dữ đều lau người giúp anh, cách ngày còn cho anh gội đầu.

Nhưng anh vẫn cảm thấy mình bẩn chết đi được —— Không phải anh có tính khiết phích*, mà là khoảng thời gian chịu đựng không tắm của con người có hạn.

*Khiết phích: ám ảnh sạch sẽ, sợ bẩn.

Tạ Hành Dữ hơi do dự: "Đừng đi tắm, lỡ đâu bị cảm lạnh thì làm sao giờ? Bây giờ chú mới đỡ hơn một chút..."
Tạ Hà cụp mắt xuống, có vẻ hơi thất vọng.

Nhìn thấy biểu tình này của anh, Tạ Hành Dữ vẫn không thể nhẫn tâm được, thở dài nói: "Nhưng chú có thể chịu đựng được không? Hay là...!con giúp chú tắm? Tắm nhanh một chút."

Tạ Hà suy nghĩ, do dự giữa "Tạ Hành Dữ giúp tắm rửa" và "Không tắm rửa" rồi cuối cùng chọn cái trước.

Dù sao anh cũng là người bệnh, người bệnh không cần riêng tư, cũng không cần cảm thấy thứ vô dụng như xấu hổ.

Anh gật đầu: "Được."
Phòng bệnh VIP có nhà vệ sinh riêng, có thể vào tắm gội.

Tạ Hành Dữ cảm thấy anh chắc chắc không đứng nổi nên tìm một cái ghế lại.

Cậu mở nước nóng ra trước để làm không gian trong phòng tắm ấm lên rồi mới cởi quần áo cho anh, dìu anh vào.

Lúc này Tạ Hà là một người bệnh rất tự giác, cả người vô cùng ngoan ngoan ngồi yên không động đậy trên ghế —— Đương nhiên, anh cũng không có sức động đậy.

Bị bệnh luôn khiến người ta bớt xấu hổ, giờ anh ngồi đây để Tạ Hành Dữ giúp tắm rửa, anh cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa.

Anh cảm thấy ngón tay của đối phương gãi gãi trên đầu khiến anh rất thoải mái nên nhắm mắt lại hưởng thụ.

Nỗi đau mà cơ thể phải chịu đựng mấy ngày nay thật sự dày vò.

Anh ngồi trong bồn tắm có thể khiến mình cảm thấy vui vẻ, làn nước nóng dội lên da thịt dường như cũng làm giảm đi cơn đau khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm cả về thể xác lẫn tinh thần.

Tâm tình Tạ Hà thoải mái, nhưng Tạ Hành Dữ lại không hề một chút nào.

Ánh mắt cậu dừng trên sống lưng đối phương, chỉ cảm thấy anh lại gầy đi, bả vai cùng xương sống càng thêm nổi rõ.

Vòng eo mảnh khảnh như chỉ cần bóp một chút sẽ gãy ngay.

Chút thịt ngày trước khó khăn lắm mới nuôi thêm được cho anh giờ đều đã biến mất, thậm chí còn gầy hơn nhiều.

Tạ Hành Dữ âm thầm thở dài, thầm nghĩ lần này chú nhỏ bị bệnh nặng, không biết bao lâu mới có thể hoàn toàn bình phục.

Cũng may anh không phải đồ thủy tinh thật, một khi bị vỡ thì không thể khôi phục lại được.

Còn cơ thể có thể hồi phục sau khi nuôi, nhưng không biết sẽ mất bao lâu nữa.

Cậu tháo vòi hoa sen xuống, cẩn thận rửa sạch bọt trên đầu đối phương.

Tóc của chú nhỏ lại dài ra thêm một chút, hơn nữa vì bệnh tật mà mất đi chất dinh dưỡng, cảm giác chạm vào tóc trở nên không được tốt lắm, không mượt mà như trước kia.

Cậu bắt đầu tạo bọt trên người Tạ Hà.

Lúc kéo cánh tay anh lên thì nhìn thấy lỗ tiêm trên mu bàn tay.

Mấy ngày nay ngày nào anh cũng phải truyền dịch, ngày nào cũng phải châm kim tiêm mới.

Nhưng bệnh không thể khỏi ngay được, ngày qua ngày hai bàn tay của anh có không ít lỗ tiêm, mà về sau vẫn sẽ còn tăng nhiều nữa.

Tạ Hành Dữ thật sự sợ cứ tiếp tục như vậy, lâu ngày sẽ không có chỗ để tiêm nữa, phải dùng kim tiêm tĩnh mạch.

Cậu cẩn thận giúp anh rửa sạch mu bàn tay, khẽ hỏi: "Đau không?"
Thật ra Tạ Hà không có cảm giác gì, kim tiêm đối với anh mà nói là chuyện bình thường như ăn uống và ngủ nghỉ nên anh nói: "Không đau."
Tạ Hành Dữ ngồi xổm trước mặt anh.


Vì cậu không cởi quần áo nên cả người ướt đẫm, nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương, nhìn xuống ngón tay gầy guộc tái nhợt: "Thật xin lỗi."
Tạ Hà hơi mù mờ, không hiểu sao cậu đột nhiên muốn nói lời xin lỗi, nhưng cũng không muốn tốn thêm sức lực động não để tìm hiểu, đơn giản nói: "Ừ, tôi chấp nhận lời xin lỗi."
Tạ Hành Dữ run lên, ngẩng đầu liền thấy gương mặt gầy hơn đối phương, cằm có chút sắc bén, sắc mặt tái nhợt được dội nước ấm trước đó hiện lên một chút ửng hồng, nhìn không đến mức hốc hác dọa người.

Bỗng nhiên cậu vươn tay ôm lấy đối phương: "Đợi chú nhỏ xuất viện, con sẽ nuôi chú nhỏ thật tốt."
Tạ Hà không muốn động não, nói chuyện cũng không suy nghĩ nhiều: "Cậu nuôi nổi sao?"
"...Nuôi nổi."
"Buông tôi ra trước đi, tôi vừa được tắm rửa sạch sẽ xong.

Cậu ôm tôi tôi lại bẩn."
"Con không bẩn, quần áo hôm nay mới thay."
"Cũng không được, cậu tắm cho tôi lại lần nữa đi."
"Tắm nhiều quá da sẽ bị thương."
"Tôi mặc kệ, cậu có tắm không, cậu không tắm thì tôi tự tắm."
"..."
Tạ Hành Dữ không lay chuyển được một bệnh nhân tùy hứng, đành phải tắm rửa một cách tượng trưng cho anh.

Sau đó cậu cởi quần áo ướt sang một bên, dùng khăn quấn người rồi trở về phòng.

Tạ Hà đã có chút mệt mỏi muốn đi ngủ.

Nhưng tóc vẫn chưa khô, ngủ luôn rất dễ bị cảm lạnh.

Vì vậy anh đành phải ngồi trên giường đợi Tạ Hành Dữ ra giúp sấy tóc.

Cún nhỏ Tạ cả người ướt sũng nên chỉ cởi còn mỗi chiếc quần lót để không làm rớt nước ra phòng.

Tạ Hà cúi đầu chỉ nhìn thấy mỗi chân cậu, ánh mắt không nhịn được ngó ngó lên phía trên...!
Hình như rất lớn.

Giống với chiều cao đáng tự hào của cậu.

Thầy Tạ vội thu tầm mắt về, cảm thấy mình không thích hợp.

Anh quan tâm gì thì cũng không nên quan tâm đến chỗ này.

Hơi nóng từ máy sấy tóc không ngừng thổi qua tai anh.

Nước tắm vừa rồi rất nóng, máy sấy tóc cũng nóng khiến anh có chút đổ mồ hôi.

Tạ Hành Dữ thật sự rất sợ anh lại bị cảm, cứ thế sấy đến khi mọi sợi tóc ẩm ướt đều biến mất rồi mới tắt máy sấy đi: "Được rồi."
Tạ Hà vuốt thẳng lại mái tóc rối bù, chui vào chăn ấm áp.

Anh cảm thấy hiện giờ là lúc anh thoải mái nhất từ khi bị bệnh, ngáp một cái: "Cậu cũng đi tắm đi, ướt hết rồi."
"Được." Tạ Hành Dữ không vội xử lý mình, đổ cho anh một cốc nước ấm trước "Uống nước."
Tạ Hà quả thực có hơi khát nước, uống vài ngụm rồi đột nhiên hỏi: "Cốc giữ nhiệt của tôi đâu?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cốc giữ nhiệt mới là bản thể ×
Thật ra, chỗ đó cũng nên quan tâm một chút, dù sao điều này cũng ảnh hưởng đến...!
Sâm: Tui thấy tui bị nhiều lỗi type lém mà hay sửa trên wordpress hơn, nên ai đọc được chỗ nào sai thì hãy cmt để tui sửa nhá hì hì
Hết chương 41.


Bình luận

Truyện đang đọc