NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÔI NUÔI ĐỀU NGOẺO

Diệp Trần dùng ánh mắt miệt thị cúi đầu nhìn Bạch Sùng, Bạch Sùng nghiêm mặt nhìn lại Diệp Trần, một mèo một người im lặng đấu mắt, được một lúc thì Bạch Sùng lạnh giọng hỏi: “Em không chịu xuống chứ gì?”

Diệp Trần meo một tiếng, ánh mắt ngập tràn khinh bỉ, Bạch Sùng với tay lên lấy vòi hoa sen, Diệp Trần lập tức nhảy xuống vai Bạch Sùng rồi từ đó tung người, nhảy lên tay nắm cửa. Cửa phòng tắm đã bị Bạch Sùng đóng lại, Diệp Trần thử mở cửa nhưng vì cửa là thiết kế kéo vào trong nên Diệp Trần liều mạng mèo cũng không cách nào kéo ra được. Vào lúc này, Bạch Sùng thử nước, thấy đã đủ ấm, bèn phun thẳng về phía Diệp Trần!

Diệp Trần hét lên một tiếng, bắt đầu điên cuồng chạy trốn, Bạch Sùng cầm vòi hoa sen đuổi theo sát đằng sau cô, phun ướt hết lông cô rồi lại lấy sữa tắm, túm cô lại, muốn chà bọt lên người cô, Diệp Trần liều mạng phản kháng, khiến Bạch Sùng thương tích đầy mình. Bạch Sùng dùng vũ lực trấn áp, vừa tắm vừa mắng: “Tiểu tổ tông ngoan nào! Ôi… nhẹ thôi! Anh động thủ bây giờ! Ôi chao, em xuống tay được lắm!”

Với tinh thần không màng sinh tử, cuối cùng Bạch Sùng cũng tắm rửa sạch sẽ xong cho Diệp Trần. Lông ướt sũng nước khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô lạnh quá, run lên, Bạch Sùng quấn cô vào trong khăn lông, ôm cô vào lòng rồi ra ngoài hỏi Trần Lâm đang lái xe: “Có máy sấy không? Nó hơi lạnh.”

“À, có, ở trong ngăn kéo thứ hai của cái tủ màu hồng ấy.”

Trần Lâm nói to.

Bạch Sùng tìm thấy máy sấy, đặt Diệp Trần lên hai chân, bật máy, sấy lông cho cô.

Diệp Trần không hề từ chối, cô đã lạnh lắm rồi. Bạch Sùng giữ máy sấy ở khoảng cách vừa phải, hơi ấm dạt dào khiến Diệp Trần cảm thấy cực kỳ dễ chịu. Bạch Sùng vừa sấy vừa chải lông cho cô, Diệp Trần ngồi ngoan, lười biếng kêu một tiếng: “Meo eoooo… “

Bạch Sùng cảm nhận được Diệp Trần đang vui, anh ta không nén nổi cười: “Thoải mái chứ hả?”

Diệp Trần mặc kệ anh ta, vươn vươn cổ, ý bảo anh ta gãi ở đây này. Bạch Sùng hiểu ý, một mặt gãi giúp cô, một mặt bảo: “Vừa nãy lúc tắm cũng ngoan được như thế này thì tốt.”

Diệp Trần cảm thấy Bạch Sùng đúng là đồ ngớ ngẩn, nếu tắm rửa mà cũng thoải mái được như thế này thì cô còn đánh nhau với anh ta làm gì?

Sấy khô lông, Bạch Sùng thả Diệp Trần vào trong ổ chăn rồi đi tắm cho mình, tìm urgo dán lên những chỗ bị thương.

Lúc anh ta làm những việc này, Diệp Trần nằm trong ổ chăn, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề hết sức gay go, với thân phận một con mèo, cô làm thế nào thực hiện nhiệm vụ được đây?

Chẳng có lẽ lại dựa vào dễ thương làm nũng?

Gấu trúc mới thế.

Diệp Trần trái lo phải nghĩ, bỗng nhớ ra một chuyện, mẹ kiếp, Bạch Sùng là Đường Tăng mà! Thịt của anh ta có thể kích hoạt dị năng, tuy cô là một con mèo nhưng chắc là… cũng không có vấn đề gì lớn.

Nghĩ vậy, Diệp Trần lập tức xòe móng vuốt ra kiểm tra, soi thử xem có dính máu của Bạch Sùng không.

Hiện thực rất tàn khốc, không có.

Nhưng không sao. Diệp Trần mai phục trong ổ chăn, ủ mưu Bạch Sùng mà tới sẽ cho anh ta ngay một phát trí mạng… à không, là một phát cào.

Diệp Trần nằm trong ổ chăn chờ Bạch Sùng.

Bạch Sùng đang tắm… Cô hơi buồn ngủ rồi.

Bạch Sùng tắm xong ra ngoài bôi kem dưỡng da… Cô mệt lắm rồi. Cô thật không hiểu nổi, đã là mạt thế, Bạch Sùng với Trần Lâm sao còn sống xa xỉ như vậy, lại còn bôi cả kem dưỡng da…

Bạch Sùng soi gương dán urgo… Diệp Trần chịu không nổi nữa, cô nghĩ, Bạch Sùng sao có thể ái tới thế được? Không phải chỉ là một vết thương nho nhỏ thôi sao, có cần phải dán urgo không?

Diệp Trần vừa mỉa mai vừa dần dần thiếp đi, không biết bao lâu sau, mơ màng có cảm giác được bế lên chuyển sang chỗ khác. Cô sực nhớ ra, phải rồi, cô muốn đánh Bạch Sùng, cô muốn máu của anh ta!

Diệp Trần lập tức vùng dậy, tung một cước!

Cô không biết mình đã cào được vào chỗ nào, chỉ nghe thấy tiếng Bạch Sùng đau kêu lên một tiếng, khom lưng ôm nửa người dưới.

Diệp Trần ngẩn ra, giơ tay nhìn nhìn móng vuốt của mình rồi lại nhìn nhìn Bạch Sùng, không dám tin điều bản thân vừa làm.

Bạch Sùng đau đến mức phải một lúc lâu sau mới đứng dậy được rồi bắt đầu lẩm bẩm.

“Anh muốn ném em xuống… Bạch Tiểu Trần, anh nói cho em biết, em chết chắc rồi, anh nhất định sẽ vứt em lại một chỗ hoang vu, nhất định phải cho em biết một con mèo sống một mình sẽ khổ đến thế nào…”

Nói xong, Bạch Sùng dừng lại, ngẩng đầu, định đi bắt Diệp Trần nhưng vừa nhìn lên liền nhìn thấy một bé mèo con đang ngơ ngác nhìn anh ta, đôi mắt đầy mông lung, anh ta bỗng không còn thấy cáu chút nào nữa.

Đáng yêu như thế, dù làm gì cũng đều có thể tha thứ được.

Không phải là chỉ bị cào một chút thôi sao? Nó còn nhỏ mà, nó có biết gì đâu!

Bạch Sùng hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười.

“Tiểu Trần à, anh thương lượng với em một chuyện nhé được không?”

Diệp Trần giương mắt nhìn anh ta, Bạch Sùng gắng hết sức mỉm cười, giọng đầy nhún nhường: “Sau này không được tùy tiện cào người nữa nhé, được không?”

Vừa dứt lời, Diệp Trần cào ngay một cào lên tay anh ta.

Cào xong, Diệp Trần lập tức đưa chân lên liếm liếm máu.

Cảnh tượng này ở trong mắt Bạch Sùng, chính là khiêu khích!

Con mèo trước mặt này, chẳng những cào anh ta mà cào xong lại còn tao nhã, vô liêm sỉ liếm móng vuốt, xấc láo ra vẻ “Anh làm gì được tôi nào”.

Bạch Sùng dù có tốt tính hơn nữa cũng phải nổi cáu, túm Diệp Trần lại, bỏ vào trong phòng tắm. Chân Diệp Trần dẫm vào nước, thấy cực kỳ khó chịu, kêu lên một tiếng đầy phẫn nộ với Bạch Sùng.

Bạch Sùng thấy cô dựng lông lên bèn nghiêm khắc bảo: “Tự kiểm điểm lại bản thân đi, không kiểm điểm xong không cho ra!”

Nói xong, Bạch Sùng nhốt cô lại, xoay lưng bỏ đi.

Diệp Trần mắng anh ta, tiếng kêu vừa chói tai vừa ghê gớm. Bạch Sùng hừ một tiếng, chui vào trong chăn, chuẩn bị ngủ.

Diệp Trần quay sang đánh giá sự biến đổi của mình.

Cô giơ móng lên nhìn, vẫn là chân mèo lông trắng.

Vẫy vẫy đuôi, vẫn còn đuôi.

Thử cảm nhận bên trong cơ thể, chẳng thấy có dị năng gì.

Máu Bạch Sùng phải chăng vô dụng? Hay là do cô uống quá ít?

Diệp Trần nghiêm túc suy nghĩ, đồng thời meo meo cầu cứu.

Chỗ này thực sự là khó chịu.

Ban đầu Bạch Sùng còn ngủ được, sau đó nghe thấy tiếng kêu vừa nhỏ vừa mềm yếu của Diệp Trần, chẳng mảy may còn vẻ uy phong như vừa rồi, chớp mắt một cái, Bạch Sùng liền thấy đau lòng.

Mày xem, Bạch Tiểu Trần đáng yêu biết bao, giờ chắc chắn là em ấy đã biết sai rồi.

Bạch Sùng nghĩ, thực sự không chịu được, chạy sang phòng tắm, bế Diệp Trần ra, vừa bế vừa càu nhàu bảo: “Biết sai chưa?”

Diệp Trần liều mạng gật đầu, Bạch Sùng rất vui, ôm Diệp Trần trong lòng, cẩn thận lấy khăn lau bàn chân dẫm phải nước cho cô rồi ôm cô bỏ vào trong ổ chăn.

“Được rồi, đừng nghịch nữa nhé,” Bạch Sùng vuốt vuốt lông của cô, dịu dàng bảo, “ngủ thôi.”

Diệp Trần cọ cọ vào người anh ta, meo một tiếng coi như trả lời, sau đó nằm trên ngực Bạch Sùng, gối đầu lên ngực anh ta, khò khè ngủ say.

Lúc ngủ Diệp Trần không kêu grừ grừ như lũ mèo mà còn “xiu~xiu~xiu~” tiếng thổi bong bóng. Bạch Sùng không chê ồn, còn cảm thấy vô cùng đáng yêu, cúi xuống hôn lên đầu Diệp Trần rồi nhắm mắt lại ngủ.

Không biết đã ngủ được bao lâu, Diệp Trần thấy hơi nóng, cảm giác có một luồng nhiệt đang bốc lên trong cơ thể, cơ thể cô dường như giãn dài ra, chân dài thẳng tắp, tấm lưng mảnh khảnh, bộ ngực đầy đặn…

Diệp Trần nóng quá, khó chịu, vẫy vẫy đuôi…

Thế rồi, đột ngột tỉnh giấc.

Cô là người sao lại có đuôi?

Sau đó tỉnh táo lại, lại nghĩ, không đúng, cô là mèo, mèo… sao lại có chân?!

Diệp Trần lập tức ý thức được có gì đó sai sai. Bấy giờ cô mới phát hiện, không biết từ lúc nào, mình đã biến thành người!

Bạch Sùng vẫn đang ngủ, tay gác lên người cô, Diệp Trần xị mặt, phe phẩy đuôi.

Cô phát hiện mình đã biến thành một thiếu nữ, một “thiếu nữ” có tai mèo, đuôi mèo!

Vì cô không mặc quần áo nên cả cơ thể đều đang trần truồng. Diệp Trần lập tức trốn khỏi cái ôm của Bạch Sùng, bắt đầu nghiên cứu cơ thể mình.

Tạm thời, cô không muốn để người ta phát hiện chuyện bản thân biến thành người. Thế giới này cực không thân thiện với con người, trong cảnh tận thế, ai nấy đều sống ích kỷ, hơn nữa, với tính cách của Bạch Sùng, dùng thân phận con người để tiếp cận anh ta, nhất định sẽ bị anh ta đề phòng, chẳng bằng bắt đầu từ một con mèo, tiếp cận từng bước một.

Vậy là, Diệp Trần chuyển sang nghiên cứu cách làm thế nào để biến về lại làm mèo.

Cô dùng cách sử dụng thần thức học được ở thế giới tu chân để kiểm tra cơ thể, phát hiện trong bụng có thêm một nguồn năng lượng, tương tự như “kim đan” của tu chân. Diệp Trần biết, ở mạt thế, nó chính là hạt dị năng. Mỗi người mang dị năng đều có một hạt dị năng như vậy. Hạt dị năng chứa năng lượng của cơ thể, nếu một người bị mất hạt dị năng thì chẳng những người đó sẽ mất sức chiến đấu bằng dị năng mà hạt dị năng này còn có thể đem đi sử dụng như một loại pin. Vậy nên, ở thế giới mạt thế, hạt dị năng cũng là một loại tài nguyên.

Lúc này đây, từ hạt dị năng có một luồng năng lượng như dòng điện đang chạy vào trong cơ thể của cô. Diệp Trần tập trung tinh lực, thử bắt hạt dị năng thu những năng lượng đó về. Dòng năng lượng như một con sông, lập tức ào ạt chảy ngược về hạt dị năng. Khi giọt năng lượng cuối cùng bị thu về, Diệp Trần có cảm giác thế giới bỗng thay đổi… cô đã biến trở về làm mèo.

Diệp Trần thử lại thêm lần nữa, cho năng lượng chảy ra, vận chuyển trong cơ thể, cơ thể lại nhanh chóng biến thành thiếu nữ.

Sau khi biết được cách biến hình, Diệp Trần liền biến về lại làm mèo, ngoan ngoãn nằm cạnh Bạch Sùng, nhắm mắt ngủ.

Còn Bạch Sùng thì có cảm giác mình đã nằm mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, có một thiếu nữ ở trần nằm cạnh anh ta, được anh ta ôm trong lòng, thiếu nữ ấy cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt trong veo, đôi tai mèo mềm mại, biết dựng cụp theo cảm xúc của cô nàng.

Cô nàng còn có một cái đuôi, chiếc đuôi lắc qua lắc lại, cọ lên cơ thể anh ta…

Tới lúc Bạch Sùng bị Trần Lâm đánh thức, Diệp Trần vẫn đang ngủ khò khè say sưa. Bạch Sùng nghĩ chắc là mình có bệnh, vò vò tóc, khó chịu.

Trần Lâm bật cười: “Sao đấy? Muốn đàn bà à?”

Bạch Sùng bị nói trúng tim đen, đẩy anh ta một phát: “Muốn đàn bà cái gì? Muốn mèo ấy!”

Ừ.

Đó đâu chỉ là đàn bà, đó còn là một con mèo nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc