NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÔI NUÔI ĐỀU NGOẺO

Tần Chiêu cất giấu mọi suy nghĩ trong lòng, đưa Diệp Trần về phòng. Chờ cô vào phòng rồi, chàng mới giận tái mặt quay ngược lại tìm xe ngựa.

Chỉ có một chút máu không đáng kể, chàng đắn đo một chút rồi hỏi 666: “Có cách nào xác định vết máu này là của ai không?”

“Làm xét nghiệm ADN là được.” 666 mút kẹo que, cái mũ xanh be bé trên đầu trông cực kỳ lương thiện, vui vẻ nói: “Dạo này máy chủ đang có hoạt động giảm giá, tôi chọn cho anh gói ưu đãi và phương thức thanh toán có lợi nhất rồi đấy, đảm bảo kí chủ là người làm nhiệm vụ mua bán có lời nhất trong tất cả mọi người!”

“Đừng luyên thuyên nữa, bao nhiêu điểm?”

Tần Chiêu không có kiên nhẫn để nghe cái trò cứ trước khi chào hàng sản phẩm là phải khoe khoang một chút của 666. 666 không vui, giọng tiu nghỉu: “5.”

Nếu Diệp Trần có ở đây nhất định sẽ khóc một dòng sông, từ trước tới nay, cô chưa từng bao giờ mua được cái gì qua tay Ba Tám giá 5 điểm hết.

Nhưng Tần Chiêu không có cái gì để so sánh, chỉ cảm thấy giá này ở trong vùng hợp lý nên gật đầu. Một lát sau, 666 nói: “Chủ nhân, máy kiểm tra ADN đã ở trên ngón tay của anh rồi, chỉ cần là người anh từng gặp thì đều có thể kiểm tra!”

Tần Chiêu đặt tay lên vết máu, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Tần Yến Thanh.

Trong lòng chàng có cảm giác rất lạ.

Mạnh Khanh Khanh đã từng thích người kia, dựa theo thế giới gốc thì… trong tương lai, thậm chí sẽ còn…có con… với y… chụp mũ xanh cho chàng…

Trong lòng Tần Chiêu nhất thời thấy hơi khó chịu, chàng không thể gọi tên cảm giác hiện thời của mình, cảm thấy có hơi, có hơi hơi bất cam.

Nhưng mà người đàn ông nào đối mặt với chuyện vợ mình ngoại tình, hẳn là cũng đều sẽ có cảm xúc như vậy thôi phải không?

Tần Chiêu tự trấn an bản thân. Bên ngoài có tiếng mã phu đến hỏi: “Điện hạ ở trong này làm gì vậy ạ?”

“À,” Tần Chiêu hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn mã phu, “tối nay ông là người đưa thái tử phi ra ngoài à?”

“Vâng…” Mã phu cảm thấy bất an. Tần Chiêu cười, ôn tồn nói: “Ông chớ lo, ta chỉ muốn biết tối nay đã đi đâu thôi.”

“Diệp… Diệp phủ…” Mã phu ấp úng đáp, thấy nụ cười của Tần Chiêu cương lại, sợ đối phương không hài lòng, vội vàng bổ sung thêm: “Nương nương sai tiểu nhân chở nương nương tới hậu viện của Diệp phủ, tiểu nhân cũng không dám hỏi nhiều, đang nửa đường thì chẳng biết làm sao tự dưng nương nương nhớ ra có việc phải đến Yến vương phủ tìm một người tỷ muội, đến Yến vương phủ rồi thì lại bất ngờ nói không cần nữa, bảo tiểu nhân chở về phủ.”

Nghe mã phu thuật lại như vậy, Tần Chiêu cảm thấy khá khó hiểu, hành vi của Mạnh Khanh Khanh thật là rắc rối.

Chàng muốn đi hỏi thử Mạnh Khanh Khanh đến Diệp phủ làm gì, lại còn là đến hậu viện nhà người ta nữa chứ.

Nhưng mà nếu hỏi thì lại có hơi sợ một chút, dù sao thì bốn chữ “hậu viện Diệp phủ” cũng khá là nhạy cảm.

Tần Chiêu nghĩ ngợi một hồi, vòng trở về, đứng nấn ná trước cửa phòng Diệp Trần một hồi, cuối cùng…

Quay về phòng ngủ của mình.

666 không nhìn nổi nữa.

“Chủ nhân, anh cứ đi tới đi lui như vậy làm gì thế?”

“Cô đừng nói chuyện với tôi.” Tần Chiêu nằm trên giường nhìn lên nóc giường, “Tôi đang hơi khó chịu.”

Tần Chiêu rối lòng suốt một đêm, sang ngày hôm sau, không biết nghĩ thế nào mà không khi Diệp phủ nữa, ngồi ở nhà đọc tấu chương, thi thư, Mạnh Khanh Khanh đến thì trò chuyện mấy câu, trong lòng không ngờ lại thấy thoải mái vô cùng.

Còn Diệp Trần, từ lúc trở về, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng, tuy cô không có ý gì với Tần Yến Thanh nhưng hễ nghĩ tới nội dung thế giới gốc những thứ đã qua và sắp tới, bởi những chuyện Mạnh Khanh Khanh đã làm, với thân phận của cô hiện giờ, bớt gặp Tần Yến Thanh đi thì tốt hơn. Vậy nên Diệp Trần cũng ngoan ngoãn ở yên trong phủ Thái tử.

Lần đầu tiên hai người cùng có mặt trong phủ thời gian dài như vậy, tuy một người ở Đông viện, một người ở Tây viện nhưng dù sao cũng vẫn cùng một nhà, luôn ăn cơm cùng với nhau.

Hai người cùng ăn chung mấy bữa liền hình thành thói quen đợi nhau ăn cơm. Đến giờ cơm là Tần Chiêu sẽ cho người đi gọi Mạnh Khanh Khanh.

Có một hôm Diệp Trần say mê đọc thoại bản, người Tần Chiêu sai đi gọi tới, nàng nói: “Bảo điện hạ ăn trước đi, lát ta ăn sau.”

Tiếp xúc với Tần Chiêu nhiều, biết người này thực sự rất tốt tính nên cô cũng không quá phép tắc nữa.

Tần Chiêu thấy Diệp Trần không đến, trong lòng sinh buồn bực, định đích thân đến gọi nhưng lại sợ mất thể diện, ngẫm nghĩ một hồi, quay sang hỏi thái giám: “Thái tử phi đang làm gì?”

“Xem… Xem thoại bản ạ…”

Thái giám ngượng nghịu đáp. Tần Chiêu tò mò: “Thoại bản gì?”

“Bẩm, là quyển đương thời các nữ tử rất thích xem, “Cứu nhân duyên” ạ.”

“Nó nói về gì?”

Thái giám cảm thấy hôm nay Tần Chiêu nói nhiều hơn mọi ngày, nghiêm túc trả lời cặn kẽ câu hỏi của chàng. Nhờ vậy Tần Chiêu mới biết, quyển sách này kể về một vị Từ thư sinh sống ở ngoại ô đẹp trai tuấn tú, hồ ly tinh thích chàng ta bèn giả vờ được chàng ta cứu, sau đó vẽ nên một chuyện tình giữa người và yêu.

Tần Chiêu nghe kể xong, cảm thấy thật tầm thường vô vị, nhíu nhíu hàng mày hỏi: “Truyện này thì có gì hay?”

“Có lẽ là… Từ thư sinh rất khôi ngô chăng?” Viên thái giám do dự đoán, “Bọn nha hoàn lúc đọc nó thường hay nói mấy câu đại loại… Từ lang thật tuấn tú quá…”

Sắc mặt Tần Chiêu càng thêm khó coi.

Ngẫm nghĩ một hồi, chẳng biết thế nào, chàng bỗng nảy ra ý đùa nghịch, sai người mang bút mực tới, viết dăm chữ rồi sai người đưa cho Diệp Trần.

Diệp Trần nhận được giấy gửi đến thì khá là bất ngờ: “Điện hạ đưa thứ này cho ta làm gì?”

Sau khi mở ra xem, Diệp Trần lập tức bật cười.

Trên trang giấy là hàng chữ thanh tú của Tần Chiêu, chỉ có một câu… ta với Từ công ngoại thành, ai đẹp hơn?

Diệp Trần nhịn cười, sai người lấy giấy bút, nặn ra mấy chữ nho nhã đáp lại… Quân mỹ thậm, Từ công hà năng cập quân dã?

*đoạn đối đáp này là nhại lại theo tích Trâu Kỵ khéo khuyên vua Tề. Có ý khen dối, lấy lòng. Nội dung tích: link. Câu “Quân mỹ thậm, Từ công hà năng cập quân dã” nghĩa là “chàng rất đẹp, Từ công sao có thể so với chàng được”.

Sau khi viết giấy đáp lại, tự dưng Diệp Trần không còn hứng thú xem sách nữa, có chút chờ mong giấy hồi đáp. Rất nhanh, thái giám đã đưa giấy tới. Diệp Trần mỉm cười, mở ra xem, cứ ngỡ Tần Chiêu sẽ đáp lại mấy câu nho nhã, không ngờ trên đó lại chỉ có một câu tục tằn…

Vẫn chưa ăn cơm!

Diệp Trần thực sự cười phá lên thành tiếng, ném tờ giấy vào chậu than, đứng dậy. Nha hoàn hầu bên tò mò gọi: “Nương nương?”

Diệp Trần ngậm cười đi ra ngoài: “Đi ăn cơm thôi.”

Mới ra khỏi phòng được mấy bước đã gặp Tần Chiêu đứng trên hành lang chờ mình, Diệp Trần khom nhẹ người, như nhành liễu trước gió: “Sao điện hạ lại đến vậy?”

“Cũng không có gì…” Tần Chiêu nghẹn lời, bối rối cúi đầu đáp, “Định đi đón nàng. Lại đây.”

Diệp Trần sợ chàng ta xấu hổ, không hỏi tiếp nữa, khóe mắt đuôi mày không nén nổi ý cười. Tần Chiêu trộm liếc đối phương một cái, thấy đối phương đang cúi đầu bỗng cũng liếc nhìn mình khiến tim chàng đập như nổi trống.

Trong bữa cơm, Diệp Trần hỏi chàng: “Điện hạ thích cùng ăn cơm với người khác à?”

“Trước kia… cũng không thấy thế.” Tần Chiêu nghiêm túc suy nghĩ, chậm rãi đáp, “Nhưng mấy hôm nay cùng ăn cơm với nàng, bỗng lại cảm thấy, vậy cũng vui.”

Có một người cùng ăn cơm, có một người bầu bạn. Năm tháng trở nên ấm áp, trái tim cảm thấy bình yên.

“Thế,” Diệp Trần được đà lấn tới, “ta cùng đọc sách với điện hạ, điện hạ phê tấu chương, ta ngồi bên đọc sách, điện hạ thấy thế nào?”

Tần Chiêu ngạc nhiên, ngẩn ngơ một hồi rối bối rối đáp: “Tất nhiên… là được.”

Những ngày tiếp sau đó, ngày ngày Diệp Trần đều chờ Tần Chiêu về, có đôi khi về sớm, có đôi khi về muộn, Diệp Trần phải qua cửa cung đón chàng.

Thứ cảm giác có người chờ mình này khiến Tần Chiêu thấy vô cùng ấm lòng, khiến chàng thường thấy nhớ nhung, thấp thỏm không biết hôm nay gió có to không, cô nương kia mặc y phục có đủ dầy không.

Hai người cứ như thế suốt nửa tháng ròng, cuộc sống bình thản khiến Tần Chiêu cơ hồ suýt quên mất “Diệp Trần”, cũng không còn nhớ bản thân là người thân mang nhiệm vụ. Diệp Trần lại càng hưởng thụ hơn thế, mỗi ngày không đắp mặt nạ, cắn hạt dưa thì là buôn chuyện với Ba Tám, thực sự đã sống cuộc đời của một con sâu gạo chính hiệu.

Chớp mắt một cái, mồng Mười tháng Mười tới, một tin tức chấn động lan truyền, con trai của Hộ quốc công cưỡng đoạt dân nữ ở đất phong, tranh giành tình nhân, sát hạt cả một nhà, dựa hơi quyền thế chèn ép quan viên dưới quyền, giấu diếm vụ án này suốt ba năm qua.

Ba năm sau, người nhà nạn nhận khi trước may mắn thoát chết chạy được đến kinh thành, chặn kiệu cáo trạng. Ngự sử Phùng Giang tiếp án, vụ án với những tình tiết bi thảm này nhờ vậy mới được phơi bày ra trước ánh sáng.

Sau đó, tiếp tục điều tra sâu hơn, bất ngờ phát hiện gia tộc Hộ quốc công, từ chục năm trước đã bắt đầu tác oai tác quái ở đất phong, tội lỗi chồng chất, chất chồng, chỉ riêng liệt kê các tội phạm phải, Phùng ngự sử đã viết hết mười một trang giấy.

Vụ án này khiến người người khiếp sợ, khắp nơi phẫn nộ, Phùng Giang lại là một người cực kỳ đa mưu túc trí, không cáo trạng trước, thẩm án sau mà tiến hành thu thập chứng cứ đầy đủ rồi trình lên cùng một lúc với đơn kiện.

Hộ quốc công bị bắt giam ngay tại trận. Là cháu ngoại của Hộ quốc công, Thái tử cũng có muôn vàn dây mơ rễ má với vụ án, cũng bị tống vào ngục theo.

Lúc nhận được tin này, Diệp Trần đang chơi game Contra với Ba Tám, ngoài mặt thì làm bộ như đang ngủ trưa, thái giám cuống quýt xông vào, quỳ rạp dưới đất: “Nương nương, không hay rồi!”

Diệp Trần giật mình làm rơi cả máy chơi game, vội vàng hoàn hồn, mở mắt, vẻ mặt lạnh tanh: “Sao vậy?”

“Điện hạ… Điện hạ bị Tông Nhân phủ điệu đi rồi, giờ đang bị thẩm vấn trong thiên lao.” Thái giám nơm nớp lo sợ, “Giờ Hộ quốc công phạm vào loại chuyện này, bệ hạ nghi ngờ điện hạ có liên quan, điện hạ thì vào ngồi thiên lao, còn phủ chúng ta thì bị cho người tới bao vây, không cho phép xuất nhập phủ.”

*Tông Nhân phủ (宗人府) là cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc có nhiệm vụ trông nom sổ sách, ngọc phả, đền miếu trong hoàng tộc; giải quyết các vấn đề có liên quan đến các thân vương, công tử, công tôn,…

“Ta biết rồi.” Diệp Trần gật đầu, nhắm mắt lại.

Tần Chiêu có kiếp nạn này là chuyện tất nhiên, Diệp Trần vốn không quá lo. Trước đây cô vốn nghĩ phải giúp nhà ngoại của chàng ta thoát bằng được kiếp nạn này nhưng khi thực sự làm rõ nguyên nhân dẫn tới cái chết của gia tộc đằng ngoại nhà Tần Chiêu, Diệp Trần chỉ còn duy nhất một cảm giác…

Chết cũng chưa hết tội.

Cô không muốn giúp, nhiệm vụ là nhiệm vụ nhưng lương tri tối thiểu vẫn phải giữ, chuyện đổi trắng thay đen như vậy, cô không muốn làm.

Mà thực ra Thái tử cũng không có quan hệ gì với Hộ quốc công, sổ sách rối tung rối mù trước đây cô đã xử lý sạch sẽ rồi, dựa theo diễn biến ở thế giới gốc, sau khi Tần Chiêu bị người của Tông Nhân phủ thẩm vấn xong sẽ được thả về.

Chàng là Thái tử, trước khi bị phế, có ai dám dụng hình với chàng, về điểm này thì Diệp Trần vô cùng yên trí.

Điều duy nhất cần lo lắng bây giờ là chặng đường sau này ở Hoàng lăng phải sinh tồn như thế nào.

Làm thế nào để giữ một Tần Chiêu trước nay lương thiện không hắc hóa thành một bạo quân.

Đến lúc này, không hiểu tại sao, khi chuyện thực sự sắp xảy ra, Diệp Trần bỗng cảm thấy thật là vớ vẩn, cô căn bản không sao tưởng tượng nổi, cái gì sẽ khiến Tần Chiêu trở thành bạo quân.

Diệp Trần ngồi chờ trong phủ Thái tử, nhờ Ba Tám tìm hiểu tin tức ở bên ngoài.

Chờ khoảng chừng bảy ngày, vẫn không có chút tin tức nào truyền ra. Trong lòng Diệp Trần bắt đầu thấy bất an. Chiều ngày hôm ấy, giữa lúc cô đang gật gù buồn ngủ thì Ba Tám bỗng la toáng lên: “Khỉ gió, hỏng rồi, Tần Chiêu bị giải vào trong cung rồi!”

“Sao?!” Diệp Trần lập tức tỉnh cả người. Ba Tám vội nói: “Tần Chiêu kiên quyết không nhận tội, Tông Nhân phủ không dám đụng vào chàng, Hoàng đế bèn bảo sẽ đích thân thẩm vấn.”

Nhân vật phản diện trước nay vốn chưa từng có duyên với cha mẹ, huống chi giờ là sinh ra trong nhà đế vương?

Với một người phụ thân luôn một lòng mong sao Tần Chiêu thoái vị, nhường chỗ trống cho Tần Yến Thanh, Diệp Trần không hề ôm bất kỳ hy vọng gì, nghĩ xong, cô lập tức nói: “Không được, tôi phải tiến cung xem thử xem chàng thế nào.”

Tuy cô cũng chẳng biết mình tiến cung thì làm được gì nhưng vào khoảnh khắc này, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, cô phải tiến cung gặp Tần Chiêu.

Nghĩ đoạn, Diệp Trần lập tức viết thư gửi cho phụ thân nàng là Mạnh các lão.

*các lão: 1 chức danh tương tự như ông cố vấn, không nắm quyền quản lý thực tế mà chủ yếu là vai trò tư vấn, tham vấn cho Hoàng đế.

Mạnh các lão là tam triều nguyên lão, vô cùng yêu thương Mạnh Khanh Khanh. Tần Chiêu bị rơi vào hiểm cảnh, Diệp Trần không dám nhờ Mạnh các lão ra mặt nói giúp cho Tần Chiêu nhưng cô biết nhà họ có một kim bài ngự ban, dùng nó có thể đi thẳng một mạch tiến cung gặp hoàng đế.

Cô bỏ điểm tích lũy ra mua một con bồ câu đưa thư có thể tàng hình qua mặt đám lính gác, gửi thư mình viết đi. Cô không biết Mạnh các lão liệu có đưa kim bài cho mình không nên cứ đi tới đi lui trong phòng.

Đi đi lại lại một hồi, bên ngoài bỗng có tiếng người náo loạn. Diệp Trần xách váy chạy ra, bên ngoài phủ Thái tử, Mạnh các lão đang sốt ruột đứng chờ, thấy Diệp Trần ra, Mạnh các lão lấy kim bài ra, cao giọng quát: “Tránh hết ra cho ta!”

Bọn lính nhìn thấy kim bài thì ngớ ra một hồi mới biết đó là cái gì, lập tức răm rắp quỳ xuống y như nhìn thấy Hoàng đế đích thân giá đáo. Diệp Trần chạy đến chỗ Mạnh các lão, Mạnh các lão giao lại lệnh bài cho cô, lo lắng nói: “Cha đi cùng con…”

“Không cần ạ,” Diệp Trần lắc đầu, “chuyến này đi e lành ít dữ nhiều, cha, con gái đã liên lụy cha quá nhiều rồi, sau này, ở trong triều, mong cha muôn lần cẩn thận…”

“Cha hiểu,” Mạnh các lão cau mày, “ cha chỉ lo con sau này…”

“Con gái không sao ạ.” Diệp Trần tỏ vẻ kiên định, cầm chặt lệnh bài nói, “Phụ thân, con đi trước đây.”

Nói xong, Diệp Trần liền lên luôn chiếc xe ngựa đậu bên cạnh, ra lệnh chạy gấp vào trong cung.

Cùng lúc này, Tần Chiêu đã nhập cung.

Chàng đứng giữa ngự thư phòng, trong phòng chỉ còn hai người, chàng và hoàng đế, thái độ chàng điềm tĩnh, hoàng đế nhìn chằm chằm chàng một hồi rồi chậm rãi nói: “Trẫm trước nay hận nhất là cái vẻ đớn hèn này của ngươi.”

Tần Chiêu không đáp, giống như bỏ ngoài tai. Hoàng đế cười gằn thành tiếng: “Hồi nhỏ, trẫm cũng có mấy phần thích ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi lại trưởng thành thành ra cái dạng này, suốt ngày hô hào “tu sinh dưỡng tức”, ngăn cản đại nghiệp của trẫm! Giao ngôi vị hoàng đế này vào tay kẻ như ngươi khiến trẫm thật sự lo lắng!”

*tu sinh dưỡng tức (修生养息) là chính sách được áp dụng sau khi trải qua một cơn khủng hoảng hay binh biến, ngụ ý là ổn định đời sống, phát triển kế sinh nhai, khoan thai sức dân, gìn giữ hòa bình.

“Phụ hoàng không thích nhi thần, nhi thần biết.”

Tần Chiêu bình thản đáp: “Nhưng chuyện không hề làm, nhi thần không thể nhận được.”

“Vẫn còn dám dối trá!” Hoàng đế quẳng khay rửa bút về phía chàng, cả giận quát: “Cữu cữu của ngươi với ngươi tính tình thế nào trẫm còn không biết sao? Ngươi dám nói mình không hề biết chút gì về chuyện này không?!”

“Nhi thần, không biết.”

Tần Chiêu gằn từng tiếng, đáp rất kiên định.

Việc này chàng đã thanh lý sạch sẽ từ trước, vốn đã không dính dáng gì nhiều, xử lý xong thì càng không hề có liên can gì, cho dù Hoàng đế có tra xét thế nào, chỉ cần chàng không nhận thì tuyệt đối sẽ không thể có biến gì khác được.

“Trẫm thấy ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Hoàng đế gằn giọng, “Kéo ra ngoài đánh!”

“Phụ hoàng!” Tần Chiêu ngẩng đầu, “Ta cũng là nhi tử của người!”

“Trẫm không có đứa con trai như ngươi!” Hoàng đế quay ngoắt người lai, chỉ thẳng mặt Tần Chiêu, “Trẫm không có đứa con trai yếu đuối, dối trá như ngươi! Nhi tử của trẫm phải như Yến Thanh vậy, lòng dạ bao la, chứa cả thiên hạ. Ngươi tự nhìn lại mình đi! Chẳng bằng một góc của Yến Thanh!”

Tần Chiêu im lặng, nhìn Hoàng đế đăm đăm.

Thị vệ vào kéo chàng ra ngoài, chàng không hề giãy dụa, đến tận lúc bị ấn xuống ghế dài, chàng vẫn chỉ một mực giữ câu nói cũ: “Ta không sai, ta không nhận.”

“Đánh!”

Hoàng đế bị cái nhìn của Tần Chiêu khiến lòng hốt hoảng, ông quay đầu đi, đưa lưng về phía chàng.

Cây trường côn đập xuống da thịt, từng tiếng từng tiếng, Tần Chiêu cuộn chặt nắm tay, không rên tiếng nào.

Thực ra 666 đã mở hệ thống chắn cảm giác đau cho chàng nhưng chàng vẫn phải chịu cỡ 10% cảm giác đau.

Ban đầu thì hơi đau đau, sau đó thì rất đau.

Đến khi mưa bắt đầu tí tách rơi xuống người chàng, từng giọt nước lành lạnh kích thích khiến chàng càng cảm thấy đau hơn.

Tâm trí chàng bắt đầu mơ hồ, bên cạnh có ai đó vẫn không ngừng hỏi đi hỏi lại điều gì chẳng rõ, chàng cắn chặt răng, không trả lời.

“Cô vô tội!”

Không biết đã bao lâu, có thể là chỉ nhanh như trong chớp mắt, cũng có thể là lâu tựa cả đời người, giữa lúc hoảng hốt, chàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc lọt vào tai.

“Điện hạ!”

Chàng mơ màng hé mắt nhìn, giữa trời mưa xối xả, một nữ tử đang chạy về phía chàng.

Người con gái đó túm gấu váy dài, đôi mắt hoảng hốt, vẻ mặt rất thật, vô cùng lo lắng.

Nước mưa vung vãi đầy trời, cảnh đêm mịt mù, bộ cung trang màu xanh nước biếc ướt sũng nước mưa trở thành thứ màu sắc nổi bật nhất giữa đất trời.

Chàng không biết là thế nào nhưng nhìn thấy nàng đến, trong đầu chàng liền hiện lên những hình ảnh ấm áp, khiến chàng bất giác nở nụ cười.

Diệp Trần nhìn thấy người nọ bị đè trên ghế dài, máu tươi thấm ra ngoài quần áo, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên cười ngây ngô với mình, trong lòng cô như vừa bị một cây búa tạ nện trúng, đau không thở nổi.

Diệp Trần cuống cuồng chạy đến trước mặt Tần Chiêu, đẩy kẻ đang dụng hình ra, che chắn trước người Tần Chiêu, lo lắngên cạnh người, sốt ruột nói: “Đừng đánh … Đừng đánh nữa!”

“Thái tử phi nương nương, ” một vị cung nhân đứng ra thưa, “nương nương xin hãy nói với bệ hạ thì tốt hơn. Nương nương ngăn cản như vậy, nô tài vẫn phải đánh.”

“Bệ hạ!” Diệp Trần lớn tiếng hét to, “Hôm nay bệ hạ định đánh chết điện hạ ở đây luôn sao?!”

Trong ngự thư phòng không có tiếng người đáp lời, Diệp Trần che trước người Tần Chiêu, tiếp tục nói: “Nhi tức biết, hôm nay bệ hạ hiểu lầm điện hạ, trong lòng khó tránh khỏi phẫn nộ nhưng điện hạ là người thế nào, bệ hạ không biết sao?”

“Bệ hạ đã chứng kiến điện hạ lớn lên từ nhỏ, điện hạ vẫn thường nhắc với nhi tức về quãng thời gian bệ hạ chăm sóc cho điện hạ thuở nhỏ.”

“Đánh!”

Người đàn ông trong ngự thư phòng cao giọng: “Kéo thái tử phi ra, không kéo được thì đánh tuốt!”

Bọn thị vệ cố kéo Diệp Trần ra, Diệp Trần dùng toàn thân che cho Tần Chiêu, chết sống không chịu buông ra.

Diệp Trần từng có mấy kiếp biết võ, tuy thân thể Mạnh Khanh Khanh không có công phu nhưng Diệp Trần vẫn có thể dùng kỹ xảo để ngăn cản đối phương.

Mấy tên tráng hán lực lưỡng cũng không kéo được cô ra, đầu óc Tần Chiêu bắt đầu mơ màng, chàng nghe thấy tiếng của Mạnh Khanh Khanh, nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, chàng cố gắng mở mắt ra, Mạnh Khanh Khanh đang che bên trên người chàng.

Chàng mơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì nhưng không đủ tỉnh táo, chỉ có thể gắng gượng đưa tay lên, giữ tay nàng lại, khàn khàn nói: “Về nhà chờ ta đi, ngoan.”

Tim Diệp Trần thắt lại. Cô vẫn che trên người chàng, khóe môi hơi nhếch lên.

Đám người không kéo Mạnh Khanh Khanh ra được, đành phải cầm gậy đánh cả hai. Diệp Trần không nhúc nhích, chắn trước người Tần Chiêu, cắn răng chịu.

Nàng bị đánh vẫn không chịu buông ra, nhắc lại từng chuyện xảy ra trong kiếp này của Tần Chiêu.

Chàng đi cứu trợ thiên tai, xây học đường, dựng thiện đường, giúp đỡ lê dân thấp cổ bé họng bị bệnh tật, quyên tiền tài cho những đứa trẻ không đủ tiền đến trường.

Cô nhớ rõ tất cả những việc thiện chàng từng làm, chàng không phải một Thái tử đạt chuẩn, chàng không tâm cơ thủ đoạn, lắm mưu nhiều kế, chàng cũng không có dã tâm tranh đoạt thiên hạ.

Chàng chỉ là một người tốt cực kỳ bình thường, từng chút từng chút, dốc hết sức mình có thể, để cứu giúp được càng nhiều người càng tốt.

Chàng không thích chiến tranh, vậy nên chàng từng nhiều lần chống lại ý Hoàng đế, mong muốn “tu sinh dưỡng tức”, khiến Hoàng đế không vui.

Nhưng thực ra, là Thái tử, là trưởng tử của Hoàng đế, chàng cũng từng có lúc được yêu thương.

Những lời của Diệp Trần vang dội giữa quảng trường rộng lớn, khiến người nghe xong, bất giác mỗi gậy đánh xuống bất giác lực nhẹ đi.

Tần Chiêu gần như đã ngất lịm, Diệp Trần nắm tay chàng, mười ngón đan cài.

Chỉ chốc lát sau, cả Diệp Trần và Tần Chiêu đều chằng chịt thương tích, bọn thị vệ không dám đánh nữa, đại thái giám thấy tình thế như vậy bèn tiến vào thưa với hoàng đế: “Bệ hạ… còn đánh tiếp… e là người không xong…”

Hoàng đế không đáp, một lúc sau, ông lên tiếng, giọng hơi khàn một chút: “Thái tử trung hiếu nhân nghĩa, vậy hãy thay trẫm đi thăm liệt tổ liệt tông, coi giữ Hoàng lăng đi.”

Nghe được ý chỉ, mọi người đồng loạt thở phào nhưng đồng thời cũng hiểu rõ, phen này, Hoàng đế đã hạ quyết tâm với Thái tử rồi.

Không ai dám dính vào Tần Chiêu lúc này, cho dù chàng đã được tha bổng nhưng cũng không có ai dám lại dìu đôi vợ chồng này một tay.

Diệp Trần loáng thoáng nghe thấy lời Hoàng đế nói, cô cố gắng đứng dậy, quỳ xuống, cung kính nói: “Đa tạ bệ hạ.”

Nói xong, Diệp Trần run rẩy đứng dậy, bước tới bên Tần Chiêu, rơm rớm nước mắt, khàn khàn nói: “Điện hạ, chúng ta có thể về nhà rồi.”

Tần Chiêu không đáp lời, chàng cố mở mắt ra nhìn, thấy đôi mắt cô rưng rưng lệ.

Chàng hé môi, thực ra chàng không biết gì hết, đầu óc chàng trắng xóa, chỉ có người nữ tử đó là rõ ràng.

Cho nên, điều duy nhất chàng có thể nói ra là điều duy nhất chàng biết.

Chàng gọi, Khanh Khanh.

Diệp Trần rơi lệ.

Cô khụt khịt mũi, nâng tay dìu Tần Chiêu đứng dậy.

Tần Chiêu được dìu đứng lên nhưng ý thức chàng hoàn toàn trắng xóa, cả cơ thể phải tựa hẳn vào người Mạnh Khanh Khanh nhưng nàng vẫn giữ thẳng thắt lưng, vòng tay chàng qua vai mình, đỡ chàng đi từng bước một ra ngoài.

Mỗi một bước đi đều đau nát lòng nát dạ.

Mỗi một bước tiến đều vô cùng khó khăn.

Nếu Diệp Trần chỉ đi một mình, có lẽ cô đã không đi nổi nữa. Nhưng giờ phút này, cô phải dìu Tần Chiêu, cô nghĩ, mình không thể gục ngã được.

Mình gục ngã, Tần Chiêu biết làm sao?

Ý nghĩ ấy tiếp thêm cho cô sức mạnh, giúp một cô nương liễu yếu đào tơ dìu được một người nam tử cao lớn, đi từng bước một ra ngoài.

Tần Yến Thanh vội vã tới, chàng nghe tin Tần Chiêu bị hoàng đế triệu kiến liền biết ngay là chẳng lành.

Chàng tuy sống phóng đãng nhưng trong lòng vẫn luôn hết mực kính trọng vị huynh trưởng này. Chàng biết quá rõ mâu thuẫn giữ huynh trưởng và phụ thân nằm ở đâu, chàng bội phục huynh ấy, kính trọng huynh ấy, giờ nghe nói Tần Chiêu gặp nạn, tất cả mọi người đều tránh đi nhưng chàng vẫn vội vã chạy tới.

Lúc chàng tới thì nhìn thấy cảnh tượng như thế này, trên quảng trường, cô nương từng theo đuổi chàng, từng bị chàng ghét đang dìu đỡ Tần Chiêu gần như đã hôn mê bất tỉnh, máu tươi chảy đầm đìa, đi từng bước từng bước ra ngoài.

Y phục của nàng không hoa lệ, quy củ như mọi ngày, phấn son trên mặt đã bị nước mưa xối sạch từ lâu, trâm cài, tóc tai xộc xệch, trông rất thảm hại.

Nhưng vào khoảnh khắc đó, người con gái đó trong mắt chàng lại đẹp như một đóa hoa diễm lệ, bung nở một vẻ đẹp trước nay chưa từng có.

Nàng đỡ Tần Chiêu đi về phía chàng, bước chân dừng lại.

“Điện hạ,” nàng yếu ớt gọi. Tần Yến Thanh lắng tai nghe nàng nói: “Có thể, giúp Thái tử một tay không?”

Tần Yến Thanh trịnh trọng đưa tay ra: “Vốn là chuyện phải làm.”

Nói xong, chàng giúp Diệp Trần đỡ Tần Chiêu ra ngoài.

Nước mưa trút xuống người Diệp Trần, Diệp Trần dìu Tần Chiêu mà lại có cảm tưởng như đang được người đó ôm, ấm áp và yên ổn.

Tần Yến Thanh lặng lẽ quan sát Diệp Trần, nàng ta vẫn luôn bình tĩnh, đôi mắt trong veo điềm nhiên.

Lên được xe ngựa, cuối cùng Diệp Trần mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cám ơn điện hạ.”

“Là chuyện phải làm …” Tần Yến Thanh đáp. Diệp Trần mỉm cười, cúi đầu, nhìn Tần Chiêu tựa trong lòng mình.

Ánh mắt của cô rất dịu dàng, giống như đang nhìn vị tình lang đã ái mộ nhiều năm.

Không biết vì sao, trong khoảnh khắc, Tần Yến Thanh, bỗng thấy đôi chút hâm mộ.

Màn xe hạ xuống, cản cái nhìn của chàng, xe ngựa lộc cộc lăn bánh, Diệp Trần ôm Tần Chiêu, tựa lưng vào vách thùng xe, thở phào nhẹ nhõm.

Tần Chiêu mơ màng mở mắt, khàn khàn giọng gọi một tiếng: “Khanh Khanh.”

Diệp Trần cong cong môi, cầm tay Tần Chiêu, dịu dàng đáp: “Thiếp đây.”

Tần Chiêu không nói nữa.

Chàng đang nằm mơ.

Trong mơ, chàng không nhìn thấy đường đi, không nhìn rõ xung quanh, như đứng giữa sương mù, chỉ có một mình chàng.

Chàng gọi ai cũng không nghe được tiếng đáp lại, chàng hơi sợ, cuống cuồng tìm kiếm chung quanh.

Chàng gọi tên những người khác, cho đến tận lúc cuối cùng chàng gọi… Khanh Khanh.

Cuối cùng cũng có một giọng nói dịu dàng, bình yên, ấm áp, đáp lại chàng… Thiếp đây.

Tựa như bất kể lúc nào, nàng cũng luôn có mặt.

Trong giấc mơ, Tần Chiêu từ từ ngoái đầu lại nhìn, giữa màn sương, một nữ tử mặc cung trang xanh biếc cầm đèn đứng ở tiền phương.

Gió đêm thổi gấu váy nàng nhè nhẹ bay, đôi mắt nàng sáng như sao trời, rất sáng rất dịu dàng.

Nàng giống ngọn đèn hải đăng giữa đêm tối, soi lối dẫn bước người về.

Như ngọn đèn đường soi tỏ đường dài, rọi lối người đi.

Nàng chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía chàng, nàng cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, về nhà thôi.”

Trái tim Tần Chiêu bỗng thấy bình yên.

Không còn sợ hãi, không còn hoảng hốt.

Chàng chầm chậm nở nụ cười, trịnh trọng gật đầu: “Ừ, về nhà thôi.”

Tác giả có chuyện muốn nói: [mẩu truyện nhỏ]

Phóng viên: “Mặc đại đại, nghe nói gần đây ngài được bình chọn là một trong mười nhân vật lớn gây cảm động của Trung Quốc, xin hỏi, ngài đã làm gì vậy?”

Mặc Thư Bạch: “Thực ra tôi cũng không biết mình đã làm gì nhưng chắc là đã giúp rất nhiều người.”

Phóng viên: “Ngài không biết ngài đã làm gì nhưng lại giúp được rất nhiều người, lời này không mâu thuẫn sao?”

Mặc Thư Bạch: “À, là thế này, thực ra tôi chỉ viết truyện ngôn tình tục tằn tầm thường thôi, kết quả, không biết bắt đầu từ lúc nào, có rất nhiều người nói với tôi là họ nhận được sự giúp đỡ của tôi. Ví dụ như “văn chương của tác giả đã thay đổi tôi lúc sinh thời”, hoặc là “cảm ơn tác giả, chồng tôi lại yêu tôi một lần nữa”… Tôi đã giúp rất nhiều người đạt được ước mơ, giải quyết vấn đề giữa vợ chồng, mẹ chồng nàng dâu… Không tin thì các bạn cứ xem thử mục bình luận của tôi đi, xem tôi đã thay đổi được biết bao nhiêu con người.”

Ban tổ chức: “Xin lỗi mọi người, bình chọn có nhầm lẫn. Mặc Thư Bạch không thuộc mười nhân vật lớn gây cảm động nhất Trung Quốc.”

Mặc Thư Bạch: “Dựa vào đâu?! Tại sao?!”

Ban tổ chức: “Là thế này, chúng tôi vừa phát hiện ra, những bình luận dưới văn của cô, tất cả đều là quảng cáo, căn bản không phải là cảm ơn cô.”

Mặc Thư Bạch: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc