NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÔI NUÔI ĐỀU NGOẺO

Người Bạch Sùng lúc lao ra mang theo cuồng phong, lôi điện vờn quanh, sáng lập lòe giữa đêm tối, không ai dám tới gần, mọi người lùi hết lại. Mắt Bạch Sùng đỏ quạch, anh ta hỏi lại một lần nữa: “Diệp Trần đâu?!”

Đám zombie bắt đầu xô núi thi thể về phía lưới điện rồi trèo lên. Nghiêm Uy đứng dậy, la to: “Hướng Tây Bắc!”

Phía căn cứ có người quan sát thấy tình hình ở chỗ Bạch Sùng. Dương Quốc Vĩ kích động la lên: “Vẫn còn một người dị năng siêu cấp nữa! Còn một người nữa!”

Tạm thời, các nhà khoa học dự đoán dị năng có tối đa tám cấp. Người mang dị năng mạnh nhất đã biết hiện tại là cấp bốn, sẽ tiến hóa mạnh dần lên theo thời gian. Với dị năng trên cấp bốn, mọi người vẫn chưa có hiểu biết cụ thể nên đều gọi chung là dị năng siêu cấp.

Là trưởng trạm căn cứ, Dương Quốc Vĩ từng được đào tạo về hệ thống dị năng, ông ta là người đầu tiên nhận định được Diệp Trần có dị năng siêu cấp. Tuy vậy, trong tình cảnh này, dù là một người mang dị năng siêu cấp cũng rất khó sống sót. Ông ta không thể đánh cược an nguy của căn cứ để mạo hiểm mở cổng cứu Diệp Trần.

Giờ phút này, trông thấy Bạch Sùng, hy vọng trong ông ta lại dấy lên.

Zombie ở ngoài chỉ còn một nữa, anh ta có thể!

Dương Quốc Vĩ cầm loa kích động hô to với Bạch Sùng: “Một ki-lô-mét về phía Tây Bắc của cậu! Cô ấy vừa rồi đã bị zombie bao phủ!”

Đầu óc Bạch Sùng hiện tại đã tỉnh táo lên nhiều, ban nãy trong lúc ý thức còn mông lung, vì nghe thấy Diệp Trần xảy ra chuyện nên anh ta mới giãy dụa đứng lên.

Giờ tỉnh táo lại mới cảm nhận được trong cơ thể có một luồng sức mạnh đang bùng nổ. Anh ta điều chỉnh nhịp thở, leo lên lưới điện.

Dòng điện chạy qua người anh ta, lập tức anh ta trở nên giống như một người có dị năng hệ lôi, có thể nhanh chóng chuyển hướng dòng điện, biến sức mạnh khổng lồ trong cơ thể thành điện, củng cố sức mạnh của lưới điện.

“Đó… đó là dị năng hệ lôi sao?”

Nghiêm Uy đi nâng Dương Thu bị ngã sấp dậy. Dương Thu là người ở gần Bạch Sùng nhất, cũng là người bị thương nặng nhất. Cậu ta gắng mở mắt ra nhìn, quan sát hành động của Bạch Sùng, nói tiếp: “Trông giống với hệ động vật hơn.”

Không phải ai có dị năng cũng có thể tay trần trèo lên lưới điện như vậy.

Mọi người xôn xao bàn tán về dị năng của Bạch Sùng. Sau khi treo lên lưới điện, Bạch Sùng củng cố lại sức mạnh, hiện tại anh ta có ba loại năng lượng lôi, phong và động vật.

Sau khi lên tới đỉnh, tầm nhìn rõ ràng. Đám zombie đang đổ dồn về một hướng, ùn ùn sóng cuộn, mục tiêu rất rõ ràng. Bạch Sùng nhảy thẳng xuống, tiếp đất bằng sức gió, tay hóa ra tia chớp, chạy thẳng về phía mục tiêu.

Bọn zombie nhận ra có thêm người mới gia nhập cuộc chiến liền bắt đầu chia ra tấn công. Sức mạnh của Bạch Sùng chưa được ổn định lắm, có rủi ro bị nổ tung bất cứ lúc nào. Anh ta biết, lúc này, chuyện cơ thể mình cần nhất chính là trở về, thư thả tĩnh dưỡng. Thế nhưng, hiện giờ, đó là chuyện không thể.

Diệp Trần đang chờ anh ta.

Diệp Trần sẽ không chết.

Diệp Trần nhất định đang chờ anh ta tới cứu.

Vừa rồi, trong đám zombie, Bạch Sùng không tìm thấy Diệp Trần. Mọi người ở đây đều cảm thấy, chắc có lẽ Diệp Trần đã chết.

Trở thành zombie cũng là một kiểu chết ở thế giới này. Tuy vậy, Bạch Sùng một mực tin tưởng rằng, cho dù trở thành zombie, Diệp Trần cũng vẫn là Diệp Trần của anh ta.

Cho dù là zombie, anh ta cũng vẫn phải đưa Diệp Trần về.

Anh ta thở dồn dập, lôi điện trong tanh biến thành kiếm ánh sáng vung tới tấp.

Nhưng quá khó khăn, mỗi bước tiến về phía trước, đều rất khó khăn.

Anh ta chỉ có thể không ngừng vung kiếm, vung kiếm!

Những người ở trên căn cứ chứng kiến toàn bộ mọi việc bị tinh thần liều lĩnh này làm rúng động, nhiều người dân thường nghe tin chạy tới tường thành xem, nhìn người đàn ông một mực đi về một hướng đã định, liều mình bước tới, như đang tìm ai đó.

“Là tìm người yêu của anh ta sao?”

Vợ Dương Quốc Vĩ hỏi ông ta. Dương Quốc Vĩ nhìn Bạch Sùng bằng ánh mắt đầy kính nể.

“Chắc có lẽ.”

“Nhưng cho dù có phải hay không, với thế giới như hiện giờ, vẫn còn giữ được thứ tình cảm như vậy, thật hiếm có.”

Trong lúc Bạch Sùng chém giết ở bên dưới, Trần Lâm nghe nói có một kẻ có dị năng cực kỳ lợi hại đang đánh nhau ở bên ngoài, mới đầu anh ta chẳng thèm để ý nhưng sau đó thấy ngay cả bạn cùng phòng của mình cũng đi xem, vậy là nhịn không được cũng muốn đi xem thử.

Hiện tại, Trần Lâm là người có dị năng ưu tú nhất trong căn cứ. Bạn cùng phòng của anh ta có dị năng cấp hai. Người mà bạn cùng phòng của anh ta cũng phải chú ý, Trần Lâm nghĩ, hẳn là anh ta cũng nên để ý một chút.

Tới lúc lười biếng đi lên phía trên căn cứ, anh ta bắt gặp vợ chồng Bạch Nguyên.

Hai vợ chồng họ đang nhìn chằm chằm bên dưới. Bạch Nguyên run run. Tâm trạng Trần Lâm đang tốt, đi qua vỗ vai họ, hứng khởi hỏi: “Hi, chú Bạch, cô chú cũng tới xem à? Thấy thế nào ạ…”

Trần Lâm vừa nói vừa nhìn xuống phía dưới xem, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đó là ai?!

Là Bạch Sùng?!

Không phải Bạch Sùng đã chết rồi sao?!

Trần Lâm quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyên: “Người dưới đó là Bạch Sùng?”

Bạch Nguyên không nói gì, liên tục run rẩy. Mẹ Bạch Sùng ngẩng đầu lên bảo với Trần Lâm: “Đúng vậy! Dưới đó là con trai chúng tôi! Anh định đi cứu nó phải không? Xin anh…”

“Lúc trước các người bảo với tôi là cậu ta đã chết rồi.”

Trần Lâm lạnh lùng nhìn họ, giọng không thể tin nổi: “Tôi muốn chờ cậu ta, các người bảo với tôi là cậu ta chết rồi, giục tôi lái xe đi.”

“Tôi… lúc đó tôi thực sự cho rằng nó sẽ chết.”

“Vậy là các người chưa nhìn thấy cậu ta chết đã bỏ chạy rồi?” Trần Lâm cảm thấy thật mỉa mai, “Một người ngoài như tôi còn muốn chờ cậu ta, còn các người thì bỏ chạy?”

“Cậu thì biết cái gì!” Bạch Nguyên nổi khùng quát lên, “Lúc ấy ở trong đó là một con quỷ cấp bốn! Thứ đó cậu đánh không lại nổi, chúng ta mà nấn ná ở đó thì đúng là ở lại chịu chết! Tôi còn một thằng con trai nữa, tôi còn có con trai chờ tôi, sống được là tốt rồi.”

Nói xong, Bạch Nguyên cứ như thể được tiếp thêm sức mạnh, lẩm bẩm thành lời: “Đúng thế, cậu nên cảm kích tôi. Là tôi hy sinh con tôi nên giờ cậu mới còn sống! Cậu dựa vào đâu mà chỉ trích tôi?!”

Trần Lâm không trả lời, anh ta cười nhếch mép: “Tôi đúng là bị mù nên mới cứu lũ lòng lang dạ sói thế này.”

Nói xong, Trần Lâm đi ra sát tường thành, nhìn xuống đám zombie bên dưới.

Nhung nhúc nhung nhúc, xác chết và xác sống có ở khắp mọi nơi, không biết đâu là tận cùng.

Chỗ duy nhất có ánh sáng là khu vực an toàn được lưới điện bảo vệ, phần lớn mọi người trong đó đang nổ súng, hoạt động rất có tổ chức. Số ít người già yếu và phụ nữ trẻ em trốn ở trong, ôm nhau lo lắng.

Zombie liên tục tấn công khu lưới điện, bầu không khí kinh hoàng bao vây ốc đảo đơn độc.

Trần Lâm nhìn dáng vẻ chém giết của Bạch Sùng, trong lồng ngực bất ngờ bùng lên một ngọn lửa anh hùng.

Anh ta không nói tiếng nào, nhảy xuống dưới trong tiếng la hét sợ hãi của mọi người, đạp lên bọn zombie, xông thẳng tới chỗ lưới điện: “Chỗ này có lẽ không thể cầm cự được tới lúc trời sáng, tôi đón từng người một đi.”

Mọi người đáp lại bằng ánh mắt cảm kích.

Trần Lâm bế một bé gái đi trước, nhảy lên đỉnh lưới điện, nói với Bạch Sùng: “Bạch Sùng, giúp tôi!”

Bạch Sùng giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Trần Lâm đứng ở chỗ cao, bé gái ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời.

Anh ta còn đang phải đi tìm Diệp Trần.

Trong đầu anh ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ này mà thôi.

Nhưng lưới điện đang lung lay sắp đổ nhắc nhở anh ta, nếu không cứu những người này ngay, họ có thể bị nhấn chìm trong cơn thủy triều zombie bất cứ lúc nào.

Trần Lâm cau mày, không hiểu vì sao Bạch Sùng lại do dự. Dương Thu khàn khàn bảo: “Bạch ca đang đi tìm Diệp tỷ, anh để anh ấy đi đi.”

Trần Lâm ngạc nhiên, mấp máy môi rồi bảo: “Nhưng… tôi nghe nói cô gái kia không phải đã chết rồi sao? Cậu ta muốn đi vác một con zombie về à?”

Không ai trả lời. Trần Lâm cắn môi: “Thôi, tôi tự làm.”

Trong lúc họ nói chuyện, Bạch Sùng vừa đánh nhau vừa nhìn ánh mắt chờ mong của đứa bé gái trên lưới điện.

Không biết tại sao, anh ta bỗng nghĩ về kiếp trước, khi Diệp Trần không chút do dự chọn đi tới đồn cảnh sát.

Cô thản nhiên bảo, sẵn sàng hy sinh vì đất nước.

Anh ta bỗng nghĩ, nếu giờ phút này, Diệp Trần đứng ở ngay đây, cô ấy hẳn sẽ hi vọng anh ta đi cứu nhiều người hơn.

Nếu như cô còn sống.

Nếu như cô có thể nói chuyện với anh ta, cô nhất định sẽ nói: Bạch Sùng, đi cứu người đi.

Khóe mắt cay cay, anh ta quay ngược người, chạy trở về chỗ lưới điện. Trần Lâm huýt sáo một tiếng, hai người, mỗi người đỡ một người leo lên tường thành của căn cứ, đưa người tới đích.

Đứng từ trên căn cứ nhìn xuống, Bạch Sùng nhận ra, anh ta thực sự không tìm thấy Diệp Trần.

Không có chút dấu vết nào.

Anh ta dằn cảm giác đau khổ và tuyệt vọng trong lòng, cắn răng phối hợp với Trần Lâm tiếp tục đưa người trong lưới điện ra.

Vì có hai kẻ có dị năng này nên căn cứ không cần mở cửa cũng đón được người vào.

Lúc đưa được người cuối cùng vào trong căn cứ, Trần Lâm mệt đứt hơi, lau mồ hôi, bảo với Bạch Sùng: “Được rồi, tôi nợ cậu…”

Còn chưa nói xong thì Bạch Sùng đã lại đi ra nữa.

Trần Lâm không hiểu: “Này, cậu đi làm gì nữa?!”

Bạch Sùng không hề quay đầu: “Còn một người nữa.”

Trần Lâm ngẩn người, sau đó mới hiểu ra người cậu ta nói tới là ai, chắc có lẽ là cô bé mà cậu ta vẫn luôn muốn đi cứu.

Trần Lâm quát to: “Cô ấy chết rồi!”

Bạch Sùng vẫn tiếp tục đi, thả người nhảy khỏi thành, hét lên trả lời: “Tôi đi báo thù!”

Trần Lâm im bặt, sau một hồi sửng sốt, cuối cùng haiz một tiếng, bực bội chửi: “Cái thằng đần này!”

Nói xong, anh ta leo lên tường thành. Tình trạng hiện giờ của anh ta không thể đi đánh nhau được, chỉ có thể mượn một khẩu súng, bắn yểm trợ cho Bạch Sùng.

Bạch Sùng cũng không có đích tới cụ thể nào, hễ gặp zombie là giết, hoàn toàn không có lý trí.

Trời sáng dần lên, những tia sáng yếu ớt bao trùm lên sông núi. Giết tới con zombie cuối cùng, Bạch Sùng vẫn không tìm được Diệp Trần.

Giữa mảnh đất hoang, đâu đâu cũng có xác chết hôi hám của zombie nằm la liệt thành núi, thành biển thây. Bạch Sùng cầm đao, cúi đầu, chùi vết máu trên mặt.

Anh ta không dám nói tiếng nào, không dám nghĩ bất kỳ chuyện gì. Anh ta sợ, giây tiếp theo, mình sẽ bật khóc.

Cũng chính vào lúc nước mắt sắp trào ra, anh ta bỗng cảm thấy có gì đó đang kéo kéo ống quần của mình, đồng thời có tiếng kêu “meo meo” yếu đuối và non nớt.

Anh ta quay sang nhìn. Một con mèo trắng có bớt lông đen hình trái tim đang ngồi dưới đất. Nắng sớm đỏ hồng kéo chiếc bóng của nó đổ dài. Bạch Sùng ngơ ngác nhìn con mèo bất ngờ xuất hiện rất không hợp thời gian địa điểm này, nhìn thấy sự kiêu ngạo và xem thường đầy quen thuộc trong mắt đối phương.

“Bạch Tiểu Trần?!”

“Là tôi, Diệp Trần.”

Thanh đao của Bạch Sùng thình lình rơi xuống, cả người ngây ra.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bạch Sùng: “Σ( ° △ °|||)︴ “

Diệp Trần: “Bất ngờ không? Vui không? Ngoài ý muốn không? Giáng sinh vui vẻ nhé.”

Bạch Sùng: “Giáng sinh qua rồi.”

Diệp Trần: “Thế chúc trước cho Tết nguyên đán vậy.”

(Đại Bạch đăng chương này vào 26 tháng 12 ^^)

Bình luận

Truyện đang đọc