NHÁO HỈ

Mây đen dày đặc, bầu trời âm u, nhiệt độ không khí dường như càng lúc càng giảm xuống.

Bên ngoài cửa sổ, những hạt mưa tí tách đang dần một lớn hơn. Khoảng sân trước nhà bị bao trùm bởi khí lạnh ẩm ướt, không gian như bị nhốt trong một lớp hư vô, lờ mờ nhìn không rõ.

Khi Hứa Tương Mi đi ra ngoài, mưa như trút nước, nước mưa đập vào kính xe, bắn ra tung tóe. Tuy nhiên, tâm trạng của cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi loại thời tiết xấu này, cô nhướng mày và ngân nga giai điệu một cách vui vẻ, vô cùng đắc ý. Đúng vậy, cô đã rất phấn khích khi nghĩ về cảnh tượng đêm qua.

Vốn nghĩ rằng sẽ bị kẹt xe, nhưng không ngờ là giao thông lại thuận lợi đến đáng kinh ngạc, kết quả là đến sớm hơn nửa tiếng so với dự định. Vì vậy, cô đã đến Starbucks ở sân bay để giết thời gian, uống một ly Mocha, hút hai điếu thuốc, sau đó đợi đến giờ thì đi đến sảnh đón.

Cô chỉ mãi lo tìm thầy của mình và Lê Cửu Lạc, thiếu chút nữa va phải một người phụ nữ đang bước đến từ phía đối diện. Cũng may là cô nhanh tay đỡ người ta kịp.

Người phụ nữ này trang bị kín mít, không để lộ mặt, kính và khẩu trang màu đen hoàn toàn che kín cả khuôn mặt, còn hơi cúi đầu xuống.

Hứa Tương Mi rút tay lại: “Xin lỗi, cô không sao chứ?”

Người phụ nữ không nói gì, cũng không nhìn cô. Cô ấy khẽ lắc đầu rồi kéo chiếc vali đi.

Hứa Tương Mi không suy nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ có lẽ là ngôi sao nữ nào đó sợ bị nhận ra. Lúc này, nếu nhìn lại, cô sẽ thấy những bước đi của người phụ nữ đó hoảng loạn đến mức nào, tất cả mọi người đều dễ dàng nhận ra sự hoảng loạn của người phụ nữ ấy, nhưng cô đã không quay đầu lại.

Cách đó không xa, Lê Cửu Lạc chăm chú dõi theo Hứa Tương Mi, người đàn ông lớn tuổi lịch lãm bên cạnh anh nói: “Ba năm không gặp, con bé đã thay đổi không ít.”

Lê Cửu Lạc mỉm cười: “Là thay đổi rất nhiều. Nhưng ở trong đám đông, chỉ cần liếc mắt một cái con cũng sẽ ngay lập tức nhận ra cô ấy.”

Lê Đình liếc nhìn anh, ông nói: “Nếu lòng con đã quyết, có thể được như ý hay không, tất cả đều phụ thuộc vào khả năng của chính con.”

Thái độ của anh rất kiên định: “Con biết.”

Là một bậc thầy gốm sứ hàng đầu, Lê Đình được mời tham gia vào một dự án phục hồi gốm cổ ở Nhật Bản, Lê Cửu Lạc đã tham dự cùng với ông.

Vào thời điểm đó, anh biết rằng chuyến đi này sẽ mất rất nhiều thời gian, chỉ không ngờ là việc phục hồi gốm cổ này lại khó khăn đến vậy, phải mất tận ba năm, thậm chí ngay cả thời gian để trở về vào dịp lễ Tết cũng không có.

Hứa Tương Mi nhanh chóng nhìn thấy họ, cô vô cùng vui vẻ, nở một nụ cười thật tươi chào đón. Cô cũng không màng đến người đến người đi trong sân bay, dang tay ôm lấy Lê Đình: “Thầy, cuối cùng thầy đã trở lại, con rất nhớ thầy.”

Có lẽ là vì đã rất lâu rồi không gặp mặt, mắt cô lúc này có chút cay cay.

Lê Đình cười to, vỗ nhẹ vào lưng cô.

Cô buông ông ra, lùi lại một bước, ngước nhìn Lê Cửu Lạc. Cô nói: “Cửu Lạc, dường như cậu vẫn không cao thêm một chút nào cả.”

Lê Cửu Lạc nghe vậy không nhịn được nở nụ cười đầy dịu dàng. Từ nhỏ anh đã la hét nói nhất định phải cao đến 1m85, nhưng số trời đã định, chiều cao của anh cũng chỉ dừng lại ở mức 1m84. Lúc đó, anh còn trẻ và tràn đầy năng lượng, trong lòng không mấy vui vẻ. Vì một centimet đó, bất kỳ phương thức nào có thể khiến mình cao lên anh đều bất chấp thử hết, gây ra rất nhiều rắc rối. Đương nhiên, cũng bị cô giễu cợt không ít.

Anh nói: “Tại sao vừa mới gặp mặt, câu đầu tiên cậu đã đem chuyện xa xẩm xa xâm từ thuở nào rồi ra bới móc tôi vậy hả? Hừ… Thực sự là phân biệt đối xử quá rõ ràng!” Anh dang tay ra với cô: “Nói thật đi, cậu có nhớ tôi không? Đến đây, đến đây, ôm một cái nào.”

“Tại sao tôi phải nhớ cậu chứ?” Cô cười như không cười, mặc dù nói vậy, nhưng ngay khi anh dang tay ra, cô đã lập tức ôm chặt lấy anh.

Lê Cửu Lạc nói vào bên tai cô: “Tương Mi, tôi rất nhớ cậu.”

Không quá phận, cũng không quá vội vàng, trong bầu không khí đoàn tụ lâu ngày gặp lại này, vừa đúng mực.

“Chào mừng về nhà.” Cô mỉm cười nói.

Trong lòng Lê Cửu Lạc khẽ thở dài.

Ba người họ đơn giản nói mấy câu, Hứa Tương Mi dẫn họ ra ngoài, dọc đường đi tránh không khỏi cười nói không ngừng.

Khi về đến nhà thì mưa cũng đã tạnh, người giúp việc vừa vặn nấu xong món cuối cùng. Mọi người đều nói về những chuyện cũ, thời gian cho một bữa ăn trôi qua rất nhanh.

Sau khi rời khỏi bàn ăn, Hứa Bồi và Lê Đình đi lên lầu vào thư phòng, có lẽ muốn thảo luận về việc gì đó. Trong đêm trọng đại như thế này, Hứa Cảnh Hành sau khi tiếp một cuộc điện thoại đã vội vã ra ngoài, không biết là có chuyện khẩn cấp gì.

Chỉ còn Hứa Tương Mi và Lê Cửu Lạc trong phòng khách. Lúc này anh mới chân chính quan sát cô thật kỹ, ở bên dưới ánh đèn, vẻ ngoài tinh tế của cô vô cùng rực rỡ, khiến trái tim anh tràn đầy vui vẻ. Mỗi một chỗ trên người cô là giấc mơ về đêm dài lưu luyến của anh, cuối cùng nó cũng đã trở nên chân thực.

Cuối cùng, không cần phải ngăn sông cách núi nữa.

Hứa Tương Mi cảm thấy mình bị Lê Cửu Lạc nhìn chằm chằm đến nỗi sắp tạo thành một vài cái lỗ luôn rồi, cô liếc mắt: “Nhìn đủ chưa?”

Anh cười rộ lên: “Sao lại cắt tóc?”

“Mặc dù nói thân thể tóc da là do ba mẹ ban cho, nhưng cắt tóc thì tính cái gì? Mọi người đều hỏi tôi như vậy, thực sự đáng sợ lắm sao?”

Lê Cửu Lạc nhận lấy tách trà mà cô đưa qua, anh thổi những chiếc lá trà nổi trên mặt tách, ngước mắt lên nói: “Mái tóc ngắn rất hợp với cậu. Tôi chỉ tò mò. Sao cậu lại có thể tình nguyện cắt đi mái tóc dài mà mình yêu thích?”

Cô ngồi trên ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái và đặt điếu thuốc lên môi.

Lê Cửu Lạc giật mình, không một chút suy nghĩ, anh vươn tay ra giật lấy điếu thuốc trên miệng cô: “Cậu hút thuốc? Khi nào thì bắt đầu?”

Cô liếc nhìn anh, hỏi: “Cậu không hút thuốc à?”

Anh hừ một tiếng. Thấy biểu hiện của anh không được tốt cho lắm, Hứa Tương Mi cảm thấy buồn cười: “Này, cậu làm gì mà nghiêm trọng vậy? Cũng không phải là chuyện giết người phóng hỏa gì.”

Lê Cửu Lạc nói: “Hút thuốc rất có hại cho sức khỏe của cậu.”

Hứa Tương Mi lấy ra một điếu thuốc khác, nghịch ở trong tay: “Tôi biết, nhưng giờ tôi đã quen với mùi vị của nó, thực sự không thể sống thiếu nó được. Nhưng mà không sao đâu, nhu cầu của tôi rất ít, thỉnh thoảng mới lấy ra hút.”

Anh hỏi: “Có chuyện gì phiền lòng à?”

Cô ngậm điếu thuốc, đốt lửa, nhả ra một vòng khói tuyệt đẹp. Chậm rãi nói: “Vì cậu đã chủ động hỏi, tôi sẽ không giấu cậu. Không phải là có chuyện phiền lòng mà là có tâm sự. Cửu Lạc, tôi nên làm gì đây? Tôi đã bị lung lay trước một người đàn ông.”

Trong lòng Lê Cửu Lạc bộp một tiếng, vẻ mặt cứng đờ.

Thái độ của cô nào có một chút lo lắng hay tình huống khó xử nào. Rõ ràng đó là sự khoe khoang về tình yêu của một người phụ nữ dành cho người đàn ông mình yêu, còn vui vẻ rạo rực.

Trong lòng trong miệng anh lúc này đều là sự chua xót, cũng không che giấu, anh hỏi: “Người đàn ông đó là ai?”

“Tạ Bách Ninh.” Cô mỉm cười nói với anh.

Anh bất động, nhìn chầm chầm vào cô: “Cậu đùa tôi đúng không?”

“Tôi nghiêm túc.”

Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, anh bất ngờ đặt mạnh tách trà xuống bàn, khuôn mặt khó coi đến cực điểm: “Cậu điên rồi sao?”

Hứa Tương Mi đã dự đoán được anh sẽ có phản ứng như vậy, cũng không hoảng sợ. Cô rất bình tĩnh mà hút xong một điếu thuốc: “Sao lại điên? Trai chưa vợ gái chưa chồng, đây là chuyện vô cùng quang minh chính đại. Tôi biết cậu muốn nói đến Hứa Bội. Cửu Lạc, có phải trí nhớ của cậu kém rồi hay không? Tôi nhớ là tôi đã từng nói với cậu qua điện thoại, cô ấy đã chết rồi.”

Cô cũng nói thêm: “Vì vậy, không hề liên quan gì đến Ôn Bội cả.”

“Nói vậy mà cậu cũng nói được?” Anh nhìn cô chầm chầm, ánh mắt như bốc lửa.

Cô cũng không sợ: “Sao lại không?”

Lê Cửu Lạc thực sự đau đầu, cảm thấy máu mình đã dồn lên đến đỉnh đầu, anh vừa mới trở về mà cô đã ném cho anh một quả bom hạng nặng như vậy. Nó ném vào tim anh, máu thịt lẫn lộn, đau âm ỉ.

Anh biết cô không thích anh, cũng không phải anh không nghĩ đến chuyện cô sẽ thích những người đàn ông bên cạnh mình. Cô chưa từng nói ra, anh thầm cảm thấy may mắn và ảo tưởng. Bây giờ cô đã nói, anh lại cảm thấy không vui, không thể chấp nhận được. Chưa kể, người cô thích là Tạ Bách Ninh.

Anh gằn từng chữ: “Cậu và Ôn Bội là bạn thân.”

Hứa Tương Mi cũng hét lên: “Đã nói là không liên quan gì đến cô ấy cả! Đừng nói cái gì mà chồng bạn hay bạn của vợ. Tôi không hề làm gì có lỗi với cô ấy. Chẳng lẽ bắt tôi phải vì một người đã chết mà kiềm chế tình yêu của mình? Không có khả năng!”

Lời nói thực sự thô lỗ, đặc biệt khó nghe.

“Tương Mi!” Lê Cửu Lạc gầm lên.

Có một khoảnh khắc, anh nghĩ rằng người phụ nữ trước mặt này không phải là Hứa Tương Mi mà anh biết. Nhưng ngay cả khi anh tức giận, anh vẫn nhận thấy có gì đó không ổn, chẳng hạn như nỗi đau trong mắt cô.

Anh bình tĩnh lại: “Có chuyện gì với cậu và Ôn Bội vậy?”

Hứa Tương Mi cau mày, cô thu lại cảm xúc và thay đổi chủ đề: “Cửu Lạc, tôi không muốn cãi nhau với cậu, chỉ là muốn nói trước với cậu điều này mà thôi. Tôi biết không chỉ cậu, mà cả ba tôi và thầy, họ cũng sẽ không đồng ý, nhưng tôi có sự kiên trì của mình.”

Im lặng một lúc, Lê Cửu Lạc nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình: “Cậu và anh ta ở bên nhau?”

Cô không giấu giếm: “Chưa đâu, tôi đang theo đuổi anh ấy.”

Anh thở phào: “Sao cậu…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hứa Tương Mi nhìn vào một chuỗi số điện thoại lạ.

“Xin chào… Vâng, là tôi… Mời tôi làm giáo sư thỉnh giảng tại Đại học A?… Không thành vấn đề, tôi sẽ đến trường vào ngày mai… tạm biệt.”

Cúp điện thoại, khuôn mặt của Hứa Tương Mi tràn đầy niềm vui. Cô đã quên mất sự khó chịu vừa rồi, cười híp mắt nhìn Lê Cửu Lạc, nói: “Cửu Lạc, nói với cậu một tin tốt. Khoa Nghệ thuật của Đại học A dự định mời tôi dạy khóa chế tác đồ gốm.”

Cô mỉm cười, Lê Cửu Lạc chỉ cảm thấy trong mắt mình đều là hình ảnh của cô, trái tim mềm mại đến tột đỉnh, và đau đớn cũng tột đỉnh. Anh hừ nói: “Có gì hiếm lạ đâu kia chứ! Cậu đáp ứng rồi?”

Cô lắc đầu, trong lòng nói nó rất hiếm.

Lê Cửu Lạc thở phào nhẹ nhõm: “Còn không phải sao? Đến nơi đó quả thật làm giảm giá trị của cậu. Phải là một trong những trường đại học nghệ thuật tốt nhất mới đủ điều kiện mời cậu.”

Nhưng Hứa Tương Mi lại nói: “Nghệ thuật thì không thể phân biệt một cách rõ ràng như vậy được, thầy đã từng nói, tất cả những người chân thành với nghệ thuật gốm sứ, đều có tư cách để học nó.”

Lê Cửu Lạc muốn bác bỏ rằng những gì anh nói không giống với những gì cô nói. Nhưng giọng nói vui vẻ của cô lại vang lên bên tai: “Tôi sẽ không từ chối, tôi nghĩ ngày mai mình sẽ đến đại học A để nói chuyện trực tiếp về vấn đề này, cũng nhân tiện gặp anh ấy.”

Lê Cửu Lạc như bị nghẹn ở cổ họng, tại sao anh lại quên mất rằng Tạ Bách Ninh chính là một giáo sư nổi tiếng của Đại học A kia chứ?!

“Cậu gợi ý giúp tôi đi, đàn ông…” Cô cười tủm tỉm.

“Dừng lại, đừng nói chuyện này nữa.” Anh hừ nói.

“Lê Cửu Lạc, mới ba năm không gặp, sao mà cậu lại trở nên keo kiệt như vậy rồi? Trước kia cậu không có như vậy!”

Lê Cửu Lạc thực sự muốn bóp chết cô, sao anh lại có thể không nhận ra là cô đang cố ý, cố ý để anh không thể nói thêm gì nữa.

Anh đứng dậy: “Thật đau đầu. Tôi phải trở về điều chỉnh lại múi giờ của mình.”

“Cậu không đợi thầy à?”

“Không đợi.”

Hứa Tương Mi nhìn anh bước từng bước dài ra khỏi cửa, thở ra một hơi dài. Cửu Lạc, thực sự xin lỗi.

Nhưng cũng chỉ tự trách mình một lúc, cô cầm lấy điện thoại trở về phòng, gọi vào một dãy số.

Phía bên kia truyền đến một giọng nam ấm áp: “Tương Mi?”

Cô chạm tay vào ngực mình, vô thức mỉm cười: “Bách Ninh, sáng mai anh có đến trường không?”

“Ừm, có hai tiết dạy. Có việc gì sao?”

“Có một chút việc. Ngày mai em sẽ đến chỗ anh. Cùng dùng cơm trưa nhé?”

Không đợi anh trả lời, cô nhanh chóng nói lời tạm biệt và tắt máy.

Yeah! Thật tuyệt!

Tạ Bách Ninh đặt điện thoại xuống, xoa cổ họng. Chuyện gì đang xảy ra với cô gái này vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc