NHÁO HỈ

Kết thúc cuộc gọi, Tạ Bách Ninh khẽ mỉm cười, đặt điện thoại xuống bàn.

Hôm nay trong lớp có một cậu sinh viên đã can đảm hỏi anh: “Giáo sư Tạ, giáo sư đã có bạn gái chưa?”

Lúc đó, cổ họng anh rất ngứa, chưa kịp nói gì thì đã bắt đầu ho khan không ngừng.

Chính vì vậy mà những cô cậu này đã hiểu lầm, một trong số họ cười nói: “Bạn gái của giáo sư trông rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn nhiều ngôi sao nữ nữa.”

À, họ nói đến Hứa Tương Mi.

Uống một ngụm trà thông cổ họng, anh nhẹ nhàng nói với họ: “Cô ấy là bạn của tôi.”

“Có nghĩa là giáo sư Ngô của bộ phận nghệ thuật còn có cơ hội?”

Tạ Bách Ninh khá bất lực: “Các bạn không cần phải chú ý đến trạng thái tình cảm của tôi, các bạn nên tập trung vào việc học, học tập chăm chỉ và sau đó đóng góp cho sự phát triển kinh tế nước nhà.”

Một nhóm người không hẹn mà cùng phì cười.

“Giáo sư Tạ, không ngờ giáo sư cũng là người có quan niệm cũ!”

“Thật ra tình trạng tình cảm của giáo sư rất quan trọng đối với chúng em.”

Tạ Bách Ninh buồn cười: “Ồ?”

Cô sinh viên nhỏ ở hàng dưới mặt mày hớn hở nói: “Nếu giáo sư không có bạn gái, giáo sư là của mọi người. Chúng em sẽ cố gắng chăm chỉ để làm cho giáo sư vui vẻ. Nếu giáo sư có bạn gái, chúng em phải biến nỗi đau của mình thành việc học và lấp đầy sự tuyệt vọng của chúng em bằng kiến thức.”

Tạ Bách Ninh cũng thực sự bội phục bản lĩnh nghiêm túc nói lời bậy bạ này của cô sinh viên ấy, anh lắc đầu: “Được rồi, cuộc giải trình ngoài lề kết thúc ở đây. Hôm nay chúng ta học chương 3, mọi người mở sách trang 47.”

Anh không mấy quan tâm đến những lời bàn tán của các sinh viên cho lắm. Cả một ngày này anh bị hỏi rất nhiều thứ, nhưng kỳ lạ là anh không hề cảm thấy phiền.

Khi tan làm, anh đột nhiên nhớ đến lời nói hôm sau gặp lại của Hứa Tương Mi khi nói lời tạm biệt, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy cô liên lạc. Đột nhiên, một ý nghĩ nảy ra trong lòng, anh bấm số điện thoại và mời cô đi ăn. Hứa Tương Mi vui vẻ đồng ý.

Cô đã đề nghị ăn lẩu.

Tạ Bách Ninh đứng dậy, mặc áo khoác và bước ra ngoài, nhưng khi đi đến cửa văn phòng thì anh lại bị chặn lại.

Trên mặt Ngô Vũ nở một nụ cười rạng rỡ: “Giáo sư Tạ, nghe nói anh bị cảm, đã đỡ hơn chưa?”

Ngô Vũ là giáo sư nữ thần của các sinh viên khoa nghệ thuật. Cô ấy giỏi vẽ tranh, xinh đẹp, dáng người cao gầy và gợi cảm, lại còn có một tính cách hào phóng. Chuyện cô ấy thích Tạ Bách Ninh tất cả mọi người đều biết, nhưng Tạ Bách Ninh thì lại không quan tâm đến cô ấy.

Tạ Bách Ninh gật đầu, nói một cách lịch sự: “Đã khá hơn nhiều, cảm ơn cô đã quan tâm.”

Ngô Vũ cười nói: “Trước cổng trường vừa mới mở một tiệm canh vịt, rất thanh đạm. Củ cải và gừng trong canh có thể chữa cảm lạnh. Chúng ta đi thử nhé?”

Tạ Bách Ninh nhàn nhạt cười: “Xin lỗi cô, tôi đã có hẹn.”

Ngô Vũ có hơi mất mát: “Muốn hẹn anh ăn một bữa cơm cũng thật khó!” Vừa xoay mặt lại đã mỉm cười khanh khách: “Nếu anh đã có hẹn, vậy thì để khi khác vậy.”

Tạ Bách Ninh vẫn không nói được hay không được, chỉ nói lời tạm biệt với cô ấy.

Nơi này là do Hứa Tương Mi chỉ định, một nhà hàng lẩu ẩn trong một con hẻm nhỏ bên cạnh một tòa nhà cao tầng. Tạ Bách Ninh phải lái xe một lúc lâu mới tìm thấy nó.

Nhà hàng này được trang trí theo phong cách cổ điển, môi trường cũng không tệ.

Tạ Bách Ninh đi vào, ngay lập tức nhìn thấy Hứa Tương Mi. Có một người đàn ông tuấn tú ngồi bên cạnh cô, hai người đang nói chuyện cười đùa vui vẻ. Anh nghĩ, lần này không phải là một cuộc bắt chuyện nữa.

Anh bước đến, ngồi xuống đối diện cô: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Hứa Tương Mi nhướng mày mỉm cười: “Không sao đâu, em cũng mang theo một tên ăn chực, cậu ấy cứ một hai phải đi theo.”

Nghe cô nói vậy, Lê Cửu Lạc cũng không giận, anh rất phong độ mà tự giới thiệu chính mình: “Chào anh, tôi là Lê Cửu Lạc, thanh mai trúc mã của Tương Mi. Vừa mới trở về, tôi đặc biệt rất nhớ hương vị của món lẩu trong nước, anh có phiền không?”

Anh đưa tay ra.

Tạ Bách Ninh bắt tay, mỉm cười nói: “Không đâu, cậu đừng ngại. Tôi đã nghe qua danh của cậu Lê đây, nghệ nhân gốm hàng đầu trẻ nhất nước, tôi là Tạ Bách Ninh, rất vui được gặp cậu.”

Cả hai thu tay lại cùng một lúc.

Hứa Tương Mi mở thực đơn ra, hỏi: “Lẩu cay hay lẩu uyên ương?”

Họ đồng thanh nói: “Uyên ương.”

Cô lại hỏi: “Cậu thích ăn gì?”

Lê Cửu Lạc: “Nhiều lời như vậy làm gì, cậu chọn gì cũng được.”

Tạ Bách Ninh chưa trả lời, cô nhìn anh, hỏi: “Anh không thích ăn gì?”

Anh không nhịn được cười: “Cô cứ chọn đi, tôi đều có thể ăn được.”

Kết quả là Hứa Tương Mi đánh dấu vào toàn bộ thực đơn. Chỉ một lúc sau, người phục vụ đã mang đáy nồi lên.

Có thêm một Lê Cửu Lạc, Hứa Tương Mi luôn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nhất thời không có gì để nói. Ngược lại, hai người kia thì liên tục nói từ đầu đến cuối. Từ đồ gốm đến cổ phiếu tài chính, cười cười nói nói, thực sự rất hợp nhau.

Cô không có gì để nói, châm một điếu thuốc, thong thả hút, vậy mà lại thấy thoải mái hơn nhiều.

Lê Cửu Lạc cau mày, phớt lờ cô.

Tạ Bách Ninh không mấy thích phụ nữ hút thuốc, nhưng Hứa Tương Mi thì không giống vậy, nhìn vào có một cảm giác rất đặc biệt, huống chi anh cũng không thể nói gì.

Ba người họ cực kỳ có phép tắc, sau khi cầm đũa lên ăn thì không còn nói chuyện nữa. Hơn nữa, lẩu ở đây có vị rất ngon, bữa ăn này trôi qua cũng xem như vui vẻ.

Sau bữa tối, họ từng người lái xe riêng ra về. Đến khuya, Hứa Tương Mi nhận được tin nhắn của Lê Cửu Lạc. Nhận xét rất ngắn gọn: Cũng may là cậu không có nhìn lầm người.

Cô trả lời tin nhắn: Tất nhiên rồi.

Thứ hai, Hứa Tương Mi chính thức giảng dạy.

Thân là học trò ruột của bậc thầy gốm Lê Đình, mặc dù cô không giỏi bằng Lê Cửu Lạc, nhưng cũng không đến nỗi, trong giới làm gốm cũng có chút tiếng tâm, một tác phẩm có thể được bán với giá trăm vạn.

Điều này làm cho sinh viên chuyên ngành gốm sứ mừng đến phát điên, một tuần dạy hai buổi, hội trường lúc nào cũng đầy ấp người.

Có một số sinh viên đăng hình ảnh trên lớp của Hứa Tương Mi lên Tieba, phần lớn sinh viên của đại học A đều sôi trào, bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của cô.

Hứa Tương Mi không biết các sinh viên đã đẩy cô lên ngôi vị nữ giáo sư xinh đẹp nhất trong lịch sử đại học A, nhưng cô cũng không có tâm trạng đâu mà chú ý đến điều đó.

Lúc này, cô nhìn người đang đến, cảm thấy hơi buồn rầu.

Người đàn ông đi về phía cô, hơn ba mươi tuổi, dáng người vừa phải, đeo một cặp kính gọng vàng, tướng mạo lịch sự dịu dàng.

Người đàn ông này tên là Đỗ Lược, là phó giáo sư của khoa nghệ thuật, dạy vẽ tranh sơn dầu, chủ nghĩa tương đối lãng mạn, đối với cô có hơi nhiệt tình.

Hứa Tương Mi thực sự đau đầu.

Ban đầu cô nhận lời mời đến đây làm giáo sư thỉnh giảng là vì Tạ Bách Ninh, nhưng sau khi hai lớp học của tuần đầu tiên kết thúc, cô thậm chí còn chưa từng nhìn thấy anh, mà thay vào đó trêu chọc được một đóa hoa đào.

Đỗ Lược mỉm cười, mời cô cùng đi ăn trưa.

Hai ba cặp mắt trong văn phòng nhìn chằm chằm vào họ.

Hứa Tương Mi đã quen với cách làm của riêng mình, không cho người ta một chút mặt mũi nào, trực tiếp từ chối.

Đỗ Lược vẫn như cũ mỉm cười. Da mặt anh ta dày, một hai nói phải mời cô cho bằng được. Việc làm này có chút không phù hợp với ngoại hình của anh ta cho lắm.

Cô cảm thấy thực sự rất phiền, sắc mặt đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, Ngô Vũ ngồi ở bàn làm việc bên cạnh lên tiếng hòa giải: “Giáo sư Hứa, cô đã đến nhà ăn của trường chưa? Tay nghề của đầu bếp ở đó rất giỏi. Hầu hết các giáo viên trong trường đều thích món ăn ở đó, cô có muốn đi nếm thử không?”

Hứa Tương Mi nhìn cô ấy, người phụ nữ này rất xinh đẹp, có tin đồn rằng cô ấy đang theo đuổi Tạ Bách Ninh, là đối thủ của cô.

Cô đổi ý, gật đầu: “Vậy thì cùng đi đi.”

Đỗ Lược vui mừng khôn xiết, trao cho Ngô Vũ một ánh mắt cảm kích.

Cả ba người cùng nhau đi đến nhà ăn. Trên đường đi, Đỗ Lược hỏi cô đã có bạn trai chưa.

Hứa Tương Mi nói thầm trong lòng, mong cho tôi không có bạn trai để anh thổ lộ chứ gì?! Cô trả lời: “Tôi có thích một người.”

Đỗ Lược sững người một lúc, không ngạc nhiên mà còn lấy làm mừng: “Cô vẫn còn độc thân?”

Cô liếc nhìn anh ta, mạch suy nghĩ của người này cũng thật kỳ lạ.

Ngô Vũ thích thú hỏi: “Người đàn ông cô thích chắc là rất tốt. Tôi đoán anh ấy là bậc thầy gốm sứ trẻ tuổi ngàn năm có một, anh Lê Cửu Lạc. Tôi đã thấy anh ấy trên Internet. Người vừa đẹp trai lại còn tài giỏi như anh ấy thực sự rất hiếm gặp.”

Hứa Tương Mi cảm thấy buồn cười, sao cô luôn có cảm giác, cô giáo sư Ngô này đang thăm dò cô.

“Cô đoán sai rồi, tôi không thích cậu ấy.” Hứa Tương Mi nói xong, ánh mắt thoáng nhìn, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp bước ra từ lối ra vào của tòa nhà giảng dạy trước mặt.

“Nhưng cô nói đúng, người đàn ông tôi thích rất tốt, không chỉ tài giỏi, mà còn rất đẹp trai.” Cô chỉ vào Tạ Bách Ninh: “Tôi thích anh ấy.”

Ngô Vũ và Đỗ Lược nhìn theo hướng cô chỉ, sắc mặt của cả hai đều đồng loạt thay đổi.

Hứa Tương Mi cũng không quan tâm, cô gọi anh: “Bách Ninh.”

Tạ Bách Ninh đi ở phía trước, nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh quay lại nhìn cô, dừng lại đợi.

Cuối cùng cũng gặp được anh, những phiền muộn trong lòng Hứa Tương Mi đều không cánh mà bay, bước chân cũng bất giác nhẹ nhàng.

Tạ Bách Ninh hỏi cô: “Sao cô lại ở đây?”

Người tiếp lời chính là Ngô Vũ: “Giáo sư Hứa là giáo sư dạy môn gốm sứ được trường chúng ta bỏ ra một số tiền lớn mời về.”

Hứa Tương Mi: “…”

Tạ Bách Ninh bị bất ngờ, số tiền lớn? Cô không thiếu số tiền này. Nhưng anh cũng không thể hiện điều đó ra, chỉ gật đầu, lại hỏi: “Đi ăn cơm?”

Người tiếp lời lại là Đỗ Lược: “Chúng tôi đang đến nhà ăn, giáo sư Tạ, cùng đi chứ?”

Hứa Tương Mi: “…”

Buổi chiều Tạ Bách Ninh không có lớp dạy, Đái Duyệt muốn anh về nhà ăn tối: “Không được, mọi người cứ đi đi.”

“Nhưng em không có thẻ ăn.” Hứa Tương Mi mỉm cười, nhìn chằm chằm vào anh.

Đỗ Lược còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Tạ Bách Ninh nói trước: “Dùng của tôi đi.”

Anh tìm thẻ ăn trong túi rồi đưa nó cho cô.

Hứa Tương Mi không nhận, ánh mắt di chuyển, nói: “Đi cùng đi.”

Ngô Vũ và Đỗ Lược nghĩ anh sẽ từ chối, nhưng Tạ Bách Ninh đã đồng ý.

Tạ Bách Ninh là người như thế nào? Anh là người lịch sự nhẹ nhàng và phong độ, nhưng đơn giản là không thể tiếp cận được.

Ngô Vũ theo đuổi anh lâu như vậy, một bữa cơm cũng chưa từng được ăn cùng anh, lúc này cũng không biết là nên vui hay nên buồn.

Đỗ Lược cũng tự mình hiểu mình, chỉ đơn giản im lặng.

Sau bữa ăn, chỉ có Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi thoải mái, hai người còn lại thì hơi xấu hổ.

Sau khi ăn xong, Hứa Tương Mi lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc và kẹp nó trên tay, chuẩn bị đốt.

Ngô Vũ và Đỗ Lược có chút ngạc nhiên, nhưng cũng sớm hiểu ra, người làm nghệ thuật đa số đều như vậy.

Tạ Bách Ninh lại ngăn cô lại: “Tương Mi, lúc này đừng hút.”

Hứa Tương Mi khựng lại.

Anh bất lực: “Cô nhìn xung quanh đi.”

Cô nhìn xung quanh, phát hiện đều là sinh viên, cất thuốc vào, nói: “Thói quen, lần sau em sẽ chú ý hơn.”

Tạ Bách Ninh khẽ cười.

Ngô Vũ và Đỗ Lược chỉ cảm thấy lòng mình nghẹn lại.

Đỗ Lược có phần dễ chịu hơn. Anh ta thực sự bị Hứa Tương Mi thu hút, nhưng cũng chưa đến mức lún sâu vào đó. Sau khi phát hiện ra mình không có khả năng, cũng nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.

Ngô Vũ thì khác. Cô ấy thích Tạ Bách Ninh không phải ngày một ngày hai, nửa đường nhảy ra một tình địch, giống như có trăm ngàn con kiến bám trên trái tim và xác thịt của mình tranh nhau cắn, đau đến hoảng.

Hai ngày trước, cô ấy nghe thấy một vài lời đồn, một số sinh viên trong lớp nói về việc giáo sư gốm sứ mới trong khoa là người phụ nữ xinh đẹp rất thân với giáo sư Tạ hồi tuần trước.

Có vẻ đúng là như vậy thật.

Ngô Vũ quyết định thử Tạ Bách Ninh. Cô ấy nói đùa: “Giáo sư Tạ, giáo sư Hứa nói với chúng tôi anh là người đàn ông cô ấy thích.”

Bình luận

Truyện đang đọc