NHÁO HỈ

Tháng năm vừa mới bắt đầu, Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi đã phải bận rộn như bay.

Thử váy cưới, sửa váy cưới.

Chụp ảnh cưới, lên kế hoạch cho lễ cưới.

Viết một danh sách khách mời và viết lời mời cho từng người một.

Xác định người chủ hôn và phù dâu phù rể…





Một loạt các điều, mỗi một mục đều được thực hiện một cách nghiêm túc, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Vì vậy, mặc dù có người lớn hai bên thu xếp giúp, nhưng hai người họ vẫn mệt mỏi vô cùng.

Thêm nữa, cho dù một phút có được làm thành hai phút, thời gian dường như vẫn luôn không đủ.

May mắn là mọi thứ đang được tiến hành một cách có trật tự, hoàn hảo nhất có thể.

Thời gian từng ngày từng trôi qua, gần đến ngày hai mươi tháng năm, rất nhanh đã đến đêm trước ngày cưới.

Theo các quy tắc và phong tục, vào ngày này, Hứa Tương Mi và Tạ Bách Ninh không thể gặp nhau, vì vậy cô đã quay trở lại biệt thự nhà họ Hứa.

Buổi tối, Hứa Tương Mi rất lâu cũng không thể ngủ được.

Cô đứng trên ban công gọi cho Tạ Bách Ninh, cùng nhau câu có câu không trò chuyện, lắng nghe giọng nói dịu dàng phát ra từ đầu bên kia điện thoại, lòng cô dần trở nên yên tâm hơn.

Cuối cùng, Tạ Bách Ninh an ủi cô: “Cũng chỉ là một nghi thức kết hôn mà thôi, mọi chuyện đều đã có anh, em đừng lo lắng.”

Cô nói: “Ừ, em biết mà.”

Anh cười: “Không còn sớm nữa, em ngủ đi.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hứa Tương Mi cúp điện thoại, không khỏi khẽ cười một cái, lắc đầu.

Như anh nói, đó chẳng qua cũng chỉ là một nghi thức. Sổ chứng nhận kết hôn đã sớm nhận, bọn họ đã là vợ chồng. Sự phấn khích hoặc sợ hãi trước khi kết hôn dường như là không cần thiết.

Tại sao cô phải bận tâm? Phụ nữ, thực sự không nên nghĩ quá nhiều.

Cất điện thoại, Hứa Tương Mi chuẩn bị trở vào nhà thì bất ngờ nhìn thấy một người ngồi trong phòng kính trồng hoa ở dưới lầu.

Là Lê Cửu Lạc.

Đêm hôm khuya khoắt, cậu ấy làm gì ở đó?

Buổi tối tháng năm ở thành phố A rất lạnh, Hứa Tương Mi mặc áo khoác vào, đi xuống nhà hoa.

Cô đẩy cửa kính bước vào.

Lê Cửu Lạc nhìn qua, ngạc nhiên: “Sao cậu không ngủ?”

Cô liếc nhìn lon bia dưới chân anh: “Tôi nên hỏi cậu mới phải.”

Biểu hiện của Lê Cửu Lạc rất thẳng thắn: “Tôi không ngủ được.”

Hứa Tương Mi ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay ra.

Anh mỉm cười lắc đầu: “Cậu không thể uống.”

“Không sao, chỉ cần uống một lon.”

Lê Cửu Lạc vẫn từ chối: “Hôm nay thôi đi, ngày mai sẽ cho cậu uống.”

Cô không còn khăng khăng nữa.

Anh uống một ngụm, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước: “Thời gian trôi qua thật nhanh! Thật tốt khi tôi còn là một đứa trẻ, không muốn lớn lên một chút nào!”

Nếu thời gian luôn cố định ở thời thơ ấu, thì cô sẽ không kết hôn hay rời xa anh.

Hứa Tương Mi cũng nhớ đến những chuyện thời còn bé, không khỏi cảm khái: “Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật!”

Anh quay đầu lại nhìn Hứa Tương Mi, ánh đèn bao trùm lên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của cô. Khuôn mặt này đã từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ nửa đêm của anh. Anh đã từng nghĩ, cuối cùng rồi mình cũng sẽ có thể ôm cô vào lòng, rốt cuộc cũng chỉ là mơ ước.

Lê Cửu Lạc thở dài, trong tình yêu, không phải ai đến sớm thì người đó thắng.

Anh lại uống một ngụm bia, phát ra một tiếng “Ực”.

Hứa Tương Mi cúi đầu nhìn vào cái bóng trên mặt đất, tóc rơi xuống hai má, che khuất tầm nhìn.

Tóc cô đã chạm đến gần vai, vẻ phóng túng và ngổ ngược đã phần nào giảm đi một chút.

Cô nhẹ nhàng đưa tay lên vén tóc lại phía sau tai.

Một động tác vô tình, nhưng tư thế lại rất đẹp, đánh vào lòng Lê Cửu Lạc.

Toàn bộ trái tim anh đều trở nên mềm yếu, anh hỏi: “Cậu cũng không ngủ được à?”

“Không phải, chuẩn bị đi ngủ rồi.” Sau khi nói xong, Hứa Tương Mi vừa ngáp vừa che lại miệng.

Lê Cửu Lạc sững sờ, một hơi uống sạch bia, bóp lon lại ném vào thùng rác. Anh đứng dậy: “Đi thôi, tôi cũng đi ngủ.”

“Ừ, được.”

Hứa Tương Mi đứng dậy, hai người lặng lẽ đi vào biệt thự, trên khuôn mặt mỗi người đều có biểu cảm phức tạp.

Đột nhiên, Hứa Tương Mi dừng lại, cách anh vài bước chân: “Cửu Lạc.”

Lê Cửu Lạc xoay người lại, nhìn người phụ nữ trước mặt.

Cô nở nụ cười: “Cửu Lạc, cậu vẫn còn phía trước.”

Hàng ngàn lời muốn nói, chỉ có thể diễn đạt bằng một câu: “Cậu vẫn còn phía trước.”

Phía trước có cảnh đẹp, phía trước có giai nhân.

Lê Cửu Lạc hít một hơi thật sâu, gật đầu.

Hứa Tương Mi bước tới ôm chầm lấy anh: “Tôi hy vọng nhìn thấy cậu tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.”

Anh ôm chặt lấy lưng cô: “Tôi nhất định sẽ cố gắng.”

Anh buông cô ra, cười nói: “Được rồi, tôi hiểu mà, tôi sẽ.”

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau.

Ngày hai mươi tháng năm, Ngày tình nhân trên Internet, một ngày lễ biểu hiện cho “Tình yêu”*.

*520.

Cũng là tiết khí* tiểu mãn trong chu kỳ 24 tiết khí.

*Là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, mỗi điểm cách nhau 15°. Nó được sử dụng trong công tác lập lịch của các nền văn minh phương đông cổ đại như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên để đồng bộ hóa các mùa.(Wikipedia)

Tiểu mãn là tiết khí tốt nhất trong năm. Tiểu mãn* cũng là trạng thái tốt nhất của một đời người.

*Ý chỉ viên mãn.

Hoa hé nở,

Rượu hơi say,

Đời người viên mãn,

Chẳng cầu gì hơn.

Vì vậy, lễ cưới được tổ chức vào ngày này, Hứa Tương Mi rất vui.

Khi 520 đụng với tiểu mãn, có thể thấy sự kết hợp này là một sự việc rất hiếm có, phần còn lại của cuộc đời nên sống cho thật tốt, cũng nên thật trân trọng.

Sáng sớm, Hứa Tương Mi ngồi trước bàn trang điểm, được một thợ trang điểm mặc quần áo cho.

Chải kiểu tóc cô dâu, trang điểm cô dâu.

Hứa Tương Mi vốn có khuôn mặt rất đẹp và sáng sủa, sau khi trang điểm, lại càng đẹp hơn nữa, đến nỗi không thể rời mắt.

Và chiếc váy cưới tùy chỉnh của cô, được tạo ra bởi các thợ thủ công thiết kế trang phục của hai nhà Tạ Hứa, họ đã dành hai tháng để may bằng tay, mặc vào trên người, đẹp đến trình độ đỉnh cao, vô cùng tự nhiên.

Khi Tạ Bách Ninh bước qua thử thách của phù dâu nhìn thấy Hứa Tương Mi, cô giống như một viên ngọc sáng, thế gian độc nhất vô nhị, khó tìm.

Trong mắt anh không thể chứa được bất kỳ điều gì khác nữa, chỉ một mực nhìn thẳng vào cô, không di chuyển.

Toàn bộ trái tim anh đều được lấp đầy, tràn đầy và kiên định, hạnh phúc và cảm động.

Căng trướng, ấm áp.

Lại một lần nữa cảm khái, anh thật là may mắn biết bao! Anh có vận may trời cho!

Tạ Bách Ninh bước đến gần cô, chân thành đưa tay ra.

Trong cuộc đời này, anh sẽ luôn nắm và giữ lấy tay cô, cùng nhau già đi, mãi không xa rời.

Hứa Tương Mi trong mắt Tạ Bách Ninh, chính là một bộ đồ vest được cắt may cẩn thận, khiến anh càng thêm đẹp mắt hơn. Anh phát ra ánh sáng, phát ra hào quang vạn trượng.

Hứa Tương Mi nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay Tạ Bách Ninh, được anh dẫn dắt, đi theo anh từng bước trong tiếng reo hò cổ vũ.

Trong cuộc đời này, cô sẽ theo bước chân anh, như hình với bóng, không rời không xa.

Giữa đường xe cưới gặp được một cặp vợ chồng khác. Họ đã gửi phong bì đỏ cho nhau và chúc nhau những lời chúc tốt đẹp.

Trong những lời chúc phúc không ngừng này, Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi đi đến nhà thờ, thực hiện lễ cưới quan trọng nhất trong cuộc đời của họ.

Hoa đồng là Chu Dịch và một cậu bé bên nhà họ Lương. Hai đứa trẻ nhỏ, xách theo giỏ hoa, đưa nhẫn lên.

Người chủ hôn là Lê Đình.

Từ trước đến nay ông luôn coi Hứa Tương Mi là con gái, hôm nay, ông trao cô cho một người đàn ông khác.

Mắt ông nóng bừng, từ từ lên tiếng.

“Tạ Bách Ninh, cậu có đồng ý kết hôn với người phụ nữ này không? Yêu cô ấy và trung thành với cô ấy, cho dù cô ấy nghèo, bệnh tật hay tàn tật, cậu có đồng ý không?”

Tạ Bách Ninh không do dự đáp: “Con đồng ý.”

Anh trịnh trọng và chân thành đeo nhẫn vào tay cô.

Lê Đình mỉm cười, lại lên tiếng:

“Hứa Tương Mi, con có đồng ý kết hôn với người đàn ông này không? Yêu anh ấy và trung thành với anh ấy, cho dù anh ấy nghèo, bệnh tật hay tàn tật, con có đồng ý không?”

Giọng của Hứa Tương Mi nghẹn ngào nhưng chắc nịch: “Con đồng ý.”

Ngón tay cô khẽ run, đẩy chiếc nhẫn vào tay anh.

Hai người hôn nhau say đắm, bên dưới là tiếng vỗ tay như sấm.

Lê Cửu Lạc nhìn cặp vợ chồng mới cưới trên lễ đường thật lâu, khóe môi cong lên, hai lòng bàn tay vỗ đến đỏ bừng.

Tiếp đó họ di chuyển từ nhà thờ đến nhà hàng. Hầu hết khách mời trong bữa tiệc đều là những người có tiếng tâm ở Thành phố A, rất long trọng.

Tạ Bách Ninh dắt Hứa Tương Mi đi từ khu này đến khu khác, tiếp từng bàn một.

Mặc dù tửu lượng của cả hai rất tốt, nhưng cũng chưa từng phải uống không ngừng như thế này, còn chưa kể, có những người cố tình ép rượu.

Đêm khuya, cuối cùng cũng có đã thể yên tĩnh.

Họ đã không mua phòng cưới khác. Biệt thự ở Nam Sơn được bố trí lại. Khắp nơi đều là màu đỏ, rất có không khí vui mừng.

Trong phòng ngủ, Hứa Tương Mi say mèm, nằm sải lai ở trong chăn.

Váy cưới trắng tinh, làn da trắng ngần, cùng với màu của chăn đỏ.

Tác động thị giác mãnh liệt này khiến cho Tạ Bách Ninh cảm thấy kích động, cả người nóng bừng.

Anh nuốt nước bọt vào cổ họng, tháo cà vạt ra, gọi cô: “Vợ ơi.”

Hứa Tương Mi nhíu mày nhìn anh, trong mắt như có một dòng nước đang phát sáng, quyến rủ cười trầm: “Chồng.”

Tạ Bách Ninh chặn môi cô lại, hôn cô một cách dịu dàng mà nồng nhiệt.

Chiếc váy cưới bị lột ra, nhẹ nhàng ném đi, rơi xuống chiếc tủ thấp trước giường.

Anh rất thẳng thắn, vô cùng kiên nhẫn, liên tục đòi hỏi cô.

Cuối cùng, Tạ Bách Ninh ôm Hứa Tương Mi vào phòng tắm.

Toàn bộ bề mặt bức tường là một tấm gương lớn từ sàn đến trần.

Cả hai đều không mặc gì, trên người đầy những vết đỏ.

Mặt của Hứa Tương Mi đỏ ửng, không biết là vì say rượu hay là vì ngại ngùng.

Lúc này, Tạ Bách Ninh lại không hề có bất kỳ dục niệm nào, anh vụng về lau tóc cho cô, nhưng động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng, vì sợ làm cô đau.

Phải hơn mười phút sau, tóc cô mới được nhẹ nhàng thả xuống, che đi bờ vai mềm mại.

Tạ Bách Ninh lấy chiếc lược gỗ, chải từ đỉnh đầu xuống, một chải chải đến tận cùng.

Anh nói: “Nhớ những gì trước đây anh đã nói không?”

Hứa Tương Mi rõ ràng là đã say, nhưng suy nghĩ của cô vẫn rất tỉnh táo, liên tục gật đầu.

Cô nhớ rất rõ.

Tối hôm đó, trong mái đình nhỏ rợp bóng cây mộc ở nhà cũ của nhà họ Tạ, anh nói muốn cô để tóc dài. Anh nói, đợi đến ngày kết hôn anh sẽ chải tóc cho cô.

Và giờ đây, anh đang thực hiện điều đó.

Tạ Bách Ninh mỉm cười, tiếp tục chải.

“Hai chải răng long đầu bạc.”

“Ba chải con cháu đầy nhà.”

“Bốn chải tình cảm vợ chồng mãi mãi hài hòa.”

Anh đặt chiếc lược xuống, xoay người cô lại, trong mắt tràn ngập tình yêu dịu dàng nhất trên đời này: “Anh yêu em, cảm ơn em.”

“Em cũng vậy.”

Cô chủ động hôn anh.

Em yêu anh. Trước đây, bây giờ, và cả sau này.

Cảm ơn anh. Xuất hiện trong cuộc đời em, dừng chân lại trong cuộc đời em.

Cuộc đời này có nhau, thời gian thật đẹp, tuyệt không thể tả.

Bình luận

Truyện đang đọc