Lương Sùng thôi nghĩ vẩn vơ, ở trong thư phòng làm việc một lúc. Qua khe cửa khép hờ, hắn nghe được tiếng Ninh Diệc Duy gọi mình.
“Lương Sùng Lương Sùng Lương Sùng.” Giọng Ninh Diệc Duy í ới từ xa đến gần.
Lương Sùng ngẩng đầu, không đứng dậy, chăm chú nhìn cánh cửa.
Chỉ trong chốc lát, một bàn tay đè lên khung cửa. Ninh Diệc Duy thò đầu vào: “Anh làm việc à.”
Ninh Diệc Duy tay cầm khăn bông, đuôi tóc nhỏ nước, tí tách rơi ướt một mảng áo ngủ.
Cậu tắm quá lâu, cả người như bị nhiệt khí phòng tắm hun mềm, đến đốt ngón tay siết khăn bông cũng giống thoa phấn.
“Chuyện gì?” Lương Sùng hỏi cậu.
“À, em tự mình sấy tóc không được,” Ninh Diệc Duy ngượng ngùng nói, “Muốn nhờ anh chút.”
Lương Sùng gật đầu, khép máy tính đứng lên, theo Ninh Diệc Duy đi tới phòng tắm của phòng cho khách.
Hơi nước trong phòng tắm đã tản mát gần hết. Lương Sùng đưa ghế dựa cho Ninh Diệc Duy, để cậu ngồi trước bồn rửa mặt, một tay cầm máy sấy một tay xoa tóc cậu.
Chất tóc Ninh Diệc Duy mềm mại, vốn khó khô sẵn, cộng thêm Lương Sùng không thuần thục, sấy lâu lắc chỉ xong phân nửa. Ninh Diệc Duy rất hiếm khi được hưởng loại đãi ngộ này, không ngừng bắt chước đại gia ý kiến ý cò.
“Đầu máy đặt hơi gần,” Ninh Diệc Duy nhắm mắt, mỹ mãn nói, “Hơi nóng quá.”
Lương Sùng lặng im dời tay ra xa, Ninh Diệc Duy lại nói: “Xa quá, sấy không tới.”
Lương Sùng không thể nhịn nữa, tắt máy sấy, nhìn Ninh Diệc Duy đắc ý dạt dào trong gương, lạnh lùng nói: “Câm miệng, ngồi thẳng cho anh.”
Thời gian đặc quyền của Ninh Diệc Duy - tuyên cáo kết thúc trong vòng ba phút.
Cậu không tình nguyện liếc Lương Sùng, ngồi thẳng được một lát lại lười nhác nằm bò ra bồn đá cẩm thạch, chôn mặt giữa khuỷu tay, một bộ dáng không hề phòng bị.
Áo thun Ninh Diệc Duy không đủ dài, vòng eo nhỏ trắng trẻo lấp ló, xương sống lưng hơi nhô lên, trông như dùng một tay là có thể bẻ gãy.
Lương Sùng nhớ rất rõ thời khắc bản thân lần đầu nhận ra cảm xúc dành cho Ninh Diệc Duy.
Năm ấy mùa đông lạnh kỉ lục. Một thành phố D hầu như chẳng bao giờ có tuyết, thế mà giờ nhiệt độ xuống âm, thậm chí sáng sớm hôm đó còn có tuyết kèm mưa suốt nửa tiếng.
Lương Sùng mới tiếp nhận công ty được hơn nửa năm. Khang Mẫn Mẫn từ nhiệm ban giám đốc, đưa chồng sang Nam Bán cầu dưỡng bệnh, Lương Sùng bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày không phải ngủ ở phòng nghỉ của công ty thì là ngủ trên phi cơ, hoặc khách sạn quê người, một tháng chẳng mấy hôm về nhà.
Hắn đưa thẻ vào cửa cho Ninh Diệc Duy, phòng khi cậu muốn đến mà hắn đi vắng. Nhưng con người Ninh Diệc Duy hay vứt đồ lung tung, thẻ vào cửa thường xuyên bỗng dưng tiêu thất, Lương Sùng sai thư kí đến chỗ bất động sản làm thêm năm cái, chưa được nửa năm, Ninh Diệc Duy làm mất toàn bộ.
Lúc Ninh Diệc Duy gọi, Lương Sùng đang từ thang cuốn đi xuống, tài xế chờ cách đó không xa, thay hắn mở sẵn cửa xe.
Lương Sùng hôm ấy rất mệt, một chữ cũng không muốn nói, thư kí cầm điện thoại thay hắn. Đại khái cảm thấy ba chữ “Người hầu nhỏ” này có chút khó mở miệng, thư kí xấu hổ đưa máy cho Lương Sùng xem. Ninh Diệc Duy rất ít khi gọi hắn, vậy nên Lương Sùng nhận lấy, ấn nghe.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy ậm à ậm ừ, hỏi Lương Sùng trước: “Anh ở đâu?”
“Sân bay.”
“Anh đi đâu à?” Ninh Diệc Duy như thể bối rối, tốc độ nói chậm đi.
Lương Sùng ngồi vào xe, chờ tài xế đóng cửa lại, nói với Ninh Diệc Duy: “Vừa trở về.”
“Vậy,” Ninh Diệc Duy ngừng vài giây, cẩn thận hỏi hắn, “Hôm nay anh về nhà không?”
Lương Sùng thật sự rất mệt, cứ phải nghe Ninh Diệc Duy vòng vo nên có chút không kiên nhẫn: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Thẻ em lại rớt,” Ninh Diệc Duy đáng thương vô cùng mà nói, “Hơn nữa điều hoà nhà em hỏng rồi, ba mẹ em không ở nhà.”
“……”
“Nếu anh có về, em sẽ ngồi ở quán cà phê đối diện khu nhà anh, đợi anh.” Ninh Diệc Duy bổ sung.
“Anh về đây,” Lương Sùng nói xong, cúp điện thoại, bảo tài xế, “Không cần đến công ty, về nhà tôi.”
Xe từ ga sân bay một đường thẳng tiến ra ngoài. Lương Sùng xem sắc trời ngoài cửa sổ, dù thái dương đã chạm chân trời nhưng ánh sáng còn le lói, có thể không tính là đêm tối.
Từ sân bay đến nhà Lương Sùng mất bốn mươi phút, Lương Sùng hạ ghế dựa, nghỉ ngơi trong chốc lát. Tài xế ngừng trước tiểu khu vừa lúc Lương Sùng tỉnh, hắn ngồi thêm vài giây, cầm áo khoác xuống xe.
Trong tiệm cà phê, Ninh Diệc Duy ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tầm tay đặt ly cà phê uống vơi phân nửa, lách cách máy tính, không biết đang làm gì. Lương Sùng đi qua, gõ gõ tấm kính, Ninh Diệc Duy giật mình, giống y thỏ con cảnh giác mà quay đầu nhìn, đôi mắt trừng to ơi là to.
Lương Sùng không kìm được mỉm cười.
Không cần biết bôn ba thế nào, mệt mỏi những ngày vừa qua đã bị một Ninh Diệc Duy chân thật ngồi đó thổi bay hết sạch.
Ninh Diệc Duy đóng máy tính, trả tiền, cõng cặp sách ra khỏi quán cà phê, chậm rãi đến bên Lương Sùng. Trên người cậu mang theo hơi ấm của quán, khiến Lương Sùng thấy ấm lây.
“Hôm nay về nhanh vậy,” Ninh Diệc Duy nói, “Anh không đến công ty à?”
Lương Sùng “Ừm” một tiếng, nói: “Đi thôi.”
Nhà Lương Sùng nằm ở toà nhà cao nhất bên hồ, bốn tầng trên cùng. Hắn cho tài xế trở về rồi mang Ninh Diệc Duy vào trong. Hai người không trò chuyện gì, Ninh Diệc Duy lẽo đẽo theo sau, lẳng lặng đi qua đại sảnh chung cư, bước vào thang máy.
Cửa thang máy mở, hai người vào phòng, đóng cửa lại.
Nhiệt độ trong phòng ổn định 28 độ, Lương Sùng cởi áo khoác, ném lên móc treo. Ninh Diệc Duy sau lưng bỗng nhiên gọi tên hắn: “Lương Sùng.”
Lương Sùng xoay người, thấy Ninh Diệc Duy cười tủm tỉm nhìn mình, trong tay ôm một chiếc hộp vuông gói ghém rất đẹp, nói với hắn: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lương Sùng nghĩ, tim mình lúc ấy phải ngừng đập ít nhất nửa dây mới tiếp tục nhảy theo quy luật. Bản thân hắn không nhớ rõ, cha mẹ hắn không đề cập, cấp dưới có lẽ sợ thất lễ hắn, vậy nên im lặng tập thể.
Người duy nhất trên thế giới này chủ động nói một câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ với Lương Sùng, vẫn là Ninh Diệc Duy.
Thấy Lương Sùng không nhúc nhích, Ninh Diệc Duy liền nói: “Không phải anh quên đấy chứ.” Cậu tiến hai bước, nhét quà vào tay Lương Sùng: “Trí nhớ kém như vậy, có thể quản lý cả một công ty sao.”
Vừa rồi ra ngoài, tay Ninh Diệc Duy bị nhiễm lạnh. Lòng bàn tay cậu cọ xát mu bàn tay và lòng bàn tay Lương Sùng, dù có lạnh lẽo, nhưng rất mềm mại.
“Ninh Diệc Duy,” Lương Sùng nhìn chằm chằm Ninh Diệc Duy, nói, “Trí nhớ em thì tốt, cầm năm cái thẻ rớt không chừa cái nào.”
Ninh Diệc Duy liếm môi, từ trong túi lấy ra một chiếc cục gạch, khoe cho Lương Sùng xem, hơi hơi đắc ý nói: “Sao anh dễ lừa quá vậy. Em và Chu Tử Duệ đã tái chế điện thoại cũ, cài thiết bị định vị trên ngăn đựng thẻ, em sẽ không mất thẻ nữa.”
Cậu bổ sung: “Nói mất vì muốn lừa anh về thôi.”
“Anh muốn xem quà là gì không?” Ninh Diệc Duy hôm nay nói liên mồm, cậu giục Lương Sùng, “Mở ra xem chút đi.”
Lương Sùng tháo dây ruy băng trên hộp, xé giấy gói quà, mở nắp hộp ra.
Ninh Diệc Duy tặng Lương Sùng một mô hình hộp bằng pha lê trong suốt, ở giữa có hai mặt gương, cố định một vật bé xíu nhưng sáng ngời.
“Là mô hình đồng hồ photon,” Ninh Diệc Duy giải thích, “Em tự tay làm, cái viên chính giữa là kim cương đó. Anh biết không, kim cương chính là cú lừa lớn nhất thế kỷ*, tuy nhiên Tử Duệ nói tặng quà không nên chọn thứ quá rẻ, em liền mua một viên bỏ vào.”
* Nhẫn đính hôn có một lịch sử lâu dài, nhưng nhẫn kim cương chỉ dần thịnh hành từ năm 1930, kim cương không hề liên quan hay mang tính biểu tượng tình yêu ước hẹn gì hết. Bên cạnh đó, kim cương không hề hiếm có và giá trị thực của nó không hề cao, đúng là từng có giai đoạn nó hiếm có thật nhưng giờ nó đắt phần nhiều bởi sự chiếm hữu thị trường và thị hiếu số đông. Blabla ai muốn biết rõ thêm thì gg nha.
Lương Sùng cầm chiếc hộp nhỏ xinh đẹp, cúi đầu cẩn thận xem, không nhìn Ninh Diệc Duy.
“Chúc anh có được thời gian*,” Ninh Diệc Duy nói, “Tuy rằng không thực tế lắm.”
* Mô hình đồng hồ photon đại khái là đưa photon (hạt lượng tử của trường điện từ và ánh sáng) vào không gian trống bên trong kim cương, mô hình này cho các nhà khoa học thêm hi vọng về việc khả dĩ du hành thời gian.
Sau một lúc lâu, Lương Sùng tìm về lại thanh âm của mình, hắn nói với Ninh Diệc Duy: “Cảm ơn.”
“Nên thế,” Ninh Diệc Duy lập tức đáp lời, “Nhưng em chưa mua bánh kem cho anh, nếu anh muốn ăn có thể xuống quán cà phê lúc nãy mà mua, em vừa thấy một cái sáu tấc trưng trong tủ lạnh. Trời lạnh lắm em không xuống đâu, nếu anh đi nhớ mua cho em cốc cacao nóng.”
“Em muốn uống cacao nóng?” Lương Sùng từ trong lời Ninh Diệc Duy bắt được trọng điểm.
Ninh Diệc Duy chắc mẩm Lương Sùng định sai sử cậu xuống tầng mua, cậu không hề muốn ra khỏi cửa chút nào, vì thế chết sống không thừa nhận: “Không có không có, em chỉ nói nếu anh đi thì mang một cốc về cho em thôi.”
Lương Sùng đã quên bản thân bằng cách nào đi đến tiệm cà phê, bằng cách nào mang cacao nóng và bánh kem về nhà, chỉ nhớ rõ thời điểm mình vào cửa, Ninh Diệc Duy nằm trên sô pha ngủ mất rồi.
Ninh Diệc Duy mười chín tuổi và mười bảy tuổi nhìn không khác gì nhau. Bề ngoài đan xen giữa thanh niên và thiếu niên, khóe môi luôn nhếch, có một vẻ quật khí không thành thục.
Cậu mặc một chiếc áo lông mỏng không quá rộng, đối lập với sô pha to lớn, trông thực sự nhỏ gầy, tư thế nằm tuỳ ý, một cánh tay rũ xuống cạnh sô pha, mu bàn tay chạm thảm lông trên đất. Lương Sùng quỳ một gối bên người Ninh Diệc Duy, ngắm cậu hồi lâu, thử thăm dò nắm lấy cổ tay cậu. Cổ tay Ninh Diệc Duy rất ấm, ấm đến nỗi muốn tan chảy trong tay hắn.
Lương Sùng thật cẩn thận hôn lên vầng trán, lông mi, chóp mũi cùng gương mặt cậu, rồi dời môi ngay tức khắc. Hắn bế Ninh Diệc Duy đến phòng cho khách, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Bởi Ninh Diệc Duy còn bé và hiểu quá ít, em ấy cần cơ hội để tự do lựa chọn cho mình.
Tóc Ninh Diệc Duy đã khô.
Lương Sùng không nói một lời thay Ninh Diệc Duy chỉnh trang quần áo, tắt máy sấy cất đi.
HẾT CHƯƠNG 10.