NHẬP THỤY CHỈ NAM

Tám giờ hai mươi mốt phút sáng, điện thoại Lương Sùng quăng trên đầu giường đổ chuông, liên tục hai phút không ngừng.

Lương Sùng chẳng muốn đoái hoài, nhưng Ninh Diệc Duy trong lòng hắn bị nó phiền nhiễu đến giấc không yên, Lương Sùng đành phải ngồi dậy.

Vừa với được cái máy, Ninh Diệc Duy xoay người ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào ngực. Lương Sùng vỗ về lưng cậu, định trực tiếp tắt nguồn, không ngờ đập vào mắt là ba chữ “Khổng Thâm Phong”.

Lương Sùng tỉnh luôn.

“Ai vậy,” Ninh Diệc Duy rốt cuộc vẫn bị đánh thức, mơ màng ngẩng đầu, môi cọ lên cằm Lương Sùng, cái tay giơ lên quạt về phía điện thoại, ấu trĩ nói, “Ồn muốn chết, tắt đi cho em.”

Tuy Ninh Diệc Duy không dùng nhiều sức, nhưng chính Lương Sùng cũng cầm hững hờ, một cú quạt tay của Ninh Diệc Duy khiến điện thoại văng đi, lăn lóc trên sàn nhà, phát ra âm thanh không nặng không nhẹ.

Ninh Diệc Duy tức khắc nín thinh. Vài giây sau, cậu lặng thầm xoay lưng, muốn giả vờ thơ ngây không biết, nhưng chưa kịp nghiêng người đã bị Lương Sùng nắm vai túm về.

“Gì đây, Ninh Diệc Duy,” Giọng Lương Sùng thì thầm bên tai, “Vứt điện thoại anh xong, giả vờ không có chuyện gì à?”

Ninh Diệc Duy biết ngay tên Lương Sùng bất lương này sẽ không bỏ lỡ cơ hội nắm thóp mình mà. Cậu nghe điện thoại trên sàn còn vang, dứt khoát nhắm mắt lại, không nhúc nhích nói: “Chẳng phải vẫn kêu à, đã hỏng đâu.”

“Có kêu ư,” Lương Sùng nửa đè Ninh Diệc Duy, mặt dày, “Sao anh không nghe thấy nhỉ.”

“Ây da,” Ninh Diệc Duy mở mắt, đẩy mặt hắn, “Mau nghe máy đi nhanh lên.”

Lương Sùng không đùa với cậu nữa, cầm di động ra ngoài, đóng kĩ cửa mới nhấn nhận.

Âm thanh tha thiết của Khổng Thâm Phong truyền tới: “Tiểu Lương à, Tiểu Ninh đã dậy chưa?”

“……” Lương Sùng nhớ hôm qua mình có nói Khổng Thâm Phong “đừng hiểu lầm”, giờ khó mà không chột dạ. Hắn tạm dừng trong chốc lát, nói, “Chưa ạ.”

“Thật sao?" Khổng Thâm Phong vẫn chưa phát hiện sự lúng túng của Lương Sùng, thắc mắc, “Hiện tại đã 8 giờ 25 phút, theo lý thuyết hẳn nên dậy rồi, khi trao đổi mail thằng bé cứ đúng 7 giờ sáng là phản hồi dượng, chứng tỏ Tiểu Ninh là một đứa nhỏ sinh hoạt rất có quy luật, sao đến giờ còn ngủ?”

“Hẳn là hôm qua lắp lego quá khuya, sáng nay không dậy được,” Lương Sùng đáp bừa, lại hỏi, “Dì nhỏ thế nào ạ?”

“Cảm xúc ổn định hơn nhiều rồi,” Khổng Thâm Phong dừng một chút, nói, “Dì muốn gặpTiểu Ninh một chút, được không?”

Lương Sùng đưa mắt qua cánh cửa đóng chặt, không lập tức trả lời.

Thật ra, Khang Dĩ Hinh nếu muốn gặp Ninh Diệc Duy không cần hỏi ý kiến hắn. Lương Sùng không phải đương sự, cũng không phải người bị hại, không nên thay Ninh Diệc Duy lựa chọn, cũng không có tư cách can thiệp.

Lương Sùng chỉ mong Khổng Thâm Phong cho hắn biết trước tính toán của họ, để hắn có thời gian trấn an Ninh Diệc Duy thật tốt, bởi dù sao đi nữa, việc này đối với hai gia đình và Ninh Diệc Duy mà nói là đại sự.

Tuy nhiên, vấn đề hiện tại Lương Sùng băn khoăn nhất không phải cái này. Hắn dám chắc người dì nhỏ dữ dằn của hắn không thích hợp trông thấy trạng thái bây giờ của Ninh Diệc Duy.

Khổng Thâm Phong cảm thấy hôm nay tốc độ trả lời của Lương Sùng khá chậm chạp, tựa như mỗi câu chữ đều cần châm chước.

Sau khi ông bảo Lương Sùng Khang Dĩ Hinh muốn gặp Ninh Diệc Duy một chút, Lương Sùng trầm mặc hồi lâu, khiến ông bất giác nhớ đến lời hắn từng nói, “Cuộc sống Ninh Diệc Duy rất ổn định”.

“Thế nào?” Khang Dĩ Hinh bên cạnh kéo kéo tay áo ông, mặt lộ vẻ quan tâm không rõ, rụt rè và do dự.

Khổng Thâm Phong giơ tay, ý bảo bà tạm thời đừng nóng nảy, dứt khoát đặt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài cho Khang Dĩ Hinh cùng nghe.

Mắt Khang Dĩ Hinh sưng húp, bọng mắt nặng nề, giăng đầy tơ máu đỏ. Bà đẩy điện thoại ra, bực dọc nói với Khổng Thâm Phong: “Em muốn nhìn nó, anh chạy đi hỏi Lương Sùng làm gì.”

Mặt Khổng Thâm Phong lại lộ cái vẻ chần chừ khiến bà phiền chán.

Nếu không phải bà tâm sự quá nặng, đầu óc đều luẩn quẩn quanh việc này, không rảnh mắng cũng mắng không nổi, thì bà đã sớm từ chuyện lúc mới yêu ông cầm thực đơn do dự hai mươi phút vẫn trả cho bà gọi món, giảng đến chuyện ông thiếu hụt khả năng tự chăm sóc trầm trọng, bởi bận rộn không đi cắt tóc mà trông lếch thếch như kẻ lang thang.

“Dì nhỏ muốn gặp em ấy, thật ra không cần hỏi con,” Lương Sùng rốt cuộc mở miệng, “Cần con sắp xếp không ạ?”

Khổng Thâm Phong nhìn Khang Dĩ Hinh một cái, Khang Dĩ Hinh cúi đầu không nói chuyện, Khổng Thâm Phong liền trả lời Lương Sùng: “Cái này thì thôi, bọn dượng trước cứ nhìn từ xa là được.”

“Vâng.” Lương Sùng nói, “Nhưng mấy ngày nay Ninh Diệc Duy không có tiết, khả năng cao không ra ngoài.”

“Dượng biết,” Khổng Thâm Phong nói.

Ông sợ Lương Sùng lo lắng, bổ sung thêm: “Bọn dượng nghĩ rồi, tạm thời khoan tìm Tiểu Ninh. Con nói đúng, gia đình của thằng bé đang ổn định.”

Lương Sùng khựng lại giây lát, nói với ông: “Dượng, quyền quyết định nằm ở dượng và dì nhỏ, không cần suy xét lời con đã nói.”

Treo điện thoại, Khang Dĩ Hinh uể oải ỉu xìu dựa vào tường, bảo Khổng Thâm Phong: “Còn gạt em chuyện gì, phải mau nói cho em.”

Khổng Thâm Phong cảnh giác ngẩng đầu, bị Khang Dĩ Hinh dùng ánh mắt “đừng có chọc tôi tôi hiện tại rất khó chịu” trừng một cái, đành lên tiếng bảo đảm: “Ừ, nhất định.”

Tối qua ông không nhịn được thiếp đi, lúc mở mắt đã thấy Khang Dĩ Hinh ngồi ở bàn làm việc cuối giường.

Khổng Thâm Phong bừng tỉnh, ngồi dậy nhìn sang, phát hiện Khang Dĩ Hinh cầm điện thoại ông xem ảnh Ninh Diệc Duy, máy tính ông sáng, trên màn hình mở rất nhiều tab tin tức Ninh Diệc Duy đoạt giải, đều do Khang Dĩ Hinh tìm được.

Tab đang mở là một tiểu luận về thí nghiệm sinh học Ninh Diệc Duy viết hồi cấp II, đạt giải nhất thành phố.

Khang Dĩ Hinh thấy Khổng Thâm Phong đi đến, liền ném điện thoại ông sang bên, màn hình tối đi trong giây lát, ảnh Ninh Diệc Duy không thấy nữa rồi.

“Thí nghiệm này không tồi, rất có ý tưởng,” Khổng Thâm Phong chẳng biết nên nói gì, chỉ vào màn hình máy tính, “Trong ban giám khảo có bạn cấp III của anh, em kéo xuống đi, đó, người thứ hai là Tần Hãn, em cũng gặp qua.”

Khi đêm xuống chỉ còn một mình, Khổng Thâm Phong cũng âm thầm làm cái việc Khang Dĩ Hinh đang làm.

Tìm tên Ninh Diệc Duy trên mạng, tìm lại quỹ đạo cuộc đời mà họ đã hoàn toàn đánh mất của con, tra được Ninh Diệc Duy không ngừng đoạt giải, ở trại hè, trại đông lấy huy chương; tra được danh sách chiêu sinh của trung học phụ thuộc đại học D, danh sách công khai của lớp vị thành niên đại học D, còn cả bài đăng tieba* của một học sinh nào đó trong trung học phụ thuộc từ rất nhiều năm về trước, rằng “Vì sao Ninh Diệc Duy của khối 10 lớp 3 lại lùn đến vậy”.

* Bách Độ Thiếp Ba (baidu tieba) là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia.

Khổng Thâm Phong trông thấy rất nhiều bình luận, bình luận nào cũng có phản hồi. Bạt ngàn phản hồi đều là, “Vì cậu ấy mới 13 tuổi”.

Đầu tiên Khổng Thâm Phong cảm thấy mấy học sinh thể hiện ngôn luận này rất có tế bào hài hước, tất cả mọi người xếp hàng nói cùng một câu, tiếp đó cảm thấy thật là kiêu ngạo, bởi Ninh Diệc Duy không có bất kì bối cảnh gì, không có Khổng Thâm Phong và Khang Dĩ Hinh, vẫn ưu tú chói mắt như thế.

Sau chót, không thể tránh khỏi bị bi thương gặm nhấm, đau đớn khó chịu đựng, trằn trọc giấc chẳng yên.

“Đọc không hiểu,” Khang Dĩ Hinh thành thật, giọng chợt nghẹn ngào, nói tiếp, “Nhưng trật tự từ có chút vấn đề, vài câu không đúng lắm.”

Khổng Thâm Phong nghiêng người xem kĩ vài câu Khang Dĩ Hinh chỉ ra, đúng là có vài sai sót nhỏ, ông thay Ninh Diệc Duy biện giải: “Khi đó con mới mười mấy tuổi.”

“Cũng không phải nguyên nhân tuổi tác, nếu có một gia sư ngữ văn kha khá, dạy con thì tốt rồi.” Khang Dĩ Hinh nói xong, liền nén không được oà khóc.

Giọng bà khô khốc, khóc không ra tiếng, hàm răng cắn chặt môi dưới, mắt bà nhắm nghiền, nước mắt trào ra.

“Có phải vấn đề gì lớn đâu,” Khang Dĩ Hinh vừa khóc vừa rấm rứt nói, “Mình tìm người dạy cho con là tốt rồi.”

Nếu trước lúc nộp bài có Khang Dĩ Hinh hoặc Khổng Thâm Phong xem một chút, hoặc giáo viên cấp II của Ninh Diệc Duy để tâm một chút, giúp Ninh Diệc Duy sửa chữa, thì luận văn đoạt giải của bé con sao có thể câu cú lủng củng được.

Nhưng Ninh Diệc Duy không ai dạy đó, vẫn cứ trưởng thành.

Khổng Tổng cái gì cũng không biết, thằng bé không sai, Khang Dĩ Hinh hiểu chứ. Chỉ là bà cảm thấy, cuộc đời sao mà trớ trêu.

Chỉ là cảm thấy, Khổng Tổng từ nhỏ đến lớn được nhận nhiều yêu thương như vậy, được dành nhiều thời gian như vậy, nếu có thể chia cho Ninh Diệc Duy một phân nhỏ thôi, thì thật tốt biết bao nhiêu.

Một phân nhỏ tình thương của mẹ, một phân nhỏ vật chất, khi con khóc được ôm bé một giây đồng hồ, được nhìn một bước chân tập tễnh học đi của con, được mớm cho con một miếng cháo, chụp con một chiếc ảnh thẻ, mời cho con một người gia sư, chút thôi, một chút "có mặt" thôi là được.

Bà đâu đòi hỏi gì nhiều, không cần "một chút" ấy thôi cũng không cho bà chứ.

Không cần nhiều năm như vậy, một lần gặp mặt cũng không có, vừa hạ sinh đã ôm đi.

Cuộc sống Ninh Diệc Duy hiện tại tốt đấy, chỉ không biết Khang Dĩ Hinh là ai, còn vì mẹ nuôi mà đánh người, rõ ràng trông đâu có vẻ biết đánh nhau.

Vậy nếu là lớn lên bên mẹ, con sẽ rất yêu mẹ phải không.

Khang Dĩ Hinh khóc đến khi trời sáng, dần dần yên tĩnh, lắng nghe Khổng Thâm Phong cùng bà nói chuyện.

Khổng Thâm Phong gập máy lại, không cho bà xem tiếp. Giọng Khang Dĩ Hinh run rẩy, mở miệng bao lần mới nói lên một câu hoàn chỉnh: “Em muốn gặp thằng bé trước.”

Khang Dĩ Hinh so với Khổng Thâm Phong tưởng tượng, lý trí hơn rất nhiều.

Bà dường như rất sợ, nếu mù quáng đi tìm Ninh Diệc Duy tương nhận sẽ khiến Ninh Diệc Duy phản cảm, bởi vậy muốn giả làm người qua đường gặp Ninh Diệc Duy, nói vài câu thôi cũng được.

Từ khi bà nhậm chức, kì nghỉ hằng năm đều hoang phí, hôm qua Khổng Thâm Phong đã giúp bà sử dụng kì nghỉ đầu tiên, cũng là lần đầu bà bỏ lỡ sinh nhật Khổng Tổng. Khổng Tổng gọi hỏi, Khổng Thâm Phong nghe máy, chỉ nói mẹ nó sinh bệnh, không về kịp, Khổng Tổng không nghi ngờ, cũng không có vẻ quá lo lắng, thuận miệng nói “Thế để mẹ nghỉ ngơi”, rồi cúp điện thoại.

Khổng Thâm Phong suy đoán, Lương Sùng hẳn là thấy hai vợ chồng họ đáng thương, hắn chụp một tấm ảnh mô hình lắp nửa chừng gửi ông, nói đây là món quà sinh nhật Ninh Diệc Duy tự tặng bản thân, lắp từ hôm qua chưa xong.

Khang Dĩ Hinh thò sang xem.

Vợ chồng hai người không nói gì nhau, chỉ song song nhìn chằm chằm món quà Ninh Diệc Duy tự tặng, nhìn rất lâu rất lâu.

Khang Dĩ Hinh cảm thấy thật mới mẻ, bởi đây hoàn toàn không phải món đồ Khổng Tổng sẽ thích.

Cảm thấy thật đáng yêu, bé con lắp một nửa bỏ dở một nửa thế này, là mệt mỏi nên đi ngủ sao.

Nhưng cuối cùng vẫn không liên tưởng thêm quá nhiều.

HẾT CHƯƠNG 35.

Lương Sùng gọi dượng rồi!!

Bình luận

Truyện đang đọc