NHẬP THỤY CHỈ NAM

Xe taxi dừng trước một quán bar, Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ xuống xe, căng thẳng băng qua hàng người mặc tây trang đen đứng gác, tay chân có chút quắn quéo đi theo hai người khách phía trước, theo lệ trả phí vào cửa.

Cửa lớn mở ra, laser sương khói cùng tiếng nhạc ầm ĩ tức thì ập đến, vây trọn Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ.

DJ trên đài có vẻ rất chuyên nghiệp, người trên sàn nhảy không quá đông, nhưng không gian rộng lớn u tối cùng thứ mùi hỗn tạp gay mũi của thuốc lá và rượu trong không khí vẫn khiến Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ vô thức dính vào nhau.

Đứng trong sảnh lớn ngơ ngác chừng hai phút, Ninh Diệc Duy dũng cảm tiến lên bước đầu tiên, cậu tuỳ tay kéo một người phục vụ, hỏi ở đâu có chỗ ngồi.

Phục vụ hơi sửng sốt, trao đổi với đồng nghiệp rồi dẫn hai người đến một bàn trống.

Ninh Diệc Duy cầm menu rượu, lật xem một lượt, không rõ loại nào ra loại nào, đành chỉ đại một combo champagne ăn vặt giá mềm. Toàn bộ quá trình, Chu Tử Duệ không nói một lời, khép nép bên cạnh Ninh Diệc Duy, ngơ ngác nhìn sàn nhảy quần ma loạn vũ.

Chờ phục vụ đi rồi, Chu Tử Duệ ghé vào tai Ninh Diệc Duy, khẩn trương nói: “Diệc Duy, chúng mình ở đây, đây đến bao giờ?”

Ninh Diệc Duy đặt cặp sách hai người cạnh nhau, ngẫm nghĩ nói: “Đến khi ăn hết đồ, không thể lãng phí.”

Không bao lâu sau, rượu và đồ ăn vặt được mang lên, phục vụ thấy bọn họ hoàn toàn lạc quẻ với bầu không khí nơi đây, chu đáo đem cho họ hai ly rượu thơm mùi trà xanh, giải thích: “Đổi thành cái này sẽ dễ uống hơn.”

Quán có khách vào, phục vụ nhanh chóng rời đi, hai người câm nín trong chốc lát, Chu Tử Duệ hỏi Ninh Diệc Duy: “Ai uống trước?”

Ninh Diệc Duy nhấc một ly đến miệng, ngửi được mùi ngọt rượu quái dị, liền dời ly ra xa, yêu cầu Chu Tử Duệ: “Cùng nhau đi.”

Thế là Chu Tử Duệ cũng nhấc ly kia lên, hai người đồng thời chậm rãi nhấp một ngụm.

Trong vị trà xanh quen thuộc đột nhiên trộn lẫn mùi rượu không đậm không nhạt, như kiểu đồ hỏng, khiến Ninh Diệc Duy cảm thấy vô cùng không an toàn, cậu ngậm rượu trong miệng nhìn qua Chu Tử Duệ, phát hiện cậu ta đã nuốt rượu xuống trước, biểu cảm không mấy tốt đẹp.

Ninh Diệc Duy cứ ngậm một lúc lâu, vất vả lắm mới khắc phục được chướng ngại tâm lý mà nuốt xuống, vẻ mặt đau khổ nói với Chu Tử Duệ: “Quá khó uống.”

“Thật, thật sự,” Chu Tử Duệ buông ly rượu, tán thành với Ninh Diệc Duy, lại hỏi, “Diệc Duy, mày vì, vì sao đột nhiên muốn tới quán bar?”

Ninh Diệc Duy vươn tay nhúp dâu tây nhét vào miệng, lại đưa Chu Tử Duệ một quả.

“Không có gì,” Ninh Diệc Duy qua loa nói, “Chỉ là muốn đến xem thử thôi.”

Vài năm trước khi Lương Sùng còn học ở D đại, hắn trọ bên ngoài, cách trường trung học phụ thuộc D đại của Ninh Diệc Duy rất gần, Ninh Diệc Duy thường xuyên đến nhà hắn cọ đồ.

Lương Sùng có một tên bạn lêu lổng họ Vương, trong thời gian dài cứ đến nhà Lương Sùng rủ hắn đi bar suốt, nói có người đang đợi Lương Sùng. Lương Sùng thoái thác, lấy cớ phải cho Ninh Diệc Duy ăn, không tiện.

Ninh Diệc Duy ở một bên nghe thấy, thuận miệng hỏi quán bar là chỗ như nào, người đợi Lương Sùng là ai.

Lương Sùng cố nói lòng vòng, sống chết không giải đáp. Tên bạn họ Vương đứng cạnh thì cười ái muội, hỏi Ninh Diệc Duy có muốn biết thật không. Ninh Diệc Duy nghiêm túc gật đầu nói muốn, nhưng tên kia chưa kịp mở miệng đã bị Lương Sùng đen mặt cắt lời đuổi đi.

Ninh Diệc Duy còn muốn hỏi tiếp, Lương Sùng liền đẩy cậu về: “Ngoan ngoãn đọc sách.”

Thấy cảnh Lương Sùng tới đón Khổng Tổng, Ninh Diệc Duy không hiểu tại sao đột nhiên nhớ đến chuyện này, dứt khoát quyết định phải tìm hiểu đến cùng.

Ai ngờ rượu quán bar thì khó uống, trái cây thì tẻ nhạt, tạp âm chắc phải vượt quá một trăm đê-xi-ben, chọc Ninh Diệc Duy vốn bực bội bất an càng thêm đứng ngồi không yên, không ngừng tự hỏi Lương Sùng sao lại quen biết, sao lại đến trường đón Khổng Tổng, đến trường rồi sao không báo mình một tiếng, nhưng tuyệt nhiên không có ý định gọi cho Lương Sùng hỏi rõ ràng.

Lương Sùng đến cửa xe còn chưa từng mở cho cậu, việc gì phải báo cáo hành trình cho cậu cơ chứ.

Chu Tử Duệ không phát hiện Ninh Diệc Duy khác thường, cậu ta thấy trái cây quán này ăn khá được, lại vươn tay nhúp thêm miếng dứa.

Mới cắn một miếng, di động Chu Tử Duệ đặt trên bàn di động phát sáng, cậu ta lau tay, cầm lên xem nội dung thông báo, tinh thần lập tức chấn động. Cậu túm túm Ninh Diệc Duy đang giận dỗi, giơ điện thoại ra trước mắt Ninh Diệc Duy: “Diệc, Diệc Duy, mày nhìn cái RMP* này xem!”

* RPM (Revolutions Per Minute) là số vòng quay hay tần số vòng, có kí hiệu là n, đây là đại lượng vật lý chỉ số vòng quay tròn của một vật trong một khoảng thời gian và có đơn vị vòng/thời gian hay 1/thời gian. Ví dụ 50 vòng/giây (s−1) hay 3000 vòng/phút (min−1).

“Gì đây——” Ninh Diệc Duy định thần nhìn kĩ, vui vẻ hẳn lên, ném thẳng Lương Sùng Khổng Tổng ra sau đầu, “Lattice QCD* sao, để tao xem.”

* Lattice QCD (lưới sắc ký lượng tử) là cách tiếp cận không gây nhiễu được thiết lập chuyên để giải quyết lý thuyết sắc ký lượng tử (QCD) (lý thuyết trường lượng tử trong đó tương tác mạnh được mô tả dưới dạng tương tác giữa các quark và trung gian bởi gluon, cả quark và gluon đều được gán một số lượng tử gọi là màu). Lý thuyết máy đo lưới này được xây dựng trên mạng lưới các điểm trong không gian và thời gian. Khi kích thước của mạng tinh thể được lấy vô cùng lớn và các vị trí của nó cực kỳ gần nhau, QCD liên tục được phục hồi.

DJ đầu bảng đúng giờ lên sân khấu, thiêu đốt cả quán bar, laser chói lòa đảo vòng quanh sàn nhảy đông đúc, vụn kim tuyến từ trên trần rơi xuống, cả trai lẫn gái dán thân thể vào nhau, uốn eo lắc mông đong đưa tay. Người ngồi quanh sàn nhảy và tầng trên như thể cũng bị cồn và điện âm mê hoặc, cao giọng cười đùa, kề mặt tán tỉnh.

Dù điều kiện không quá thích hợp, Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ vẫn bật đèn pin di động, tạm chấp nhận hoàn cảnh mà đọc một bài báo vật lý khái quát, còn cùng nhau thảo luận chi tiết.

Vật lý năng lượng cao* vốn là đề tài Chu Tử Duệ hứng thú nhất, bắt đầu nói là không dừng được, giữa chừng uống thêm vài ly champagne, cảm xúc dâng trào, tần suất nói lắp giảm đáng kể, từ một bài khái quát ‘Quá trình lattice QCD tản ra và cộng hưởng’ mở rộng ra, còn lắng nghe thêm cách nhìn của Ninh Diệc Duy.

* Vật lý năng lượng cao (vật lý hạt) là một ngành của vật lý nghiên cứu về các hạt sơ cấp chứa trong vật chất và bức xạ, cùng những tương tác giữa chúng. Nó được gọi là vật lý năng lượng cao bởi rất nhiều hạt trong số đó không xuất hiện ở điều kiện môi trường tự nhiên, mà chỉ được tạo ra hay phát hiện trong các vụ va chạm giữa các hạt, nhờ các máy gia tốc.

Tận khi gần 10 rưỡi, mâm trái cây ăn sạch, Chu Tử Duệ uống được kha khá, cậu ta rốt cuộc dừng lại, ngáp một cái, nói: “Diệc Duy, tao, tao hơi buồn ngủ.”

Ninh Diệc Duy cũng bị tạp âm cao độ hành hạ trong thời gian dài, có chút đau đầu, liền gọi phục vụ đến thanh toán.

Phục vụ đưa hoá đơn cho Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy vỗ vỗ chiếc đầu nặng trịch của Chu Tử Duệ trên vai, nói: “Khoan hẵng ngủ”, sau đó nhận lấy hoá đơn, móc ví mới nhận ra không ổn.

Thẻ bố mẹ cho vẫn để ở nhà, quên cầm đi.

May mà Ninh Diệc Duy luôn mang theo không ít tiền mặt, cậu móc cả xấp ra, xấu hổ đếm ngay trước mặt phục vụ, đếm xong so sánh con số trong hoá đơn, thiếu đúng ba trăm năm mươi.

“Tử Duệ, mang tiền không?” Ninh Diệc Duy đẩy đẩy Chu Tử Duệ, Chu Tử Duệ bị đẩy tỉnh, ngẩng đầu ngơ ngẩn, chậm rãi mở cặp bới ra ba trăm: “Chỉ có từng này……”

“Thẻ đâu?” Ninh Diệc Duy hỏi.

Chu Tử Duệ lắc đầu: “Không, không mang.”

Ninh Diệc Duy đặt ba trăm của Chu Tử Duệ lên bản hoá đơn bằng da, còn năm mươi nữa.

“Có thể trả bằng tài khoản di động.” Phục vụ nhịn không được nhắc nhở.

Chu Tử Duệ khinh thường nói: “Chúng em không dùng tài, tài khoản di động hỗ trợ thanh, thanh toán.” Cả hai đều không tin tưởng hệ thống thanh toán trên điện thoại, thẻ ngân hàng cũng không liên kết với trang tài chính nào khác.

Ninh Diệc Duy cầm ví, đột nhiên nhớ tới rất lâu khi trước, Lương Sùng có cho cậu một cái thẻ tín dụng, bị cậu tuỳ tiện nhét sâu trong ví, chưa từng lấy ra.

Cậu đấu tranh nội tâm lật ví tìm, chiếc thẻ màu xám đậm quả nhiên nằm bên trong.

“Tiên sinh?” Phục vụ lễ phép giục một câu.

Ninh Diệc Duy ôm hận lấy thẻ ra, đưa cho phục vụ: “Năm mươi còn lại lấy trong này.”

Ba phút sau, Lương Sùng gọi điện đến.

Ninh Diệc Duy tiếp máy.

“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao, rốt cuộc chịu dùng thẻ rồi,” Lương Sùng hẳn cũng uống rượu, giọng lớn hơn thường ngày một chút, nhưng bên chỗ hắn có vẻ tĩnh lặng, không có tạp âm, hắn hỏi người bên cạnh, “Laila, hiện tại năm mươi đồng có thể mua được gì? Sao —— Công ty hữu hạn quản lý giải trí Hoàng Thiên, là chỗ nào?”

Một giọng nữ không biết nói gì đó, Lương Sùng bất chợt vô cùng yên lặng, qua vài giây, giọng Lương Sùng trầm xuống, hắn hỏi Ninh Diệc Duy: “Em đang ở đâu?”

Ninh Diệc Duy do dự một giây, cúp luôn điện thoại.

HẾT CHƯƠNG 2.

Bình luận

Truyện đang đọc