NHẤT DẠ PHU THÊ BÁCH DẠ ÂN


Phùng Hạ vừa thấy Kỷ Miên đã thở dài lắc đầu, trong mắt là tiếc nuối không che giấu: "Không phải là ta không muốn chọn ngươi, bất quá..."
Lý Nhị tinh ý nghe ra tiếc nuối trong lời Phùng Hạ, vội nói: "Nếu Phùng đạo diễn bận lòng chuyện scandal, có thể cho bọn ta thời gian giải quyết không, bọn ta cam đam không để scandal ảnh hưởng đến tiến độ hay là danh tiếng đoàn làm phim."
Phùng Hạ lắc đầu: "Scandal chỉ là một phần, ta ở trong cái giới này lâu như vậy, loại chuyện nào ta chưa từng chứng kiến, chút scandal nhỏ bé đó làm sao phải để ý.

Bất quá việc đổi người này, là do ý tứ của biên kịch Tiêu Sênh Sênh.

Các ngươi biết rồi đấy, điều kiện tiên quyết để có được bản quyền quay phim, chính là phải để tác giả Tiêu Sênh Sênh tới làm biên kịch, và được tự do lựa chọn diễn viên."
Thế này thì gay rồi.

"Ta có thể hỏi vì sao biên kịch đổi ý không ạ?" Kỷ Miên liễm mắt.
Ban đầu Tiêu Sênh Sênh đã rất vừa ý Kỷ Miên, giữa chừng lại biến thành Mộ Bạch Chi không đi casting, loại chuyện này nói thế nào cũng quái quái.

Nói thẳng ra chính là bị hớt tay trên!
Phùng Hạ liếc Kỷ Miên, chỉ thấy đôi mắt của thiếu nữ sạch sẽ như một viên bảo ngọc, thậm chí không thấy một tia tức giận nào, hiếm thấy diễn viên bị đoạt vai diễn mà bình tĩnh vậy đấy.
"Ta nghe nói Mộ Bạch Chi đã tìm tới Tiêu Sênh Sênh, chủ động muốn nhận vai Noãn Âm.

Mới đầu Tiêu Sênh Sênh không đồng ý, tuy nhiên Mộ Bạch Chi đã để lộ gần một trăm bộ váy lolita, tất cả đều được đặt may riêng ứng với miêu tả ngoại hình của Noãn Âm trong tiểu thuyết.

Mộ Bạch Chi nói mình là fan cứng của Tiêu Sênh Sênh từ lâu, và đặc biệt yêu thích Noãn Âm, vậy nên không tiếc đầu tư đặt may váy theo văn phong.

Thậm chí còn đồng ý sẽ dùng số váy đó cho quay chụp, không dùng tới đạo cụ trong đoàn.
Chính vì điều này, Tiêu Sênh Sênh đã đổi ý."

Kỷ Miên thật muốn lật bàn.

Con bà nó, thì ra là vì có tiền, vậy nên người ta liền đem một trăm bộ váy ra khè! Nghe mà tức á!
Lý Nhị thở dài, xem ra không còn đường cứu vãn nữa rồi.
Phùng Hạ phần nào cũng cảm thấy áy náy với Kỷ Miên, vì sau casting trên bàn rượu, ông đã tiếc lộ nhắm Kỷ Miên vào vai diễn, giữa chừng lại đổi vai nàng.

Huống hồ nàng thật sự có năng lực, còn vị kia là cố tình dùng tiền phô trương thanh thế hớt tay trên.

Vậy nên ông an ủi: "Ngươi là tân nhân, không tránh khỏi thiệt thòi.

Chỗ ta sang năm vẫn còn một bộ phim lớn nếu có thể thì ta sẽ cho ngươi cơ hội thử vai, thấy thế nào?"
Lý Nhị mừng rỡ, được Phùng đạo diễn ưu ái một chỗ thế này, chính là phúc phận rồi.

Phải biết phim của Phùng đạo diễn trước giờ đều chất lượng, hơn phân nửa đều lọt vào đề cử, trở thành bệ phóng cho rất nhiều Ảnh hậu Ảnh đế đấy! Chỉ tiếc...!tình trạng hiện tại của các nàng không biết có thể trụ đến năm sau không...
Kỷ Miên lại mỉm cười, hỏi tiếp: "Thật sự cảm ơn hảo ý của đạo diễn, tuy nhiên hiện tại ta có thể thử sức cho vai khác không? Ý ta là một vai khác trong [Trinh Thám Học Viện]."
Phùng Hạ nhướn mày: "Ngươi muốn thử vai nào?"
"Ta nghe nói vai mẹ của vai A chính, hiện tại đoàn vẫn chưa tìm được diễn viên, không biết có thể cho ta cơ hội không ạ?"
"Vai mẹ của A chính Cảnh Việt? Ngươi chắc chứ?" Phùng Hạ kinh ngạc, không khỏi quan sát Kỷ Miên kĩ lưỡng hơn vài phần.
Đừng nói là Phùng Hạ ngạc nhiên, cả Lý Nhị cũng ngây cả người rồi.

Bởi vì nếu nói Noãn Âm không tương xứng với hình tượng của Kỷ Miên, thì vai mẹ của Cảnh Việt chính thức là không thể gán vào Kỷ Miên, dù chỉ một chút!
Trong tiểu thuyết, mẹ của Cảnh Việt được miêu tả là một vị góa phụ đứng tuổi và phong tình, cũng là một vị phản diện lớn của bộ phim.


Bên đoàn làm phim vẫn chưa tìm được người thích hợp thủ vai này, thậm chí đứng trước nguy cơ sẽ lọt vào phần cắt giảm luôn.

Hình tượng nhân vật này thật sự yêu cầu quá cao, tìm được người chống đỡ không dễ dàng.
Một số nghệ sĩ đứng tuổi ba mươi, bốn mươi hiện nay đều ưu tiên chọn vai nghệ thuật, để đề cao danh tiếng lão làng, hơn là chọn các vai phải chen chúc với một đám diễn viên thần tượng.

Thế nên trước mắt vẫn không có ứng cử viên nào cả.
Cái chính vẫn là khí chất và nhan sắc của vai này, thật sự chẳng ai muốn nhận để bị xịt nặng!
Nếu nói vai Noãn Âm là khiêu chiến cấp bậc cao thủ, thế thì vai mẹ này chính là bậc luyện ngục có được không! Một thiếu nữ hai mươi muốn nhận vai góa phụ thực sự là...
Kỷ Miên mỉm cười, nụ cười không phô trương nhưng bộc lộ sự tự tin từ xương cốt, nàng nói: "Đạo diễn, ta không phải tùy tiện nói đùa, ta chỉ cần một cơ hội tuyệt sẽ không để đạo diễn thất vọng."
Có lẽ xuất phát từ áy náy với Kỷ Miên, đồng thời cũng bị thái độ tự tin rạng ngời này chinh phục, Phùng Hạ đồng ý.
Sau đó...
Phùng Hạ phải trợn mắt rồi, vội vàng gào trợ lý đón Tiêu Sênh Sênh qua, ông thật sự muốn vị biên kịch này chống mắt lên nhìn.

Ngươi con mịa nó nói không ai có thể diễn vai góa phụ tuyệt mỹ sao? Ngươi qua đây nhìn kĩ cho lão tử!!
Kỷ Miên được Phùng Hạ cho mượn đạo cụ hóa trang, lúc Tiêu Sênh Sênh bị lôi đến, nàng đã thay đổi hoàn toàn khí chất, đứng trước mặt đám người không còn là thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung nữ, mà là một vị quý phụ cao quý đứng tuổi, vừa phong tình vừa cấm dục.

Vừa nhìn nhiệt huyết đều sôi trào!
Tiêu Sênh Sênh trợn mắt, mấp máy môi: "Hắc Quả Phụ!!"
Chính là Hắc Quả Phụ mà hắn luôn ấp ủ dưới ngòi bút, hiện tại đang tươi sống đứng trước mặt! Luận về khí chất, giá trị nhan hay tạo hình đều không thể sai được.

Chỉ có thể thốt lên, hoàn mỹ!

Sẽ có một người lột tả được nhân vật hoàn mỹ như vậy sao.

Thật sự khó tin.
Lúc Phùng Hạ chỉ vào vị quý phụ kia và nhướn mày nói: "Đây chính là Noãn Âm hụt của đoàn."
Tất nhiên cũng ám chỉ đây chính là Kỷ Miên bị loại.
Vẻ mặt Tiêu Sênh Sênh vô cùng khiếp sợ, vây quanh Kỷ Miên rất lâu nhưng không dám đụng vào, phảng phất sợ bàn tay trần tục của mình phá hư một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Hắn nuốt nước bọt: "Sao có thể? Rõ ràng là một loli kia mà!"
Nếu tạo hình lolita hôm bữa của Kỷ Miên đã là vượt level, thế thì tạo hình hôm nay thật sự đạt cảnh giới của đấng!
Nàng thật sự phải chèo chống một vai diễn gấp đôi số tuổi của mình, thế nhưng khí chất và cử chỉ khuôn mặt hài hòa đến khó tin, lúc nàng mỉm cười, thật sự khiến người ta tin được rằng nàng là một vị góa phụ tôn quý thời trung cổ, không chỉ hàm ẩn sự giáo dưỡng mà còn có trầm tĩnh thuộc về tuổi tác.
...
Mãi đến khi kí xong hợp đồng và ra về, bước chân Lý Nhị vẫn còn như trên mây, mấy lần nhìn Kỷ Miên ngồi ở phó lái, dáng vẻ bối rối muốn nói lại thôi.
"Có phải Nhị tỷ muốn hỏi tại sao ta không chọn vai này từ đầu phải không?" Kỷ Miên như biết trước, hỏi luôn.
"Đúng vậy.

Hà tất ngươi lại chọn Noãn Âm?"
Kỷ Miên thở dài: "Vai này thì cũng ổn, nhưng nó đang nằm trong phần kịch bản cắt giảm, ta không dám mạo hiểm.

Một phần nữa là vì, ta thích Noãn Âm hơn.

Chỉ tiếc ta và cô ấy không có duyên rồi."
Lý Nhị hơi áy náy, thân làm quản lý lại để diễn viên nhà mình bị hớt tay trên vai diễn.
"Miên Miên, đi theo ta, ngươi đã chịu khổ rồi."
"Sao Nhị tỷ lại nói vậy, ta có quản lý tốt và chu đáo hết lòng như tỷ đây, là diễm phúc ấy chứ." Kỷ Miên nói, rõ ràng là một câu bình thường nhưng nghe ra được chân thành trong lời của nàng.
"Miên Miên, cảm ơn ngươi.


Về phần scandal ta sẽ cố gắng thu xếp, ngươi về nhà tiếp tục nghiên cứu kịch bản đi, à còn nữa..." Lý Nhị chưa nói xong thì điện thoại Kỷ Miên đã reo.
Là số lạ, nhưng Kỷ Miên tưởng là bên đoàn làm phim gọi vậy nên vội bấm nghe.

Lý Nhị cũng yên ắng chờ đợi.
Bất quá, chả phải quý nhân mà là phường đê tiện, vừa lên máy thì đã nghe được ngữ khí hả hê pha lẫn châm biếm của Trầm Trí Bạch, hắn ta sẵn giọng: "Kỷ Miên, cho ngươi ba mươi phút, mau đến khách sạn Chu Phất cho ta."
"Tại sao ta phải đến?" Kỷ Miên lạnh lùng.

Nghe giọng điệu của con mèo đực này, tám phần đều không phải dạng tốt lành gì.
Quả nhiên...
"Ngươi bây giờ còn nghĩ mình thanh cao lắm à, chẳng qua chỉ là loại phế phẩm sắp bị công ty vứt đi đến nơi, ngươi có giỏi thì lên mạng mà xem, có ai không mắng chửi tiện nhân nhà ngươi? Đáng đời lẳng lơ! Bất quá, ta đây niệm tình ngươi chút đỉnh, vậy nên mới cho ngươi cơ hội, ngoan ngoãn đến đây, ta xếp phòng cho, hầu hạ tốt thì ngươi còn có đường ở lại giới giải trí, không thì sớm cuốn gói đi cho đỡ nhục!"
Kỷ Miên nhếch môi.

Trong đầu của tên này hình như không nghĩ gì ngoài chuyện lợi dụng thân xác nghệ sĩ cả.
Không nghe Kỷ Miên nói gì, Trầm Trí Bạch tiếp tục vừa đấm vừa xoa: "Ngươi nha, chẳng qua bộ dáng quá giả vờ thanh cao, chứ thật ra ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ta thì đâu ra nông nỗi này hả? Đấy, trong tay ta toàn là quan hệ với mấy nhà đầu tư tiếng nói lớn, đi theo ta còn sợ thiếu phim đóng hay sao? Thế đấy, cho ngươi ba mươi phút, không đến thì đừng trách ta!"
Sau khi khinh bỉ và tỏ vẻ bố thí xong, hắn ta tắt máy.

Đại khái hắn ta tin Kỷ Miên đã cùng đường rồi, nhất định sẽ nghe theo khống chế của hắn.
"Là Trầm Trí Bạch phải không?" Nghe loáng thoáng thấy tiếng trong điện thoại, Lý Nhị nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, hắn ta bảo thu xếp một nhà đầu tư nào đó, đại ý đây là cơ hội để ta được ở lại Thịnh Đức."
Sắc mặt Lý Nhị thoáng lạnh, nàng chậm rãi nói: "Miên Miên, ta đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi, không cần bận tâm đến mấy chuyện này.

Ta sẽ giải quyết vụ scandal!"
Thấy bộ dạng lẫm lẫm sát khí của Lý Nhị, Kỷ Miên thầm than, ngày tàn của Trầm Trí Bạch tới nơi rồi đây.
Bất quá, nàng cũng nên giúp một tay nhỉ?
....


Bình luận

Truyện đang đọc