NHẤT DẠ PHU THÊ BÁCH DẠ ÂN


Điện thoại Kỷ Miên sau đó còn bị khủng bố không ngừng, tất nhiên đối tượng khủng bố không ai khác chính là bé công nhà ta.
"Tra nữ!! Ngươi đang ở đâu! Con bà nó lăn ra đây, gia mang ngươi đi chinh chiến cả thế giới này!! Fu*k, lũ đó điên cả rồi, nghĩ làm sao mà úp nồi ngươi thành tiểu tam của tên già khụ kia vậy chứ!! Ngươi đầu có lừa đá không mà coi trọng cái thể loại đó chứ! Tức chết ta!! Đi, ta cùng ngươi thuê thêm một quân khu thủy quân, vào chửi chết cha hết chúng nó!!"
Đối với đề nghị mang tính hủy diệt và ngu xuẩn của Sơ Mục Kỳ, tất nhiên Kỷ Miên sẽ không tham gia, nàng chỉ nói: "Ngươi bớt đi, ngươi thấy chuyện chưa đủ ồn ào hay sao mà ngươi còn muốn dây vào?"
"Ta không quản! Ta đang kiềm chế sức mạnh hồng hoang của mình đây! Con mịa nó, ngươi rốt cuộc định bán thuốc gì, sắp bị đen thành cục than mà còn bình thản?!"
"Chuyện này a, ta đã tự có cách giải quyết.

Ngươi yên tâm hiện tại việc ngươi cần làm ăn no ngủ kĩ, luyện tập chăm chỉ, chờ đoàn làm phim thông báo thì đóng chung với ta."
"Xời, chuyện này còn cần ngươi nói sao? Trái lại ngươi lo chuẩn bị đọc kịch bản đi, ha ha, tỏ tình bị ta từ chối, đẹp mặt hay không? Ha ha!"
Kỷ Miên đen mặt.

Phỏng chừng vì một cảnh này mà con giời đó mới hăng máu tập luyện như vậy, nghe nói gần một tuần qua không đi gym thì cũng theo võ sư học tập, rất chăm chỉ.

Thấy khuê mật đã nhiệt tình với nghề như thế, Kỷ Miên thành không đành lòng đánh gãy.
Đứa nhỏ đáng thương, đến lúc biết được vai thật của nàng là gì, không biết có khóc không đây?
...
Kỷ Miên tối đó không về nhà, nàng thật sự đến khách sạn Chu Phất, nhưng tất nhiên không phải là vì nghe theo Trầm Trí Bạch hầu nhà đầu tư rồi.
Chậc chậc, bữa tiệc thương nhân thác loạn, hẳn sẽ rất thú vị đây.
Vì thế Kỷ Miên tới tận nơi, cố tình cải trang một chút.

Được rồi cũng chưa thử qua tư vị cos lao công của khách sạn cao cấp, triển nào!
Lúc vào cửa nàng đã thấy Trầm Trí Bạch dẫn theo bốn năm nghệ sĩ tuyến hai tuyến ba của công ty đi cùng, bên cạnh là vài vị thương nhân tuổi tác đều đáng bậc cha chú, thế mà mấy vị nghệ sĩ kia đều ỏn ẻn quàng vai bá cổ lấy lòng.

Trầm Trí Bạch thì rất hài lòng, không ngừng xếp phòng, xếp phòng và xếp phòng...
Kỷ Miên tỏ vẻ, có một số kẻ sinh ra bản năng đã muốn làm tú ông, có trời cũng không cản được loại đam mê cặn bã này.

Đột nhiên Trầm Trí Bạch rút điện thoại ra, dáng vẻ gọi cho ai đó, Kỷ Miên còn đang vận bồ đồng phục lao công của nhân viên khách sạn vừa trộm được, vờ lau dọn chậu cây bài trí trên hành lang, ấn tai nghe nghe điện thoại.
"Kỷ Miên, có phải ngươi muốn chết rồi không?!!"
Kỷ Miên thật nhàm chán với loại lời nói cũ rích của con linh miêu đực, chỉ lạnh lạnh nhạt nhạt: "Trầm quản lý, hình như ngươi rất thích quản việc của ta nhỉ? Ngươi thích tiếp khách như vậy sao không tự mình đi, quấy rầy người khác mãi không mệt à?"
"Tiện nhân! Được lắm! Thế thì ngươi đừng trách ta!!"
Chỉ vài phút sau, Kỷ Miên ở trong WC liền hiểu ra ý của Trầm Trí Bạch là gì.
Bài đăng của Thịnh Đức về việc sẽ xử lý nghiêm nghệ sĩ nhân phẩm kém, hiện tại đã lên hot search rồi, tuy nhiên bây giờ buff thêm dame nữa là hàng loạt nghệ sĩ tuyến đầu công ty đều chia sẻ lại.
Tô Manh, Mộ Bạch Chi, thậm chí cả Đồng Ny cũng chia sẻ về trang của mình.

Đồng thời viết thêm vài câu ám chỉ bóng gió, đại ý người đóng góp nhiều cho công ty còn chưa được hưởng phúc lợi thì một số kẻ trèo cửa sau, dùng thân thể đi lên đã bôi nhọ danh tiếng toàn bộ bọn họ, làm bọn họ chịu thiệt thòi.
Trầm Trí Bạch chia sẻ lại tin đó, đồng thời còn viết thẳng luôn là: [Kỷ Miên, ngươi và quản lý của mình dơ bẩn lây cả công ty, đủ chưa hả??]
Thông tin về Kỷ Miên trước giờ vẫn chưa có đủ chứng cứ, cả việc Thái phu nhân đăng trạng thái cũng chưa chỉ đích danh tiểu tam, động thái của Trầm Trí Bạch thời điểm này chính là mấu chốt nóng bỏng, chắc nịch khẳng định rằng Kỷ Miên chính là tiểu tam, dựa vào bao dưỡng mà đi lên.

Đương nhiên một cao tầng của Thịnh Đức đã lên tiếng đến độ vậy, ai mà không tin nữa chứ.
Tức thì lớp fan của những nghệ sĩ này thấy thần tượng chịu thiệt thòi sao có thể để yên, lập tức xắn tay áo, mắng chửi Kỷ Miên không ngừng.

Trang nhà nàng bị oanh tạc tới mức nhảy nhót thông báo muốn rút gân.

Bên cạnh đó, đám người qua đường đều chịu không nổi tình trạng tiểu tam phá hỏng hạnh phúc nhà người ta, cũng xông vào chửi như múa bút, thậm chí còn có bình luận giảng đạo lý dạy đời Kỷ Miên dài đến mấy ngàn chữ.
Kỷ Miên liếc nhìn đống tạp nham đó, cười khảy, cũng không có đáp lại.
Một lát sau, sau khi thăm dò xong các phòng mà Trầm Trí Bạch đã thu xếp cho đám già thương nhân, Kỷ Miên dùng sim rác, chụp lại số phòng rồi gửi đi.
Đối tượng gửi là ai? Tất nhiên là mấy vị nguyên phối của đám già này rồi!
Không phải rất muốn đánh ghen sao? Lão tử đây cấp cho các ngươi cơ hội, đừng có làm ta thất vọng đấy!
Chưa ngừng lại ở đó, Kỷ Miên còn gửi thông tin cho một vài lều báo lá cải.


Đêm nay hứa hẹn khách sạn Chu Phất sẽ rất náo nhiệt đây.
Quả nhiên chỉ vài giờ sau đó, đám người nhà của mấy lão thương nhân ập vào, với sức ép gia tộc liền ép được quản lý khách sạn đến mở cửa phòng, và tràng cảnh xinh đẹp bên trong đương nhiên là màn mây mưa thác loạn.
Nghe nói, có tới bốn, năm nghệ sĩ của Thịnh Đức dính đạn, trong đó ba người là nghệ sĩ tuyến hai của Thịnh Đức, còn hai người nữa là người mới công ty đang định đào về.

Nguyên phối bắt gian tiểu tam tại giường thì đã đủ thú vị rồi, đằng này còn có cánh truyền thông đến góp vui, không thể không nói náo nhiệt tới độ nào.
Trong ánh đèn flash không ngừng chiếu sáng, tiếng la hét và mắng chửi như họp chợ giữa đêm.

Tất cả rối loạn thành một đoàn, hình ảnh Trầm Trí Bạch cũng lọt vào ống kính luôn một thể.
...
Xong việc Kỷ Miên phủi tay ra về, việc còn lại cứ để giấy mực truyền thông tới trình diễn đi.
Tuy nhiên sau đó Kỷ Miên lại nhận được điện thoại từ một người, lý ra nàng không nên nhớ chuỗi số này, vì nó khởi đầu bi kịch lớn nhất đời nàng...!thế nhưng số mệnh lại buộc chặt nàng, khiến nàng dù muốn quên cũng không thể.
Chuỗi số điện thoại đáng hận và cả chủ nhân của nó cũng thế.
Chuông reo hai hồi, Kỷ Miên đứng dưới ngã tư phố phường nhộn nhịp, điều chỉnh hô hấp ấn nghe.
"Ân?"
Đầu bên kia yên ắng rất lâu, không nghe ai đáp, chỉ nghe thấy tiếng nhạc du dương của một bản nhạc hòa tấu cổ điển.

Bản nhạc yêu thích của người kia, bao năm qua, thói quen vẫn không đổi.

Nhớ không nổi, Kỷ Miên đã thuộc lòng bản nhạc này từ năm tháng nào.
Kỷ Miên không cần nghĩ cũng biết đối phương đang làm gì.

Hẳn vẫn là món thịt bò bít tết nhàm chán, rượu vang, nhạc cổ điển và một màn hình video chết chóc nhuốm đầy máu.


Sẽ có loại người hứng thú vừa ăn vừa chiêm ngưỡng quá trình phanh thây sao?
Đây lại chính là loại người đó!
Một kẻ biến thái với chỉ số quỷ súc tuyệt đối, mức độ tàn nhẫn khát máu, đều khiến mọi giống loài trên thế giới phải e ngại.
Tuy nhiên đó không bao gồm Kỷ Miên.

Nàng không biết vì sao, có lẽ vì nàng đã quen kẻ này quá lâu, đến mức tê liệt luôn dây thần kinh sợ hãi luôn rồi.

Nàng luôn biết người kia sẽ không làm hại nàng...
Kỷ Miên không tắt máy, vẫn chờ.

Với tâm lý bệnh hoạn đó, nếu nàng dám dập máy ngay lúc này, chắc chắn sẽ có một màn xinh đẹp đón chào ngay.
"Chơi đủ rồi?" Sau thoáng loáng tiếng nhạc violon du dương, giọng nói của người kia nương theo tiếng nhạc truyền vào lỗ tai.

Là một loại thanh âm lạnh lẽo không độ ấm, khiến người ta phải rợn cả tóc gáy.

Thậm chí còn có vài phần châm biếm.
Kỷ Miên hít sâu tổ chức lại ngôn ngữ, cố tỏ ra mình bình thản: "Ta nghĩ ta không có lý do gì để trả lời ngươi cả."
"Ha, mới đi có vài ngày đã học được cách hỗn láo như vậy." Đối phương như bất đắc dĩ cười khẽ, thế nhưng ý cười này không hiểu sao làm người ta lạnh sống lưng.
"Bao giờ mới về?" Đối phương vẫn tiếp tục hỏi.
Kỷ Miên hờn giận: "Ta nói rồi, ta và ngươi không còn gì nữa, đừng hòng ra lệnh cho ta.

Còn nữa, đừng có phái người đến làm phiền cuộc sống của ta nữa, mười lăm năm là đủ rồi!"
Tiếng nhạc violon vẫn không dứt, triền miên tha thiết.
"Ciara thân ái, có lẽ ngươi đã quên gì đó rồi thì phải, để ta nhắc cho ngươi nhớ, từ thời khắc ngươi chấp nhận đi theo ta thì chính là vật sở hữu của ta.

Ngươi cả đời này, chỉ có thể nằm trong lòng bàn tay ta, hiểu không?"
Vẫn là dục vọng chiếm hữu đáng giận đó, Kỷ Miên không khống chế được tâm tình vô thức nhớ đến buổi tối năm đó, một buổi tối hoang đường với những kí ức buồn nôn tận cùng.


Nàng thật sự, thật sự cần một điếu thuốc lá ngay lúc này...
Nàng trở nên lạnh lùng: "Ta chưa bao giờ là của ngươi, bất quá quá khứ, tương lai, hay bây giờ.

Chỉ cần là điều ta không muốn, ai cũng không thể ép ta.

Bao gồm cả ngươi, đừng quá đề cao bản thân mình."
"Ây, con báo nhỏ ta nhọc công nuôi dưỡng, đủ lông đủ cánh rồi lại muốn nhe răng nanh sao?" Lần này là tiếng dao nĩa cọ trên đĩa sứ ken két, thật sự chói tai, khiến lông tơ đều dựng đứng.

Bất quá trong ngữ khí của người kia chỉ toàn ý cười cưng chiều.
Kỷ Miên biết, đối phương nổi giận rồi.

Trước giờ nàng ta không có khái niệm cưng chiều kẻ khác, chỉ có ra lệnh.
"Ngươi muốn nghĩ sao thì tùy.

Nhưng Kỷ Miên ta, bây giờ đã làm lại cuộc đời, sống cuộc đời mà ta lựa chọn, trong tương lai ta muốn đi tiếp sẽ không có ngươi.

Tự mình bảo trọng.

Còn nếu ngươi vẫn muốn dùng thủ đoạn ép ta đến giới hạn cuối cùng, thì chỉ có bốn chữ thôi cá chết lưới rách."
Nói xong câu này Kỷ Miên dập máy.
Nàng đã bỏ lỡ quá nhiều điều quanh cái tên Kỷ Miên, nàng đang muốn làm lại, kể cả là người từng quan trọng nhất cũng sẽ không thể thay đổi quyết định của nàng.

Hơn hết, tình trạng nàng và đối phương đã không còn đường cứu vãn được nữa.
Có một số thứ, chỉ trong một đêm sẽ thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Khiến những thứ kí ức tốt đẹp phủ một lớp bụi mờ.
....


Bình luận

Truyện đang đọc