NHẶT ĐƯỢC SIÊU CẤP SOÁI CA


Trong buổi sáng ngày hôm nay thì Tô Nhiễm chỉ hướng dẫn về những chuyện mà bang Mật Thước sẽ làm ở An Thành và Giang Thành, mặc dù trụ sở chính của bang Mật Thước ở Giang Thành nhưng nó cũng không cách xa An Thành, còn Tô Nhiễm thì sau khi kết hôn thì ở khá xa, vì thế sau này những chuyện báo cáo với Lão đại ở Giang Thành sẽ do Đàn Tâm phụ trách.
Ban đầu khi Lucius nghe như vậy thì cũng có chút lo lắng, tại nếu như theo lời của Tô Nhiễm thì cô ấy phải về Giang Thành cùng với Lão đại sao? Nhưng cô ấy phải sống ở đâu đây? Rồi cô ấy phải làm gì kiếm ăn đây?
Nhưng với những câu hỏi của Đàn Tâm thì Tô Nhiễm chỉ, sau đó cô liền đưa chìa khóa nhà cũ của mình cho cô ấy, còn nói là sau khi mọi chuyện ở đây được xử lý xong thì cứ bảo với Dieter, anh ấy sẽ đưa Đàn Tâm về nhà của Tô Nhiễm ở An Thành, dù sao thì bây giờ Tô Nhiễm cũng đang ở Phó gia, trong tương lai gần thì cô sẽ chuyển đến Thiên Tuẫn cư, nên ngôi nhà cũ đó cũng nên có người ở rồi, với lại cô cảm thấy Đàn Tâm rất tốt, mà anh trai của cô vẫn chưa có bạn gái, cả tên bác sĩ dị hợm như Khương Đình Lập cũng ế chỏng ế chơ, nếu như một trong hai người họ có thể trở thành bạn đời của Lucius thì cũng không tồi chút nào.
- Chị Nhiễm, em thật sự không biết nên cảm ơn chị thế nào nữa.
- Không vòng vo, chỉ cần em làm bữa sáng cho chị là được.
- Nhất trí, ngày mai em sẽ nấu bữa sáng cho chị.
Tô Nhiễm đương nhiên vui vẻ gật đầu rồi, sau đó thì họ cũng chỉ nói chuyện với nhau thêm một chút rồi lại phải tiễn Đàn Tâm về nhà để buổi chiều cô bé còn phải có việc gặp riêng Tô Thước nữa.

Nhưng khi Tô Nhiễm tiễn cô bé ra khỏi cửa phòng thì Phó Thiêm Dục và Yến Trì Huyên cũng vừa về đến, hai người họ nhìn cô, sau đó liền như chú cún mà chạy đến, thiếu điều là vẫy đuôi nữa thôi đấy.

- Em vừa tiễn ai vậy?
- À, là cô bé lễ tân hôm qua em đã nói với anh đó, do nhà cô bé có việc nên đã chuyển đi và không làm ở đây nữa, em muốn cảm ơn cô bé nên đã gửi cho cô bé một ít quần áo cũ em không dùng nữa ấy mà.
Phó Thiêm Dục nghe vợ mình nói vậy thì cũng chỉ gật đầu và biết như vậy thôi, tuy nhiên thì sắc mặt của Yến Trì Huyên lại có chút không vui lắm, cô ấy còn đưa mắt nhìn theo phía của Đàn Tâm đã đi, có lẽ trong ánh mắt của cô ấy có chút gì đó gọi là không vui lắm, nói sao thì hiện tại Yến Trì Huyên còn chưa được ở riêng với cô kia mà, ấy vậy mà cô nhóc lễ tân kia đã được ở cùng Tô Nhiễm cả buổi sáng, đúng là tức chết mà.
Còn chưa để Tô Nhiễm nói gì thì Yến Trì Huyên đã hung hăng rời đi, lúc này thì Phó Thiêm Dục cũng chỉ đưa mắt nhìn cô với dáng vẻ khó hiểu, nhưng không chỉ anh khó hiểu đâu, đến cả Tô Nhiễm cũng cảm thấy sắp không hiểu được rồi, rốt cuộc thì cô gái này đang có ý gì đây? Yến Trì Huyên thật sự đổi nết rồi? Hay chỉ đơn giản là muốn chơi đùa một chút như cô nói, cô ấy đang dùng chiêu thức của… Của cái gì nhỉ? Của bạn thân à?
- Đột nhiên anh lại cảm thấy chúng ta nên nhanh chóng kết thúc chuyện này, sau đó thì đưa em về An Thành thật nhanh, nếu còn ở lại lâu nữa thì anh sợ rằng anh sẽ mất vợ thật rồi.
Tuy nói là vậy nhưng Tô Nhiễm chỉ mỉm cười, thật ra từ lâu rồi cô đã nhìn ra Yến Trì Huyên không thật sự thích Phó Thiêm Dục, hoặc nói đúng hơn thì cô ấy thích dáng vẻ của anh, hay nói chính xác là nhan sắc của anh mà thôi.

Dù sao thì đối với một người thì ai cũng có quy chuẩn về gu thẩm mỹ và có ham muốn về cái đẹp, mà chính Tô Nhiễm cũng phải công nhận chồng cô đẹp thật mà…
Trước kia khi mới lôi đầu anh vào nhà thì cô từng nói một câu, đó là “Con người chứ có phải con heo đâu mà nặng gớm”.

Nhưng trải qua hơn nửa năm ở bên cạnh nhau thì Tô Nhiễm lại thấy “À thì… Con heo này cũng soái ca lắm chứ”.

Đột nhiên thấy vợ mình cười ngốc thì Phó Thiêm Dục nghiêng đầu, sau đó ôm lấy eo nhỏ của Tô Nhiễm, nói:
- Em vừa nghĩ gì mà si ngốc luôn vậy?
Lúc này Tô Nhiễm liền lắc đầu, cô sợ khi cô nói ra suy nghĩ của mình Phó Thiêm Dục sẽ làm gỏi cô mất, tốt nhất thì suy nghĩ này chỉ nên để một mình cô biết là đủ rồi.

Sau đó thì để đánh lạc hướng anh, Tô Nhiễm còn cố ý hôn nhẹ lên môi của anh, nói:

- Không có gì, chỉ thấy hôm nay ông xã của em đặc biệt đẹp trai.
Nhưng hiển nhiên thì Phó Thiêm Dục cũng không thể tin được chuyện này, cô vợ nhỏ này của anh rất biết nói chuyện, nói ra câu nào đều như mật rót vào tai người ta câu đó.

Ngay lúc này, nhân lúc Tô Nhiễm không để ý, anh liền trực tiếp cắn lấy môi nhỏ của cô, sau đó còn bày ra vẻ mặt không vui, nói:
- Tô Nhiễm, em nói xem hôm qua anh đã tha cho em rồi, hôm nay lại muốn bị đánh đòn đúng không?
- Ai lại muốn bị đánh đòn chứ…
Sau đó thì Tô Nhiễm liền đi vào phòng để lại Phó Thiêm Dục chỉ biết cười, nhưng còn chưa để anh cười được lâu thì cô lại bước ra, trực tiếp túm lấy áo của anh, nói:
- Nhưng em cũng muốn thử một chút.
Còn chưa để Phó Thiêm Dục phản ứng thì cô đã trực tiếp kéo anh vào trong phòng, còn đem anh đẩy xuống giường, không chỉ thế mà còn bá đạo ngồi lên anh nữa chứ, lúc hai người họ đang cuồng nhiệt hôn nhau thì bất chợt Cao Thắng lại đẩy cửa đi vào, nói:
- Đại ca, sao anh lại không…
Nhưng hai chữ “đóng cửa” còn chưa thoát ra khỏi miệng thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Cậu ta ngay sau đó liền đi thẳng ra ngoài với vẻ mặt thất thần, Hàn An và Trình Lục cũng không hiểu gì và nhìn nhau, nhứng sau khi định thần lại được một chút thì Cao Thắng lại hào hứng nói:

- Không ngờ Thiếu Tướng uy dũng của chúng ta khi ở trước mặt chị dâu lại là cơ dưới đấy!
Nhưng vẻ mặt của Hàn An và Trình Lục bây giờ là kiểu “Rồi là tin động trời dữ chưa ba?”, nhưng tin sau thì Cao Thắng mới nói:
- Vừa rồi tôi thấy chị dâu đang đè anh ấy!
Đây, đây mới là tin hot ngày hôm nay đây! Nào là chị dâu trên cơ, Thiếu Tướng bị vợ đè, rồi nóc nhà quyền lực, bao nhiêu tin hot đều đang chĩa về phía của Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục.
Nhưng hai con người nào đó lại không quan tâm lắm, lúc Cao Thắng vào phòng thì cô đã biết rồi, cô cũng có hỏi anh là có việc gì sao? Nhưng Phó Thiêm Dục lại lắc đầu, còn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của cô, nói:
- Nếu có việc thì chúng ta có nên dừng lại không?
Tô Nhiễm chỉ cười, đáp:
- Một khắc xuân thu đáng ngàn vàng..


Bình luận

Truyện đang đọc