NHẬT KÍ TÌNH YÊU HỌC ĐƯỜNG

Thẩm Hành Giản sững người một lúc, sau đó mỉm cười chẳng hề đáp lời. Hiện tại anh chưa muốn kể chuyện tình cũ của mình cho một học sinh nghe.

Dư Dục Sâm bướng bỉnh nhìn Thẩm Hành Giản, hỏi lại: “Thầy ơi, hắn ta chính là người ấy sao?”

Thẩm Hành Giản giật mình nhìn Dư Dục Sâm, biểu tình kỳ lạ như đang đè nén điều gì đó khiến anh thoáng thấy đôi nét khó chịu trên gương mặt cậu. Thẩm Hành Giản không hiểu tại sao Dư Dục Sâm lại đau lòng, là vì anh sao?

“Thầy ơi…” Dư Dục Sâm kiên nhẫn hỏi tiếp.

“Em muốn biết đến thế à?” Thẩm Hành Giản vốn định dùng chất giọng nhẹ nhàng của mình xóa tan bầu không khí đầy xấu hổ này, nhưng Dư Dục Sâm vẫn đang nhìn anh chằm chằm. Dường như hôm nay cậu nhất định phải nghe được tất cả mọi chuyện mình muốn nghe mới chịu bỏ qua.

“Được rồi,” Thẩm Hành Giản thở dài, anh không chịu nổi ánh mắt nghiêm túc lại thâm trầm như thế của cậu thiếu niên, đành giơ tay đầu hàng. “Em đã muốn nghe thì thầy sẽ kể cho em.” 

Tuy giữa anh và Tống Minh Trạch đã có nhiều chuyện xảy ra, cả hai cũng từng cùng nhau nắm tay đi qua bao năm tháng, nhưng nếu tóm tắt chuyện tình cảm của họ thì chỉ cần đôi ba câu là xong. Mọi chuyện tình trên thế giới này chẳng qua là gặp gỡ, có cảm tình rồi yêu nhau, sau đó lại chia tay, chẳng có gì thú vị.

Khi họ mới chia tay, mỗi đêm Thẩm Hành Giản đều nằm ôn lại từng chuyện cũ giữa hai người, nghiền ngẫm từng kỷ niệm từ giây phút gặp mặt đầu tiên. Nhưng anh đã buông xuống từ lâu, quá khứ khiến anh đau đớn mất ngủ mỗi đêm sớm bị vùi lấp tận cùng ký ức, chưa bao giờ muốn nhắc lại. Mọi chuyện đều đã kết thúc, con người ta cũng cần phải nhìn về tương lai, giờ đây muốn kể cho Dư Dục Sâm nghe chuyện trước kia lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Dường như nhận ra Thẩm Hành Giản khó xử, Dư Dục Sâm đặt câu hỏi: “Thầy ơi, thầy quen hắn ta từ bao giờ?”

“Lúc mới lên đại học, hai đứa thầy là bạn cùng phòng ký túc xá…”

Khi học cấp ba Thẩm Hành Giản đã biết xu hướng tính dục của bản thân khác mọi người, anh cũng rất thản nhiên chấp nhận đồng thời ẩn mình một cách hoàn hảo. Chỉ có điều khi còn học cấp ba anh chưa từng rung động với ai cả, mãi đến khi lên đại học gặp được Tống Minh Trạch. 

Anh với Tống Minh Trạch cũng coi như vừa gặp đã yêu. Trong khoảnh khắc mở cửa phòng ký túc, Tống Minh Trạch đang sắp xếp đồ đạc bên trong quay đầu lại, hắn đứng ngược sáng nên anh không thấy rõ ngoại hình, chỉ biết bạn cùng phòng này cười lên thật đẹp. Tống Minh Trạch giơ tay ra nói với anh: “Bạn cùng phòng mới đến đấy ư?”. Vào giây phút anh đưa tay ra, lòng bàn tay hai người nắm lấy nhau, Thẩm Hành Giản rung động rồi.

Hồi ấy Thẩm Hành Giản còn rất hướng nội, vì xu hướng tính dục của mình nên cố gắng giữ khoảng cách với bạn cùng phòng. Một người bạn khác không thích anh lắm, cũng chẳng qua lại gì nhiều, chỉ có Tống Minh Trạch sẽ nhiệt tình hỏi han xem anh có muốn đi ăn cơm hay lên lớp cùng nhau không.

Thẩm Hành Giản không biết xu hướng tính dục của Tống Minh Trạch, tuy anh thích Tống Minh Trạch nhưng chưa từng nghĩ đến việc thăm dò hắn, bẻ cong hắn. Anh chỉ thầm lặng thích người kia, như chú chuột chũi hi vọng được người kia quan tâm chăm sóc.

Về việc hai người bắt đầu yêu nhau như thế nào, Tống Minh Trạch là người mở lời trước. Có một ngày hai người họ cơm nước xong xuôi, khi đang cùng nhau đi dạo quanh hồ nhân tạo trong trường, Tống Minh Trạch đột nhiên gọi anh lại và hỏi: “Thẩm Hành Giản, có phải cậu thích tôi không?”

Trái tim anh lúc ấy bị dọa đến nỗi sắp rơi ra khỏi lồng ngực, toàn thân hoảng loạn vô cùng mà còn ra vẻ bình tĩnh giả ngốc hỏi lại: “Hả? Cậu nói gì cơ?”

Tống Minh Trạch cười cười: “Thẩm Hành Giản, cậu có biết dáng vẻ giấu đầu hở đuôi của cậu lúc này rất đáng yêu không?”

Họ cứ vậy mà thành người yêu của nhau, lúc đi học sẽ lén lút nắm tay nhau, sẽ giống những cặp đôi khác dạo vòng quanh hồ lúc trời ngả màu hoàng hôn, sẽ lẩn vào nơi không người mà hôn nhau.

Họ bên nhau năm năm, từ lúc mới lên đại học cho đến khi bước chân vào đời. Họ cũng giống những cặp đôi bình thường khác, sẽ làm chuyện những người yêu nhau hay làm. Thẩm Hành Giản cảm thấy họ là chân ái, sẽ luôn bên cạnh nhau cho đến điểm dừng của sinh mệnh.

Đến năm thứ năm yêu đương họ đều cảm thấy mối quan hệ có thể tiến thêm một bước, anh và Tống Minh Trạch hứa hẹn về nhà công khai với cha mẹ, rồi ra nước ngoài kết hôn.

Thật ra Thẩm Hành Giản không dám thẳng thắn công khai, nhưng anh yêu Tống Minh Trạch nên tình nguyện lôi hết dũng khí của mình để nói chuyện với cả nhà, nói với cha mẹ cùng mọi người rằng anh yêu Tống Minh Trạch, muốn ở bên hắn ta.

Cha mẹ anh đều là những người truyền thống, không chấp nhận được sự thật con trai mình thế mà lại yêu đàn ông. Mẹ anh khóc đến ngất đi, cha thì tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh.

Nhưng mà Thẩm Hành Giản không sợ hãi, sau khi nói chuyện mình thích đàn ông với cha mẹ, tảng đá nặng mắc kẹt trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống, anh cảm thấy bản thân bây giờ vô cùng thoải mái. Mang theo sự vui mừng khôn xiết quay lại căn hộ nhỏ của bọn họ, đợi người kia trở về, rồi họ sẽ cùng nhau ra nước ngoài đăng ký kết hôn, mãi mãi ở bên nhau.

Thế nhưng Tống Minh Trạch chẳng hề quay lại. Thẩm Hành Giản đợi hắn một tuần, mỗi ngày gọi điện cho Tống Minh Trạch đều nhận lại âm thanh xin lỗi lạnh lùng ở đầu dây bên kia. Anh sợ hãi vô cùng, trong đầu đều là cảnh tượng Tống Minh Trạch công khai thất bại bị cha mẹ giam giữ ở nhà hoặc bị đưa đến nơi nào đó ép hắn thẳng lại.

Đêm nào anh cũng mất ngủ, những lúc kiệt sức thiếp đi đều lập tức tỉnh lại, chẳng rời mắt khỏi điện thoại giây phút nào, chỉ lo mình lỡ tín hiệu cầu cứu của Tống Minh Trạch.

Đến lúc Thẩm Hành Giản không chờ được nữa muốn đặt vé máy bay đến quê nhà Tống Minh Trạch, hắn ta đã quay về. Gương mặt hắn tiều tụy, râu ria lún phún trên cằm, vành mắt đen đến dọa người, câu đầu tiên hắn nói khi thấy Thẩm Hành Giản chính là: “Tiểu Trúc, xin lỗi em.”

Lúc này Thẩm Hành Giản mới biết không phải ai cũng có dũng khí trung thực công khai với gia đình xu hướng tính dục của bản thân. Đêm đó Tống Minh Trạch ôm anh vào lòng, giải thích với anh rất nhiều điều, nhưng anh chẳng nghe lọt chữ nào, mạch suy nghĩ rối tung hết lên, chỉ cảm thấy bao lo lắng sợ hãi trong một tuần này của mình quả là một câu chuyện bi hài.

Tống Minh Trạch bảo rằng cha mẹ hắn đã già, tim cha hắn có vấn đề nên không chịu nổi kích thích, hắn không thể ích kỷ mà bất hiếu được. Hắn thật sự không có cách nào nói ra… Nói xong, hắn lại bảo rằng cha mẹ đã sắp xếp chuyện cưới xin cho mình, hắn sẽ kết hôn sớm thôi.

Thẩm Hành Giản vẫn cho là khi gặp chuyện, mạch suy nghĩ của bất kì ai cũng đều trở nên hỗn loạn không thông suốt được điều gì. Nhưng đến lượt bản thân mình thì anh mới biết, hóa ra con người trải qua mất mát to lớn lại có thể bình tĩnh đến vậy, anh hỏi Tống Minh Trạch: “Anh kết hôn rồi, em phải làm sao đây?”

Tống Minh Trạch dời đôi môi xuống muốn hôn anh, nói: “Tiểu Trúc, dù anh kết hôn rồi, anh cũng sẽ yêu em, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau.”

Nghe nói vậy Thẩm Hành Giản cũng không nhịn được nữa, anh đẩy Tống Minh Trạch ra rồi chạy vào phòng vệ sinh, đỡ bồn cầu nôn một trận. Đến lúc này Thẩm Hành Giản mới biết Tống Minh Trạch mình thích bấy lâu lại là một tên cặn bã không hơn không kém.

Sau đó họ chia tay, khi mới xa nhau chẳng đêm nào Thẩm Hành Giản ngủ được, trạng thái tinh thần cùng tình trạng thân thể rất kém, thậm chí có một khoảng thời gian phải đến tìm chuyên gia tâm lý, dùng thuốc mới có thể miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ mê mệt.

Tống Minh Trạch về quê kết hôn, nhóm ký túc xá của bọn họ mỗi ngày đều nói về chuyện này, những người khác đều trêu Tống Minh Trạch, bảo đến lúc đó sẽ cho hắn nhiều tiền mừng một chút. Thẩm Hành Giản biết bản thân không nên đọc mấy tin nhắn này, nhưng anh tự hành hạ mình bằng cách đọc lại từ đầu đến cuối lịch sử trò chuyện hết lần này đến lần khác.

Trước khi Tống Minh Trạch kết hôn, Thẩm Hành Giản còn đến gặp đối tượng kết hôn của hắn ta. Anh lặng lẽ bay đến quê nhà Tống Minh Trạch, hẹn hôn thê của Tống Minh Trạch đi uống cà phê, nói bóng gió rằng cô không nên gả cho Tống Minh Trạch. Cô gái kia không nghe nổi nữa, cho rằng Thẩm Hành Giản cố ý đến quấy rối, hất chén cà phê còn đang nóng vào mặt anh, khiến tấm sơ mi trắng loang lổ vệt màu. 

Đến tối Tống Minh Trạch gọi cho anh: “Tiểu Trúc, em đừng đùa nữa, đừng phá hoại cuộc đời anh.”

Ai phá hoại ai cơ? Anh còn có lương tâm, không muốn nhìn một cô gái vô tội nhảy vào hố lửa. Anh nỗ lực mong muốn cứu vớt cô, nhưng chẳng có tác dụng gì, lễ cưới vẫn được cử hành đúng thời hạn.

Mọi người gửi rất nhiều ảnh trong hôn lễ của Tống Minh Trạch vào nhóm ký túc xá, cô gái trong hình rất đẹp, cười thật vui vẻ, Tống Minh Trạch cũng vậy. Thẩm Hành Giản đóng khung chat lại, rời tất cả các nhóm, xóa hết phương thức liên lạc với mọi người. Anh mất một khoảng thời gian dài để chữa lành vết thương, đến lúc hoàn toàn thoát khỏi thống khổ thì đến thành phố này, làm một giáo viên Ngữ văn tại trường cấp ba, tiếp tục cuộc sống bình thường an yên.

Đây là toàn bộ chuyện cũ năm ấy.

Sau khi Thẩm Hành Giản kể xong, cả căn phòng lâm vào bầu không khí yên lặng. Nửa ngày sau Dư Dục Sâm mới mở miệng nói chuyện.

“Hắn ta là tên khốn nạn!” Dư Dục Sâm oán hận.

Thẩm Hành Giản giương mắt nhìn cậu, phát hiện đuôi mắt chàng trai nhỏ hơi hơi đỏ, hai tay cậu nắm chặt lại, nghiến răng: “Lúc đó em nên đánh hắn một trận mới phải! Sao hắn lại có thể đối xử với thầy như thế?!”

Khi nãy kể chuyện tâm trạng của Thẩm Hành Giản còn hơi nặng nề, nhưng giờ đây trông thấy dáng vẻ căm tức thù hận của Dư Dục Sâm, chút khó chịu ấy đã tan thành mây khói. Anh cười khẽ, vô thức lấy tay xoa mái tóc mềm mại của Dư Dục Sâm: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

“Sao tên khốn kia lại đến tìm thầy vậy, muốn ở bên thầy lần nữa sao?” Giọng điệu Dư Dục Sâm gấp gáp, “Thầy sẽ không đồng ý với hắn đúng không?”

“Nghĩ gì vậy, chắc chắn không rồi. Em cảm thấy thầy là loại người thích nhai lại sao?” Thẩm Hành Giản hỏi ngược.

Dư Dục Sâm lắc đầu, vừa rồi nghe thấy chuyện cũ của Thẩm Hành Giản và Tống Minh Trạch, lửa giận trong lòng không ngừng bốc lên, chỉ hận không thể lấy đao chém tên khốn kia cho hả giận. Giờ nghe thấy Thẩm Hành Giản bảo đảm không dính dáng đến Tống Minh Trạch nữa, trong lòng cậu thoáng qua chút vui vẻ. 

Dư Dục Sâm nghiêm túc nói với Thẩm Hành Giản: “Thầy ơi, nếu hắn ta còn dám đến làm phiền thầy, thầy gọi cho em ngay nhé, em sẽ tìm người xử hắn giúp thầy!”

Thẩm Hành Giản bật cười xoa đầu Dư Dục Sâm: “Biết gọi là thầy mà còn dám đánh nhau trước mặt giáo viên? Đến lúc đi học thầy sẽ tố cáo em với chủ nhiệm lớp.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc