NHẬT KÍ TÌNH YÊU HỌC ĐƯỜNG

Sát giờ vào lớp môn Văn Thẩm Hành Giản mới đến trường.

Sắc mặt anh hơi tiều tụy, hẳn là tối qua ngủ không ngon, trên cằm lún phún vài sợi râu đen mảnh, đem lại cảm giác buông thả ngỗ ngược.

Cô giáo ở văn phòng chưa từng thấy Thẩm Hành Giản mệt mỏi chật vật như vậy bèn quan tâm hỏi thăm hai câu: “Thầy Thẩm, tối qua không nghỉ ngơi đầy đủ sao?”

Thẩm Hành Giản miễn cưỡng cười cười, anh dành cả đêm qua để nghĩ về chuyện của Dư Dục Sâm, không ngủ chút nào. Bây giờ huyệt thái dương vẫn còn đau âm ỉ.

“Tối qua tôi không nghỉ ngơi đầy đủ.” Anh lễ phép đáp.

Cô giáo nói: “Vậy cậu phải chú ý tới sức khỏe nhiều hơn, nhiệm vụ dẫn dắt lớp mười hai vô cùng nặng nề, thân thể là tiền vốn để làm cách mạng, nhất định phải bảo vệ tốt…”

Hiện tại Thẩm Hành Giản thật sự không có tâm trạng trả lời cô giáo, anh qua quýt đáp lại hai câu rồi cầm tài liệu đi về phía phòng học chuẩn bị lên lớp.

Trên đường đi dòng suy nghĩ của Thẩm Hành Giản vẫn còn hơi rối loạn, anh biết giờ bản thân cần tạm lánh để giảm sức ảnh hưởng của mình đến Dư Dục Sâm xuống mức thấp nhất. Thế nhưng dù biết mình nên làm như thế nào, khi đối diện với Dư Dục Sâm anh vẫn còn một chút cảm giác bất lực.  

Chuông vào lớp đã reo được ba phút, anh muộn giờ mất rồi.  

Thẩm Hành Giản đứng ở cửa lớp, điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt mình, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào.  

Tức khắc mọi ánh mắt trong lớp đều tập trung lên người anh. Nhiều người nhìn anh đến vậy, nhưng anh liếc qua cũng chỉ thấy mỗi Dư Dục Sâm.  

Dư Dục Sâm vốn đang nằm nhoài trên bàn, thấy tiếng động thì ngay lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu sáng rực như thể ẩn chứa cả một vầng thái dương trong đó.

Bị ánh mắt nóng bỏng này chiếu đến, Thẩm Hành Giản quay đi, tránh đối mặt với Dư Dục Sâm, đến bục giảng rồi nói: “Vào lớp.”

Chu Thanh cũng ngồi luôn với Dư Dục Sâm, cậu ta lấy khuỷu tay đụng Dư Dục Sâm một cái, cười nhạo nói: “Tiểu Thẩm trông tiều tụy thế, có khi đêm qua cũng bị mày dọa đến mức không cách nào ngủ được.”

Mắt Dư Dục Sâm vẫn dán lên người Thẩm Hành Giản, cậu thấy cằm anh lộ ra một chút râu đen, trong lòng dâng lên loại cảm xúc trước đây chưa từng có. Dù cậu chưa từng nếm trải nhưng vẫn biết cảm xúc ấy mang tên đau lòng.

Nhìn Thẩm Hành Giản, bỗng nhiên sống mũi cậu hơi cay cay.

Trước khi gặp lại Thẩm Hành Giản, cậu chưa hề hối hận vì mình đã tỏ tình, nhưng khi thấy Thẩm Hành Giản mệt mỏi, chật vật như thế này, cậu hối hận rồi. Cậu vẫn còn bồng bột quá mức, chỉ liều mình nói lên tâm ý của bản thân chứ chưa từng nghĩ tới hậu quả ảnh hưởng lớn thế nào đến Thẩm Hành Giản.

Nói xong một lúc vẫn chưa thấy Dư Dục Sâm trả lời, Chu Thanh bèn quay đầu nhìn cậu.

Nét mặt Dư Dục Sâm nghiêm túc, vành mắt hơi phiếm đỏ, chỉ ngồi ngay ngắn tại chỗ bình tĩnh, lặng lẽ dõi theo Thẩm Hành Giản.

Vốn Chu Thanh còn muốn nói thêm, nhưng giờ trông cái vẻ này của Dư Dục Sâm thì chẳng thốt lên nổi lời nào. Cậu cúi đầu thở dài một hơi, thầm nghĩ con mẹ nó Dư Dục Sâm đúng thật có tình cảm với Thẩm Hành Giản, quả là một tên si tình.

Cả buổi hôm nay Thẩm Hành Giản chìm trong mơ mơ màng màng, cũng không biết rốt cuộc mình đang giảng cái gì. Học trò dưới lớp cũng thấy trạng thái của Tiểu Thẩm hơi là lạ, không ngừng nhìn sắc mặt thầm đoán xem Tiểu Thẩm đã gặp phải chuyện gì. Trong giờ học họ chẳng dám nói chuyện, ngược lại lớp trật tự hơn bình thường rất nhiều.

Tiếng chuông hết giờ học vang lên, Thẩm Hành Giản lập tức nói tan học rồi cầm sách đi ra khỏi cửa. Dư Dục Sâm vội vã đứng dậy đuổi theo. Chân ghế ma sát với mặt đất tạo nên tiếng vang chói tai vô cùng, Thẩm Hành Giản nghe thấy nhưng cũng chẳng ngoái lại nhìn.

Dư Dục Sâm bước nhanh đuổi kịp Thẩm Hành Giản, cậu không dám chặn đường anh, chỉ dừng cách lưng anh khoảng nửa thân người.

Biết Dư Dục Sâm đang đi theo mình, Thẩm Hành Giản càng bước nhanh hơn, ý định thoát khỏi cậu.

Dư Dục Sâm cứ thế đi theo Thẩm Hành Giản, lúc sắp đến văn phòng cậu mới mở miệng, chất giọng đắng chát: “Thầy ơi…”

Thẩm Hành Giản cầm nắm cửa, không có ý định trả lời Dư Dục Sâm.

Dư Dục Sâm tiến lên một bước nhìn chằm chằm sườn mặt Thẩm Hành Giản, tủi thân: “Chẳng phải thầy đã bảo là sẽ không không để ý đến em sao?”

Thẩm Hành Giản quay đầu tránh nhìn vào Dư Dục Sâm, ngón tay vô thức siết lại: “Thầy…”

Có cô giáo chuẩn bị lên lớp, vừa mới đẩy cửa ra đã thấy hai người này đang đứng bên ngoài khiến cô giật mình: “Sao thế?”

Dư Dục Sâm chăm chăm nhìn Thẩm Hành Giản không nói lời nào còn Thẩm Hành Giản miễn cường cười với cô giáo nọ, sau đó đi vào văn phòng, Dư Dục Sâm cũng theo anh vào trong.

Cô giáo nọ đi rồi, trong văn phòng cũng không còn ai khác. Thẩm Hành Giản ngồi vào chỗ của mình, mở tài liệu dạy học ra. Dư Dục Sâm đứng bên cạnh cũng không nói chuyện, lẳng lặng nhìn anh.

Thẩm Hành Giản đọc được một lát, nhưng ánh mắt của Dư Dục Sâm bên cạnh thật sự làm anh đứng ngồi không yên, anh hắng giọng rồi hỏi như đang giải quyết việc chẳng liên quan đến mình: “Em còn có chuyện gì sao?”

Dư Dục Sâm lại ấm ức tủi thân gọi một tiếng: “Thầy ơi…”

“Có phải tại em nên tối qua thầy mới, mới ngủ không ngon không ạ…?” Dư Dục Sâm nhìn quầng thâm dưới mắt Thẩm Hành Giản, chất giọng mang đầy sự áy náy. Chẳng biết thế nào cậu bỗng cảm thấy khó chịu, chớp mắt một cái, trong con ngươi lại dâng lên một tầng nước mắt mỏng manh.

Thẩm Hành Giản không muốn quan tâm Dư Dục Sâm, ý định ngó lơ cậu đi, nhưng giờ đây nghe thấy giọng điệu tủi thân, nhìn thấy vành mắt đo đỏ của cậu chàng thì lời nói lạnh lùng nuốt lại không còn một chữ.

“Không phải tại em.” Thẩm Hành Giản hơi lưỡng lự, cuối cùng cũng thốt ra bốn từ nhạt nhẽo này.

Nhất thời trong văn phòng lặng im không còn âm thanh nào khác. Dư Dục Sâm khịt mũi: “Nhưng mà tối hôm qua thầy đã nói sẽ không bỏ mặc em, sao nay lại muốn trốn em?”

“Thầy không tránh em.” Vẫn là những từ khô khan như cũ.

Rõ ràng có tránh mà còn bảo không. Dư Dục Sâm muốn lên án hành động vô tình này của Thẩm Hành Giản, nhưng bây giờ cậu không thể nói ra được.

“Vậy tối nay thầy vẫn… vẫn ra ngoài ở ạ?” Dư Dục Sâm dè dặt dò hỏi.

Thẩm Hành Giản vốn muốn ở bên ngoài, hoặc trao đổi với Dư Dục Sâm để cậu về nhà mình, nhưng anh lại nghĩ nếu cha Dư Dục Sâm đã biết chuyện cậu công khai, có lẽ sẽ không để Dư Dục Sâm đến ở nhờ anh trông coi hộ. Vậy nên xem ra chuyện Dư Dục Sâm thích mình chỉ có mẹ cậu biết mà thôi.

Thẩm Hành Giản không thể bắt Dư Dục Sâm dọn đi vô cớ, nhưng chính anh cũng không thể ở bên ngoài mãi được.

Mọi chuyện quả thật đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm Hành Giản nghĩ rồi nghĩ, nhưng khi thấy dáng vẻ ấm ức đáng thương vô cùng của Dư Dục Sâm thì không gật đầu nổi. Anh khẽ thở dài: “Sẽ… sẽ về nhà ở…”

Dư Dục Sâm tỏ rõ vẻ tủi thân bước ra ngoài, nét cười quay lại trên khuôn mặt cậu.

Từ Duyệt không hiểu cho lắm, tưởng rằng gần đây Dư Dục Sâm chịu áp lực học hành quá lớn nên dùng ánh mắt chứa chan thương cảm nhìn cậu.

Cậu ta nhìn Dư Dục Sâm mấy lần rồi quay đầu chửi Chu Thanh: “Mẹ nó mày không về chỗ hả? Không thì đổi chỗ luôn đi.”

Chu Thanh duỗi thẳng cẳng đá vào ghế Từ Duyệt một cái: “Đợi tí đê, lát hết tiết tao sẽ về.”

Dư Dục Sâm vui vẻ về chỗ ngồi, khóe miệng như thể ngoác đến mang tai. Chu Thanh đến hỏi cậu: “Sao rồi? Xong rồi hở?”

Dư Dục Sâm cũng nói nhỏ đáp lại cậu ta: “Anh ấy bảo tối nay sẽ về.”

Chu Thanh thấy bộ dáng không có tiền đồ này của Dư Dục Sâm thì xùy một tiếng, rồi tiếp tục nghĩ kế giúp cậu: “Tao bảo này Nhị Ngư, giai đoạn đầu này mày đừng dồn ép Tiểu Thẩm quá, để anh ấy hòa hoãn lại hẵn. Đến giai đoạn giữa rồi thì ra sức tăng cảm giác tồn tại lên, đến lúc xây được nền móng rồi thì mọi chuyện sẽ như nước chảy thành sông.”

“Thế giờ tao phải làm thế nào?” Dư Dục Sâm hỏi.

“Lấy lùi làm tiến, chơi một ván bài tình cảm.” Chu Thanh buông lời son sắt. Dù cậu ta chưa một mảnh tình vắt vai nhưng cũng cùng một giuộc với Phùng Hân Hân, đều thích lên mặt dạy đời, hết đạo lý này lại đến đạo lý khác.

“Nói thế nào giờ?”

Chu Thanh nhíu mày suy nghĩ: “Nhà Tiểu Thẩm không phải chỉ có một cái giường sao, đến tối chắc chắn anh ấy sẽ không ngủ chung với mày, đến khi đó mày nắm quyền chủ động trước, chủ động yêu cầu ngủ ở sô-pha rồi kích thích Tiểu Thẩm, ừm… thông cảm thương xót mày. Rồi mày sinh bệnh, giả bộ đóng vai đáng thương, tiến thẳng từ giai đoạn đầu đến giai đoạn giữa luôn!”

“Tuyệt!” Dư Dục Sâm vỗ tay một cái, càng nghĩ càng thấy cách này của Chu Thanh đỉnh quá, cũng khả thi nữa.

Chu Thanh lại gần choàng vai Dư Dục Sâm: “Anh Ngư, quân sư như em giỏi lắm đúng chứ.”

Dư Dục Sâm nở nụ cười: “Rất giỏi luôn, tiền net tháng này anh đây bao hết!”

Đến tối Thẩm Hành Giản không đợi Dư Dục Sâm mà tự về nhà trước, Dư Dục Sâm theo sát phía sau đi vào trong nhà.

Khi hai người họ đều đã ở trong căn phòng đóng kín đầy sự riêng tư này, bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngại ngùng.

Thẩm Hành Giản tránh Dư Dục Sâm, gắng hết sức để không tiếp xúc ánh mắt với cậu.

Dư Dục Sâm ôm chăn của mình rồi trải lên sàn nhà.

Thẩm Hành Giản trông thấy động tác của cậu, muốn nói lại thôi: “Em…”

“Em nằm ngủ dưới sàn,” Dư Dục Sâm vừa trải vừa quay đầu nhìn qua Thẩm Hành Giản, cũng chẳng tủi thân nữa mà dùng chất giọng khách sáo bàn bạc với Thẩm Hành Giản, “Sô-pha nhỏ lắm, thật sự không thể ngủ trên đó được, nên em sẽ nằm xuống dưới sàn. Có được ngủ ở dưới sàn không ạ?”

Thẩm Hành Giản thật sự không thể nói ra hai chữ “Không được”, anh đáp: “Được thôi.”

Hai người ngủ chung một phòng, một người trên giường, một người dưới giường.

Đồng hồ kêu tích tắc, trời đã về khuya. Thẩm Hành Giản không biết Dư Dục Sâm dưới đất đã ngủ hay chưa, còn anh nằm trên giường tuy đã nhắm mắt nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.

Khi đã nửa mơ nửa tỉnh, Thẩm Hành Giản cảm giác như đang có ai đó gọi tên mình. Anh không đáp lại, tiếp tục giả vờ ngủ say.

Một lát sau, anh nghe thấy tiếng sột soạt, Dư Dục Sâm bò dậy, rón rén chầm chậm bước tới gần anh.

Sau đó Thẩm Hành Giản cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại ẩm ướt mà lại ấm áp in lên trán mình, lúc này anh mới nhận ra, là môi của Dư Dục Sâm.

Hơi nóng từ xoang mũi của cậu thiếu niên phả lên mái tóc anh, giọng cậu vừa khẽ khàng vừa du dương vờn lướt.

Cậu nói: “Thầy ơi, em xin lỗi.”

Cậu bảo: “Thầy ơi, em thích thầy nhiều lắm.”

Cậu thì thầm nhẹ nhàng vô cùng, tựa như lời nói mớ. Ánh trăng sáng rực xuyên qua khung cửa sổ, hòa tan câu nói em thích thầy của cậu rồi rót vào đáy lòng anh.

Trái tim anh chợt run lên nhè nhẹ.

Giây sau, anh nghe thấy cậu thiếu niên nói: “Thầy ơi, ngủ ngon nhé.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc