NHẬT KÍ TÌNH YÊU HỌC ĐƯỜNG

“Sao lại muốn tặng quà cho thầy?” Thẩm Hành Giản nhìn thẳng vào mắt Dư Dục Sâm mà hỏi.

“Chỉ là em muốn như vậy thôi, đâu nhất thiết phải có lý do ạ?!” Tuy Dư Dục Sâm đang lí nhí nhưng Thẩm Hành Giản vẫn nhận ra chút tủi thân bất mãn của cậu chàng.

Người được tặng còn chưa ý kiến mà người đi tặng đã ấm ức rồi, em ấy buồn bực chuyện gì vậy?

“Được rồi,” Thẩm Hành Giản nhường một bước, anh không chịu được dáng vẻ này của Dư Dục Sâm, “Em muốn tặng thầy thứ gì vậy? Nói thầy nghe trước đi, rồi thầy mới quyết định xem có nhận hay không.”

“Không được, đến lúc em gửi trực tiếp cho thầy thì thầy sẽ biết ngay thôi.” Dư Dục Sâm chưa tìm ra cách kể chuyện về sợi dây chuyền mặt nhẫn kia, chỉ sợ nói ra rồi Thẩm Hành Giản sẽ không nhận.

Thấy Dư Dục Sâm không định tiết lộ, Thẩm Hành Giản thay đổi cách hỏi: “Món quà này quý giá lắm đúng không?”

Dư Dục Sâm thật thà gật đầu, rất quý đó, nếu không thì cậu đã chẳng dùng nó làm quà tặng.

“Quý thì thầy không nhận.” Thẩm Hành Giản dứt khoát, “Em giữ lại đi, thầy cũng không cần quà cáp gì cả. Điểm Ngữ văn kỳ này của em cao hơn, ấy mới là món quà khiến thầy vui vẻ nhất.”

Để ngăn Dư Dục Sâm nói gì thêm, Thẩm Hành Giản liếc thoáng qua đồng hồ đeo tay rồi nói: “Được rồi, nhớ học thuộc đó, nhanh đến lớp đi, thầy Lưu của các em đang đứng ở trên nhìn kìa.”

Dư Dục Sâm vừa hướng mắt lên đã trông thấy thầy chủ nhiệm đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía bọn họ. Cậu quay lại muốn nói thêm đôi lời với Thẩm Hành Giản mà anh đã đi mất rồi.

Thuyết phục cả sáng cũng không tặng quà được, Dư Dục Sâm đâm ra buồn rầu, cậu thở dài ủ rũ cúi đầu bước về phía lớp học.

Chuyện Dư Dục Sâm đi học muộn ngày đầu tiên sau khai giảng đã thành chuyện thường ở huyện, chẳng qua thầy chủ nhiệm thấy cậu trò chuyện với Thẩm Hành Giản nên cũng không phạt cậu đứng cuối lớp làm gương nữa, chỉ nhắc nhở sáng mai nhớ mặc đầy đủ đồng phục.

Nghe xong lời dạy bảo ân cần của thầy chủ nhiệm, Dư Dục Sâm quay về chỗ ngồi. Còn chưa đặt mông xuống ghế đã thấy loa phát thanh của trường vang lên: lớp số lẻ xuống sân tham gia lễ chào cờ đầu tuần.

Lễ chào cờ kết thúc mà giáo viên vẫn chưa rời đi, “Địa Trung Hải” sắp xếp học sinh kê mấy cái bàn lên sân khấu, bảo rằng nhân dịp này tổ chức một buổi nhập học đơn giản.

Học sinh dưới sân trường đồng thanh kêu la, dù đã sắp tháng ba nhưng mùa đông vẫn chưa nói lời tạm biệt. Nhiệt độ sáng nay thấp cực kỳ, đứng một lát chân tay đã lạnh buốt hết cả, gió rét len lỏi lùa vào trong cổ áo. Nếu đứng ở đây dự xong lễ nhập học “ngắn gọn” này, có khi toàn bộ người ở quảng trường nhỏ sẽ chết cóng mất.

“Địa Trung Hải” chẳng thèm để ý tiếng la ó của học sinh, ông cương quyết yêu cầu mọi người giữ trật tự, nghiêm túc nghe thầy hiệu trưởng phát biểu.

Thầy hiệu trưởng vẫn cái điệu rườm rà như xưa, giọng ông ngâm nga diễn đạt ba câu không xong một ý, tổng kết toàn bộ tình hình dạy và học kỳ trước, lái từ lớp 10 đến lớp 11 qua lớp 12, nói một hồi cũng chẳng ai hiểu ông đang phát biểu cái gì.

Dư Dục Sâm đứng cuối hàng, Thẩm Hành Giản đứng chung một chỗ với nhóm giáo viên cách đó không xa. Dư Dục Sâm chỉ có thể trộm thấy gáy anh, nếu Thẩm Hành Giản nghiêng đầu trò chuyện cùng thầy cô khác, cậu mới có cơ hội thấy gò má anh.

Hôm nay trời trở gió lớn. Cơn gió bấc cuốn theo hơi lạnh tựa lưỡi dao găm cắt qua làm rát đau da mặt người. Dư Dục Sâm thấy đôi tai của Thẩm Hành Giản ửng đỏ, hẳn là do lạnh quá, nhưng màu đỏ ấy trông thật đáng yêu. Thẩm Hành Giản túm chặt cổ áo, từng sợi lông trên chiếc mũ màu trắng dựng thẳng lên. Đôi tai hồng hồng thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp lông trắng khẽ khàng gãi nhẹ lên đầu tim Dư Dục Sâm.

Cậu cứ ngẩn ngơ như vậy nhìn tai của Thẩm Hành Giản mãi đến khi hết giờ. Tới tận lúc Chu Thanh đứng trước mặt chọt chọt một cái thì hồn vía mới trở lại: “Anh giai, quay về lớp, còn đứng đơ ở đó làm gì?!”

“À à,” Cậu nhanh miệng đáp, nhưng vẫn chậm chạp không quay đầu, ánh mắt lưu luyến vành tai đo đỏ của anh.

“Nhìn gì thế hả?” Chu Thanh mất kiên nhẫn, thuận theo đường mắt của Dư Dục Sâm, chỉ thấy ở đó có một nhóm giáo viên, lại chẳng biết Dư Dục Sâm đang dõi theo ai trong số đó. 

Dư Dục Sâm đập Chu Thanh một cái rồi xoay người: “Tao không nhìn gì cả, đi.”

Chu Thanh “xí” một tiếng: “Ma nó tin.”

Giờ ra chơi, Dư Dục Sâm đến căn-tin mua nước uống, Chu Thanh với Từ Duyệt ngồi tụm lại xì xào bàn tán.

“Không đâu, trông Nhị Ngư không giống kiểu sẽ thích giáo viên,” Từ Duyệt nghi ngờ suy đoán của Chu Thanh, “Tuy nó đúng là thích người lớn tuổi hơn, nhưng mà cô giáo trường mình ai cũng kết hôn có baby cả rồi. Nhị Ngư không đến nỗi đó chứ.”

Chu Thanh “hừ” một tiếng: “Sao lại không đến. Kiểu đam mê làm phi công như nó có khi lại thích phụ nữ tuy có chồng nhưng vẫn xinh đẹp dịu dàng. Mày không biết sáng nay nó như nào đâu, nhìn chằm chằm đến nỗi con ngươi sắp rơi ra luôn đấy.”

“Lúc ấy bên đó có giáo viên nào đứng hả? Mày kể ra rồi chúng mình cùng làm phép loại trừ.”

Chu Thanh híp mắt nghĩ ngợi: “Tiểu Hồng, Phương Phương, Diệt Tuyệt…”

Chu Thanh liên tục kể ra biệt danh của các cô giáo, cậu ta càng nói chân mày Từ Duyệt càng dính chặt vào nhau. “Khoan đã, dừng dừng dừng, mày có chắc là Nhị Ngư nhìn ai đó trong các cô không? Họ không phải chỉ là phụ nữ có chồng thôi đâu, đó là mấy bà cô già mà?!”

Trường cấp ba có khá nhiều cô giáo, nhưng đa số đều đã trên bốn mươi dày dặn kinh nghiệm. Như Thẩm Hành Giản còn trẻ mà đã đảm nhiệm chức giáo viên chính lớp chọn khối 11, ngoài lý do năng lực thì may mắn cũng chiếm một phần.

Nhưng mà trong số các giáo viên đứng ở đó, ngoài Thẩm Hành Giản thì đâu có người thứ hai may mắn như vậy. 

“Nhị Ngư ăn mặn đến thế cơ á?” Từ Duyệt nằm nhoài ra bàn, ỉu xìu cất tiếng hỏi. Cậu ta vẫn chưa chấp nhận sự thật rằng Dư Dục Sâm thích cô Tiểu Hồng, cô Phương Phương hay cô Diệt Tuyệt, chuyện này đập nát tam quan cậu luôn đấy.

“Không thì đợi nó về rồi mày hỏi xem.” Chu Thanh đáp lại một câu, cả hai lâm vào trầm mặc.

Bọn họ ngồi im như vậy đến khi Dư Dục Sâm mua nước căn-tin quay lại. Cậu cầm ba chai, ném cho Từ Duyệt Chu Thanh mỗi người một chai rồi mới về chỗ vặn nắp ra dốc vào miệng. Từ Duyệt ngồi trước yếu ớt quay đầu lại hỏi một câu: “Nhị Ngư, có phải mày thích giáo viên nào ở trường mình không?”

Dư Dục Sâm bị dọa, phun hết nước vào mặt Từ Duyệt rồi bắt đầu ho sặc sụa. Từ Duyệt bị ướt cũng chẳng tức giận, móc một tờ giấy từ trong túi lau nước trên mặt mình. Chu Thanh bên cạnh cũng chằm chằm dõi theo Dư Dục Sâm, không bỏ qua từng li từng tí biến hóa nào trên gương mặt cậu.

Dư Dục Sâm sặc sụa dữ dội, vừa khù khụ vừa chỉ vào Từ Duyệt rồi nói: “Mày… Khụ khụ… Mày đoán cái gì đấy?! Ai ai ai thích… khụ khụ…”

Ban đầu Chu Thanh còn hơi nghi ngờ về suy đoán của mình, hiện tại trông thấy dáng vẻ càng giấu càng lộ này của Dư Dục Sâm thì lại tin tưởng vào lý lẽ của mình hơn. Nếu Từ Duyệt hỏi có phải cậu đang thích giáo viên nào không, Dư Dục Sâm trước kia chắc chắn sẽ lăng nha lăng nhăng đáp lại: “Đúng rồi đó, tao thích Tiểu Hồng, Tiểu Hồng cổ cũng thích tao. Tao thấy mấy cái gạch gạch của cổ trên bài thi Tiếng Anh chính là minh chứng tình yêu dành cho tao, bao nhiêu gạch bấy nhiêu tình…”

Còn Dư Dục Sâm hiện tại giống như bị giẫm phải đuôi mèo, chỉ cần bạn không mù thì chắc chắn có thể nhận ra cậu có bóng ma tâm lý.

Tất nhiên Từ Duyệt cũng cảm nhận được, cậu ta lẩm bẩm: “Hóa ra lại là thật à? Nhị Ngư mày ăn mặn vậy luôn?”

“Ăn mặn gì cơ? Tao ăn mặn chỗ nào? Tao thích kiểu trong sáng tươi trẻ được chưa!” Cơn ho đã dứt, tiếng của cậu cũng lớn hơn.

“Mấy cô ấy… mấy cô ấy cũng đâu còn trong sáng tươi trẻ nữa?” Từ Duyệt khó hiểu nhìn Dư Dục Sâm, Dư Dục Sâm cũng đoán ra đầu mối bên trong lời của cậu ta, có lẽ sáng nay mê mẩn ngắm nhìn Thẩm Hành Giản bị Chu Thanh nghi ngờ. Chỉ là đúng hướng thôi nhưng sai đối tượng rồi.

Biết bản thân chưa để lộ, Dư Dục Sâm thở phào, giọng nói cũng quay về trạng thái bình thường: “Rồi rồi, đừng đoán mò nữa, đúng là tao thích người lớn tuổi hơn thật, nhưng khoảng cách là từ 5 đến 9 tuổi cơ. Những cô giáo bọn mày kể đều có tuổi cả rồi, tao không mặn thế đâu!”

“Ấy nhưng mà…” Chu Thanh còn muốn nói tiếp thì chuông vào lớp đã reo lên. Tiết này là tiết Văn, Dư Dục Sâm nhanh chóng lôi sách giáo khoa ra rồi ngồi nghiêm chỉnh: “Học bài, Chu Thanh mày mau mau quay lên nghe giảng nghiêm túc đi, đừng đoán mò suốt nữa.”

Từ Duyệt chết lặng quay người về chỗ, Chu Thanh cũng quay lên theo. Đúng lúc này, Thẩm Hành Giản đẩy cửa lớp học bước vào, nở nụ cười trên mặt bước đến bục giảng và nói: “Vào lớp!”

Anh vừa dứt lời Dư Dục Sâm ngay lập tức đứng lên, thay lời lớp trưởng: “Cả lớp đứng!”

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy Dư Dục Sâm xun xoe tích cực như vậy, rõ ràng hồi lớp 10 còn ghét Thẩm Hành Giản muốn chết, không cả thèm làm tử tế bài thi Văn, vừa viết vừa gạch xóa be bét, thế mà từ khi nào đã thay đổi thành một Dư Dục Sâm đam mê Ngữ văn thế này?

Chu Thanh quét qua trí nhớ của bản thân, hy vọng có thể tìm chút xíu dấu vết liên quan đến sự thay đổi của Dư Dục Sâm. 

Bầu không khí trên lớp trở nên sôi động, Thẩm Hành Giản gọi Dư Dục Sâm trả lời câu hỏi, cậu đã chuẩn bị bài kỹ càng nên không chỉ đưa ra đáp án chính xác mà còn cực kì mạch lạc. Thẩm Hành Giản cười cười bảo cậu ngồi xuống, Dư Dục Sâm thích thú vô cùng.

Tranh thủ lúc Thẩm Hành Giản viết bảng, Chu Thanh quay qua liếc Dư Dục Sâm. Dư Dục Sâm tập trung nhìn chằm chằm Thẩm Hành Giản mà chẳng hề để ý tới ánh mắt dò xét của ông bạn.

Chu Thanh quay đầu dò xét dáng lưng Thẩm Hành Giản. Thẩm Hành Giản còn rất trẻ, hẳn không chỉ trẻ tuổi nhất khối 11 mà thậm chí tính trong cả trường. Không hiểu sao Chu Thanh bỗng đụng đụng Từ Duyệt ngồi bên, cúi đầu hỏi: “Mày biết Thẩm Hành Giản năm nay bao nhiêu tuổi không?”

Từ Duyệt không hiểu Chu Thanh nổi điên gì mà tự nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Trông thì không già lắm, hẳn là hai lăm, hai sáu nhờ.”

Hai lăm, hai sáu vừa khít với khoảng cách từ 5 đến 9 mà Dư Dục Sâm nhắc đến.

Một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi từ từ nổi lên trong đầu cậu ta.

Giáo viên mà Dư Dục Sâm thích không phải… không phải là Thẩm Hành Giản chứ?!

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc