NHẬT KÝ CUA TRAI CỦA TƯƠNG VŨ



Bầu không khí như bị đông cứng, mấy ánh mắt cứ như có như không đánh giá về phía này, Tương Vũ thắc mắc trong lòng, chẳng lẽ thứ này có độc? Không phải cho hắn ăn mà để đem dụ quái?
"Chào Đại sư Vô Tranh." Tiến Phương cất tiếng chào phá vỡ không khí im lặng quỷ dị, có cậu đi đầu, mọi người thả lỏng lại cũng chào theo, Trịnh Thành Bắc thấy Tương Vũ đã dậy liền nói với đội viên Tuyệt Sát trước mặt:
"Các cậu chuẩn bị đi, cứ theo kế hoạch đã bàn, mười lăm phút nữa xuất phát."
"Rõ thưa đội trưởng."
Trịnh Thành Bắc nói xong liền tiến đến chỗ Tương Vũ, thấy hắn đang ăn bánh thì hài lòng gật đầu, cũng dặn hắn:
"Anh ăn nhanh lên mười lăm phút nữa xuất phát, còn thứ gì trong lều không để tôi đi dọn dẹp?"
"Không, chẳng còn gì hết." Lúc này Tương Vũ mới nhìn xung quanh, lều trại đã được dỡ xuống từ lúc nào, chỉ còn mỗi lều của hắn còn nằm lẻ loi trên khu đất trống.
Trong lòng hơi ngượng, không phải thấy hắn ngủ say quá nên bọn họ mới ngại nhắc nhở đấy chứ?
Trịnh Thành Bắc gật đầu với hắn, tự giác chui vào lều gấp gọn chăn gối, sau đó thuần thục tháo dỡ lều trại.
Đám đội viên Tuyệt Sát nhìn thấy tương tác giữa bọn họ, độ hóng cực cao, ghé vào nhau thì thầm.
"Thì ra bánh mì là để cho vị đại sư kia à? Anh Bắc từ bao giờ lại quan tâm người khác như vậy? Nhân vật này quan trọng lắm à?" Cô gái tên La Phương thắc mắc.

Lúc nãy thấy đội trưởng Trịnh của bọn họ rêu rao hỏi từng người một xem có gì ăn ngon ngon không, ai cũng tưởng anh muốn đổi khẩu vị, ai ngờ là lấy cho người khác.
"Nhân vật rất quan trọng." Tiến Phương trả lời cô.

"Vị đại sư này lợi hại lắm, nghe đồn cấp trên tốn nhiều tiền mới mời được đấy, lần trước chúng tôi cũng là từ tay ngài ấy cứu ra."
Thịnh Tứ vốn không biết giữ mồm giữ miệng, cậu ta hồn nhiên nói: "Em thấy vẫn lạ lắm, anh Bắc đã bao giờ quan tâm người khác như vậy đâu.

Các anh các chị nhìn kìa, còn tự tay thu dọn lều bạt, bình thường những việc như thế này toàn sai bọn mình làm."

"Đúng vậy, hiện tượng lạ nha."
Tiến Phương nhếch miệng cười, tay cầm gói dịch dinh dưỡng mút một hơi rồi thong thả nói:
"Các người nhầm to, có một người anh Bắc rất quan tâm đó là anh dâu, quên người này rồi à?"
"Nhớ chứ." Cả bọn đồng thanh đáp.

Giờ từ trên xuống dưới người dân quốc gia Liệp Hoả ai mà không biết Tương Vũ và Trịnh Thành Bắc là một đôi cơ chứ? Hôm trước những hình ảnh ở lễ hội Học Viện Liên Minh đã được chia sẻ rầm rộ trên diễn đàn liên minh, kể cả ảnh anh bế người kia về.
"Nhưng chuyện hôm nay là sao đây, chẳng lẽ đội trưởng Trịnh di tình biệt luyến, thay đổi đối tượng? Nhưng tôi nghe đồn vị đại sư kia đã hơn trăm tuổi."
"Tôi không biết." Tiến Phương lắc đầu, "Ai có gan đi hỏi xem."
La Phương rất bình tĩnh nhìn về phía Trịnh Thành Bắc, cô còn có nhiệm vụ ở phòng kế hoạch, biết được nhiều chuyện hơn các đội viên khác nhiều, Tương Vũ kia mấy lần xuất hiện ở tổng bộ rõ ràng là đi làm nhiệm vụ, qua tay mấy người này mới thành mờ ám.
Cô vẫn không tin đội trưởng Trịnh gặp ai cũng lạnh nhạt lại sa chân vào tình yêu, chừng nào chưa công bố thì đây vẫn không phải là sự thật.
Như vậy cô vẫn còn hi vọng đúng không?
La Phương vào đội ba năm, đem lòng ngưỡng mộ Trịnh Thành Bắc cũng từng ấy năm, tỏ rõ cũng có mà gợi ý cũng có, thế nhưng anh luôn luôn lảng tránh, đối xử đúng mực.

Lúc trước chỉ có mỗi Tạ Hoài Nam là đối thủ nặng ký, nhưng người này vẫn bị anh chán ghét, cô chẳng hề coi ra gì.
Vốn định dùng chiêu "Nước ấm nấu ếch" để từ từ gỡ phòng bị bên ngoài, từ đó đạt được tin tưởng và thiện cảm từ anh, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Tương Vũ ngáng chân.

Người này cô đã gặp, chỉ là một thằng đàn ông gầy gò ốm yếu, không rõ anh Bắc thấy hắn tốt ở điểm gì nữa.
Con ngươi trong mắt cô tối lại, cười cười: "Tôi thấy các cậu nghĩ nhiều thôi, đội trưởng Trịnh đối với ai cũng như vậy, chẳng qua người ta là đối tượng nhiệm vụ quan trọng mà thôi.

Như vị đại sư kia, anh ấy cũng nhiệt tình quan tâm còn gì."
"Chị nói cũng có lý." Thịnh Tứ nói xong lại nhíu mày.

"Nhưng em quen đội trưởng lâu như vậy còn chưa được đối xử như thế đâu."
Tiến Phương không cho là đúng.

Cậu ta tương đối tin tưởng về độ quan trọng của Tương Vũ với Trịnh Thành Bắc.

Nhớ lần trước vì tin đồn bị cắm sừng, anh Bắc hậm hực mấy ngày liền.
Với lại trong Tuyệt Sát, anh Bắc thân nhất chỉ có cậu ta và anh Trương.

La Phương kia nói cũng có cái đúng, nhưng bảo anh Bắc ai cũng đối xử như vậy thì quá nhầm.
Đang định đôi co, ống tay áo lại bị Trương Hàng kéo lại.
Trương Hàng đứng đó nghe mấy đứa oắt con bàn tán về bạn thân của mình thấy ngứa tai vô cùng, hắn trầm giọng quát:
"Sắp hết mười lăm phút rồi, ai ăn thì ăn đi, đang đi làm nhiệm vụ đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện linh tinh nữa."
Giọng nói khá to thu hút cả sự chú ý của đội Phong Thần đang hóng hớt bên kia, ngay cả Tương Vũ cũng nghe thấy, nhíu mày nhìn sang.
Trịnh Thành Bắc dọn dẹp sạch sẽ, mang trả lều cho đội Phong thần, thấy Tương Vũ đã ăn xong liền vỗ tay, nói to:
"Chuẩn bị xuất phát, chúng ta phải hành động nhanh chóng, trước năm giờ sáng phải đến nơi.

Buổi sáng sớm là lúc con người mất cảnh giác nhất, cần tranh thủ thời cơ."

"Vâng." Trương Hàng nghe lời, sau đó chỉnh đốn đội ngũ thành từng hàng thẳng thớm.
Tương Vũ tiến lại chỗ Trịnh Thành Bắc, hỏi: "Cậu không ăn sáng à?"
"Tôi ăn rồi." Trịnh Thành Bắc đáp lời, lấy từ trong quang não hai chiếc mặt nạ phòng độc.

một cái tự mình đội còn một cái đưa Tương Vũ.

Hạ giọng nói: "Anh đội cái này đi, tí nữa khói Huyễn Ngải dễ gây ngạt thở, có mặt nạ sẽ dễ chịu hơn."
Tương Vũ biết hắn muốn tốt cho mình, nhưng hắn thực sự không cần dùng đến thứ này nên lắc đầu: "Cậu đưa cho người khác đi.

Hách Thiên chẳng hạn, lão không cần."
Trịnh Thành Bắc chỉ im lặng nhìn, tay vẫn giơ ra, hắn bất đắc dĩ nói một lần nữa:
"Thật sự lão không cần, mấy thứ đó không làm gì được lão đâu."
"Thật?" Trịnh Thành Bắc nhíu mày, vẫn cứng rắn nhét cái mặt nạ phòng độc cho Tương Vũ.

"Hách Thiên đã có cái của mình rồi, anh đừng có cậy mạnh, đeo cái này vừa che mặt với không bí bức, anh ngại người khác nhìn thấy thì ra kia tôi che cho."
Hắn đành phải hoà hoãn:
"Hôm qua khi xông vào trong đó lão đã ngửi một lần, thật sự có cách để nó không ảnh hưởng tới cơ thể.

Cậu đưa cho người cần nó đi."
Trịnh Thành Bắc cụp mắt không nói gì, buông xuôi thu lại mặt nạ, nhưng vẫn dặn dò:
"Tí nữa phải cẩn thận đấy.

Tôi đã thương lượng với mọi người trong suốt quá trình anh sẽ đi cùng tôi, có gì cần phối hợp anh phải nói trước để tôi còn chuẩn bị."
Tương Vũ không phản đối.

"Được, tí nữa có gì cậu cứ để mọi người vào trước đối phó với đám lâu la, mục tiêu của lão chính là tìm ra con trùng mẹ, tiêu diệt được nó là nhiệm vụ của lão cũng hoàn thành."
"Đã hiểu." Trịnh Thành Bắc gật đầu, "Anh có kế hoạch gì chưa?"
"Có, cậu lại đây."
Hai người thương lượng một hồi, hai đội dị năng lúc này cũng đã chuẩn bị xong, Giang Quân hiệu lệnh bắt đầu lên đường.
Tương Vũ và Trịnh Thành Bắc đi riêng với nhau, ngay cả Hách Thiên cũng không mang, Thực ra anh đã khuyên cậu ta ở ngoài không nên tham gia vào cuộc tranh chấp này, nhưng Giang Quân đã đứng ra bảo kê, vì vậy cậu ta đi cùng đội Phong Thần.
Thật ra cả hắn và Trịnh Thành Bắc đều không cần lo lắng cho cậu ta, nhưng mà gần hai tuần ở chung, bọn họ cũng coi như là quen thuộc, không thể bỏ mặc cậu ta đi tìm chết được.
Dị năng giả mỗi người một ưu thế, có người thiên về tốc độ, có người thiên về sức mạnh, nhưng đa số giống như Trịnh Thành Bắc, có dị năng thiên về một hệ ngũ hành.

Anh là hệ hoả, còn Giang Quân hệ thuỷ.
Nghe đồn Giang gia đều là hệ thuỷ, chứng tỏ cái gọi là dị năng này có di truyền theo thế hệ.

Vốn dĩ hệ này yếu nhất trong các hệ ngũ hành, nhưng vào tay Giang Thiên thì lại khác, hắn có thể tận dụng tối đa lợi thế của mình.


Cho đến bây giờ chưa một ai dám khinh thường dị năng này của hắn.
Hai đội dị năng và Giang Thiên đi trước mở đường, có dị thú lao ra bọn họ sẽ giải quyết, Tương Vũ quan sát, nhận thấy sức mạnh quả thật không đồng đều.
Tương Vũ vốn tưởng Trịnh Thành Bắc cũng chỉ mạnh hơn các đội viên khác một ít, nhưng không ngờ chênh lệch giữa cấp sáu và cấp bảy lại khác nhau đến vậy.
Nếu lại lên cấp tám, có khi gặp phải con vượn biến dị cấp chín hôm trước bọn họ không phải chạy đâu.
Ý thức được việc này, Tương Vũ trong lòng bắt đầu tính toán, không rõ dị năng giả cần gì để tăng cường dị năng nhỉ? Chỉ tinh hạch dị thú có đủ không? Linh khí có tác dụng không? Làm thế nào để kích phát ra một hệ dị năng nữa?
Từ trước tới giờ trong liên minh chưa từng ghi nhận về song hệ dị năng giả, ngay cả trong truyền thuyết cũng chỉ từng nhắc đến, người nào có song hệ dị năng sẽ có thể tu luyện đến cực hạn.
Sau nhiệm vụ, có lẽ hắn phải nghiên cứu thêm về thứ này.
Tương Vũ chẳng hề nhận ra mình đã bắt đầu tính toán đến tương lai, mà trong tương lai đó lại có thêm một người nữa.

Có thể ngay bây giờ chính hắn cũng không để ý, Trịnh Thành Bắc đã dần dần chiếm đóng một vị trí không nhỏ trong lòng hắn.
Đám đội viên trang bị quần áo bảo hộ, đeo mặt nạ chống hơi độc sẵn sàng vào vị trí, đoàn người tiến dần đến hang ổ bọn buôn lậu.
Trời vẫn còn tối đen, vì muốn nhanh nên bọn họ sử dụng đèn pin quân dụng, cây cối được chiếu vào tạo thành những hình ảnh ghê rợn và quỷ dị.
Bọn họ càng đi càng cách xa với đoàn đội, trên người anh là vài khẩu súng hạng nặng, Trương Hàng và Tiến Phương tới, đạn dược đã được bổ sung đầy đủ, còn Tương Vũ vẫn dùng cây kiếm đào quen thuộc.
Vì tăng nhanh tốc độ, nửa tiếng sau bọn họ đã đến nơi.
Giang Quân tự mình ra trận, nhanh chóng tiến vào hạ gục hai tên gác cửa, chìa khoá trên tay Tương Vũ đã đưa cho hắn từ hôm qua, cửa mở sẵn ra, mười mấy đội viên Phong Thần bắt đầu lôi sợi Huyễn Ngải ra đốt, Trương Hàng là dị năng giả hệ Phong, hắn đứng ngay bên ngoài, vận dụng dị năng thổi gió vào.
"Đi sát vào lão."
Khói bốc lên cuồn cuộn, mùi khét riêng biệt của chất kích thích truyền ra, Tương Vũ kéo Trịnh Thành Bắc lại, vận dụng một tia linh lực, nhanh chóng tạo một cái lồng phòng ngự vô hình xung quanh người cả hai.
Cũng may cậu ta chỉ miễn dịch với bùa chú, còn linh lực vẫn có tác dụng, không Tương Vũ còn phải đau dầu dài dài.
Trịnh Thành Bắc nhìn vầng sáng nhàn nhạt quanh người, mày không nhíu lấy một cái, tiếp tục chú ý đằng trước.
Đợi thêm mười phút, bắt đầu có tiếng la hét từ bên trong vọng ra, Giang Quân khẽ phẩy tay, mọi người bắt đầu chia làm hai đội tràn vào.

Tương Vũ và Trịnh Thành Bắc chờ thêm ba phút nữa mới vào theo.
"Cầu mong mọi chuyện diễn ra thuận lợi."
Trịnh Thành Bắc đột nhiên vươn tay siết mạnh ngón út đang cầm kiếm của Tương Vũ rồi nhanh chóng bỏ ra.
"Yên tâm, có tôi ở đây."
Một khoảnh khắc này, Tương Vũ nghĩ Trịnh Thành Bắc không đối xử với hắn với thân phận đại sư Vô Tranh mà là một người vô cùng thân mật.
Tương Vũ không nhìn ra biểu hiện gì lạ trên khuôn mặt kia, nhưng dường như những lời này có tác dụng an ủi nhất định, hắn thoáng yên lòng, gật đầu:
"Ừm, chúng ta đi thôi."
Bàn tay Trịnh Thành Bắc lúc nào cũng nóng ấm, chạm vào khiến Tương Vũ có ảo tưởng nơi đó sắp phát bỏng.

Bỏ qua mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu, chân mau chóng bước đi trước..


Bình luận

Truyện đang đọc