"Không hoài nghi anh."
Trịnh Thành Bắc vội vàng lắc đầu, đang định phân bua thì Trịnh Thành Huy đã bổ nhào vào người Tương Vũ rồi hét lên:
"Anh Tương Vũ, em...!em...!có phải đây là dị năng không?" Trịnh Thành Huy vui mừng đến mức nói năng lộn xộn, khoé mắt cay xè, nước mắt rơi xuống.
Cậu níu chặt cổ Tương Vũ, dường như vẫn chưa thể tin đây là sự thật.
Dị năng, cậu cũng có dị năng!
"Phải." Tương Vũ gật đầu chứng thực, hiếm khi tốt tính không đẩy ra mà dùng tay vỗ lưng an ủi cậu.
"Đây đúng là dị năng, Trịnh Thành Huy, trong người cậu đã có dị năng sẵn rồi, tôi chỉ tiện tay kích phát nó ra thôi."
Trịnh Thành Huy run rẩy đôi môi không biết nói gì.
Có trời mới biết cậu vui mừng thế nào.
Dù ngoài mặt vẫn vô tư vui vẻ nhưng thật lòng mà nói ai chẳng muốn làm dị năng giả chứ.
Nhất là khi có một người ưu tú như Trịnh Thành Bắc làm anh trai, cậu thực sự rất áp lực.
Suốt thời thơ ấu cậu luôn bị người ngoài dùng ánh mắt tiếc hận nhìn cậu lắc đầu, ai gặp cậu đều bình phẩm một câu "Sao đứa nhỏ này lại không có dị năng" hay "anh giỏi giang vậy sao em lại vô dụng?"
Vô vàn lời nói tổn thương truyền đến tai đứa nhỏ chưa lớn, cậu buồn bã cực kỳ cũng chẳng dám tìm ai tố cáo.
Cũng may cậu thực sự rất yêu quý anh trai mình, và cũng may Trịnh Thành Bắc dạy dỗ quá tốt cho nên cậu mới không đi vào con đường phản nghịch.
Từ bây giờ cậu cũng có thể tự tin rồi đúng không? Cậu cũng là dị năng giả mà.
Chưa kịp sung sướng xong, một câu nói của Tương Vũ rất nhanh làm cậu tỉnh táo lại:
"Đừng mừng vội, tuy kích phát thành công nhưng mà cái dị năng của cậu không có khả năng công bố ra bên ngoài." Tương Vũ dội một gáo nước lạnh, đẩy vấn đề sang cho Trịnh Thành Bắc.
"Cậu giải thích chút đi."
Trịnh Thành Bắc đầu tiên là túm Trịnh Thành Huy lôi ra khỏi người Tương Vũ, cho cậu một ánh mắt ghét bỏ.
"Trước đi tắm cái đã, xong rồi ra đây nói chuyện tử tế."
Lúc này Trịnh Thành Huy mới cúi xuống người mình, trời ơi nhìn bẩn thỉu vô cùng, ghét cáu đầy trên cơ thể, trông hệt thằng ăn xin.
Cậu ngước lên nhìn Trịnh Thành Bắc cũng trong tình trạng y vậy thì bật cười, vội vàng đứng lên.
"Vâng, em đi tắm đây."
"Thế nào rồi." Đợi Trịnh Thành Huy đi tắm rồi Tương Vũ mới hỏi Trịnh Thành Bắc.
"Cậu thì sao? Lần này hấp thu thuốc thuận lợi chứ.
Có thấy tác dụng gì không?"
Trịnh Thành Bắc được quan tâm mà lo sợ, thành thật gật đầu:
"Không tệ chút nào.
Tuy chỉ có tác dụng bằng một nửa lần trước nhưng mà dị năng có tăng lên, tiếp cận cấp tám khá gần rồi, hơn nữa thuốc này hình như có bài trừ tạp chất, em cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn hẳn, mấy vết thương tận sâu trong cơ thể gần như đã lành."
Tương Vũ hài lòng gật đầu:
"Như trong dự liệu của tôi.
Nhưng cậu đừng mừng vội, thật ra thuốc này không tốt đến thế đâu, chẳng qua cả cậu lẫn nhóc Huy đều mới dùng một hai lần đầu nên công dụng còn nhiều, dùng thêm mấy lần nữa sẽ lờn đi, dần dần bão hoà, sau đó cũng chỉ được coi là một loại thuốc hồi sức bình thường thôi."
Trịnh Thành Bắc cũng đoán được một hai, nếu mà thuốc lần nào cũng có tác dụng như lần nào thì thật sự đáng sợ.
Anh cũng không dám nghĩ đến lợi ích mà nó mang lại.
Thật ra Tương Vũ nói nửa thật nửa giả, đối với dị năng giả như Trịnh Thành Bắc thì đúng là thuốc sẽ bị lờn, bởi vì linh lực trong thuốc không có cách nào lưu lại trong cơ thể.
Thế nhưng đối với tu tiên giả như hắn thì lại khác, dù sao cơ thể hắn giống như một bình chứa.
Linh lực vào người sẽ không bị mất đi, cho nên thuốc này đối với hắn cũng là thứ tốt.
Tiếng nước mở lớn trong buồng tắm cắt ngang hai người nói chuyện, Tương Vũ cũng hết ngửi nổi mùi hương gay mũi trên người Trịnh Thành Bắc bèn giục:
"Quên mất cậu mau đi tắm đi." Tương Vũ nhăn mặt nói.
"Mùi hương trên cơ thể cậu cũng không khá hơn nhóc Huy chút nào đâu."
Nhìn chằm chằm vào cửa buồng tắm một lúc lâu, Trịnh Thành Bắc hơi nhăn mặt, nói:
"Sang phòng bên kia đợi em được không? Em chỉ tắm loáng cái là xong thôi."
Nói xong anh dứt khoát kéo tay Tương Vũ sang phòng mình.
Mở tủ lấy khăn tắm xong anh để người ngồi ngoài đợi rồi vui vẻ chui vào buồng tắm.
Tương Vũ lắc đầu, càng tiếp xúc hắn càng thấy Trịnh Thành Bắc ấu trĩ vô cùng.
Hoặc có lẽ hắn vốn có tính cách như thế này, chẳng qua hoàn cảnh bắt buộc hắn phải nghiêm túc.
Dù sao hắn biết chỉ có trước mặt mình Trịnh Thành Bắc mới bộc lộ ra một mặt ít người biết thế này.
Ai chẳng muốn mình là người đặc biệt, Tương Vũ vui vẻ cực kỳ, khoé miệng cũng cong lên.
Mấy ngày liên tục ở bên này Tương Vũ gần như đã coi như nhà Trịnh Thành Bắc là nhà mình, hắn chưa để mình phải chịu ấm ức bao giờ, thản nhiên nằm ườn trên giường nghỉ ngơi.
Vốn chỉ nghĩ nghỉ một xíu thôi cuối cùng Tương Vũ mơ màng ngủ quên mất.
Đến lúc môi bị ngậm mút, ướt át truyền tới, mùi sữa tắm thoang thoảng khắp phòng làm Tương Vũ giật mình tỉnh lại, còn chưa kịp phản ứng Trịnh Thành Bắc đã làm sâu thêm nụ hôn, cả cơ thể nặng nề đè ép hắn trên giường.
Thân trên trần trụi, da thịt chạm nhau nóng hổi.
Đợi đến khi thứ gì đó cứng ngắc cọ vào bụng dưới, Tương Vũ mới tỉnh táo lại, vội giơ tay chống lên ngực Trịnh Thành Bắc.
"Cậu toàn tự ý hôn tôi thôi, hôm trước hứa cái gì hả?"
Vẻ mặt lúc này của Tương Vũ có chút đáng yêu, Trịnh Thành Bắc không nhịn được đưa tay véo mũi hắn một cái, dịu dàng nói:
"Hứa cái gì? Anh nhắc cho em nhớ đi."
Tim Tương Vũ đột nhiên đập nhanh hơn, Trịnh Thành Bắc phạm quy quá, liên tục rắc thính thế này hắn không dính mới là lạ.
"Thôi đi, sang kia kẻo nhóc Huy chờ lâu sốt ruột." Tương Vũ đánh trống lảng, đẩy người ra ngồi dậy sửa sang quần áo đã hơi nhăn nhúm.
Trịnh Thành Bắc cũng không vạch trần, thản nhiên ôm eo kéo người đi.
Tương Vũ lập tức giãy ra: "Mặc áo vào đã, ở nhà có trẻ con mà cởi trần thế này à?"
Trịnh Thành Bắc: "..."
Tương Vũ có hiểu lầm gì về hai từ trẻ con à? Sao anh không thể liên tưởng được ra Trịnh Thành Huy cao một mét chín mươi với cái từ này vậy.
Nhưng mà lời vợ không thể cãi, anh vẫn ngoan ngoãn đi tìm một cái áo phông mặc vào.
Sang bên phòng Trịnh Thành Huy, thấy cậu nhóc tắm xong xuôi rồi, da dẻ trên mặt căng bóng, ánh mắt rất có tinh thần, nhìn sáng sủa hơn hẳn, Tương Vũ hài lòng gật đầu.
Trịnh Thành Bắc chủ động nhận lấy việc giải thích cho Trịnh Thành Huy nghe việc vì sao lại phải giữ kín dị năng, cũng tiện thể nhắc tới mấy chuyện xưa.
Dù sao nhóc cũng đã mười tám tuổi, đủ trưởng thành rồi.
Anh không có quyền giấu giếm nữa.
Vốn dĩ Trịnh Thành Bắc muốn Trịnh Thành Huy không phải lo nghĩ gì, cứ thế hồn nhiên mà sống hạnh phúc tới hết đời, mọi chuyện liên quan đến cha mẹ sẽ để anh lo hết.
Nhưng mà Tương Vũ đã cảnh tỉnh anh một lần.
Đúng là anh suy nghĩ quá mức nông cạn, nuôi dạy Trịnh Thành Huy như thế chỉ có hại nhóc.
Anh đâu có thể che chở cậu mãi.
Nhỡ một ngày nào đó anh không ở, chuyện không may xảy ra thì sao?
Hơn nữa nhóc ngây thơ như vậy rất dễ bị người xấu lợi dụng, chuyện Trịnh Thành Huy là em trai anh rất nhiều người biết, những người này không xuống tay được với anh, ai biết được bọn họ có đánh chủ ý tới cậu hay không?
Lời của Tương Vũ lúc trước như văng vẳng bên tai: "Thay vì cho con cá, sao cậu không nghĩ cho nhóc một cái cần câu, dạy nhóc cách bảo vệ chính bản thân.
Tôi nghĩ tiềm lực của dị năng hệ tinh thần này cực lớn.
Nếu rèn luyện đến mức cực hạn, lúc đó còn phải sợ ai nữa chứ?"
Chẳng ai biết Trịnh Thành Bắc từng do dự rất lâu, đến khi quyết định theo đuổi Tương Vũ mới hạ quyết tâm.
Trịnh Thành Huy lớn rồi, cái gì cần biết cũng phải biết.
Cũng đã đến lúc nói với cậu về nguyên nhân cái chết của cha mẹ.
Quả nhiên Trịnh Thành Huy bị sốc cực nặng, cậu không thể ngờ được cha mẹ bọn họ lại chết oan ức như vậy? Cậu ngước lên nhìn Trịnh Thành Bắc, mười mấy năm nay anh hai ôm bí mật này gánh nặng đầy trên vai.
Năm đó anh mới mười một tuổi, nhỏ như vậy mà vẫn phải chăm lo cho cậu từ cơm ăn đến áo mặc.
Cậu còn cứ thế sống ngây ngô vô tư hưởng thụ tất cả.
Giờ nghĩ lại chỉ thấy hổ thẹn.
Càng nghĩ càng chua chát, thảo nào Hoài Nam nói cậu là một đứa trẻ không chịu lớn.
Dị năng trong người là thứ duy nhất mẹ để lại, lồng ngực Trịnh Thành Huy bức bối khó chịu, cậu cảm thấy mình cần phải làm gì đó, cậu muốn thay đổi.
Sau khi hạ quyết tâm, Trịnh Thành Huy bèn quay sang nói với Trịnh Thành Bắc:
"Em đã hiểu rồi, giờ anh dạy cho em làm sao để tăng cường dị năng đi, em muốn mình mạnh mẽ lên."
Trịnh Thành Bắc gật đầu, nhìn một Trịnh Thành Huy trở lại bừng bừng sức sống, anh rất muốn thở phào một hơi.
Mấy ngày hôm nay chẳng hiểu cậu nhóc gặp chuyện gì mà như người mất hồn, anh không nói ra nhưng thực sự rất lo lắng.
Anh nói:
"Hiểu được là tốt.
Phải luôn nhớ trong đầu là dị năng này không thể tuỳ tiện cho người khác biết.
Còn về tăng cường dị năng thì bắt đầu từ mai, lúc rảnh rỗi không có buổi học thì đến tổng bộ luyện thể lực trước đã, cái gì cũng phải từ từ."
Sợ Trịnh Thành Huy chủ quan Tương Vũ lại nhấn mạnh: "Không cho ai biết và cũng không được tuỳ tiện kích phát khi ở bên ngoài, cậu phải luôn nhớ trong đầu là nó cực kỳ nguy hiểm."
Thấy hai người anh đều có thái độ cẩn trọng như vậy, Trịnh Thành Huy cũng nghiêm túc hẳn lên, tự giác ngồi thẳng lưng lại.
"Các anh yên tâm, em sẽ giữ bí mật thật kỹ."
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ nói đi nói lại cũng có nguyên do, dị năng tinh thần bình thường thì không nói làm gì, nhưng điều khiển được hành động và trí não người khác, điều này quá mức bá đạo.
Đây là con dao hai lưỡi, dù người sở hữu có tài đến đâu cũng chẳng ai lại dám giữ một mối nguy hiểm tiềm tàng như vậy ở bên mình.
Sau đó Trịnh Thành Bắc ném cho Trịnh Thành Huy một viên tinh hạch dị thú cấp bốn để cậu thử hấp thu, cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi một chỗ ngoan ngoãn làm theo, anh với Tương Vũ ngồi bên cạnh quan sát.
Mới đầu hai người còn chú ý đến cường độ dị năng mỗi lần Trịnh Thành Huy phóng ra, sau ngồi một chỗ chán chết, bọn họ quyết định mở quang não ra xem phim để giết thời gian.
Trịnh Thành Huy học cũng vô cùng nhanh, chỉ một lúc đã thuần thục thu phóng dị năng, luồng năng lượng vô hình trên tay mỗi lần phóng ra cũng lớn hơn một ít.
Cậu vui mừng muốn khoe, không ngờ ngước lên vô tình bị thồn cơm chó vào miệng.
Trịnh Thành Bắc đang ngồi trên giường cậu dựa lưng vào tường, còn Tương Vũ nằm ngoan ngoãn trong lòng anh hai ngủ.
Bàn tay kia của anh ấy còn đang xoa lưng cho người ta, chiếc vòng tay màu đỏ lộ ra ngoài vô cùng thu hút sự chú ý.
Trịnh Thành Huy ngơ ngẩn mấy hôm liền đến nay mới để ý thấy, món đồ được anh hai vốn ghét mấy thứ phụ kiện đeo lên tay chắc chắn là của anh Tương Vũ tặng rồi.
Bầu không khí trên giường đang ấm áp vô cùng, Trịnh Thành Huy nuốt mấy lời định nói vào trong cố họng, cắn răng tiếp tục hấp thu tinh hạch và luyện tập, không dám làm phiền đến đôi tình nhân.
Thật ra trong lòng cậu cũng mừng thầm, từ khi anh trai có Tương Vũ ở bên đã dần dần trở nên giống người rồi, hồi trước anh ấy hệt như một cỗ máy được lập trình sẵn, cổ hủ và nghiêm khắc không tài nào chịu nổi.
Cuộc sống ngoài huấn luyện với đi làm nhiệm vụ thì cũng chỉ có về nhà nấu nướng chăm sóc cậu, chẳng bao giờ biết giải trí hay chơi bời cái gì.
Bây giờ cả người Trịnh Thành Bắc tràn đầy sức sống, nụ cười trên môi ngày càng nhiều.
Cậu hiểu trên vai anh trai có gánh nặng rất lớn, lúc nãy khi kể chuyện xưa ra, giọng nói tuy đều đều nhưng cậu có thể nhận ra được trong đó ẩn chứa đều là không cam lòng.
Có lẽ chẳng lúc nào anh ấy không nghĩ đến việc tìm ra kẻ chủ mưu hại chết cha mẹ.
Trịnh Thành Huy tự hứa với lòng mình phải luyện tập thật chăm chỉ, chỉ có trở nên thật mạnh mới có thể giúp đỡ anh trai.
Ba người ngồi trong phòng đến tận chiều, Tương Vũ ngủ mê mệt không dậy nổi, cuối cùng Trịnh Thành Bắc đành bế người về phòng, để lại trọng trách nấu cơm cho Trịnh Thành Huy.
Mấy ngày hôm nay Tương Vũ thường xuyên thấy cả người mệt mỏi rã rời, hắn có thể ngủ gật mọi lúc mọi nơi.
Trịnh Thành Bắc không biết tưởng đâu sức khoẻ hắn kém, vì vậy lúc bắt Trịnh Thành Huy đến tổng bộ huấn luyện, anh tiện tay túm hắn đi cùng luôn.
Tương Vũ kêu trời không thấu kêu đất không hay, phản đối vô hiệu, bị Trịnh Thành Bắc xách lên xe huyền phù như xách gà.
Trong lòng có bao nhiêu khổ chỉ hắn mới biết được.
Thật ra hắn chỉ bị hao hụt nguyên khí thôi mà, sao cứ phải làm quá lên vậy..