NHẬT KÝ CUA TRAI CỦA TƯƠNG VŨ



Dù là vừa chạy ra khỏi hang động hay lúc này thì bộ dạng của Tương Vũ vẫn không hề thay đổi, áo trùm luôn luôn ở trên đầu.

Áo này có chất liệu cực kỳ đặc biệt, không bám bụi bẩn không bám nước, nhìn hắn khác xa với số người đứng ở đây.
Mấy ngày này Trịnh Thành Bắc cũng đã làm quen với bộ dạng này của Tương Vũ, anh ngẫm lại mới thấy thật ra hắn cũng không giấu giếm nhiều, ít nhất tính cách vẫn giữ nguyên như cũ.
Vừa nãy anh suýt nữa thì nói ra, nhưng ngẫm lại cảm thấy vẫn chưa phải lúc.

Nếu lần này về Tương Vũ còn trốn nữa anh nhất định không do dự.
Bọn họ ăn xong Giang Quân mới mệt mỏi bước ra, hắn xoa xoa bụng, lấy bát múc một bát canh uống vội, thấy hai người Trịnh Tương chăm chú nhìn mình bèn nhoẻn miệng cười.
"Có một tin tốt với một tin xấu, hai người muốn nghe tin nào trước."
"Tốt trước đi." Tương Vũ nói.

"Đừng úp mở nữa nói nhanh."
"Tin tốt là tên răng hô sau một buổi tra tấn với khủng bố tinh thần đã không chịu được mà khai ra hết, sau lưng gã đúng là có người.

Một người đã thuê gã đi bán đồ cổ, bán thật đắt, không nhận mặc cả, một tháng đi bán ở một thành phố, mỗi lần không quá mười cái."
"Đúng như dự đoán." Tương Vũ hỏi.

"Vậy tin xấu là gì?"
Giang quân thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
"Tin xấu là gã chưa từng gặp người đứng sau, người kia luôn luôn chủ động liên hệ, mỗi lần đều dùng bịt mặt, chuyển tiền cũng đều là tài khoản không số.

Chính gã cũng không biết cách để liên lạc với bên kia.

Chỉ có một thông tin duy nhất người kia là đàn ông, giọng nói như đã bị tác động rất khó nhận diện."
"Còn số đồ cổ thì sao? Gã lấy ở đâu?"

"Ở đây." Giang Quân trả lời.

"Cái chỗ chúng ta vừa phá chính là nơi chứa đồ cổ.

Lần này đi bán đã gần hết đồ nên gã quay về lấy.

Hắn nói là mỗi lần sẽ có mấy người da đen đến giao dịch tiền và đồ cổ với gã, thế nhưng lần này gã đã ở căn cứ đợi vài ngày vẫn chưa thấy bên kia liên lạc."
"Mấy tên da đen." Tương Vũ và Trịnh Thành Bắc nhìn nhau.

Trịnh Thành Bắc nói: "Có lẽ nào là mấy tên chúng ta đã giết?"
"Giết?" Giang Quân giật mình hỏi lại.

"Hai người kể xem nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tương Vũ cũng quên mất mấy người này, liền kể:
"Mấy tên này bộ dáng cao lớn, da ngăm đen, có một tên tóc đỏ cầm đầu, hai nữ ba nam.

Chúng tôi gặp chúng lúc chuẩn bị chạm trán với con trùng mẫu.

Hai bên có giao đấu, bọn chúng đều là dị năng giả, tên tóc đỏ còn có dị năng hiếm hệ lôi.

Rất tiếc chúng tôi đã bắt giữ bọn chúng rồi, về sau sơ sẩy để chúng chết bởi trùng mẫu."
"Dị năng hệ lôi?" Giang Quân mừng rỡ.

"Dị năng giả đa phần đều đăng ký thân phận ở quốc gia, nếu da ngăm đen có thể tìm một số bộ tộc thiểu số có làn da này, dù chết rồi cũng có thể tra thân phận.

Tin này khá hữu dụng! Cảm ơn hai người."
Tương Vũ nói: "Chỉ tiếc không tìm thấy tên đầu sỏ."
Giang Quân đáp: "Đúng vậy, thật đáng tiếc."
Trịnh Thành Bắc im lặng nãy giờ mới lên tiếng: "Thế gã răng hô có số quang não của tên kia không?"
"Gã khai quang não khi gọi đến không hiện số, chỉ hiển thị hình ảnh, lần đầu tôi gặp trường hợp này."
Phải biết là quang não gắn liền với thân phận, mỗi người chỉ có một cái, không hiện số quang não đúng là chuyện cực kỳ lạ.
"Bình thường mà." Trịnh Thành Bắc nói.

"Tôi cũng có thiết bị liên lạc riêng, không cần qua quang não cũng không cần sóng điện vẫn gọi được."
Tương Vũ cũng thấy bình thường, điển hình như quãng não của X làm cho hắn, cũng có thể nguỵ tạo thân phận bất cứ lúc nào.
"Vậy thì khó rồi.

Nhưng nếu có hình ảnh rõ ràng thì chắc chắn phải gọi bằng quang não chứ?"
Tương Vũ nói: "Công nghệ bây giờ hiện đại lắm, có những thứ chúng ta chưa biết thì sao."
"Chắc vậy." Giang Quân thở dài.

"Chẳng lẽ đành để manh mối đứt đoạn à?"
Tương Vũ lại nghĩ đến chuyện khác, hắn vẫn còn điều thắc mắc: "Thế cậu có nhắc tới cổ trùng không? Gã nói thế nào?"
Giang Quân lắc đầu: "Gã nói cũng không biết.

Chỉ biết đi bán rồi lấy tiền thôi, nhưng mà có một chi tiết rất lạ, người thuê yêu cầu gã đi bán đồ cổ ở các hội chợ thành phố lớn, gã đọc tên thì tôi liền phát hiện mấy thành phố đấy đều thuộc Liệp Hoả và Hùng Ưng.

Mà rõ ràng Thanh Long cũng tổ chức những hội chợ như thế này.

Liệu có liên quan gì đến họ không?"
Tương Vũ đâu dám nói bừa, bèn trả lời nước đôi:

"Cái này lão không dám chắc, tốt hơn hết là báo lên cấp trên của các cậu.

Chỉ suy đoán thì không nói được điều gì."
"Vâng.

Tôi sẽ báo cáo lên trên và giao nộp người về Hùng Ưng." Hắn nói xong mới nhớ ra Tuyệt Sát cũng nhận nhiệm vụ, bèn quay sang nói với Trịnh Thành Bắc.

"Còn cậu thì sao? Có cần tôi nói một câu với bên đó không?"
Trịnh Thành Bắc xua tay: "Không cần, bên Tuyệt Sát chúng tôi chỉ cần báo cáo kết quả là được."
Bọn họ trao đổi với nhau thêm vài việc nữa, quyết định kết thúc nhiệm vụ này ở đây.

Dù sao manh mối bị đứt đoạn, báo cáo lên trên thì không còn là việc của anh nữa.
Nhiệm vụ của Tương Vũ cũng đã hoàn thành.
Giải quyết xong nhiệm vụ, Phong Thần phải ở lại đây để đợi đội pháp y, Tuyệt Sát thương lượng rồi quyết định ngày hôm sau hẵng lên đường về Liệp Hoả.

Tương Vũ thì muốn đi luôn, cuối cùng vẫn bị thuyết phục ở lại.
Hách Thiên mấy hôm nay khá thân với Phong Thần, hiện tại đang quấn lấy mấy đội viên hỏi cách sử dụng súng.
Buổi tối Tuyệt Sát dọn đồ, nhanh nhẹn kiểm tra đồ vật rồi cất vào quang não, lần hành động này thiếu đi một thành viên nên bọn họ không ai có tâm trạng làm gì, buổi tối chỉ tụ tập một chỗ với nhau.
Trịnh Thành Bắc bận rộn ở trong lều nói chuyện với Giang Quân, đội viên Phong Thần cũng chẳng quen thuộc, Tương Vũ không có việc gì làm lại ra võng nằm chơi.
Nhiệm vụ lần này hắn không kiếm được bất cứ chiến lợi phẩm gì, tổn hại ba pháp bảo hiếm có đổi về được vài tỉ, không đủ mua một món trong đó nữa.

Đúng là mất nhiều hơn được.
Thế nhưng cũng may hắn đã tiêu diệt được con trùng kia, nếu nó còn sống, có trời mới biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Thời tiết trong rừng vào buổi tối rất lạnh, nằm một lúc Tương Vũ đã buồn ngủ không chịu được liền thiếp đi.
Đến lúc tỉnh lại đã nằm ở dưới đất, xung quanh là vải lều, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào thành những vệt sáng mờ ảo.

Hắn cảm thấy hơi gò bó, vừa cựa mình đã nhận ra chân tay mình bị giữ chặt, hơi thở nhẹ nhàng nóng nực vây quanh.
Hắn đang nằm gọn trong lòng người ta.

Sau lưng bị ôm chặt.

Nương theo một chút ánh sáng, có thể nhận ra được đường nét khuôn mặt của Trịnh Thành Bắc đang ngủ không chút phòng bị.
Có chuyện gì xảy ra, rõ ràng vừa nãy hắn còn đang nằm võng suy nghĩ vớ vẩn cơ mà? Là ai đưa mình về đây?
Hắn không cần nghĩ cũng biết câu trả lời.

Không Trịnh Thành Bắc thì còn ai.
Tình cảnh lúc này quá mức mờ ám, quan trọng hắn đang ở trong thân phận đại sư Vô Tranh, nếu Trịnh Thành Bắc thích là Tương Vũ, cậu ta không nên làm thế này.
Nhưng hắn tự vấn lại lòng mình, nếu thực sự đại sư Vô Tranh là người xa lạ, Trịnh Thành Bắc còn ôm hắn như vậy sao?
Nhớ lại thái độ khó chịu của người này mấy hôm trước, đến mấy hôm nay lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hắn chợt lạnh sống lưng.
Chắc chắn cậu ta đã biết rồi.

Giờ hắn phải làm sao?
Tiếp tục trốn tránh? Chuyển nhà? Cắt đứt liên lạc?
Nhưng có thân phận đại sư Vô Tranh này, Trịnh Thành Bắc có thể tìm thấy hắn một cách dễ dàng.
Hơn nữa, cứ nghĩ đến việc cắt đứt, trong lòng hắn lại có một chút nuối tiếc.
Nằm suy nghĩ quên cả đẩy người ra, đến lúc ánh sáng từ ngoài chiếu vào, hắn mới nhận ra mình ngẩn ngơ cả một đêm, và vẫn còn đang nằm trong vòng tay người ta.
Không được, hắn phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Tương Vũ nhẹ nhàng nhấc tay Trịnh Thành Bắc rồi rón rén chui ra.

Hắn cũng chẳng có đồ đạc gì, tiếc nuối nhìn lại chiếu một lần cuối.
Hôm nay Hách Thiên chẳng biết ngủ đâu, cả lều chỉ có hai người bọn họ, Trịnh Thành Bắc nằm đó một mình trông cô đơn đến lạ.


Hắn không đành lòng, rút ra một tờ giấy ngoáy vài chữ lên đó.
Cẩn thận đặt tờ giấy lên chiếu, Tương Vũ dứt khoát bước đi.
Trời tờ mờ sáng, ánh bình minh còn chưa xuất hiện.

Ra ngoài thế mà đã có một vài đội viên thức dậy, thấy Tương Vũ đi ra còn ngạc nhiên, đang định chào thì nhìn thấy hắn làm dấu im lặng, cậu ta nuốt câu nói vào trong bụng, giơ tay lên vẫy.
Tương Vũ không nói gì thêm với cậu ta, thản nhiên đi qua, sau đó rời khỏi chỗ này.
Lúc đi bởi vì cần theo dõi bọn buôn lậu cho nên không ai dám mang xe Huyền Phù ra, giờ về rồi thì không cần cố kị nữa.

Tương Vũ di chuyển thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã ra khỏi hẻm núi, hắn chọn một chỗ rộng rãi thả xe huyền phù ra, trước khi bước lên còn ngoảnh mặt quay lại lần cuối sau đó mới trèo lên.
Bay lên bầu trời, ánh bình minh bắt đầu ló rạng ở phía đông, hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, trong lòng lại thấy hơi hối hận.
Do dự cái gì? Hắn xoa xoa ấn đường, cả người tựa vào khung cửa xe, ngửa đầu phân tích tình cảm mình dành cho Trịnh Thành Bắc là gì.
Câu trả lời rõ ràng đến thế, hắn chỉ đang trốn tránh mà thôi.
Dù Tương Vũ đã rất nhiều tuổi, thế nhưng một trăm năm đầu đời đi theo sư phụ học nghệ trong núi, người tiếp xúc duy nhất chỉ có sư phụ và Phá Quân, đến một trăm năm sau thì gần như chẳng rời khỏi nhà, tiếp theo một trăm năm sau nữa mới ra đời, bị lừa gạt mấy lần cuối cùng không dám tin tưởng bất kỳ một ai, quanh năm sống một mình ít va chạm, chuyện tình cảm hắn còn ngô nghê hơn bất kỳ ai.
Hắn không biết nên làm thế nào.
Trời sáng rõ.

Trịnh Thành Bắc bị tiếng động bên ngoài gọi tỉnh, vừa đưa tay thấy chỗ chăn bên cạnh lạnh tanh, anh giật mình ngồi dậy.
Nhìn quang não mới sáu giờ sáng, Tương Vũ đi đâu rồi?
Tự dưng trong lòng có linh cảm chẳng lành, Trịnh Thành Bắc hốt hoảng từ trong lều chạy ra ngoài, thấy đội viên Tuyệt Sát đang thu dọn lều trại, hắn túm bừa một người rồi hỏi:
"A Thắng, anh có nhìn thấy đại sư Vô Tranh đâu không?"
"Đại sư Vô Tranh?" Người gọi là A Thắng thấy vẻ mặt hốt hoảng của đội trưởng nhà mình, nuốt nước bọt rồi trả lời: "Không rõ, cậu thử đi hỏi người khác xem sao."
Trịnh Thành Bắc đi hỏi mấy người đều không ai biết, cuối cùng mới Thịnh Tứ mới vẫy tay gọi anh lại:
"Anh Bắc."
Trịnh Thành Bắc tiến tới, cậu ta bèn nói:
"Buổi sáng em dậy sớm, lúc đó chỉ hơn năm giờ, đại sư đi về hướng kia." Cậu chỉ về phía đường ra của hẻm núi.

"Lúc đó em thấy ngài ấy là lạ còn nói với A Vân, không biết ngài ấy đi đâu."
Trịnh Thành Bắc nhìn về hướng ngón tay Thịnh Tứ, không nói câu nào liền chạy về phía đó, bỏ mặc tiếng gọi của Thịnh tứ đằng sau.
Lúc đi ra hẻm núi không một bóng người, anh đoán không sai, Tương Vũ đã đi rồi.
Tại sao lại không từ mà biệt, hắn muốn trốn tránh hay là có chuyện gì vội? Bất cứ lý do nào Trịnh Thành Bắc cũng không thể chấp nhận được.
Vướng Tuyệt Sát, lại còn phải về tổng bộ báo cáo nữa, tự dưng Trịnh Thành Bắc muốn buông bỏ mọi thứ để đi tìm người anh yêu.
Suy nghĩ bốc đồng chợt loé lên trong đầu, hắn quay vội vào hẻm núi, nhìn thấy đồng đội bèn hít thở thật sâu, sau đó chạy qua chạy lại tìm Trương Hàng.
Trương Hàng đang buộc lều, nhìn thấy bộ dạng mất hồn của Trịnh Thành Bắc còn giật mình, gọi:
"Anh Bắc? Sao vậy có chuyện gì à?"
"Trương Hàng, tôi có việc đi trước, cậu đưa mọi người về tổng bộ được không? Mọi chuyện tôi sẽ báo cáo với Thất Huyền sau, giờ tôi phải đi có việc."
Trương Hàng nhìn dáng vẻ như mất hồn của Trịnh Thành Bắc, lại nghe mấy lời đồn đoán, hắn cũng chẳng rõ ràng mối quan hệ của anh với đại sư Vô Tranh kia là gì nữa, cuối cùng không hỏi gì mà đáp:
"Vâng, em biết rồi."
Trịnh Thành Bắc không nói thêm câu nào, cũng không từ biệt Giang Quân, chỉ vội vàng rời khỏi.

Thật ra anh cũng chẳng rõ ràng mình phải đến đâu để tìm người ta, chỉ biết anh phải đi ngay bây giờ.
Trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy hơi hoảng loạn, chợt nhận ra cuộc sống của mình không thể thiếu Tương Vũ được..


Bình luận

Truyện đang đọc