NHẬT KÝ MỐI TÌNH ĐẦU Ở ITALY

Editor: Liêu

Beta: An Hiên

229,

Lúc đuổi theo tàu hỏa, Linh kun liếc mắt nhìn trời một cái, sau đó đột nhiên kéo tay tôi lại, lo lắng nói: "Tôi qua anh xem dự báo thời tiết, hình như sẽ có một cơn mưa lớn bất ngờ đấy. Ừm, tóm lại là không thích hợp lặn lội đường xa, em vẫn nên ở lại nhà anh, không, ở lại khách sạn nhà anh nghỉ ngơi một đêm thì hơn đấy?"

Nghe vậy, tôi run bần bật, cứ cảm thấy tâm tư tên này xảo trá: "Không cần, em thấy có mà hắc điếm (1) thì đúng hơn đó."

(1) Hắc điếm: (từ cổ) Quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú (có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp).



230,

Linh kun không hay quan tâm đến internet, cho nên kiến thức về ngôn ngữ mạng của anh rất nửa vời.

Hôm nay, anh đột nhiên dâng trào cảm xúc khen tôi: "Em thật tâm cơ (2)."

(2) Tâm cơ: có nhiều âm mưu, tâm tư kín đáo.

Tôi câm nín hồi lâu, im lặng một lúc mới nói: ""Tâm cơ" không phải từ hay để khen người khác."

"Ồ." Linh kun dừng một lát, nghiêng đầu nói: "Vậy em rất biết suy nghĩ."

Khen người cũng phải mất công như vậy, tôi phục rồi.

231,

Thỉnh thoảng tôi và Linh kun sẽ cùng nhớ về những chuyện thú vị lúc nhỏ, tôi xúc động: "Khi đó còn nhỏ, rất muốn được như bố mẹ, em bèn đi tìm cậu bé gần nhà chơi trò bố mẹ, còn nằm đắp chăn lại giả vờ ngủ nữa."

Giọng điệu của Linh kun trở nên nguy hiểm, anh ép hỏi: "Không làm gì khác chứ?"

Tôi không ngờ suy nghĩ của người này lại đen tối như vậy, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử (3), tùy tiện suy đoán suy nghĩ trong lòng tôi.

(3) Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử: ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi để phỏng đoán người đạo đức cao thượng. Ý tác giả là Linh kun nghĩ xấu cho cô ấy.

"Đương nhiên là không rồi, lúc đó mới có mấy tuổi chứ?! Em còn chưa hiểu gì đâu!"

"Ồ." Anh không thèm ngẩng đầu lên, trả lời: "Vậy trưa nay về nhà để anh dạy em vậy."

"...??" Chờ một chút, sao lại thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?

Sau khi để lộ chuyện đó, tôi lại lần nữa cảm khái: "Trước đây ở trong nước em vẫn luôn có tâm lý sùng bái người học giỏi, em nhớ hồi cấp hai và hồi tiểu học em còn có ấn tượng tốt với lớp phó môn toán nữa."

Linh kun nham hiểm nói: "Anh vẫn luôn đứng nhất."

Ồ, tôi hiểu ý anh rồi.

Nhưng mà kiểu chuyện năm xưa như này mà anh cũng ghen được sao?

232,

Cơm nước xong, Linh kun bỗng nhiên hỏi tôi: "Có phải dạo này em gặp nhiều áp lực lắm đúng không? Có muốn anh đưa em đi thư giãn một chút không?"

Đưa tôi đi thư giãn?

Ngay lập tức những ý nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu tôi… Chẳng lẽ Linh kun muốn dẫn tôi đi chơi game? Hay là đưa tôi đi mát xa toàn thân? Không, chắc không phải vậy đâu! Có lẽ anh ấy muốn tặng tôi một gói đồ ăn vặt lớn?

Đột nhiên, anh kéo tay tôi, chỉ vào phòng tắm.

Tôi hết sức hoảng sợ, vừa lùi về sau vừa lắp bắp: "Cái này, không, không thích hợp lắm đâu? Hay, hay là thôi đi?"

"Hửm? Anh chỉ muốn nói em đi tắm thôi, em nghĩ anh định làm gì?"

"Không, không có gì...”

Không hổ là đại ma vương Linh kun, chúng ta kết mối thù này rồi!

233,

Linh kun rất dễ cảm thấy cô đơn, bởi vì thỉnh thoảng tôi bận viết sách mà bỏ quên anh ấy.

Sau khi xong việc mới chợt nhớ ra mà gọi điện cho anh.

Trong lòng tôi thấy hổ thẹn, giọng điệu cũng mềm mại hơn ba phần, dịu dàng hỏi: "Đêm nay anh làm gì thế?"

Linh kun lạnh nhạt trả lời: "Cả tối đều nhớ em, đang nghĩ khi nào thì em mới tìm anh."

Được... Anh rất đáng thương.

234,

Trước kia đi siêu thị với Linh kun, tôi nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu để làm nước sốt mì Ý.

Linh kun thuận tay cầm quả trám, tôi kinh ngạc hỏi anh: "Ăn cái này sao? Không thử cái khác à?"

"Mỗi một vị anh đều mua cho em nếm thử rồi, cho nên khi ăn anh đều hỏi em có ngon không, rồi anh thu được kết quả là em thích vị này nhất."

Tôi ngạc nhiên nhìn anh: "Là vậy sao? Sao em lại không biết nhỉ?"

"Em thì biết cái gì?" Linh kun lạnh lùng bổ sung: "Em chỉ biết ăn mà thôi."

"Em..." Tôi tủi thân muốn khóc.

Lại trong một lần ăn cơm khác, Linh kun bỗng nhiên chống cằm, nhìn tôi: "Nhìn em ăn anh cũng thấy rất ngon."

... Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, ăn thì ăn đi, đột nhiên tỏ vẻ dễ thương làm cái gì?!

235,

Lần nọ, Linh kun đang đi làm, đột nhiên anh gọi điện cho tôi: "Anh thấy có người ăn trộm đèn xe..."

Tôi cho là anh muốn ra tay, trong đầu ngập tràn cảnh tượng bọn trộm hung dữ độc ác bắt Linh kun tay trói gà không chặt lại rồi treo lên đánh cho một trận, vì thế vội vàng ngăn cản: "Anh tuyệt đối đừng nhúng tay vào việc này, mau về nhà đi!"

Tôi vội khuyên, đừng để bị thương là tốt nhất.

Linh kun im lặng một lúc, sau đó nói: "Đèn bị trộm là đèn xe của nhà anh."

236,

Hình như mẹ Linh kun hiểu lầm anh rất nhiều, bà ấy luôn cảm thấy Linh kun toàn giả vờ bình tĩnh, tôi lại cứ cố ý làm thiếu nữ không hiểu sự đời, vì thế bà ấy rất thích phá vỡ vẻ ngoài đó của anh, vạch trần sự thật.

Tôi nhớ rõ trước kia có một lần Linh kun và tôi đang nói gì đó, anh đùa: "Anh mới 16 tuổi thôi."

Mẹ Linh kun đi qua, nghe thấy vậy, bà cười mỉa: "Con mới 16 tuổi á? Đều là người già cả rồi được không?"

Tôi vô cùng vui vẻ, Linh kun yên lặng thở dài.

237,

Có đôi khi Linh kun cũng mơ mơ màng màng làm sai, rõ ràng muốn đưa tôi đến nhà hàng sushi, kết quả lại lên nhầm xe buýt.

Tôi híp mắt, vừa định dạy dỗ anh liền nghe tên này nghiêm túc nói: "Anh biết nhà hàng sushi ở đâu, nhưng chiếc xe này cứ không chịu đến đó đấy chứ..."

"Ồ, vậy em phải khen anh sao?"

238,

Trước kia lúc chưa yêu nhau, Linh kun nói với tôi anh là người dân tộc thiểu số, có tập tục kết hôn đặc biệt.

Anh nói: "Các chàng trai phải tới nhà gái làm việc nhà, lúc cưới cô gái đó qua cửa thì sẽ dùng chiếc bàn vuông nâng cô ấy về nhà."

Lúc đó cũng không hiểu tại sao anh lại nói với tôi chuyện này, chỉ biết là mặt tôi nóng lên, tim cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

Bây giờ tôi nghĩ lại mới thấy mục đích của tên này đúng là không đơn thuần mà.

239,

Khoảng thời gian mới ra nước ngoài, tôi ở tạm nhà anh họ.

Nhà anh họ buôn bán quanh năm ở Ý nên rất quen thân với những người Trung ở gần đó. Tôi cứ tự nhiên như vậy hòa nhập vào vòng tròn này.

Nhớ khi đó là sinh nhật anh họ, anh ấy mời một loạt bạn bè cả trai lẫn gái đến chơi, bọn họ tự làm mấy món ăn và nấu lẩu cho tiệc sinh nhật.

Kĩ năng bếp núc của tôi không tốt, chen vào lại không giúp được gì. Nếu không vào phòng bếp thì trông tôi có vẻ lạc quẻ và quái lạ, nhưng nếu vào bếp, không quen biết ai lại đứng lẻ loi một mình thì rất xấu hổ.

Lúc ấy Linh kun cũng là một trong những người bạn được mời, không thân với tôi lắm. Anh liếc tôi, có lẽ thấy tôi ngồi một mình trong góc rất đáng thương nên mới hỏi: "Em ăn khoai sọ không?"

"Lúc ở trong nước từng ăn khoai mà bà em xào, ngon lắm."

"Ừ." Anh gật đầu, sau đó mượn nồi cho tôi xào khoai.

Chung quy dùng dụng cụ nhà người khác vẫn không thuận tay bằng nhà mình, mùi vị cũng không thể nói là ngon nhất nhưng lúc đó tôi thực sự cảm động trước cách "xen vào việc người khác" của Linh kun.

Bình luận

Truyện đang đọc