Editor: Hạ Vy Lam
Beta: An Hiên
266,
Trước đó, ở vòng chọn chuyển chuyên ngành, vì ngành học hiện tại của Linh kun không đúng với ngành định chuyển nên anh không vượt qua cuộc thi, dù là ngành nào thì cũng cần phải học lại từ đầu.
Anh ấy lưỡng lự giữa chuyên ngành y học và bác sĩ, mặc dù chuyên môn hạn chế nhưng với trình độ của Linh kun thì chắc chắn có thể thi đỗ.
Trở thành bác sĩ là ước mơ từ nhỏ đến lớn của anh, nếu như không phải bị ép ra nước ngoài thì anh đã trở thành một bác sĩ rồi, nguyện vọng lúc trước cũng là đăng ký vào Viện Y học.
Nhưng ở nước ngoài yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với chuyên ngành y học, cần học những chín năm, không thể kéo dài việc tốt nghiệp khoa chính quy để học lại từ đầu được. Linh kun đứng trước khủng hoảng kinh tế, dù sao tiền học phí và tiền sinh hoạt của anh đều do anh tự mình chi trả, kế hoạch kết hôn với tôi có lẽ sẽ phải hoãn lại.
Nếu như anh lựa chọn học y thì có khả năng sẽ không thể kết hôn với tôi … Dù sao anh cũng không tin bố mẹ tôi sẽ để tôi độc thân đến hơn 30 tuổi, nhưng để anh từ bỏ ước mơ từ trước đến giờ là việc rất tàn nhẫn.
Đêm đó tôi suy nghĩ rất nhiều thứ… Linh kun kiên nhẫn chờ đến bây giờ, còn dự định từ bỏ chuyên ngành lúc đầu để học y, có thể thấy anh có sự cố chấp lớn như thế nào, thậm chí dám đem hạnh phúc tương lai ra đặt cược. Tôi sẽ giúp đỡ anh nhưng cũng không thể chắc chắn được là sau này chúng tôi sẽ về chung một nhà, hiện thực là một thứ cực kì tàn nhẫn, chưa bao giờ có được cả cá và gấu.
Anh có lý tưởng, có sự bốc đồng, những thứ đó đều rất tốt nhưng điều kiện là phải từ bỏ tình yêu.
Tôi rất khó chịu, nhưng tôi không muốn làm Linh kun lo lắng nên mỉm cười: “Em suy nghĩ kĩ rồi, em quyết định ủng hộ ước mơ của anh. Anh đi học bác sĩ đi, nhất định anh sẽ thành công.”
Người đàn ông này, tôi biết anh đã chịu đựng bao nhiêu cực khổ, cũng biết anh xuất sắc như thế nào.
Trong giây lát tôi lại nghĩ tới mấy ngày trước, lúc đang chợp mắt ở ghế sau xe ô tô. Mặt trời đang ngả dần về phía tây, màu ánh lửa ấm nóng mỏng manh của mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên sống mũi cao thẳng của Linh kun, một bên mặt mờ tối.
Tôi ngẩn người nhìn anh, Linh kun quay đầu nhìn tôi một cái, mỉm cười rồi lại chăm chú lái xe. Bởi vì tôi đang ngồi trong xe của anh, là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh nên anh không thể để chuyện gì xảy ra được.
Tôi giật mình, phản ứng lại.... Linh kun đã lớn như vậy rồi, từ một thiếu niên ngây ngô thành một người đàn ông trưởng thành cao lớn đủ để che mưa chắn gió cho tôi.
Nhưng bây giờ tất cả những điều đó đều phải biến mất sao? Nghĩ tới lại thấy buồn cười, tôi cứ nghĩ rằng sẽ ở bên nhau cả đời, cùng đi với nhau đến khi đầu bạc răng long, nhưng khi đối mặt với hoài bão, tất cả đều tan biến.
Linh kun dừng một chút, hỏi tôi: “Vậy em thì sao?”
Vậy tôi thì sao?
Anh ấy đang hỏi nếu như anh lựa chọn học y thì tôi sẽ như thế nào sao?
Tôi không thể nói là mình sẽ một mực chờ anh, bởi vì gia đình tôi rất phức tạp. Nhưng tôi muốn cổ vũ anh ấy, để sau này nếu không có tôi thì ít nhất anh vẫn còn ước mơ.
Tôi trả lời: “Em sẽ đi cùng anh, sau này cũng sẽ giống như bây giờ.”
“Em có thể đợi lâu như vậy à?”
Tôi không trả lời.
Linh kun lại lẩm bẩm một mình: “Anh thật sự hi vọng em chỉ kém anh bốn, năm tuổi, như vậy anh sẽ có thêm chút thời gian.”
Chóp mũi tôi cay xè, không muốn để anh ấy phát hiện nên tôi cười thành tiếng: “Anh nghĩ hay thật đấy.”
Thế gian này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường.
Mấy ngày sau đó tôi đều giả vờ bình tĩnh. Mãi đến tận khi tôi nghe được một tin tức khác… Linh kun từ bỏ cuộc thi vào Viện Y học, lựa chọn chuyên ngành y học để ba, bốn năm sau có thể tốt nghiệp.
Tôi rất kinh ngạc, nhanh chóng đi tìm Linh kun.
Anh ấy khẽ cười, ôm tôi vào ngực, nói: “Ước mơ và em, anh vẫn muốn tương lai chắc chắn đi cùng với em hơn.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông này nói ra những lời đó nhẹ như mây gió… Rõ ràng là anh nỗ lực rất lớn mới đổi lấy cuộc sống đó. Tôi có tài đức gì để anh làm như vậy.
Vì vậy, tôi quyết định trao quãng đời còn lại của mình cho anh ấy.
Nửa đời sau xin hãy chỉ bảo nhiều hơn, Linh kun thân yêu của tôi.