NHẬT KÝ THƯỢNG VỊ CỦA CUNG NỮ


Cung Du Cảnh, Dung tần vừa bước vào trong, Ngưng Thanh đứng trên hành lang dài ngửi thấy mùi thuốc đông y đắng ngắt tỏa ra từ trong cung thì khẽ nhăn mày.
Nàng ta cầm trên tay một ít ô mai.
Cung Du Cảnh ngày càng tịch mịch, đây là điều khiến cung nhân các nàng có thể cảm nhận được rõ nhất.
Từ trước đến nay, khi các nàng lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng thì công công điện Trung Tỉnh Điện cũng luôn tươi cười với các nàng, nhưng hiện tại dù chỉ đứng chờ thêm một chút thôi cũng muốn làm cho nhanh.
Chủ bại thì tớ cụp đuôi, loại thái độ này trong cung là rất bình thường, Ngưng Thanh cũng không thấy lạ lẫm gì.
Thế nhưng khi nàng ta nhìn thấy kẻ đang quỳ gối khóc lóc kể lể trước người mình thì trong lòng cảm thấy hơi mất kiên nhẫn:
"Nếu ngươi đã có nơi để đi thì nói thẳng với chủ tử, chứ khóc lóc ở trước mặt ta thì có ích gì?"
Người quỳ gốc khóc lóc kể lể trước mặt nàng ta tên là Tú Vân, chính là cung nhân đã từng vì A Dư mà bị Hoàng thượng hạ chỉ rút móng tay ngón trỏ đi.
Từ khi đó đến nay cũng đã qua gần một năm, móng tay nàng ta cũng đã sớm dài ra rồi.
Nàng ta khóc sướt mướt mãi không ngừng, ngay khi nghe được lời nói của Ngưng Thanh thì thầm bĩu môi.
Bây giờ người nào trong cung Du Cảnh này cũng đều tìm lối mà rút lui.

Đừng nhìn vị Dung tần nhìn thì có vẻ như địa vị còn rất cao, thế nhưng trong cái hậu cung này điều quan trọng nhất còn không phải là được Hoàng thượng sủng ái sao?
Ai mà không biết Ngọc mỹ nhân và Dung tần không hợp nhau? Mà Ngọc mỹ nhân thì lại được cưng chiều, áp chế Dung tần gắt gao.
Sao có thể không khiến lòng đám cung nhân các nàng nguội lạnh được cơ chứ?
Các nàng thà tình nguyện đi theo một phi tần phân vị thấp, không được sủng ái trong cung còn tốt hơn là mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng sợ hãi như bây giờ.
Ngưng Thanh liếc mắt nhìn nàng ta, đáy lòng cười nhạt.
Chút tâm tư này của Tú Vân có ai mà không nhìn ra chứ?
Mặc dù Dung tần thất sủng, nhưng tóm lại vẫn là chủ tử, trong cái hậu cung ngoài hai vị kia thì có ai dám lộ liễu đào người trong cung của tần phi chứ?
Ngọc mỹ nhân quả thật dám, nhưng Tú Vân thì có vốn liếng gì để Ngọc mỹ nhân muốn đưa nàng ta đi chứ?
Một đứa nô tì, dám đến trước mặt chủ tử là Dung tần nói muốn rời đi thì dù không chết thì cũng phải lột da.
Nàng ta không nhịn được nói: "Nếu ngươi có cách thì tự rời đi đi, đừng hi vọng ta sẽ giúp ngươi."
Chính nàng ta còn không biết rời đi như thế nào, thì sao có thể thay Tú Vân đi cầu tình được?
Nói xong câu đó, nàng ta cũng lười nghe kẻ này nói lời nhảm nhí lập tức xoay người rời đi.
Đáy lòng Tú Vân sinh hận, nếu như nàng ta có thể cầu được người ngoài thì còn cần gì chạy tới trước mặt Ngưng Thanh khóc lóc chứ.
Đến gần chính điện, nàng ta không dấu vết nhìn về phía Tiểu Dư Tử đang đứng trông chừng trước điện, khẽ nhăn mày.
Nàng ta không nói gì, bước vào chính điện, không đến mười lăm phút liền lui ra.
Khi đi ngang qua Tiểu Dư Tử thì nháy mắt với hắn một cái.
Một lát sau, hai người chạm mặt ở cuối hành lang, Ngưng Thanh nhăn mày đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ: "Vết thương trên người ngươi đã tốt hơn chưa?"

Hôm qua Quân Tử Lan đưa đến, Dung tần bị chọc giận vừa đúng lúc đó Tiểu Dư Tử đụng phải liền bị phạt đánh mười gậy.
Đối với nô tài mà nói thì thương thế kia không tính là nặng, không thể mời y nữ cũng không thể nghỉ ngơi.
Cho dù trên người có rất đau đớn thì hôm nay cũng vẫn phải làm nhiệm vụ như bình thường.
Tiểu Dư Tử khom người: "Cảm ơn Ngưng Thanh tỷ tỷ đã lo lắng, nô tài không sao."
Hắn ta nói một câu tỷ tỷ khiến cho cả người Ngưng Thanh thấy khó chịu, nàng mở miệng định nói nhưng khi nhìn thấy Tiểu Dư Tử cong lưng thì lại mím môi nuốt lời định nói xuống.
Nàng ta chỉ nói: "Trời sắp lạnh, chú ý vết thương trên người ngươi."
"Ta đưa thuốc cho ngươi, ngươi không cần phải tiết kiệm, dưỡng thương tốt mới là quan trọng nhất."
Tiểu Dư Tử nắm chặt bàn tay, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái.
Ngưng Thanh không tính là xinh đẹp, nhưng dáng vẻ cũng ưa nhìn đứng đắn.

Nàng là nhất đẳng cung nữ, không cần làm việc nặng nên làn da trắng nõn sạch sẽ, những thứ này khác xa với bọn họ, thường ngày bọn họ còn không dám mơ ước, ngay cả nhìn nhiều một chút cũng không dám.
Tiểu Dư Tử nghĩ tới đây, người càng cúi thấp hơn, hắn nói:
"Nô tài chỉ là kẻ ti tiện, lãng phí thuốc của tỷ tỷ."
Môi hắn trắng bệch, là do vết thương trên người gây ra.
Những vết thương kia, cho dù có phải trải qua nhiều lần hơn nữa thì cũng thể nào quen được.
Ngưng Thanh tức đến mức lười nói chuyện với hắn, nhưng nhịn dược một lúc thì nàng ta liếc mắt bốn phía, vẫn là thấp giọng nói:
"Ta biết khi còn sống, Tiểu Lý tử và ngươi có quan hệ thân thiết, cả Chu Kỳ cũng có quan hệ không tệ với ngươi."
Ở đây, nàng ta không nhắc đến Ngọc mỹ nhân, vì dù sao nàng ấy cũng đã là chủ tử rồi, thân phận cách biệt với họ một trời một vực.
Tiểu Dư Tử giật mình, chần chừ rồi ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta:
"Tỷ...!Muốn ta truyền tin thay tỷ sao?"
Hắn ta siết chặt ống tay áo, do dự rồi cuối cùng vẫn lắc đầu một cái: "Không được."
Lý tử ca ca có ân tình rất lớn đối với hắn ta, hắn ta không thể hại mấy người Ngọc mỹ nhân được.
Ngưng Thanh tức giận trừng mắt lườm hắn ta một cái: "Ai cần ngươi truyền tin cho ta chứ?"
Nàng liếc mắt, cảm thấy nỗi khổ tâm của mình đều uổng phí.
"Vậy...!Ngưng Thanh tỷ tỷ muốn làm gì?" Tiểu Dư Tử do dự hỏi.
Ngưng Thanh khẽ giọng nói nhỏ: "Ngọc mỹ nhân bảo vệ Chu Kỳ, mọi người đều có thể nhìn ra được.

Ngươi đi cầu xin Chu Kỳ, nếu như nàng ta nói vài lời thay ngươi, thì Ngọc mỹ nhân tất sẽ đưa ngươi rời đi."
Lời nói này, còn khiến cho người ta kinh hãi hơn việc nàng ta muốn hắn ta truyền tin nhiều.
Tiểu Dư Tử bị dọa đến mức trực tiếp ngẩng cao đầu, mắt liếc nhìn xung quanh, kinh ngạc nói: "Tỷ tỷ, ngươi đừng nó lung tung nữa!"

Hắn ta nắm chặt lọ thuốc mỡ đến nỗi mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là đã dùng lực rất lớn.
Hắn ta nói: "Đây chính là phải bội chủ..."
Tuy là hắn ta không phải kiểu trung thành và tận tâm với Dung tần, nhưng từ xưa đến nay việc phản bội chủ nhân chính là việc tồi tệ nhất.
"Ngươi cho là ở lại cung Du Cảnh, thì có thể đảm bảo lòng không hướng về nàng sao?"
Trước đây đệ đệ Tiểu Dư Tử tiến cung, đồ đạc không được sạch sẽ, không lâu saiu liền nhiễm trùng phát sốt, đổ bệnh nghiêm trọng.
Người bên ngoài không biết, nhưng nàng ta biết, Tiểu Lý tử mượn không ít bạc giúp hắn ta, tuy là cuối cùng cũng không thể cứu được đệ đệ của hắn ta, nhưng phần ân tình này, Ngưng Thanh chắc chắn hắn ta tuyệt đối sẽ không quên.
Nàng phải nói là, Tiểu Lý rử này cũng thật có thể bỏ hết vốn liếng.
Tiểu Dư Tử cúi đầu, cười trừ nói:
"Tỷ tỷ nói gì vậy, Dung tần là chủ tử của nô tài, đương nhiên lòng nô tài luôn hướng về phía Dung tần."
"Ngay cả ta mà ngươi cũng lừa gạt à?" Ngưng Thanh trừng mắt nhìn về phía hắn ta.
Lòng tốt của nàng ta lại bị coi là lòng lang dạ sói!
Tiểu Dư Tử khom người một cái, khóc không ra nước mắt.
Ngưng Thanh tỷ tỷ đối xử với hắn ta rất tốt, hắn ta không muốn lừa dối nàng.

Nhưng ân tình của Tiểu Lý tử, hắn ta cũng không dám quên.
Ngưng Thanh nhìn hắn ta giằng co ống tay áo, đánh hắn ta một cái: "Ngươi kéo hỏng tay áo, ta sẽ không giúp ngươi vá lại đâu."
Tiểu Dư Tử vò tay, hơi buông lỏng bàn tay.
Ngưng Thanh nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của hắn ta thì tức giận đến mức bật cười, nàng thở dài nói tiếp:
"Nếu như ngươi tin ta, thì nhanh chóng rời khỏi cung Du Cảnh đi!"
Ánh mắt nàng lóe lên, nhớ lại chuyện lúc trước Dung tần làm, thở dài trong lòng một hơi.
Nếu có có thể, đương nhiên nàng hy vọng Tiểu Dư Tử sẽ sống ở dưới mí mắt nàng.
Nàng ta cực khổ bò lên vị trí Đại cung nữ, cũng phí không ít công phu, nếu có thể thì nàng tuyệt đối không hy vọng Dung tần sẽ ngã xuống.
Tiểu Dư Tử nghe ra vài phần không đúng lắm, hắn ta chần chừ hỏi:
"Ngưng Thanh tỷ tỷ, có phải tỷ biết điều gì đó không?"
"Coi như ta biết thì cũng không thể nói cho ngươi biết được, ngươi hãy nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây đi!"
Tiểu Dư Tử lắc đầu: "Tỷ tỷ luôn luôn thân thiết với nô tài, nô tài sẽ không đi."
Ngưng Thanh tức giận trừng mắt, nàng vừa định nói thêm gì thì lại thấy hắn ta khó chịu nhịn đau, nhíu mày.


Nàng mím môi, thay đổi lời nói:
"Vậy ngươi đi trước, rồi lại nói đỡ thay ta có được không?"
Thật ra từ khi ở Vương phủ nàng ta đã đi theo hầu hạ Dung tần rồi.
Cũng chính vì vậy, trái tim kia của nàng ta cũng đã sớm cứng rắn hơn.

Trong tay nàng ta đã từng dính máu, cũng đã thay chủ tử xử lý không ít chuyện dơ bẩn.
Nàng ta không muốn phản bội Dung tần, thế nhưng....
Nàng ta nói: "Hôm qua ta thêu một cái túi thơm, ngươi có muốn nó không?"
Tiểu Dư Tử trừng mắt, phảng phất như nghe lầm, cúi đầu không dám nói lời nào.
"Nô tài không dám!" Tiểu Dư Tử sắp khóc đến nơi rồi.
Nhận túi hương, cho dù Tiểu Dư Tử có chậm hiểu đến đâu thì cũng đã hiểu ý của nàng.
Trao nhận đồ vật riêng tư, chính là tội chết!
Hắn ta chết cũng không sao, nhưng làm dơ bẩn danh tiếng của Ngưng Thanh mới là chết nghìn lần cũng không thể thoái thác được tội của mình.
Tiểu Dư Tử hít một hơi thật sâu, run rẩy mà thẳng thắn:
"Nô tài không dám làm dơ bẩn thanh danh của tỷ tỷ."
Ngưng Thanh liếc mắt, nàng lại không phải là kẻ ngu, loại chuyện này đương nhiên không thể bày ra ngoài ánh sáng, nhưng người bên ngoài nếu không biết vậy thì đương nhiên thanh danh cũng sẽ không sao.
"Vậy chính là ngươi muốn!"
Tiểu Dư Tử há miệng, muốn từ chối nhưng lời nói lại bị chặn ở cổ họng, không thể nói lên lời.
Ngưng Thanh nở nụ cười, nàng ở ngoài cung không có người nhà.

Một cô gái sinh hoạt ở bên ngoài có bao nhiêu khó khăn nàng không viết, nhưng có thể nàng đã quen với cuộc sống trong cung, cũng không muốn đi ra ngoài.
Thế nhưng tóm lại con người vẫn luôn có cảm giác cô đơn, cho dù có là nàng thì cũng muốn tìm một người ở bên cạnh.
Ít nhất là khi đổ bệnh, có người có thể đun cho một chút nước ấm, lúc rảnh rỗi có thể trò chuyện cùng nàng.
Nàng ta không ngại Tiểu Dư Tử có chỗ thiếu hụt, nàng ta thờ ơ nhìn Hoàng thượng dáng vẻ ta đây của Hoàng thượng, dù sao thì nam nhân có cái “mầm” tai họa cũng chỉ là có thêm vài phần bạc tình mà thôi.
Đã nói đến mức này, Ngưng Thanh liền híp mắt: "Ngày mai là ngày lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng, hơn nữa các Ấn Nhã cũng sẽ đến, đến khi ấy ngươi tới một chuyến..."
Nàng ta hạ giọng nói nhỏ vào tai Tiểu Dư Tử hai câu.
Tiểu Dư Tử khẩn trương nuốt nước miếng, yên lặng gật đầu.
....
A Dư ngồi trên nhuyễn tháp, chần chờ nhìn Chu Kỳ, bất an hỏi:
"Ngươi thật sự muốn học sao?"
Chu Kỳ cầm tay nàng, cười híp mắt nói: "Chủ tử cứ tin tưởng nô tì."
A Dư cười khan mím môi, nhìn sơn móng tay trên tay nàng, nhất là khi nhìn màu sơn nguệch ra ngoài nhiều hơn là ở trên tay nàng, liền không còn lưu luyến gì mà nhắm mắt lại, nằm tê liệt trên nhuyễn tháp, uể oải nói:
"Ngươi cứ tiếp tục, xong thì gọi ta dậy."
Nàng thật sự không thể nào trơ mắt nhìn Chu Kỳ chà đạp bàn tay nàng.
Hai mắt nhắm nghiền lại, cảm nhận cảm giác ướt nhẹp trên bàn tay! Nước không ngừng dính vào lòng bàn tay, A Dư không khỏi hỏi một câu:

"Ai dạy ngươi vậy? Ngươi thế này mà còn có thể xuất sư sao?"
Chu Kỳ nhìn trên tay nàng khắp nơi đều là sơn móng tay, có chút chột dạ không dám nói gì.
Nàng nằm trên nhuyễn tháp, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nàng thà nhìn gốc cây trơ trụi bên ngoài cửa sổ cũng không muốn liếc mắt nhìn Chu Kỳ một cái.
A Dư có hơi bực bội hỏi: "Gần đây đã xảy ra chuyện gì, tại sao những cung nhân này lại thường xuyên tụ vào một chỗ thế?"
Chu Kỳ cũng không ngẩng đầu lên nói, nghiêm túc sơn móng tay cho nàng, chỉ chia một chút tập trung trả lời nàng:
"Hình như là đập nước Cù Châu xây dựng xong rồi, không biết khi vị đại nhân phụng mệnh làm việc kia hồi kinh bị người nào nhìn thấy, sau đó trong hậu cung đều đồn vị đại nhân này đẹp như tiên, văn võ song toàn."
"Nói chung, là khen vị đại nhân này lên tận trời."
"Nghe nói vị đại nhân này cùng lắm mới hai mươi ba tuổi đã là đại thần tam phẩm, được Hoàng thượng vô cùng tín nhiệm, có thể nói là tuổi trẻ tài cao."
A Dư cũng có chút kinh ngạc: "Tam phẩm?"
Cứ cho là nàng đần độn đi nữa thì cũng biết là người hai mươi mấy tuổi có thể bò được lên vị trí đại thần tam phẩm là rất ít.
Trách không được những cung nhân này lại hưng phấn như vậy.
Nếu như là một năm trước, thì có thể nàng cũng là một trong những cung nhân này.
A Dư khẽ cười, lắc đầu.
Chu Kỳ cười trả lời nàng: "Cho nên nói, vị Hàn đại nhân này chính là tuổi trẻ tài cao nha!"
Lời nàng vừa dứt, thật lâu sau cũng không nghe được tiếng đáp lại, nàng ấy có chút nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chủ tử đang ngơ ngác cứng đờ ngồi tại chỗ.
Nàng ấy kinh ngạc: "Chủ tử, người làm sao vậy?"
A Dư hoàn hồn, đầu ngón tay nàng giật giật, vô ý đưa ngón tay vào lọ sơn móng tay, nhưng nàng lại không hề chú ý đến.

Nàng cố gắng như không có chuyện gì xảy ra, hỏi:
"Hàn đại nhân? Hắn họ Hàn?"
Chu Kỳ liếc mắt nhìn, chần chờ nói:
"Đúng thế...!Hình như tên gì mà Hàn Ngọc..."
"Hàn Ngọc Dương."
A Dư cười, thay nàng ấy nói đầy đủ tên.
"Đúng thế, chính là cái tên này!" Sau khi Chu Kỳ gật đầu theo bản năng rồi mới phản ứng lại được, sững sờ hỏi: "Chủ tử, sao người biết được tên của vị Hàn đại nhân này?"
"Chủ tử biết hắn sao?" Chu Kỳ cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Bỗng nhiên A Dư hoàn hồn lại, nàng nhẹ nhàng cười nói: "Sao có thể thế được.

Sao ta lại quen biết được một quan tam phẩm chứ."
Nàng siết chặt tay, nói:
"Chỉ là ta đã nghe Hoàng thượng nói qua một lần nên nhớ được thôi."


Bình luận

Truyện đang đọc