NHẬT KÝ THƯỢNG VỊ CỦA CUNG NỮ


Thu đi đông tới, trong đêm qua một trận tuyết rơi xuống, hôm nay lúc thức dậy đã phủ kín đầy đất, giống như hợp với chân trời, một mảng trắng tinh.

Chu Kỳ bưng nước nóng, vội vàng bước trên hành lang, nàng ấy hạ giọng hỏi: “Chủ tử tỉnh rồi sao?”
Tiểu cung nhân lắc đầu: “Không nghe thấy tiếng động.


Chu Kỳ dậm chân, thời tiết quái quỷ này, bỗng nhiên tuyết rơi, lạnh đến mức chân người ta lạnh buốt, nàng ấy cọ xát đế giày, cảm thấy chân không còn cứng ngắc như vậy nữa liền nhanh chóng ra hiệu tiểu cung nữ xốc rèm châu lên, chính mình bưng nước nóng đi vào.

Lúc nàng ấy đi vào, người bên trong rèm che đã ngồi dậy.

Đang lười biếng dựa vào đầu giường, Chu Kỳ chỉ nhìn một chút rồi đặt nước nóng xuống, gọi người vào hầu hạ.

Chính nàng ấy đi về phía trước, treo rèm che, lộ ra người ở bên tỏng, nàng ấy nhẹ giọng nói: “Chủ tử, cần tỉnh rồi.


A Dư đã dậy từ lâu, chỉ là lười biếng động đậy.

Nàng được Chu Kỳ đỡ mặc quần áo, giống như nhớ tới gì đó, mới lười biếng hỏi: “Trong đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Làm cho ta suýt chút nữa không ngủ yên.


Bây giờ nàng cảm thấy nặng nề, không dễ dàng gọi dậy nàng.

Trong đêm qua, trong cung bỗng nhiên ồn ào, giống như không chỉ trong cung nàng, cả cái hậu cung này đều loạn cả lên.

Chu Kỳ vắt khô khăn lụa nóng đưa cho nàng, chờ nàng lau sạch mặt, mới nói: “Sáng sớm vẫn đừng nên nói, miễn khỏi xúi quẩy?”
Xúi quẩy?
A Dư lập tức có tinh thần, trong khoảng thời gian này, nhắc tới hai chữ xúi quẩy, nàng cũng chỉ có thể nghĩ tới một người.

“Trác thị lại xảy ra chuyện rồi?”
Mấy tháng trước, cũng không biết Trác ngự nữ phạm phải lỗi sai gì, Hoàng hậu đích thân ban một ý chỉ, biếm thành quan nữ tử.

A Dư ngại phiền phức, chỉ đổi thành gọi nàng ta là Trác thị.

Chu Kỳ né trách, chỉ nói: “Chủ tử dùng bữa trước, nô tỳ sẽ nói tỉ mỉ với người sau.


Đồ ăn sáng được cung nhân bưng vào, đốt lửa than trong điện, rất ấm áp, những ngày này nàng đều trực tiếp dùng bữa trong điện.

Mặc dù Chu Kỳ không nói, nhưng A Dư cũng đoán được chắc hẳn bên phía Trác thị xảy ra chuyện.

Cũng không biết chuyện ra sao, chỉ có thể đợi sau khi nàng dùng bữa xong mới có thể nói.

A Dư bất đắc dĩ, lại cũng chỉ biết ngoan ngoãn dùng bữa, đợi sau khi Chu Kỳ nói rõ hết thảy với nàng, nàng mới biết, vì sao Chu Kỳ nhất định phải chờ sau khi nàng dùng bữa xong mới nói với nàng.

Trác thị chết rồi.

Tiến cung chưa đầy nửa năm, chưa từng được thị tẩm, tuổi tác xuân thì, đêm qua chết ở các Linh Phương.

A Dư nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Trác thị, nàng còn cảm thấy người này sẽ là kẻ khó chơi, nhưng việc đời khó lường, lúc này mới qua bao lâu thời gian, giai nhân đã hương tiêu ngọc tổn.

“Ra đi như thế nào?”

Chu Kỳ tạm thời ngừng lại, đuổi đám người xuống, mới thấp giọng chần chờ nói: “Trong đêm qua, việc này ầm ĩ rất lớn, nói là người chết ở các Linh Phương, thật ra không phải.


“Trác thị lén đi ra ngoài, tự mình đập đầu chết vào tường cung Khôn Hòa, lúc nô tỳ chạy tới, máu tươi chảy đầy đất, người trực tiếp ngã trong vũng máu! ”
Chu Kỳ nói đến đây cũng không dám tiếp tục nói thêm nữa.

Mặc dù phản ứng mang thai của chủ tử không còn lớn giống như trước đó, nhưng nhắc tới những thứ này nàng vẫn sợ lát nữa chủ tử bữa trưa cũng ăn không nổi.

Thật ra, nàng ấy vẫn nói nhẹ bớt đi rồi.

Mấy tháng trước, Trác thị bị đóng cửa trong cung là nói dễ nghe, thật ra cũng không khác gì với đày vào lãnh cung.

Vào ban ngày, các Linh Phương canh giữ nghiêm ngặt, Trác thị không trốn thoát ra được.

Trong đêm qua, cũng không biết chui qua khoảng trống nào, một mình lẻ loi lén đi tới bên ngoài cung Khôn Hòa, mới đầu, nàng ta cũng không thể chọc người khác chú ý, chỉ quỳ gối khóc lóc cầu xin trước cung Khôn Hòa.

Chờ tới khi tin tưc truyền khắp hậu cung, lúc các nàng vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Trác thị đứng lên, dập đầu vào tường cung.

Nàng ta đâm thẳng không còn để ý gì hết.

Mấy tiểu thái giám cũng không thể kịp ngăn nàng ta lại, một thân áo trắng trang nghiêm, trực tiếp ngã trong vũng máu, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong cung Khôn Hòa, máu tươi thấm đỏ lên áo trắng, ở trong màn đêm, dưới đèn lồng yếu ớt, gió lạnh đìu hiu, cả người đáng sợ lạ thường.

Chu Kỳ nhìn thấy tình cảnh kia, trong đầu chỉ nảy ra một câu: Chết không nhắm mắt chân chính.

Nhất là nàng ta khóc lóc cầu xin hồi lâu, nước mắt trên mặt còn chưa biến mẩ, còn có một câu trước khi chết thê thảm:
--- Hoàng hậu người bất công! Thần thiếp không phục!
Vào lúc đó Hoàng hậu mới lững thững tới chậm, nàng ta còn chưa chải tóc, hiển nhiên là vội vàng chạy tới.

Đây là lần đầu tiên Chu Kỳ nhìn thấy Hoàng hậu lạnh mặt.

Lạnh nhạt dặn dò mệnh lệ, xen lẫn ý lạnh vô tận: “Mang người xuống, ném vào các Phương Linh.


Người đã chết, lại không có bất cứ hành động xử lý nào, còn đem người ném về các Phương Linh, chỉ mỗi câu này đã đủ để khiến cho người ta sợ hãi.

Hoàng hậu hạ lệnh cấm khẩu, việc này không cho người khác nhắc lại.

Nhưng khi mọi người trở về, bầu trời liền bắt đầu có tuyết rơi, dường như đang kêu oan cho Trác thị, lúc ấy đáy lòng Chu Kỳ giật mình.

Quả nhiên, hôm nay sau khi thức dậy, Chu Kỳ liền nghe rất nhiều lời bàn tán.

Chu Kỳ tóm tắt tình trạng thê thảm của Trác thị, đem những phần còn lại nói ra rõ ràng với A Dư.

Sau khi A Dư nghe xong, liền nhíu mạnh mày.

Trác thị này là bản thân Hoàng hậu mang vào cung, bây giờ lại khiêng đá đập chân chính mình.

Cũng không biết giữa hai người này rốt cuộc xảy ra chuyện, mới ầm ĩ thành bộ dạng này.

A Dư nhẹ nhàng vỗ về bụng nó, lông mày nàng lạnh lẽo nói: “Dặn dò tất cả người trong cung đều im lặng, nếu để cho ta nghe thấy một câu tán gẫu, đừng trách ta trực tiếp đưa người Thận Hình Ty!”
Chuyện còn lại, nàng mặc kệ, nhưng lời đồn đại này truyền đi quá nhanh, một đêm ngắn ngủi đã truyền khắp hậu cung, thậm chí ngoài cung, cũng không biết có tin đồn hay không, nếu nói phía sau không có người thúc đẩy, nàng nhất định không tin.


Chỉ là người sau lưng này trực tiếp đối đầu với Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc là có lòng tin hay trực tiếp bị mê muội tâm trí, cũng không biết được.

Cung Càn Khôn, hương trong lư hương lượn lờ, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên giường mềm, một đêm chưa ngủ.

Cẩn Ngọc quỳ gối một bên, khóc đến hai mắt đỏ bừng.

“Đều do nô tỳ! Đều do nô ty trông coi không nghiệm, cuối cùng để nàng ta chạy mất! Làm cho nương nương vô duyên vô cớ phải chịu oan ức lớn thế!”
“Nô tỳ nòi rồi, Trác thị mưu mô không tốt, trước đó không nên chỉ giáng chức, mà phải trực tiếp xử tử tai họa này đi.


Cẩn Trúc ngắt lời nàng ta: “Được rồi, Cẩn Ngọc, đừng quấy rầy nương nương.


Nàng ta lo lắng nhìn về phía nương nương, đáy lòng cũng căm hận, nhưng việc đã đến nước này, tiếp tục truy cứu chuyện cũ cũng không còn ý nghĩa, vẫn nên giải quyết chuyện trước mắt quan trọng hơn.

Nàng ta thấp giọng nói: “Bây giờ trong cung truyền khắp nơi, nói nương nương không công bằng, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi.


Lời này nàng ta không muốn nói nhưng lại không thể không để nương nương biết.

Nàng ta vừa mới dứt lời, đột nhiên, chén trà vỡ nát.

Mảnh vỡ vỡ ngay bên cạnh Cẩn Ngọc, thân thể nàng ta run lên, tiếng khóc không tự chủ mà ngừng lại, nàng ta cẩn thận từng chút một ngẩng đầu lên nhìn.

Vẻ mặt Hoàng hậu lạnh nhạt thu tay lại, giống như chén trà kia không nàng ta đập vỡ, nàng ta nhẹ nhàng cụp mắt, bình thản nói: “Truyền tin về phủ, bảo người trong phủ nhìn chằm chằm tin tức lan truyền ngoài cung.


Cẩn Trúc gật đầu, lập tức đi làm.

Hoàng hậu mới nhìn qua Cẩn Ngọc: “Quỳ làm gì?”
“Nửa năm qua này, phi tần mới vào cung, tâm trạng bản cung tốt, khiến cho những người trong cung này sắp quên mất rốt cuộc ai mới là chủ tử.


Cẩn Ngọc chống người đứng lên, lau mạnh nước mắt, hung hăng nói: “Đúng là như vậy! Nương nương lần này tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha những người này nữa!”
Hoàng hậu cúi đầu, không nhanh không chậm nói: “Phàm là người nhắc tới Trác thị, đều phạt gậy năm mươi cái, tái phạm đưa vào Thận Hình ty!”
“Để người các cung đều đi xem hình phạt.


“Là chỉ cung nhân, hay là chủ tử?” Cẩn Ngọc chần chờ hỏi một câu.

Hoàng hậu ngước mắt, nở một nụ cười châm biếm: “Bất kể là phi tần hay là cung nữ, đều cùng phạt.


Cẩn Ngọc nhận lệnh, trực tiếp mang theo người lui ra.

Trong điện lập tức yên lặng trở lại, Hoàng hậu nhắm hai mắt.

Một lát sau, nàng ta bỗng nhiên lật đổ bàn, trong mắt kiềm nén sự tức giận, trách mắng một câu: “Đồ ngu ngốc!”
---

Cung Càn Khôn hai tháng trước, Dương Đức đưa Trác ngự nữ ra ngoài, rồi mới đi vào, hắn ta đứng bên cạnh ngự án, cúi đầu đứng vững.

Hắn ta lén ngẩng đầu, nhìn trộm Thánh thượng và đồ vật bày trên ngự án.

Ngọc trắng dương chi, hoa văn đằng giao, sinh động như thật, đây là ngọc bội chỉ con cháu hoàng thất mới có.

Ngọc bội này là lúc Tiên Hoàng còn sống đặc biệt ban cho các hoàng tử, tất nhiên Phong Dục nắm giữ một cái.

Mà miếng ngọc bội bây giờ đang bày trên ngự án này, nếu như không nhận lầm, quả thật chính là miếng ngọc bội thuộc về Hoàng thượng đó.

Chỉ có điều, vào mấy năm trước, miếng ngọc bội này biến mất không thấy.

Dương Đức nhớ tới câu nói vừa rồi của Trác ngự nữ kia ‘Thiếp thân đã từng cứu một người, đây là thứ người kia để lại cho thiếp thân’ liền chút nữa không giữ nổi vẻ mặt.

Ngọc bội này quả thật là của Hoàng thượng, nhưng sao hắn ta không nhớ rõ Hoàng thượng từng được người khác cứu?
Ngọc dương chi bày trên ngự án đỏ thẫm, rất rạng rỡ.

Phong Dục nhìn hồi lâu, mới đột nhiên cười giễu cợt.

Hắn ném ngọc bội cho Dương Đức, Dương Đức cẩn thận đón lấy, suýt chút nữa bị doạ cho gần chết, nghe thấy Thánh thượng nói: “Cầm đi đưa cho Hoàng hậu.


Phong Dục nở nụ cười nghiền ngẫm: “Cứ nói, miếng ngọc bội bị trộm này tìm được rồi.


Dương Đức trong nháy mắt nghẹn lời.

Bị trộm?
Phong Dục nhìn qua hắn ta một cái, liền nhìn ra suy nghĩ của hắn ta.

Còn không phải bị trộm sao?
Hắn không tự mình đưa ra ngoài, lại rơi vào tay Trác ngự nữ, không phải trộm, chẳng lẽ lại là mượn?
Dương Đức xoa cái trán có lẽ có mồ hôi, đáy lòng khó trách khó chút đồng tình với Trác ngự nữ.

Không biết nàng ta lấy được miếng ngọc bội này từ đâu, cũng không đúng với những gì nàng ta nói.

Nếu như Trác ngự nữ biết được ý nghĩa của miếng ngọc bội này, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời ngày hôm nay.

Hắn ta không dám suy nghĩ nhiều, lên tiếng đáp lời liền cầm lấy ngọc bội đi tới cung Khôn Hòa.

Lúc đó Hoàng hậu mới vừa kết thúc tiệc thưởng cúc hồi cung, hiện lên sự mệt mỏi, nàng ta nhìn ngọc bội Dương Đức trình lên, trong chốc lát hoảng hốt, nàng ta thấp giọng hỏi: “Tìm được lúc nào?”
Dương Đức cúi đầu, nói ra những lời Hoàng thượng đã dặn dò.

“Trộm?” Hoàng hậu cầm lấy ngọc bội, quan sát cẩn thận: “Nói như thế nào?”
“Hôm nay Trác ngự nữ cầm miếng ngọc bội này đến tìm Hoàng thượng, nói là lúc trước Hoàng thượng đưa cho nàng.


Dương Đức sửa lại mấy chữ, không hề có chút chột dạ nào, dù sao cũng theo như Trác ngự nữ, đều cùng một ý.

Hắn ta vừa nói xong, ý cười trên mặt Hoàng hậu liền biến mất dần.

Cẩn Ngọc càng tức giận không lựa lời: “Nàng ta là cái thá gì? Cũng xứng?”
Dương Đức khom người nói: “Hoàng thượng ra lệnh cho nô tài đưa miếng ngọc bội này tới, đồng thời bảo nô tài nói với nương nương một tiếng.


“Việc này giao cho nương nương xử lý.


Đôi mắt Hoàng hậu khựng lại.


Nàng ta xử lý? Nói êm tai mà thôi, chẳng qua là để lại cục diện rối rắm cho nàng ta.

Người là chính nàng ta đưa tiến cung, nàng ta phải xử lý thế nào?
Việc này, Dương Đức cũng mặc kệ.

Hoàng hậu đưa người vào cung, cũng không để quản chế, làm cho đám người ngự tiền khổ không thể tả, càng đừng nhắc tới còn làm cho Hoàng thượng chán ghét.

Dù cho không có việc này, loại người này cũng không nên ở trong cung.

Sau khi Dương Đức đi, cn không nhịn được nói: “nương nương! Trác ngự nữ này gan to bằng trời, còn dám mơ mộng hão huyền vị trí Hoàng hậu, cần phải phạt nặng!”
Ngọc bội đằng giao tiên đế ban cho, để lại cho chính phi của hoàng tử.

Miếng ngọc bội này thuộc về đương kim Thánh thượng, chính phi của người chỉ có thể chủ của hậu cung, Hoàng hậu.

Chuyện Trác ngự nữ dám cầm vật này mà nói, quả thực là chán sống, Cẩn Ngọc tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Lúc trước bởi vì mất miếng ngọc bội này, nương nương không biết phải nhận lấy bao nhiêu châm chọc khiêu khích của Việt Vương phi.

Bây giờ nghe như ý của Hoàng thượng, miếng ngọc bội này lúc trước bị Trác ngự nữ trộm đi, sao có thể tùy tiện tha thứ?
Hoàng hậu nhìn vào miếng ngọc bội kia, một hồi lâu không nói gì.

Nàng ta biết ý của Hoàng thượng khi cố ý đưa miếng ngọc bội này tới.

Trộm cướp thánh vật, lừa gạt Hoàng thượng, ngấp nghé vị trí Hoàng hậu.

Cho dù là bất cứ tội nào, cũng đủ để tử hình Trác ngự nữ.

Cho nên nàng ta hạ lệnh, cách chức vị trí Trác ngự nữ, cấm túc nàng ta nửa năm, so sánh với những tội nàng ta phạm phải, sự trừng phạt này quá nhẹ quá nhẹ.

Nhưng luôn luôn có người không biết đủ.

---
Thời điểm Cẩn Ngọc mang theo người đưa ý chỉ của Hoàng hậu tới, A Dư đang đi lại ngoài điện.

Thân thể nàng vốn yếu ớt, thái y nói nàng không nên nằm thường xuyên, mà thường xuyên đi lại vài vòng, tương lai lúc sinh nở cũng thuận lợi hơn.

Đối với những việc này, xưa nay A Dư sẽ không qua loa.

Chỉ có điều đêm qua tuyết rơi, hôm nay mặt đất quá trơn, A Dư mới trực tiếp chuyện địa điểm tản bộ vào trong điện.

“Nương nương mời Ngọc mỹ nhân tới ngự hoa viên xem hình phạt.


Lời này vừa dứt, A Dư và Chu Kỳ liền liếc nhau một cái, mặc dù đá y lòng không hài lòng, cũng không dám xui xẻo động vào Hoàng hậu lúc nào, nàng vừa định chuẩn bị đồng ý, Tống ma ma bên cạnh chợt mở miệng: “Phi tần có thai cũng phải đi xem hình phạt?”
Tống ma ma kính trọng Hoàng hậu, nhưng nàng ta càng coi trọng hoàng tự, bây giờ thân thể Ngọc mỹ nhân vất vả lắm mới dưỡng tốt chút, sao chịu đựng được giày vò như vậy?
Nếu như kích thích tới Ngọc mỹ nhân, làm hại Hoàng thượng, ai chịu được trách nhiệm?
Cẩn Ngọc ở vương phủ nhiều năm, tất nhiên nhận ra Tống ma ma, nàng ta cong nhẹ ơi, thấp giọng nói: “Tống ma ma, cũng không phải là nương nương nhằm vào Ngọc mỹ nhân, nhưng chuyện đêm qua quá là hoang đường láo xược, nếu không nghiêm khắc trừng phạt, hậu quả khó mà lường được, mong rằng Ngọc mỹ nhân và Tống ma ma thông cảm cho sự khó xử của nương nương.

Nàng ta nói đến tận đây, Tống ma ma nếu còn không bằng lòng, cũng không thể nhiều lời.

Mặc dù nàng ta hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, nhưng nói cho cùng nàng ta vẫn chỉ là một no tài.

Vào lúc Cẩn Ngọc quay người rời đi, A Dư đột nhiên hỏi một câu: “Cẩn Ngọc cô cô muốn tới cung Càn Ngọc sao?”
Cẩn Ngọc hơi khựng lại, nàng ta quay người, nhìn qua Ngọc mỹ nhân, gằn từng chữ: “Ý chỉ của Hoàng hậu, các cung đều phải xem hình phạt, nếu cung Càn Ngọc thuộc hậu cung, tất nhiên cũng thuộc trong đó.


A Dư không còn nghi vấn.

Thân thể Thục phi kém như vậy, bây giờ còn sắp lâm bồn, Hoàng hậu ngay cả Thục phi cũng dám gọi Thục phi đi xem hình phạt, không sợ xảy ra sự cố gì, nàng còn có gì mà già mồm?


Bình luận

Truyện đang đọc