NHẬT KÝ THƯỢNG VỊ CỦA CUNG NỮ


Trong điện yên tĩnh, ánh sáng ấm áp mờ mờ xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên bóng người thon dài của nam nhân.
A Dư chẳng biết cụp mắt từ lúc nào, lau đầu ngón tay vừa rồi vô ý dính phải mực, nàng mân mê, rồi dùng khăn lau nhẹ, vô thức không chú ý.
Thật ra gia thế của nàng rất không dễ nói, nếu như Hoàng thượng có lòng, điều tra một cái là biết liền.
Nàng xuất thân từ Giang Nam, đều nói Giang Nam dễ sinh ra mỹ nhân, không chỉ điểm này, Giang Nam cũng có nhiều gia đình giàu có.
Lúc tiên đế còn sống, Giang Nam có hai thương hội lớn, thứ nhất là Giang gia, tuy là thương hộ nhưng bản triều không coi thường thương nhân như tiền triều, bởi vậy Giang gia có thể nói là đắc ý ở Giang Nam, chủ mẫu là nữ nhi Lạc gia Giang Nam, đích nữ quan viên lục phẩm.
Giang gia có ba nữ hai nam, trong đó có một nữ là đích nữ Lạc thị sinh ra, tên là Giang Dư.
A Dư nắm khăn chặt hơn chút, chuyện cố gắng hết sức đem giấu đi, lúc này nhớ lại, đôi mắt không khỏi hơi hoảng hốt.
Đích nữ Giang gia kia, chính là nàng.
Lúc nàng còn nhỏ, đã biết phụ thân thiên vị sủng ái thiếp thị, thái độ với nàng và mẫu lớn phần lớn là chẳng quan tâm, nhưng cũng may, hắn có thể quản lý Giang gia, cũng không phải người muốn ái thiếp diệt thê, mẫu thân của nàng lại xuất thân từ Lạc phủ lục phẩm, để mà nói nàng sống cũng không kém gì.
Ngoại trừ không thường gặp phụ thân, dù cho gặp được cũng là bên ngoài trước mặt thứ tỷ, nàng vẫn sống tốt hơn rất nhiều người.
Tình cảm của nàng đối với phụ thân rất nhạt, nhạt đến mức cho dù bây giờ nghĩ lại về toàn bộ Giang gia, màu sắc đậm nhất trong trí nhớ của nàng chẳng qua là nữ tử đối xử dịu dàng với mình, và nam nhân từng được nàng cứu, gọi ca ca nhiều năm kia.
Chỉ có điều, bây giờ Giang Nam đã sớm không còn Giang gia.
Thật ra A Dư cũng không biết đến cuối cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gia, ở Giang phủ các nàng cũng chỉ sống tốt, nhưng cũng không đến mức biết rõ chuyện của Giang gia như trong lòng bàn tay.
Sau đó nàng vội vàng chạy đến kinh thành mới biết rõ triệt để đã xảy ra chuyện gì.
Phụ thân nàng đứng sai bên trong trận chiến tranh giành kia.
Lúc tiên đế còn sống, hắn đã âm thầm đưa cho Việt vương một lượng vàng bạc rất lớn, sau đó A Dư liền suy nghĩ, trận cung biến Việt vương phát động kia, nếu không có tiền bạc của Giang gia ủng hộ thì có thể xuất hiện hay không?
Giang gia ngã xuống nhanh hơn Việt vương, mấy tháng cuối cùng tiên đế còn tại vị, tất cả tài sản của Giang gia đã sung vào quốc khố.
A Dư biết, đây không được xem là oan uổng, đã muốn giành được phú quý ngập trời thì tất nhiên cần phải nhận lấy mạo hiểm chuyện đó thất bại.
Nghĩ như vậy, A Dư không tự chủ nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Nàng biết, liên quan tới kết quả Giang gia, nam nhân này đã từng đổ thêm dầu vào lửa vào trong đó.
Nhưng cho dù biết được, vậy thì làm sao chứ?
Nàng không dậy nổi một tia hận thù với hắn, cũng không quá hận.
Ngay cả thân sinh phụ thân của nàng, cũng chưa từng để lộ một lời nửa câu với nàng và mẫu thân, không thèm để ý tới sống chết của hai người các nàng, người thân cận như vậy còn có thể nhẫn tâm đến thế thì dựa vào cái gì mà yêu cầu hắn bên đối địch buông tha Giang gia chứ?

Nếu như A Dư đứng ở vị trí của hắn, cũng sẽ không ngốc nghếch đến mức lưu lại cho mình một mầm họa lớn như thế.
Nếu bàn về hận, người nàng nên hận phải là phụ thân của nàng.
Sự kiện năm đó, điều duy nhất nàng không bỏ xuống được, chỉ có là người nàng xem như huynh trưởng, thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho nàng cầu cứu như thế nào, cũng không nói một lời, cho đến khi mẫu thân nàng tử vong, cho đến khi nàng bị kéo xuống, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Vũ khí sắc bén xẹt qua cổ, âm thanh giống như lụa gấm bị rách lại vang lên trong đầu nàng, A Dư nhớ lại vết máu bị nước mưa dội sạch kia và nữ tử không nhúc nhích nằm dưới đất, sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, theo bản năng mà lùi về sau một bước.
Phong Dục một mực nhìn nàng, thấy thế, tay nhanh mắt lẹ đỡ lấy nàng.
Tất cả lời muốn hỏi, lúc nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đều bị hắn nuốt xuống, cho dù thân phận của nàng từng là ai, bây giờ nàng chẳng qua là Ngọc mỹ nhân của hắn mà thôi.
Huống gì, chuyện hắn muốn biết luôn có thể điều tra được, không cần thiết phải hỏi nàng lúc này.
A Dư có chút mềm nhũn cả người co quắp trong ngực hắn, dừng một lát, nàng mới hoàn hồn, hai tay không còn sức lực vòng quanh eo của hắn, tựa nhẹ đầu vào lồng ngực của hắn.
Cho dù trôi qua bao lâu, nàng vẫn không thể nào bình thản mà nhớ lại sự kiện kia.
Nàng không thèm để ý Giang gia ra làm sao, nhưng nàng không thể nào chấp nhận được cảnh tượng mẫu thân từng sống nương tựa lẫn nhau cùng nàng, chết không nhúc nhích trước mặt nàng, mà nàng lại không thể nào ngăn lại.
A Dư cắn môi, kiềm nén sự ướt át bỗng nhiên xuất hiện trong mắt, nàng cọ nhẹ bả vai nam nhân, thấp giọng yếu ớt nói: “Hoàng thượng, thiếp thân cảm thấy mệt mỏi...”
Nàng cảm thấy nếu không phải nam nhân cố ý thăm dò, nàng cũng sẽ không nhớ tới chuyện đã xảy ra, đáy lòng tự dưng sinh ra tủi thân, nắm chặt lấy ống tay áo nam nhân: “Người đưa thiếp thân về đi.”
Sợ hắn không vui, A Dư lại thêm vài câu: “Cung Càn Khôn cách các Ấn Nhã rất xa, thiếp thân cảm thấy mệt mỏi, không đi được rồi...”
Phong Dục nhìn qua đỉnh đầu nữ tử, mắt hơi trầm xuống, hắn phát hiện ra nữ tử không thích hợp, nhưng nàng không nói, Phong Dục cũng đè tia nghi vấn kia xuống.
Hồi lâu sau, hắn lắc nhẹ đầu: “Cũng chỉ có nàng, dám bảo trẫm đưa nàng về vào lúc này.”
Nếu là người khác, nhìn thấy sổ gấp chất đầy trên ngự án của hắn, sợ là nói chuyện nhiều cũng cảm thấy trì hoãn thời gian, chỉ có nàng không hiểu chuyện nhất.
Nhưng mà không thể phủ nhận, Phong Dục khá là hưởng thụ tính tình khờ khờ có chút bốc đồng này của ànng.
Trong lúc hắn bảo Dương Đức chuẩn bị loan cầm, nữ tử trong ngực cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, nàng điều chỉnh xong cảm xúc, trên gương mặt trắng nõn cũng không thể nào nhìn ra khác lạ, chỉ có một chút nũng nịu mềm mại yếu ớt: “Thiếp thân đa tạ Hoàng thượng.”
Cảm xúc khác lạ của nàng sinh ra do Phong Dục, cũng không biết thế nào bất giác tản đi.
Đưa người về các Ấn Nhã, Phong Dục không dừng lại thêm mà trở về cung Càn Khôn luôn, bây giờ có nhiều việc, hắn quả thật có chút bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho hậu cung.
Nhưng mà lúc sắc trời sắp tới, hắn vẫn nhớ tới sự khác thường của nữ tử vào ban ngày, nhàn nhạt phân phó với Dương Đức: “Điều tra một chút chuyện trước khi Ngọc mỹ nhân tiến cung.”
---
“Nương, chờ ca ca trở về, chúng ta đi chùa Thanh Sơn dâng hương được không?”

Nữ tử nửa tựa vào bờ vai phụ nhân, mặc dù bên ngoài mưa phùn đang rơi, nhưng tia nắng ấm bên ngoài cửa sổ còn sót lại chiếu vào trong mắt nàng, tựa như ánh sáng chiếu lên mặt nàng, nàng mềm mại nũng nịu làm nũng với phụ nhân, cho dù ai cũng có thể nghe ra sự chờ mong trong lời nói của nàng.
Phụ nhân đang tính sổ sách, có chút bất đắc dĩ vuốt ve mái tóc đen của nữ tử, dù là bất đắc dĩ, lời nói của nàng vẫn hiện lên vẻ dịu dàng như cũ: “Mỗi ngày Ngọc Dương đều bận rộn tới khuya, con đừng giày vò hắn nữa.”
Nữ tử hơi thất vọng gục đầu xuống, lắp bắp nói: “Nhưng hôm nay mà Trùng Dương mà!”
Nàng từ từ ngồi xuống: “Con đã lâu không gặp được ca ca, hôm nay là sinh nhật hắn, chẳng lẽ hắn lại muốn trở về muộn vậy sao?”
“Mất công con còn cố ý dặn dò phòng bếp, chuẩn bị bánh ngọt Trùng Dương hắn thích ăn nhất.”
Nữ tử nắm chặt khăn tay, có chút rầu rĩ không vui: “Còn nữa, chùa Thanh Sơn cũng không xa, vừa đi vừa đi cộng thêm chơi đùa nhiều lắm cũng chỉ bốn giờ đồng hồ, nếu hắn có thể trở về sớm, vẫn có thể đi mà.”
Gần đây nàng bị ở trong phủ ngột ngạt sắp chết rồi, từ khi ca ca nhận chức, không còn ai có thể cùng nàng chạy loạn khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Còn nàng lẻ loi một mình, cho dù mang theo nha hoàn gã sai vặt, mẫu thân cũng không yên tâm cho nàng ra ngoài.
Phụ nhân bất đắc dĩ lắc đầu, không có cách nào với nàng, chỉ có thể theo nàng: “Được thôi, nếu như Ngọc Dương trở về sớm thì theo ý con được không?”
Nàng ấy vừa dứt lời, nữ tử lại vui vẻ trở lại, khuôn mặt nhỏ tinh xảo cười rực rỡ, nàng lén lút nhỏ giọng nói: “Hôm qua con cố ý bảo người ta nói với ca ca, bảo hắn trở về sớm.” Nàng nhìn thế vẻ mặt nghiêm nghị nhíu mày của phụ nhân, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Xem thời gian hẳn là cũng sắp về rồi, con tới phòng bếp giục người đây.”
Dứt lời, nàng vội vàng chạy đi, sợ phụ nhân nói nàng càn quấy, ngay cả như thế, phụ nhân ở sau lưng cũng không nhịn được lắc đầu.
Nữ tử vui vẻ xốc rèm châu lên, để nha hoàn đi phòng bếp giục người, bây giờ nàng không dám đi vào phòng, sợ bị phụ nhân răn dạy, tạm ngừng một lát trên hành lang hậu viện trong phủ, dự đoán thời gian gần tới rồi, nàng mới chạy vào viện phụ nhân, dọc đường nàng nghe thấy một vài tiếng ồn, nhưng bởi vì trong lòng chứa chuyện khác cũng không quá để ý.
Trước viện của phụ nhân, đúng lúc nàng gặp phải nha hoàn dừng ở ngoài viện, trong tay bưng bánh ngọt Trùng Dương nàng dặn dò.
Nữ tử thuận tay nhận lấy, còn buồn bực hỏi một câu: “Sao đến rồi lại không đi vào?”
Mặc dù nàng hỏi câu này nhưng không ở lại nghe nha hoàn trả lời, bởi vậy cũng bỏ lỡ vẻ mặt lo lắng của nha hoàn, nàng có chút hưng phấn bưng bánh ngọt Trùng Dương, vén rèm lên đi vào.
Còn chưa ngẩng đầu, âm thanh đã tới trước: “Nương, ca ca về rồi sao?”
“A Dư...”
Tiếng đao kiếm va chạm với vỏ đao, nữ tử còn chưa kịp phản ứng, trên chiếc cổ non mịn trong nháy mắt bị đặt một vũ khí sắc bén, nữ tử bị dọa sợ bắn lên, bánh ngọt Trùng Dương trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.
Lúc này nàng mới chú ý tới tình hình trong phòng.
Không chỉ trong phòng, trước đó nàng không chú ý tới, cửa trước rèm châu hẳn là vừa bị phá tan, lúc này còn mang theo âm thanh, trong phòng càng hỗn loạn không chịu nổi, phụ nhân bị người giữ lại, lưỡi dao đặt lên cổ.
Tiếng ‘A Dư’ vừa rồi chính là phụ nhân không kìm lòng được hô lên.
Nữ tử bất ngờ nhìn qua tình cảnh trong nhà, nhất là khi ánh mắt rơi xuống người nam tử ở tận cùng bên trong, trước kia nàng rất quen thuộc với hắn, người từng ôn hòa nói chuyện với nàng vô số lần, cõng nàng đi qua phố dài hẻm nhỏ, lúc này lại bình tĩnh đứng ở nơi đó, lại đột nhiên có chút lạ lẫm.

Sự lạ lẫm này khiến cho nữ tử có chút không dám đi nhận hắn ta, sững sờ lẩm bẩm: “Ca ca...”
Nàng cũng không phải đồ ngốc, tình cảnh trước mắt tình huống ra sao, mặc dù nàng không hiểu, cũng không cản trở nàng ý thức được, lúc này có cái gì đó thay đổi.
Nữ tử sợ hãi đến mức mắt hơi đỏ lên, chưa bao giờ bị người khác dùng vũ khí chắc bén chỉ vào, thân thể nàng run rẩy đi tìm phụ nhân, không nhịn được kêu lên: “Nương?”
Người trong phòng không để ý các nàng, mà lục tung rồi tìm kiếm gì đó, ép các nàng tới cùng một chỗ, phụ nhân lập tức ôm lấy nữ tử, bảo vệ người trong lòng.
Nữ tử ngẩn ra nhìn người quen thuộc kia, có chút không hiểu, sao lại đột nhiên thế này?
Người kia đối diện với tầm mắt của nàng, đầu lông mày nhíu nhẹ, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng nhịn xuống, lạnh nhạt phân phó những người kia: “Nếu không tìm được thì áp giải người tới trong viện đi.”
Đây là lần đầu tiên nữ tử bị người áp giải đi, lảo đảo không đi bình thường được, suýt nữa trực tiếp té ngã trên mặt đất, đám người áp giải các nàng rõ ràng không phải người thương hoa tiếc ngọc gì, nếu không phải phụ nhân kịp thời kéo nàng một cái, nàng đã sớm té xuống.
Trong viện có rất nhiều người đang quỳ, không chỉ như thế, cũng hỗn loạn đáng sợ, gã sai vặt nha hoàn trước nay ít xuất hiện bị đặt một bên, thậm chí một số châo báu rải rác bên người bọn họ, chỉ xem một chút nữ tử liền biết những thứ đó từ đâu mà tới.
Nhưng mà nàng không có tâm trạng quan tâm để ý những thứ này, trộm đồ của Giang gia, nàng cũng không đau lòng, nhưng bây giờ nàng và phụ nhân quỳ gối trong viện, mưa bụi lúc nhìn thấy trong phòng, lúc này không ngừng đánh vào người, nữ tử mới ý thức được, đau quá.
Nàng và phụ nhân bị xối, bùn đất xen lẫn vào quần áo, chật vật không chịu nổi, nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu rõ tình hình, lờ mờ nghe lời của phụ nhân.
Người mà ngày xưa nàng gọi là ca ca, lại sau khi nói gì đó với nam tử mặc trường bào màu đen liền lui sang một bên, sau đó, các nàng bị đưa vào dưới mái hiên, tuy không còn bị mưa giội vào, nhưng lại lạnh đến mức toàn thân run rẩy.
Nữ tử không nhịn được, gọi nam tử, mờ mịt luống cuống hỏi: “Ca ca, vì sao...”
Vì sao đối xử với các nàng như thế?
Nàng nghe thấy nam tử cầm đầu xa lạ xì một tiếng, ở sau lưng mọi người, nàng không thấy rõ khuôn mặt nam nhân, chỉ nghe thấy hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi không biết vì sao?”
Nữ tử vừa định nói chuyện, liền bị phụ nhân ngăn lại: “A Dư, im ngay!”
Phụ nhân bảo vệ nữ tử ở sau lưng, nói với đám người kia: “Nàng chẳng qua là một đứa trẻ, không biết gì hết.”
Nàng vẫn còn mong một tia hy vọng, hỏi bọn họ: “Các ngươi đã xông vào phủ, tất nhiên là lão gia nhà ta phạm tội, lão gia nhà ta đâu?”
“Giang lão gia?” Nam tử kia lắc đầu: “Đây cũng là mục đích chúng ta tới đây, bây giờ xem ra, hắn đã vứt bỏ các ngươi một mình chạy trốn rồi.”
Lời nói của nam tử đơn giản dễ dàng, người quỳ khắp phủ lại rền vang hỗn loạn, một năm miệng mười vừa khóc vừa gào.
Nữ tử trốn sau lưng phụ nhân, nhìn lại đám người đang quỳ kia, nàng không thấy phụ thân, cũng không nhìn thấy thứ huynh và thứ đệ, đột nhiên ý thức được gì đó, nàng nắm chặt quần áo phụ nhân, run rẩy hỏi: “Phụ thân không cần chúng ta sao...”
Nữ tử xưa nay thông minh, từ mấy câu trong miệng nam tử đã đoán được đại khái mọi chuyện từ đầu đến cuối, nàng ý thức được, cái tai họa này từ phụ thân nàng mà ra, nhưng mà phụ thân nàng chưa từng để lại một lời nửa câu, mang theo thứ huynh và thứ đệ chạy trốn, lại để lại nàng và mẫu thân.
Nàng đã sớm biết phụ thân bất công, nhưng trước giờ chưa từng biết hắn có thể nhẫn tâm đến thế.
Phụ nhân lập tức ôm nữ tử, dường như đau lòng, hai mắt đỏ bừng, nàng ấy nói: “Không sao, còn nương đây.”
Không tìm được người, đám người kia mất kiên nhẫn, nam từ xa lạ mở một thánh chỉ màu vàng, nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng có chỉ, Giang gia tự tạo binh khí, ý đồ mưu phản, Giang gia nhất tộc, tội không thể tha thứ, theo luật nam tử xử trảm, nữ quyến sung làm quan kỹ.”
Hắn ta dừng một lát, thu hồi thánh chỉ, nhìn qua nữ tử và phụ nhân kia, lắc nhẹ đầu.
Nơi này thật sự có người vô tội, nhưng thánh chỉ không thể làm trái, xử lý như vậy, dựa vào luật pháp không tìm ra chỗ nào sai lầm.
Quan kỹ.

Cho dù nữ tử còn nhỏ tuổi, cũng hiểu được hai chữ này có ý nghĩa gì, nàng rùng mình một cái, muốn đi tìm phụ thân, liền phát hiện phụ nhân cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Nữ tử hoảng hốt nhớ lại, mặc dù chức quan ngoại tổ phụ không cao lắm, nhưng Lạc thị nhất tộc dòng dõi thư hương, mẫu thân nàng xưa nay tuân thể nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, khắc ghi sự hiền thục của nữ tử vào trong xương cốt, hai chữ kia đối với phụ nhân mà nói, còn không bằng muốn mạng của nàng ấy.
Nàng thoáng nhìn qua ánh mắt những nam tử kia thỉnh thoảng nhìn về phía nàng và phụ nhân, trong mắt kia mang theo thứ gì đó, nàng xem không hiểu, lại không cản trở toàn thân nàng run lên, ý lạnh không ngừng tuôn ra trong lòng.
Nữ tử phát hiện sức lực phụ nhân ôm nàng thật chặt, rồi lại nới lỏng, khiến nàng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm bất an, nàng hoảng hốt giữ chặt cánh tay phụ nhân, càng không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm theo bản năng: “Đừng, đừng mà...!nương...”
Người từ lúc bị người áp giải vẫn kiềm nén được sự sợ hãi bỗng nhiên khóc lên, nàng biết mẫu thân không bỏ lại được mình nhất, nàng sợ hãi, quá sợ hãi, bởi vì nàng hiểu rõ phụ nhân.
Cho dù là người là huynh trưởng bỗng nhiên trở nên có chút lạ lẫm, nếu như lại không còn mẫu thân, nàng làm sao có thể không sợ hãi?
Vốn dĩ nàng tưởng rằng, cho dù là bị xung làm quan kỹ, nàng cũng nên ở cùng một chỗ với mẫu thân, về sau mới biết, chẳng qua là nàng suy nghĩ nhiều, khi đám người kia kéo phụ nhân rời xa nàng, nữ tử rốt cuộc bối rối, nắm chặt tay phụ nhân, liều mạng lắc đầu.
Nàng hiểu phụ nhân rất rõ, có thể sống sót vì mình, nhưng nếu biết được không chăm sóc được nàng, nàng ấy tất nhiên sẽ...
Nử tử lôi kéo cánh tay phụ nhân, trong lúc luống cuống theo bản năng mà nhìn về phía nam nhân phía trong góc, rốt cuộc khóc lóc cầu xin hắn: “Ca! Ca...!Ngọc Dương ca ca!”
“Huynh mau cứu mẫu thân...!van huynh...!xin huynh...”
Nàng nhìn thấy người trong góc hơi động, lại nhanh chóng ngừng lại, giống như lắc nhẹ đầu với nàng, nữ tử không biết mình có nhìn lầm không, chỉ biết lòng mình lập tức nguội lạnh.
Nàng không hiểu hắn có ý gì, mẫu thân rõ ràng bình thường đối xử với hắn tốt như thế.
Nàng có làm thế nào, cũng không tránh thoát được mấy người kéo đi, phụ nhân vẫn bị kéo ra khỏi nàng như cũ, tiếng khóc của nữ tử dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy phụ nhân nắm chặt mu bàn tay, nàng đoán được phụ nhân muốn làm gì, không nhịn được liều mạng giãy dụa, bò về phía phụ nhân như điên: “Mẹ! Đừng, đừng mà...”
Nàng không thể thoát ra, chỉ có thể khóc lóc cầu xin với người trong góc: “...Ngọc Dương ca ca, huynh ngăn nàng lại...!ngăn lại...”
“Ngọc Dương ca ca...!Ngọc...”
Tiếng khóc của nàng đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn phụ nhân va vào lưỡi dao dài của nam nhân, nàng ấy ngước cái cổ thon dài lên, vào lúc tất cả mọi người không kịp phản ứng, mạnh mẽ vạch một cái, máu tươi như tung tóe trước mắt nữ tử, theo thân thể mềm nhũn của phụ nhân ngã xuống.
“Nương...”
...
“Nương!”
A Dư đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, đầu nàng đầy mồ hôi thở hổn hề, trên mặt không còn giọt máu.
“Chủ tử!” Chu Kỳ nghe thấy tiếng động, vội vàng xốc rèm che lên, thấy dáng vẻ này của nàng, bị dọa sợ nhảy lên: “Chủ tử sao vậy?
A Dư bất ngờ nhìn qua rèm che trước mắt, nàng mở lớn miệng hít thở rất lâu, vẫn mãi chưa thoát ra khỏi giấc mơ kia.
Nàng cảm nhận được óc người lau khóe mắt mình, đau lòng hỏi mình: “Sao lại khóc?”
Nàng nghe thấy Chu Kỳ lo lắng bảo người truyền thái y, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Chu Kỳ, gắng gượng cong môi cười, nói: “Ta không sao, chỉ gặp ác mộng...”
Tình cảnh trong mộng vẫn còn đang hiện rõ trong đầu nàng, khiến ngón tay nàng run rẩy.
Nàng không nhìn thấy, sắc mặt nàng lúc này tái nhợt bao nhiêu, ngay cả lời nói ra cũng như không có sức lực, khiến Chu Kỳ đau lòng không biết như thế nào cho phải.


Bình luận

Truyện đang đọc