[NHẤT MỘNG NHẤT GIANG HỒ HỆ LIỆT CHI] LÂM LẠC TỊCH CHIẾU

Vài ngày sau, Hoa Thiên Lang ở trong cung cho mở yến hội, chiêu đãi sứ thần các nước đến tiến cống cùng triều đình trọng thần.

Bên trong vang lên tiếng sáo trúc du dương, mọi người theo trình tự tiến vào điện, tục lệ hoàng gia phiền phức dài dòng, thật vất vả tất cả mọi người mới ngồi xuống, lại có thái giám ở bên trong  đại điện tuyên đọc diễn văn do chính đương triều thiên tử viết, lưu loát  truyền cảm mà đọc, đơn giản là vài câu từ công chính, cần chính yêu dân, nội dung tối nghĩa khó hiểu đòi mạng, người khác không nói, dù là ngồi ở trên long ỷ cao quý Thiên Lang quốc vương, nghe cũng buồn ngủ.

“Hoàng Thượng!” Một bên Lâm Hạo Dương thấy thế lấy tay lặng lẽ lay lay hắn:“ Ngươi tỉnh ngủ a!”

Hoa Thiên Lang giật mình, thanh tỉnh, thấy thái giám trong tay còn có một xấp xấp hạ văn chưa đọc, nhất thời cảm thấy chán nản, quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương mở miệng nói:“Người nào không có mắt lại an bài cái tiết mục này?”

Lâm Hạo Dương nghe thế, cầm quả nho trên bàn ném vào miệng, trong giọng nói có chút trêu tức:“ Hoa gia tổ tiên nhà ngươi định quy củ.”

Hoa Thiên Lang nghẹn lời, xem bộ dáng Lâm Hạo Dương vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy có chút buồn bực:“Ngươi không phiền sao?”

“Không phiền a.” Lâm Hạo Dương tiếp tục ăn trái cây:“ Chỉ có ngươi mệt chết thôi”

Hoa Thiên Lang càng nghi hoặc:“Ngươi tối hôm qua bị ta ép buộc suốt một đêm không ngủ, như thế nào  không mệt?”

“Khụ khụ……” nuốt vào nguyên một trái nho, Lâm Hạo Dương bất mãn trừng mắt liếc nhìn Hoa Thiên Lang, lại nhìn đến miệng hắn đang cố nén một chút ý cười, vì thế cắn răng, căm giận không để ý đến hắn.

Biết người này tính tình như thế, Hoa Thiên Lang cũng  không nóng, phóng ánh mắt xuống dưới , lại cảm thấy  có chút không đúng,nhìn kĩ lại, liền  vui vẻ, lay lay Lâm Hạo Dương:”Này, mau nhìn.”

“Cái gì?” Lâm Hạo Dương còn đang buồn bực, nhìn thấy người này lại tự tìm  vui vẻ,  quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

Hoa Thiên Lang lấy ánh mắt chỉ cho y:“Tiểu ngốc tử sao lại đến đây?”

Lâm Hạo Dương nhìn xuống phía dưới, quả nhiên nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở mép bàn đang há miệng ngẩn người, hiển nhiên cũng là vô cùng  nhàm chán.

“Đại khái là vì tò mò đi.” Lâm Hạo Dương nhọn mi:“Đến đây cũng tốt,  nữ nhi gia nhiều như vậy, vừa lúc thử xem người nào có thể lọt vào mắt y.”

“Dương, ngươi thực quan tâm Tịch Chiếu……” Hoa Thiên Lang nhân cơ hội chất vấn y, ngữ khí chua chua.

Lâm Hạo Dương lườm hắn một cái:“Tịch Chiếu là con trai bảo bối của sư phụ ta, so với  thân đệ đệ của ta còn muốn thân thiết hơn! Hơn nữa, nếu ngươi không quan tâm y, tại sao mỗi ngày phái người sưu tập các loại sách thuốc quý hiếm cùng thảo dược cổ quái khiến y vui vẻ chứ.”

“Ách……” Hoa Thiên Lang kinh ngạc:“Đương nhiên, tiểu ngốc tử cũng là đệ đệ của trẫm a!”

Lãnh Tịch Chiếu cũng không biết ở kim điện phía trên hai người kia bởi vì mình mà đấu võ mồm, hôm nay tới nơi này thuần túy là vì Tây Đằng Lâm, nhưng lại xui xẻo ngồi phía  trước hắn, muốn nhìn hắn chỉ có thể thò người ra xoay đầu lại, thật có chút kì quái, vì thế trong lòng có chút nôn nóng, hơn nữa  thái giám kia niệm xong một xấy giấy lại cầm lấy một xấp giấy niệm tiếp, Lãnh Tịch Chiếu nhàm chán hận không thể nhanh hết cái tiết mục này mau chút, thế nhưng lại cảm thấy có chút may mắn vì mình không ngồi ở nơi gây chú ý nhiều, ngồi không yên còn có thể lén lút động đậy, Hoa Thiên Lang thực  thảm, trên đầu vừa phải đội cái vương mão nặng tới vài cân,lại còn không thể nhúc nhích, còn phải bày ra vẻ mặt nghiêm túc của bề trên vài canh giờ, nghĩ vậy, không khỏi đồng tình nhìn hắn một cái.

“Ế, Tịch Chiếu nhìn ta!” Hoa Thiên Lang lay lay Lâm Hạo Dương:“Có phải có chuyện gì hay không?”

“Đại khái là coi trọng  cô nương nhà ai rồi?”Lâm Hạo Dương hứng thú:“ Chờ yến hội tan, ta sẽ đi hỏi một chút!”

Cuối cùng, các trình tự phức tạp cũng kết thúc, vũ cơ bắt đầu theo thanh âm sáo trúc nhanh nhẹn khởi vũ, cung nữ cũng đi lên thu hồi điểm tâm, thay vào một lượt thực hạp tinh xảo, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ đây không phải dự tiệc, rõ ràng chính là tra tấn.

Hoa Thiên Lang theo thói quen lấy chén canh nhỏ đưa cho Lâm Hạo Dương, nhỏ giọng nói:“Uống canh truớc, ta cố ý bảo Tịch Chiếu bỏ thêm vào bên trong thảo dược, dưỡng vị, nhớ rõ đợi lát nữa uống ít rượu thôi.”

Lâm Hạo Dương cười cười, tiếp nhận chén canh cúi đầu ngoan ngoãn uống.

Đối với hai người vô cùng thân thiết kia, bên dưới đại thần sớm thấy nhưng không thể trách, một năm trước Hoa Thiên Lang không để ý mọi người phản đối mà cùng Lâm Hạo Dương thành thân, mới đầu, trong lòng mọi người tự nhiên là bất mãn, cũng tranh cãi gay gắt một trận, bất quá lâu ngày, nhận thấy quốc gia tựa hồ càng ngày càng thịnh vượng, mưa thuận gió hoà, binh hùng tướng mạnh, hơn nữa Hoa Thiên Lang thật là một minh quân, Lâm Hạo Dương lại là Thiên Lang chiến thần tiếng tăm lừng lẫy, cũng luôn cung kính lễ độ, lão thần ngoan cố nhất cũng dần dần tiếp nhận, rồi trong dân gian truyền nhau đủ thứ truyền thuyết —– hai người vốn là trời sinh một đôi, cùng một chỗ thì mới là dân chúng chi phúc.

Qua ba tuần rượu, phía dưới liền có sứ thần kiềm chế không được, đứng dậy nói:“Vạn tuế,  vũ đạo người Hán Hoàng Thượng  nhìn cũng chán, lần này vi thần vừa lúc đi miền nam có dẫn theo vài  ca cơ đến đây, đều là quốc gia đệ nhất mỹ nữ, tài nghệ đều vô cùng tốt, không bằng  cho bọn họ đối Hoàng Thượng hiến nghệ, Hoàng Thượng nếu thích, liền lưu lại để Hoàng Thượng thị tẩm, như thế nào?”

Vừa dứt lời, phía dưới liền ồ lên, Lâm Hạo Dương cũng nhíu mày, chính mình lúc trước từng mang binh đánh Lăng Nam, từng nghe đến danh tiếng của người này, là một mưu sĩ, khát vọng cũng rất nhiều, hai người vốn là có một ít xung đột, lúc này nghe hắn nói lời này, cho dù là tính tình rộng rãi, trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Thấy y có chút mất hứng, Hoa Thiên Lang vươn tay cầm lấy tay y, lén lút nhéo một cái để an ủi,mắt nhìn xuống phía dưới:“ Thấy đại nhân cũng có tâm ý chuẩn bị, vậy tùy ý  đi!”

Nghe thấy đề nghị được cho phép, người kia mỉm cười, đứng lên cất cao giọng:“ Lăng Nam quốc ta nguyện vì các vị dâng  vũ, cung chúc quý quốc vĩnh hưởng thái bình, về phần nhạc khúc, không bằng  dùng Thiên Lang quốc quốc nhạc [ xương bình vân kí ], như thế nào?”

Lời vừa nói ra, mọi người lại có chút kinh ngạc, ca cơ khởi vũ, không phải hẳn là chọn loại nhạc ôn nhuyễn như nước sông Giang Nam sao? Sao lại  muốn chọn loại nhạc có khí chất hùng hồn như [ xương bình vân kí ], cái gọi là không sợ tinh phong huyết vũ, hào ca một khúc vạn dặm tình, Thiên Lang quốc quốc nhạc khí thế rộng rãi ý cảnh nghiêm nghị, giống như ngựa sắt đạp băng hà mở rộng trời đất, vậy mà lại dùng [ xương bình vân kí ] cho mỹ nhân yểu điệu khởi vũ? Từ thời khai thiên lập địa tới nay chỉ sợ vẫn là lần đầu tiên.

Nhạc công hai mặt nhìn nhau, quốc nhạc chỉ có vào thời điểm hiến tế hàng năm mới có thể tấu vang, kĩ thuật cực vì phiền phức, đều có nhạc công chuyên môn phụ trách, người bình thường không thể nói tấu nhạc liền có thể tấu nhạc.

“Hay là các vị không tiện?” Thấy mọi người đều  kinh ngạc, hắn quay đầu hướng Hoa Thiên Lang thi lễ:“Nếu như thế, vậy ta dùng Lăng Nam nhạc công đến tấu Thiên Lang quốc quốc nhạc cũng được!”

Hoa Thiên Lang ánh mắt tối lại, vài năm nay Lăng Nam thực có chút quá phận, nhưng lần này khí thế cũng quá kiêu ngạo rồi, lần này rõ ràng chính là có chuẩn bị mà đến, đầu óc vừa chuyển liền có chủ ý, giương mắt liếc nhìn Lãnh Tịch Chiếu  một cái, đã thấy y cũng đang nhìn mình, hai người ánh mắt chống lại nhau, Lãnh Tịch Chiếu hơi hơi gật đầu, biểu hiện đã hiểu ý.

Hoa Thiên Lang vừa lòng, cười nói:“ Để đại nhân nhọc lòng rồi,Thiên Lang quốc nhạc của trẫm sao có thể để cho người khác đoạn tấu, vừa lúc nghĩa đệ ta tinh thông âm luật, không bằng để cho y tấu nhạc đi.”

Nghe thấy thế người kia cũng không thể nói thêm  cái gì, Lãnh Tịch Chiếu đứng dậy lĩnh mệnh, ngồi phía trước đàn tranh tùy tay  điều chỉnh âm, chờ ca cơ tiến lên.

Lăng Nam nữ tử  trời sinh xinh đẹp nóng bỏng, từ ngoài cửa tiến vào này lại là từ ngàn chọn vạn tuyển ra đến cực phẩm, tướng mạo không nói, riêng  dáng người liền đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người, hơn nữa dị tộc nữ tử mặc y phục lớn mật , khiến mọi người xung quanh muốn huyết mạch phun trào.

Lãnh Tịch Chiếu luôn luôn xem Lâm Hạo Dương là thân ca ca, bởi vậy lúc này thấy các ca cơ khuynh quốc khuynh thành thì trong mắt chính là một đám hồ ly tinh, vẫn luôn thực chán ghét hồ ly tinh, nhưng vừa rồi được Hoa Thiên Lang ám chỉ, trong lòng lại kiềm nén xuống, ổn định tinh thần bắt đầu đánh đàn. Ngón tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng vung lên, âm thanh róc rách nhất thời từ trong cổ cầm ngàn năm phát ra, âm vang cao vút chói tai giống như có vạn mã chạy đến, xa phó biên cương chiến sĩ đang vây quanh lửa trại, đều nhịp quân ca vang vọng chân trời, binh uy tuyệt mạc, sát khí khắp trời, thê lương theo gió cuồn cuộn nổi lên cuốn bay cát vàng, đem bầu trời nhuộm thành một màu tráng lệ.

Nghe được tiếng nhạc vang lên, ca cơ liền tùy tiếng đàn khởi vũ, hiển nhiên là trải qua một phen công phu luyện tập, đông tách nhu nhược mềm mại nhưng lại ẩn ẩn chứa một ít lực, cùng với âm nhạc hùng hồn, vừa hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, đại thần phía dưới không khỏi vô cùng khen ngợi, thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong lòng sứ thần kia thực vừa lòng, trên mặt cố ý vô tình hiện lên chút khiêu khích —–  Lăng Nam ta mặc dù là ca cơ nho nhỏ, cũng muốn so với Thiên Lang ngươi mạnh hơn.

Hoa Thiên Lang sắc mặt có chút khó coi, Lãnh Tịch Chiếu nhưng thật ra không nóng nảy, đúng lúc ca cơ múa đến đoạn cao trào, khóe miệng giương lên, trên mặt bất động thanh sắc, lặng lẽ làm chậm lại nhạc nhịp, người bình thường căn bản là nghe không ra, nhưng là đối với ca cơ đã quen với nguyên bản nhịp vũ mà nói, thật là tâm hoảng ý loạn, vừa định điều chỉnh vũ đạo tốc độ, lại không dự đoán được Lãnh Tịch Chiếu thủ hạ âm phù lại nhanh vài cái thế là trong mắt mọi người  cảnh tượng chính là: Lãnh Tịch Chiếu bình thản chịu đựng gian khổ cúi đầu đánh đàn, tiếng đàn róc rách  không có chút không ổn nào; Bên kia Lăng Nam ca cơ thì lại chật vật không chịu nổi, vũ đạo hoàn toàn theo không kịp nhịp của [ xương bình vân kí ], một bên khiêu vũ một bên còn trừng mắt Lãnh Tịch Chiếu, không khỏi đều ở trong lòng âm thầm nói, những người này cũng thật khiến chủ tử mình mất mặt, trình độ loại này sao có thể đi ra hiến nghệ, chính mình khiêu vũ không tốt còn trừng mắt  nhạc công, thật sự là không còn thể thống.

Hoa Thiên Lang ngồi ở trên long ỷ, nhìn ánh mắt thản nhiên của Lãnh Tịch Chiếu thì âm thầm cười, tiểu ngốc tử này làm mấy chuyện xấu nhưng vẫn có thể bày ra vẻ mặt như đúng rồi?

Khúc nhạc kết thúc, Lãnh Tịch Chiếu đứng lên lắc đầu trở về, miệng than thở nói:“Trình độ loại này, thật sự là làm bẩn  Thiên Lang quốc nhạc chúng ta!” Thanh âm tuy lớn không lớn, nhưng đủ để chung quanh vài người đều nghe rõ, bọn họ nhịn không được đều cười nhạo, người bên ngoài thấy hiếu kì, sau khi nghe ngóng, cũng hùa theo hắc hắc cười, các ca cơ đứng ở giữa sân khấu vô cùng xấu hổ, sứ thần kia hung hăng trừng mắt nhìn các nàng,  muốn thay chính mình  nói mấy câu, Hoa Thiên Lang  đã mở miệng:“  Đại nhân,  ca cơ vẫn là lưu cho  Lăng Nam vương đi, hảo ý trẫm đã nhận!”

Nghe thấy thế,một câu chưa nói kia đã nuốt trở về, người kia vẻ mặt phẫn hận ngồi trở lại chỗ ngồi.

Tây Đằng Lâm cũng nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ màu trắng lắc đầu cười khẽ —– nhìn không ra  tiểu thần y này cũng có chút giảo hoạt, ngáng chân người ta tự nhiên tự nhiên, nếu không phải chính mình cũng tinh thông âm luật, sợ cũng bị y lừa luôn.

Thật vất vả đợi yến hội chấm dứt, tất cả mọi người thở ra một hơi, ban ngày tham dự đủ tục lệ khiến  mọi người cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, chỉ hận không thể chạy nhanh về nhà nghỉ ngơi, Hoa Thiên Lang xoa xoa thắt lưng đau, ra lệnh cho mọi người cáo lui tán đi, sau đó  nhanh nhảu đứng lên hoạt động một chút gân cốt, trong lúc vô ý lại thoáng nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu cùng Tây Đằng Lâm sóng vai mà đi, lại nhìn thấy hai người như có như không tựa hồ còn thật cao hứng……

“Tam vương tử, ngươi có chuyện gì sao?” Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái, ngửa đầu hỏi Tây Đằng Lâm.

“Ngươi tên Lãnh Tịch Chiếu, ta đây gọi ngươi Tịch Chiếu được không?” Tây Đằng Lâm mở miệng hỏi.

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu:“Đương nhiên, Hoàng Thượng bọn họ đều kêu ta như thế.”

“Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là Tam vương tử.” Tây Đằng Lâm nhọn mi:“Nghe thật xa lạ.”

Tiểu ngốc tử nghe xong những lời này liền ở trong lòng hắc hắc cười, không muốn cùng  mình xa lạ, thì  là muốn gần gũi ư, vì thế ngẩng đầu ngốc hề hề cười:“Lâm Lâm ~”

“……” Tây Đằng Lâm khóe miệng giật giật, hi lý hồ đồ gật đầu đáp ứng:“Ừm……”

Bình luận

Truyện đang đọc