[NHẤT MỘNG NHẤT GIANG HỒ HỆ LIỆT CHI] LÂM LẠC TỊCH CHIẾU

“Có phương pháp khác không?” Tây Đằng Ly hỏi Lãnh Tịch Chiếu.

Lãnh Tịch Chiếu cau mày nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:“Ta có thể điều chế dược tạm thời che lại một ít nội lực, nhưng mà cũng không thể trị tận gốc, nội lực của nó rất loạn, nếu cứ như vậy thì tùy thời đều có thể nguy hiểm.”

“Tiểu Hủ.” Tây Đằng Ly vỗ vỗ vai Phương Hủ:“Chúng ta không cần võ công, phụ thân dạy ngươi học chữ được không?”

“Không được!” Phương Hủ đem đầu chôn ở trong lòng Tây Đằng Ly không chịu buông ra.

“Ta cũng không có võ công nè, không phải ta đang sống tốt lắm sao.” Lãnh Tịch Chiếu vuốt vuốt lưng Phương Hủ khuyên nhủ.

“Không cần ngươi lo!” Phương Hủ quay đầu nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi nói hưu nói vượn, ta không cần ngươi xem bệnh!”

“Hồ nháo!” Tây Đằng Ly có điểm tức giận.quinnalaurent.wordpress.com

“Cha.” Phương Hủ thực ủy khuất, nội lực của mình nếu bị phế đi thì sẽ không thể luyện võ được nữa, vậy tương lai lấy cái gì bảo hộ gia gia cùng phụ thân?

“Cho ta thử xem nội lực của ngươi.” Hứa Tư Đình ngồi xổm trước mặt Phương Hủ vươn tay nói.

Phương Hủ do dự một chút, ngẩng đầu nhìn mắt Tây Đằng Ly, thấyy gật gật đầu, vì thế đem tay của mình đưa cho Hứa Tư Đình.

Sau một lát, Hứa Tư Đình nhíu mày, tiểu hài tử này nội lực cùng với Chu Mộ giống nhau, chính là rối loạn nghịch chuyển rất nhiều.

“Thế nào?” Lãnh Úy ở một bên hỏi.

“Nội lực của nó hiện tại không thể phế.” Hứa Tư Đình thu tay, đứng lên:“Phương pháp luyện công không đúng, kinh mạch thương tổn quá sâu, hiện tại phế bỏ nội lực, thất kinh bát mạch đều sẽ bị hao tổn.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Tây Đằng Ly lo lắng nhìn Phương Hủ:“Chẳng lẽ ngươi thật sự chỉ có thể đi vào long mạch?”

Hứa Tư Đình chau mày:“Sao lại là long mạch, ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Chu gia?”

“Ta cùng Chu gia không có quan hệ!” Phương Hủ vẻ mặt quật cường.

“Tiểu Hủ, bọn họ cũng không phải là người xấu, đem chuyện của ngươi nói cho mọi người, được không?” Tây Đằng Ly ngồi xổm xuống nhìn Phương Hủ.

Phương Hủ cúi đầu, ngặm chặt miệng không nói lời nào.

Tây Đằng Ly thở dài, sờ sờ đầu nó.quinnalaurent.wordpress.com

Bên kia, Chu Tử mang theo Chu Mộ đến một vách núi đen.

“Chạy trên đường mấy ngày mấy đêm nay, sẽ không phải là muốn mang theo ta đến đây cùng nhau tự sát chứ?” Chu Mộ lạnh lùng nhìn Chu Tử.

Chu Tử cũng không để ý tới sự trào phúng trong giọng nói của y, chỉ vươn tay ôm lấy y, thả người nhảy xuống vách núi đen.

Vách đá cùng mặt đất cơ hồ là vuông góc, Chu Tử ôm Chu Mộ xoát xoát nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, sau một lát, hai người đi đến một nơi, Chu Tử buông Chu Mộ ra, chỉ chỉ một mảnh thôn xóm đằng trước:“Chúng ta tạm thời ở nơi này.”

Chu Mộ ngẩng đầu nhìn vách núi cao cơ hồ không thấy được đỉnh, cười khổ nói:“Ngươi cho dù không đem võ công của ta phế bỏ, ta cũng chạy không thoát, ngươi cần gì phải làm vậy.”

“Nội lực của ngươi một năm sau sẽ khôi phục.” Chu Tử thở dài:“Ta là muốn tốt cho ngươi.”

Chu Mộ không để ý hắn, chính mình chậm rãi hướng thôn xóm đi tới.

Chu Tử có chút không đành lòng nhìn cước bộ của y loạng choạng, mấy ngày hôm trước lúc xuống tay phong tòa nội lực của y, Chu Mộ đau đến mức thân thể phát run sắc mặt cũng tái nhợt, nhớ lại một lần, trong lòng liền đau như bị đao cắt một lần. Nếu thật sự có kiếp sau, chỉ hy vọng chính mình cùng y có thể sinh ra ở một gia đình bình thường, khi đó y có bao nhiêu tùy hứng bao nhiêu hồ nháo cũng không sao. Chính là đời này, chính mình nếu không thể thay đổi thân phận, liền chỉ có thể dùng hết tất thảy che chở y.

Tương truyền long mạch là vạn vật chi nguyên, từ Tây Bắc tới Đông Nam, một đường uốn lượn, mơ hồ mà huyền bí. Lấy sơn vì cân, lấy thạch vì cốt, lấy thổ vì thân, lấy mộc vì lân, phập phồng uốn lượn, tiềm tàng uy lực. Long mạch thịnh tức giang sơn vinh, long mạch đoạn tức giang sơn suy, bởi vậy làm long tộc thủ hộ nhân, Chu gia cũng tự thành gia tộc thần bí nhất trong mắt thế nhân.

Không có ai biết tổ tiên Chu gia cùng long mạch rốt cuộc là quan hệ như thế nào, chính là mấy trăm năm sau, xuất hiện một cuốn sách đơn bạc với trang giấy ố vàng rơi vào tay Chu gia huynh đệ, mặt trên dùng chữ triện viết vô cùng đơn giản mấy chục chữ:“Huyền Vũ năm ba trăm mười bốn, thiên hàng đại nạn, tiến long mạch, lấy huyết vì tế, thương sinh phương được cứu.”

Chu Tử từ nhỏ liền thấy cha mẹ bởi vì long mạch mà bị buộc phải xa xứ, nhớ không rõ đã có bao nhiêu đêm, chính mình trong giấc ngủ say bị âm thanh đao kiếm dọa bừng tỉnh, mở mắt liền nhìn thấy cha mẹ đang ở cùng người khác chém giết, lúc ấy Chu Mộ vẫn còn quấn tã lót đương nhiên sẽ không có ấn tượng gì, chính là chính mình, đời này đều không thể quên được cảnh huyết quang đầy trời kia, từ đó về sau, đối với thân phận của chính mình căm thù đến tận xương tuỷ.

Long mạch là vô thượng thánh địa, mặc dù là truyền nhân của Chu thị, một khi cùng nữ tử giao hoan, thì sẽ không bao giờ có thể bước vào long mạch nữa. Bởi vậy năm đó Chu Tử mới có thể bỏ ra số tiền lớn bao một đêm của hoa khôi Mộ Dung Túy, được cái danh hào phong lưu truyền khắp, từ nay về sau hoàn toàn chặt đứt khả năng tiến vào long mạch, thầm nghĩ cầu mong một cuộc sống yên ổn.

Lúc ấy Chu Mộ tuổi còn nhỏ nên chuyện này sau đó cũng đã được giấu đi, nhưng mà trong một lúc vô ý Chu Mộ đã trộm đọc cuốn sách cổ đó. Chu Tử nhiều năm cưỡi ngựa chu du khắp giang hồ, chỉ có Chu Mộ luôn ở nhà lén tìm hiểu chuyện về long mạch. Phụ thân lúc sắp chết Chu Tử không ở cạnh, bởi vậy di ngôn chỉ truyền cho Chu Mộ — nếu thật sự có thiên tai, Chu gia nhất định phải có trách nhiệm.

Ngay tại lúc Chu Mộ chìm sâu trong những câu chuyện về long mạch, lại vừa lúc đánh bậy đánh bạ gặp được Hứa Tư Đình, vì thế liền biết thời biết thế đi theo hắn đến Thịnh Kinh, lại một đường đến Giang Nam, muốn mượn cơ hội đó điều tra rõ về chuyện long mạch. Chính là không nghĩ tới, bản thân cư nhiên sẽ thích nam nhân kia. Buổi sáng ngày đó, Hứa Tư Đình ôn nhu hôn lên vành tai của mình, ấm ấm ngứa ngứa, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt hai người đối chọi gay gắt, chính mình lúc ấy hẳn là chán ghét hắn lắm, chính là khi đó sao có thể nghĩ đến, có một ngày chính mình cư nhiên sẽ cùng hắn thân mật đến thế này.

Trước khi gặp được Hứa Tư Đình, Chu Mộ vẫn cảm thấy đã cuộc sống quá tốt, có cha mẹ tốt như vậy, còn có ca ca tốt như vậy — từ nhỏ đến lớn mỗi lần chính mình gặp rắc rối đều có Chu Tử che ở phía trước, vì thế chính mình cũng cũng hình thành thói quen được hắn bảo hộ. Thẳng đến lần đó Chu Tử nói hắn không bao giờ có thể đi vào long mạch nữa, Chu Mộ mới tỉnh tỉnh mê mê cảm thấy chính mình tựa hồ là hẳn là nên thay Chu Tử chia sẻ trách nhiệm. Tuy rằng chính mình cũng không biết cửa vào long mạch rốt cuộc ở nơi nào, càng không biết lấy huyết tế thiên rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà nếu là người Chu gia, có một số việc đại khái cũng là trốn không thoát. Cùng lắm thì chết thôi, cũng không có gì phải sợ.

Nhưng khi gặp được Hứa Tư Đình rồi, Chu Mộ lại không muốn chết nhanh như vậy, cái ôm hôn ấm áp như vậy, nếu cả đời có thể cùng một chỗ thì tốt biết bao nhiêu. Về lời tiên đoán về long mạch kia, lo lắng mãi, cuối cùng vẫn là không có mở miệng nói với Hứa Tư Đình, cũng không biết nên nói như thế nào, nghĩ có thể qua một ngày thì qua một ngày. Chính là thật không ngờ, chính mình còn chưa có nghĩ đến biện pháp giải quyết, đã bị đại ca đưa đi, khiến cho chính mình hoàn toàn cùng hắn chặt đứt liên hệ không nói, còn tự tay phế bỏ nội lực của mình. Tuy rằng trong lòng cũng biết Chu Tử là vì tốt cho chính mình, trong lòng lại không có cách nào tha thứ cho sự độc đoán đó.

“Tiểu Mộ.” Chu Tử mang theo Chu Mộ vào một tòa tiểu viện:“Ca cùng ngươi ở nơi này một thời gian, được không?:”

Chu Mộ nằm ở trên giường xoay người đối diện với vách tường không nói lời nào.

Chu Tử thở dài, nhẹ nhàng thay y đắp chăn xoay người ra cửa, vốn nghĩ y có thể yên ổn cưới vợ sinh con, không nghĩ tới y cư nhiên sẽ thích nam nhân. Chu Tử cũng không biết Chu Mộ như bây giờ còn có thể vào long mạch hay không, nên cũng chỉ có thể hết sức khiến cho y cách chuyện này càng xa càng tốt.

Trong Vô Ưu cốc, trong khách phòng, Tây Đằng Ly ôm Phương Hủ ngồi ở bên giường.

“Phụ thân ngươi là không phải tức giận?” Phương Hủ đi đến bên người Tây Đằng Ly dựa vào dựa vào.

“Ngươi rốt cuộc giấu diếm chuyện gì?” Tây Đằng Ly nhíu mày nói:“Cứ tùy hứng như vậy, ngươi có biết hay không ngươi sẽ rất nguy hiểm.”

Phương Hủ cúi đầu không nói lời nào, nước mắt rơi xuống quần áo, lan ra ướt một mảnh nhỏ.

“Tiểu Hủ.” Tây Đằng Ly ngồi xổm trước mặt nó cùng nó đối diện:“Chính ngươi nói, muốn sống cùng với phụ thân cả đời, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, phụ thân làm sao bây giờ?”“Ta không muốn cùng phụ thân tách ra.” Phương Hủ gắt gao ôm Tây Đằng Ly.

“Cho nên đem hết chuyện của ngươi nói cho ta biết, để ta xem có biện pháp gì hay không, được không?” Tây Đằng Ly ôn nhu an ủi nó.

“…… Ta cũng có nghe người Sở gia nói.” Phương Hủ rốt cục mở miệng:“Lúc còn rất nhỏ bọn họ dạy ta luyện võ, nói là để ta mau chóng luyện thành công phu sau đó tiến vào long mạch, nói là năm nay sẽ có thiên tai, long mạch bị hủy, đương kim hoàng gia vận số cũng hết, nếu ta không nghe bọn họ, bọn họ lấy gia gia uy hiếp ta.”

“Sau đó?” Tây Đằng Ly ôm Phương Hủ ngồi ở bên giường.

“Sau đó lúc ta luyện công thì tẩu hỏa nhập ma, bọn họ liền cho ta uống độc dược, bắt buộc ta tiếp tục luyện, sau đó quan phủ bao vây tiêu trừ Vô Hoan cung, gia gia thừa dịp loạn lạc mang theo ta trốn thoát. Ta ở trên đường thường xuyên ho ra máu, gia gia nhớ tới đến hắn trước kia có nghe lén người ta nói qua, nói là trong long mạch có liếc một long tuyền, có thể giải độc trên người ta, cho nên chúng ta liền tìm cách đến Giang Nam tìm cửa vào của long mạch, chuyện sau đó, phụ thân đều biết rồi.” Phương Hủ ngửa đầu nhìn Tây Đằng Ly:“Ta thật sự chỉ biết như vậy.”

“Vậy ngươi có biết cửa vào long mạch ở nơi nào hay không?” Tây Đằng Ly hỏi nó.

“Nghe nói là ở Giang Nam Thiên Hiệp thành, cụ thể ở nơi nào, ta cũng không biết.” Phương Hủ lắc đầu.

“Vậy để cho Tịch Chiếu giúp ngươi xem bệnh trước, chờ ta tìm được cha ngươi, chúng ta nói chuyện tiến vào long mạch sau, được không?” Tây Đằng Ly nói.

“Phụ thân ngươi phải về Tây Xuyên sao?” Phương Hủ hỏi.

“Ừ. Nhưng là ngươi không thể đi, ngươi phải ở trong này, mỗi ngày châm cứu chữa bệnh.” Tây Đằng Ly an ủi sờ sờ đầu nó:“Chờ về sự tình trôi qua, ta liền mang ngươi về Tây Xuyên, ngươi phải ngoan, được không?”

Phương Hủ do dự một chút, gật gật đầu:“Dạ.”quinnalaurent.wordpress.com

Sáng sớm hôm sau, Tây Đằng Ly liền cưỡi ngựa trở về Tây Xuyên, Phương Hủ đứng ở trước Vô Ưu cốc hồi lâu, thẳng đến khi bóng dáng Tây Đằng Ly hoàn toàn biến mất cũng không muốn rời đi.

“Tiểu Hủ.” Hứa Tư Đình đi đến trước mặt nó:“Cha ngươi sẽ trở về ngươi, đừng khóc.”

“Ai khóc!” Phương Hủ đỏ hồng mắt cãi lại:“Ta mới không khóc!”

Hứa Tư Đình bật cười, tiểu hài tử này bộ dáng lúc trừng mắt cùng tiểu phiến tử giống nhau như đúc.

“Ngươi cười cái gì!” Phương Hủ tức giận.quinnalaurent.wordpress.com

“Ta dạy võ công cho ngươi.” Hứa Tư Đình nói:“Ngươi hiện tại không thể dùng nội lực, ta trước dạy ngươi một bộ quyền cước công phu, được không?”

Phương Hủ sửng sốt, nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng — nghe phụ thân nói người này công phu rất lợi hại, dù sao chính mình cũng không chịu thiệt.

Hứa Tư Đình cười, nắm tay Phương Hủ đi trở về, nghe Tây Đằng Ly nói tiểu hài tử này là cháu trai của Chu Mộ, cũng tính là thân thích của mình luôn đúng chứ?

Thịnh Kinh vương thành, Lâm Hạo Phong đang ở sau hoa viên nhà mình xem bản đồ.

“Ngươi chừng nào thì khởi hành đi Tây Nam?” Gia Luật Thanh đứng ở một bên hỏi hắn.

“Đại khái để qua ba bốn ngày nữa đi, Tây Nam bên kia Phiên vương náo động, Hạo Dương phải lập tức đi qua, chậm trễ là không thể.” Lâm Hạo Phong thu bản đồ quay đầu nhìn Gia Luật Thanh:“Ta rất nhanh sẽ trở lại.”

“…… Cẩn thận.” Gia Luật Thanh môi giật giật, nói ra hai chữ.

“Không muốn một mình ở lại đây sao?” Lâm Hạo Phong đứng lên đi đến bên người y:“Tây Nam bên kia rất nguy hiểm, ngươi không thể đi, huống hồ ngươi hiện tại lại không có võ công, đi rất nguy hiểm.”

“Ta biết, ta không đi.” Gia Luật Thanh thở dài, tình hình hiện tại, đi cũng chỉ là tăng thêm gánh nặng mà thôi.

“Cha ta nương ta lần này khẳng định lại lo lắng, ngươi có thời gian thì thay ta bồi bọn họ trò chuyện, được không?” Lâm Hạo Phong cúi đầu nhìn Gia Luật Thanh.

“Ừ.” Gia Luật Thanh gật gật đầu:“Ta sẽ, cha mẹ đối với ta tốt lắm.”

Lâm Hạo Phong cười, vươn tay nâng cái ót của y lên, đi qua nhẹ nhàng hôn trụ đôi môi mềm của y, Gia Luật Thanh phối hợp hé miệng, hai mắt khép hờ đáp lại sự ôn nhu của hắn.

“Chờ ta trở lại chúng ta sẽ thành thân.” Vừa hôn xong, Lâm Hạo Phong ôm chặt Gia Luật Thanh, cằm gác ở trên vai y cọ cọ:“Thành thân xong ta liền mang ngươi đi Kiêm Gia đảo, ở nơi đó ta ủ rất nhiều hảo tửu, đến lúc đó chúng ta một vò một vò uống hết, chỉ có ta cùng ngươi hai người, được không?”

“Được.” Gia Luật Thanh gật gật đầu:“Ta chưa từng đi qua hải đảo, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Trong hoàng cung, Lâm Hạo Dương ban ngày sắp xếp thời gian cùng danh sách binh sĩ lần này xuất chinh, đầu cháng váng mờ mịt, vừa hồi tẩm cung đã bị người ôm cổ.

“Làm gì?” Lâm Hạo Dương bất đắc dĩ.quinnalaurent.wordpress.com

“Mới từ Tây Bắc trở về liền muốn đi Tây Nam.” Hoa Thiên Lang thực uể oải:“Dương thật nhẫn tâm.”

“Ngươi nháo đủ chưa?” Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười, nghĩ rằng ta Đông chinh Tây chiến còn không phải là vì giang sơn của ngươi!

Hoa Thiên Lang nhọn mi, đem người trong lòng ôm chặt, thu lại trêu đùa trong mắt, cắn cắn cần cổ Lâm Hạo Dương:“Sau khi ra ngoài thì phải cẩn thận một chút.”

“Ta biết.” Lâm Hạo Dương vươn tay vỗ vỗ hắn:“Ta lúc trước đã ở Tây Nam đánh giặc, huống hồ lần này còn có ca ta giúp ta, không có việc gì, ừm, cái kia…… Chờ ta cùng ca ta đi rồi, không cho ngươi chạy tới khi dễ tẩu tử ( chị dâu =)))của ta, có biết hay không?”

Hoa Thiên Lang nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hạo Dương, cảm thấy có chút không biết nói gì.

“Thiên Lang.” Lâm Hạo Dương vươn tay vỗ vỗ Hoa Thiên Lang:“Vẻ mặt gì đây?”

“Ta suy nghĩ khi nào mới có thể không cần đi đánh trận nữa.” Hoa Thiên Lang thở dài:“Khi nào thì ngươi mới có thể ở bên cạnh ta lâu một chút, tựa như Dạ Lan San cùng Tiểu Việt bọn họ, không có nhiều phiền lòng, vậy thì tốt biết bao.”

Lâm Hạo Dương cười, tiến lên ôm lấy hắn:“Dạ bảo chủ bọn họ là tốt lắm, nhưng mà thân phận mọi người không giống nhau…… Ngươi là Hoàng Thượng, ta cam tình nguyện thay ngươi giành chính quyền.”

“Cảm tạ lão thiên gia đã mang ngươi đến bên ta.” Hoa Thiên Lang sờ sờ mặt Lâm Hạo Dương:“Bằng không, làm Hoàng Thượng mệt như vậy, thật không biết phải trải qua như thế nào.”

“Ừ. Ta cùng ngươi, trước kia cùng ngươi, hiện tại cùng ngươi, tương lai cũng sẽ cùng ngươi, bên nhau cả đời.” Lâm Hạo Dương giọng điệu ôn hòa, tươi cười cùng ánh mắt, tràn đầy kiên định

Bình luận

Truyện đang đọc