[NHẤT MỘNG NHẤT GIANG HỒ HỆ LIỆT CHI] LÂM LẠC TỊCH CHIẾU

Lúc này ở trên đỉnh núi ngoài Tây Xuyên thành, một nam tử trung niên thân hình to lớn bình tĩnh thong dong bước đi, một thân y phục hắc sắc được cắt may cực kì vừa vặn, trong tay áo bên trái ẩn ẩn lộ ra một ít tia sáng phản quang màu bạc của “Kim Chúc bao tay”, không rõ lắm rốt cuộc là được làm từ vật liệu gì, đi được một hồi nam tử trung niên đột nhiên dừng lại cước bộ, nín thở nghe ngóng một trận, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt hướng vào rừng cây, quả nhiên nhìn đến một người nam nhân tuổi còn trẻ đang luyện công, một cây trường thương vũ uy vũ sinh theo động tác của chủ nhân mà bay lượn trong không trung, khiến người ta hoa cả mắt. Nhìn một hồi, nam nhân trung niên lắc đầu, thuận tay nhặt lên một viên đá nhẹ nhàng bắn qua, chỉ thấy viên đá kia nhanh chóng bay về phía trước, như là mũi tên rời cung thẳng tắp hướng về phía nam nhân trẻ tuổi kia.

Chu Mộ nguyên bản đang luyện thương pháp luyện đến phiền não, nghĩ rằng mình chọn Nguyệt Thương pháp này ba chiêu cuối cùng có phải hay không có vấn đề, như thế nào chính mình luyện như thế nào cũng luyện không được, đang lúc rối rắm, đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một tiếng xé gió, một vật nào đó hướng phía mình bay đến, nhất thời trong lòng cả kinh, theo bản năng giơ lên thương đạp chân một cái xoay người, quay đầu lại vừa thấy, một viên đá nhỏ “Ba” một tiếng mạnh mẽ va vào lưỡi thương rơi xuống.

“Ngươi là ai?” Chu Mộ căm tức nhìn nam nhân trung niên trước mắt:“Tại sao đánh lén ta!”

“Ai đánh lén ngươi.” Nam nhân trung niên nín cười:“Ta là nhìn thấy ngươi luyện công nhưng không thành, mới đến giúp ngươi.”

“Giúp ta?” Chu Mộ sửng sốt, còn chưa có phản ứng lại, liền nhìn thấy tay phải nam nhân trung niên giương lên, ba viên đá thẳng tắp hướng về phía ba chỗ đại huyệt đạo của mình mà cấp tốc bay tới, cuống quít thả người nhảy về phía sau, cắn răng vung lên tay phải, tình thế cấp bách khiến Chu Mộ không biết phải tránh làm sao đành đem đại tuyệt chiêu “Thanh phong Minh Nguyệt” cùng “Nguyệt Dạ hoa triêu” của mình ra, động tác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhưng dù là như thế, cuối cùng vẫn bị một viên đá đánh trúng đùi phải, khiến Chu Mộ rơi trên mặt đất đau đến nhe răng nhếch miệng.

“Có thể tránh thoát hai viên đá, ngươi cũng không tồi.” Nam nhân trung niên vỗ vỗ bả vai Chu Mộ, Chu Mộ mặt nhăn nhó tỏ vẻ không phục, trong lúc vô ý lại thoáng nhìn đến Kim Chúc bao tay trên tay trái của nam nhân trung niên, không khỏi ngẩng đầu cả kinh nói:“Khóa hầu thủ…… Tiền bối chẳng lẽ là cha của tiểu ngốc tử?”

Lãnh Úy trừng mắt:“…… Ngươi mới là ngốc tử, bảo bối của ta tuy võ công không tốt, nhưng là y thuật rất tốt! Ai giống ngươi, võ công không tốt, y thuật lại càng không!”

“Lãnh tiền bối nói phi thường có đạo lý, nghe ngài nói chuyện một buổi, sẽ không cần phải đọc sách nữa a! Vừa rồi có phải là chiêu thức Thể hồ quán đính trong truyền thuyết không?” Chu Mộ chân chó nịnh nọt nói:“Ta là bằng hữu của Tịch Chiếu, ngài là cha của y cũng như là cha của ta, không bằng lão nhân ngài thuận tiện giúp ta, đem chiêu thức cuối cùng của Nguyệt Thương pháp luyện thành đi?”

Lãnh Úy hắc hắc cười:“Muốn làm đồ đệ của ta? Được a, lễ bái sư linh tinh ngày khác nói sau, ngươi nói ngươi là bằng hữu của Tịch Chiếu, vừa đúng lúc, mang ta đi tìm nó.”

“Được.” Chu Mộ vui vẻ đáp ứng, mang theo Lãnh Úy hướng phía hoàng cung đi, tâm nói chờ luyện xong Nguyệt Thương pháp, chuyện đầu tiên là phải đem tên Hứa Tư Đình kia đánh cho răng rơi đầy đất!! 

Trong Nhạ Phong điện, Lãnh Tịch Chiếu nhìn Tô Thuỷ ôm tỳ bà đàn trên đài mà ngây người, thật lâu sau, quay đầu hỏi Hứa Tư Đình bên cạnh:“Ngươi cảm thấy nàng đẹp không? Hẳn là sẽ có rất nhiều người thích nàng đi?”

Hứa Tư Đình híp mắt nhìn nhìn, tâm thầm nói đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn là không bằng thiếu gia nhà mình.

Lãnh Tịch Chiếu thấy Hứa Tư Đình không nói lời nào, mặt liền mếu máo, quả nhiên là Giang Nam đệ nhất hoa khôi, ngay cả Tư Đình đều nhìn đến ngây người……

Khi Tây Đằng Phong đến, ca múa đã đổi thành xiếc ảo thuật, Tây Đằng Phong cũng không hướng Tây Đằng Lâm hành lễ, vừa tiến đến liền tùy tiện ngồi vào một cái bàn trống, tự động rót rượu rồi uống, Tây Đằng Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, lười nhìn hắn, quay đầu nhìn màn xiếc ảo thuật đang diễn trên đài, đột nhiên liền cảm thấy trước mắt một đạo lam quang chợt lóe, một đoạn phi tiêu thẳng tắp hướng Tô Thủy bay qua.

“Cẩn thận!” Tây Đằng Lâm thả người nhảy xuống, lôi kéo Tô Thủy nhảy qua một bên, lắc mình tránh thoát một đoạn phi tiêu chi độc kia.

“Có thích khách!” Thấy một màn này, phía dưới lập tức có phản ứng, mọi người liền thét lên chói tai, chỉ thấy một đám người từ trong gánh xiếc ảo thuật giơ lên đao kiếm vọt ra, cùng thị vệ ra sức chém giết thành một đoàn, hiện trường nhất thời một mảnh hỗn loạn, liền có một đám hắc y nhân từ bên ngoài nhảy vào, Tây Đằng Lâm đem Tô Thủy đẩy qua một bên, cũng cầm kiếm nhảy vào vòng chiến, Hứa Tư Đình che chở Lãnh Tịch Chiếu vừa đánh vừa lui, vốn muốn trước tiên rời đi nơi này, lại bị mười mấy người gắt gao cuốn lấy, bắt buộc cùng Lãnh Tịch Chiếu ngăn cách một khoảng xa.

Trong đó có một thích khách thấy Tô Thủy cùng Lãnh Tịch Chiếu đều không có võ công cùng người bảo vệ, liền từ trong lòng lấy ra phi tiêu có sẵn độc hướng hai người bắn qua.

“Cẩn thận!” Tây Đằng Lâm bị người chung quanh chặn tầm mắt, chỉ kịp nhìn thấy có người đánh lén Tô Thủy, vì thế phi thân đi qua nâng kiếm chắn lại phi tiêu có độc kia giúp nàng, khiến cho phi tiêu kia lệch khỏi quỹ đạo lúc đầu, đổi hướng sang phía Lãnh Tịch Chiếu.

“Tịch Chiếu!” Cơ hồ đồng thời, một thân ảnh màu đen hiện lên, nâng thủ nâng lên một đạo chưởng phong, đem Lãnh Tịch Chiếu đẩy ra khỏi vị trí ban đầu, tránh được phi tiêu lúc đầu thích khách ném ra.

Lãnh Tịch Chiếu sắc mặt trắng bệch té trên mặt đất, tay trái gắt gao ôm lấy cánh tay phải.

“Tịch Chiếu, con làm sao vậy.“ Lãnh Úy mới vừa rồi còn tự nhủ may mắn là chính mình tới kịp, lúc này thấy bộ dáng Lãnh Tịch Chiếu, hốt hoảng chạy lại gỡ ra tay của y nhìn nhìn, chỉ thấy trên cánh tay y là một vệt vết thương thật sâu, không ngừng có máu đen chảy ra.

“Thiếu gia!“ Hứa Tư Đình đánh lùi thích khách, chạy lại nhanh chóng xé miếng vải sạch trên áo mình thay Lãnh Tịch Chiếu băng lại cánh tay:“Phi tiêu này có độc.”

“Vô liêm sỉ!” Lãnh Úy hai mắt bốc hỏa nhìn Tây Đằng Lâm đang cùng thích khách triền đấu:“Vì cứu nữ nhân của hắn liền đem con ta làm lá chắn phi tiêu độc?”

Hứa Tư Đình không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy Lãnh Tịch Chiếu gần như hôn mê. Tây Đằng Lâm không biết đã xảy ra sự tình gì, liền nhìn đến bóng dáng gấp gáp của Hứa Tư Đình, trong lòng cũng cả kinh —– tiểu tử kia bị thương?

Đội hộ vệ rất nhanh đuổi tới, một trận hỗn loạn này liền bình ổn.

“Trước tiên áp giải xuống hết, hỏi rõ ràng cho ta.” Tây Đằng Lâm không kịp nói thêm cái gì, nhấc chân đi xem Lãnh Tịch Chiếu.

Hứa Tư Đình một đường ôm Lãnh Tịch Chiếu đến chỗ ở, Lãnh Úy nhìn bảo bối con mình đang lạnh run thì đau lòng muốn chết:“Tịch Chiếu, con có dược gì có thể giải độc không?”

“Có, Phù Nghiêu tán.” Lãnh Tịch Chiếu chịu đựng cơn đau, hướng dẫn cho Hứa Tư Đình cầm giải dược lại, uống xong, hơi hơi thở ra nói:“Cha, con không sao, cha giúp con đem độc tố bức ra là được.”

“Tư Đình ngươi tới.” Lãnh Úy cởi ra ngoại bào của Lãnh Tịch Chiếu đem y ôm vào trong lòng mình, nâng tay che lại ánh mắt của y:“Ngoan, đừng nhìn, nhịn đau một chút.”

Hứa Tư Đình nhìn miệng vết thương dữ tợn do độc tố trên cánh tay nhỏ nhắn của Lãnh Tịch Chiếu, khẽ cắn môi, nâng tay giúp y đem máu độc chậm rãi bức ra bên ngoài.

“Ân……” Lãnh Tịch Chiếu cắn môi, cơ hồ đau đến muốn ngất xỉu:“Cha……”

“Ngươi nhanh lên a!” Lãnh Úy không đành lòng nhìn cánh tay đầm đìa máu tươi của con mình, lắc lắc đầu mắng Hứa Tư Đình.

Hứa Tư Đình ngưng thần nín thở không dám có chút qua loa, nghĩ rằng tiền bối ngươi đau xót thiếu gia, ta càng đau xót a!!

“Tiểu Tịch!” Tây Đằng Lâm vội vàng vọt vào phòng, nhất thời bị tình hình lúc này doạ cho hoảng sợ, chỉ thấy trên giường nhiễm đầy máu đen, Lãnh Tịch Chiếu ngã vào lòng một nam nhân trung niên, khuôn mặt y trắng bệch, cánh tay phải bị Hứa Tư Đình giữ chặt thì tràn đầy máu tươi, nhìn qua thật kinh người.

“Tiểu Tịch ngươi làm sao vậy.” Tây Đằng Lâm đứng ở bên giường hoang mang lo sợ.

“Cút!” Lãnh Úy âm trầm mở miệng, liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn chính là người vừa rồi đem con mình làm lá chắn phi tiêu cho nữ nhân của hắn, nếu trong lòng không ôm Lãnh Tịch Chiếu, phỏng chừng đã sớm đem hắn chặt làm tám khối!!!!!

Hứa Tư Đình thấy miệng vết thương trên tay Lãnh Tịch Chiếu đã chảy ra máu đỏ, nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi thu hồi nội lực, cầm kim sang dược thay y băng bó cánh tay:“Không có việc gì rồi.”

“Tịch Chiếu, con cảm giác thế nào?” Lãnh Úy xoa xoa khuôn mặt Lãnh Tịch Chiếu:“Không cần dọa phụ thân.”

Phụ thân? Người này là Lãnh Úy? Tây Đằng Lâm hơi kinh hãi:“Lãnh tiền bối…… Tiểu Tịch… y  làm sao vậy?”

Lãnh Tịch Chiếu đem đầu chôn trong lòng Lãnh Úy không nói lời nào.

“Tiểu Tịch.” Tây Đằng Lâm ngồi xổm bên giường thân thủ muốn ôm ôm y, bị Hứa Tư Đình một phen túm lại, lạnh lùng mở miệng nói:“Tam vương tử, sư phụ ta vừa rồi đã nói, ngươi nên cút đi.”

“Làm sao vậy?” Tây Đằng Lâm ngạc nhiên.

Lãnh Úy không nói được lời nào, đem Lãnh Tịch Chiếu giao cho Hứa Tư Đình chiếu cố, chính mình đứng dậy một phen mang theo Tây Đằng Lâm bay ra ngoài phòng.

“Lãnh tiền bối……” Tây Đằng Lâm nói còn chưa nói xong, đã bị Lãnh Úy kiềm chế yết hầu.

“Lần sau còn dám đả thương con ta, ta liền giết ngươi!“Lãnh Úy ánh mắt tối tăm, nếu không phải sợ khiến cho Hoa Thiên Lang gặp phiền toái, sợ là đã sớm bóp chết hắn.

“Khụ khụ……” Tây Đằng Lâm bị Lãnh Úy đánh ngã trên mặt đất, yết hầu đau đến muốn đứt rời:“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lãnh Úy hừ lạnh một tiếng, phủi áo đi vào phòng. 

“Thiếu chủ.” Cống Đạt xử lý xong chuyện tình bên kia, vội vàng chạy tới.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Tây Đằng Lâm từ dưới đất đứng lên vỗ vỗ quần áo, quay đầu hỏi Cống Đạt:“Như thế nào mà mọi người nhìn ta đều đầy thù địch như vậy?”

Cống Đạt thở dài, đem chuyện tình mới vừa rồi đại khái kể lại một lần, lại nói:“Ta vốn là muốn đi cứu Lãnh thiếu gia, nhưng là bị thích khách vây lấy…… Những người đó không phải muốn ám sát thiếu chủ, là muốn nhằm vào Lãnh thiếu gia.”

“Ta đem phi tiêu có độc đánh qua trên người Tiểu Tịch?” Tây Đằng Lâm sửng sốt, phản ứng lại liền nhấc chân hướng trong phòng đi:“Ta muốn giải thích rõ ràng.”

“Thiếu chủ!” Cống Đạt giữ chặt Tây Đằng Lâm:“Lúc này mọi người đều rất kích động, không thể nói lý, không bằng trước tiên phái người tới đây hầu hạ, đợi cho sáng mai mọi chuyện lắng xuống rồi giải thích, Lãnh thiếu gia không phải người không hiểu lý lẽ, hẳn là không có gì lớn.”

Tây Đằng Lâm thở dài, lưu luyến nhìn cửa phòng Lãnh Tịch Chiếu, nhớ tới bộ dáng đau đến toàn thân phát run vừa rồi của Lãnh Tịch Chiếu, trong lòng hối hận muốn chết.

“Trở về thôi.” Cống Đạt cũng cảm thấy thương Tây Đằng Lâm, khi nào thì thấy thiếu chủ nhà mình có biểu tình mất mát như vậy chứ.

Tây Đằng Lâm nhấc chân đi trở về, quang mang trong mắt dần dần trở nên âm hàn —– Tây Đằng Phong, lần này ta muốn ngươi phải chết.

Trở lại địa lao giam giữ thích khách, thủ hạ đưa cho Tây Đằng Lâm một xấp giấy:“Thưa, là…… Nhị vương tử phái người làm, mục tiêu là Tô cô nương cùng Lãnh thiếu gia.”

“Truyền lệnh, Tây Đằng Phong lập mưu phạm thượng, mưu toan phản nghịch, tội không thể tha, lột bỏ tước vị, lập tức bắt giữ!” Tây Đằng Lâm trầm giọng ra lệnh, đợi nhiều năm như vậy, rốt cục đợi được tới lúc Tây Đằng Phong nhịn không nổi nữa, đã có thể thay mẫu phi cùng huynh đệ báo thù rửa hận rồi, nhưng là rốt cuộc cũng không có cách nào cao hứng, chỉ hận chính mình vì cái gì tính toán nhiều năm như vây, không thể bảo hộ Tịch Chiếu cũng liền thôi, cư nhiên còn thất thủ khiến y bị thương, ngay cả chính mình cũng không thể tha thứ chính mình, làm sao có thể hy vọng y tha thứ chứ?

Trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu bởi vì mất máu quá nhiều cùng đau đớn lợi hại, nằm ở  trong lòng Lãnh Úy không bao lâu liền mê man ngủ.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lãnh Úy nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu đã ngủ ngon, liền cùng Hứa Tư Đình đến ngoại thất.

Hứa Tư Đình nhíu mày:“Thiếu gia lần này là tới thay Hoàng Thượng dự thọ yến của Tây Đằng vương, không có đạo lý gì lại cùng người khác kết thù oán, nhưng là hôm nay những người đó rõ ràng chính là hướng về phía thiếu gia.”

“Xú tiểu tử Hoa Thiên Lang kia gần đây có phải không có tiền hay không, cư nhiên dám phái con ta đến làm cái chuyện đồ bỏ này?” Lãnh Úy nhíu mày.

“Ách……” Hứa Tư Đình lắp bắp, cảm thấy chuyện tình của thiếu gia với Tây Đằng Lâm vẫn là không nói thì tốt hơn, vạn nhất sư phụ giận dữ đem Tây Đằng Lâm giết liền thảm, dù sao cũng là tân Tây Xuyên vương thượng, vì thế tròng mắt chuyển chuyển:“Đại khái là Hoàng Thượng sợ thiếu gia ở trong hoàng cung lâu, bị đè nén quá nhiều đi.”

“Bị đè nén cái rắm!” Lãnh Úy trừng mắt:“Tịch Chiếu thích nhất chính là ở nhà đọc sách nghiên cứu thảo dược, để cho nó xuất môn thì mới là ủy khuất nó, cả ngày phơi nắng phơi sương, nhìn xem đều đen thành cái dạng gì rồi!”

“Ách……?” Hứa Tư Đình không thể nói gì, đời này hắn còn chưa có gặp qua ai so với Lãnh Tịch Chiếu còn trắng nộn nộn hơn nha…….

“Chuyện này chờ vết thương Tịch Chiếu tốt lên rồi nói sau.” Lãnh Úy khoát tay:“Thư tín gởi ta nói rằng bằng hữu của đại Lâm ( tức Lâm Hạo Phong đoá^^) bị khóa hầu thủ đả thương, là chuyện gì xảy ra? Khóa hầu thủ ta đời này chỉ dạy qua ba người, Hoàng Thượng, tiểu Lâm ( tức là Lâm Hạo Dương đoá^^), còn có ngươi, ai làm?”

“Là Hoàng Thượng.” Hứa Tư Đình cười khổ:“Ngài đi nhìn xem thì sẽ biết, Lâm đại ca ở trong thành mua sẵn nhà ở, không bằng chúng ta đi trụ ở đó vài ngày đi, Tây Xuyên hoàng cung này, e là thiếu gia sẽ không bao giờ muốn ở đây nữa.”

Ngay tại lúc đoàn người Lãnh Úy ngồi xe ngựa theo cửa hông ra khỏi cung, Tây Đằng Lâm vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn thị vệ tiến đến báo tin:“Lặp lại lần nữa.”

“Khởi bẩm Vương Thượng, Tây Đằng Phong như là sớm có chuẩn bị…… Đã chạy thoát.”

Bình luận

Truyện đang đọc