NHẤT SINH NHẤT THẾ TIẾU HOÀNG ĐỒ

"Ở ngoài thành." Binh sĩ hồi thần đáp lại một câu.

Dạ Mị gật đầu: "Ta và các ngươi ra ngoài xem."

"Vậy chỗ Tứ hoàng tử điện hạ..." Binh sĩ chần chờ hỏi một câu.

Dạ Mị dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn một cái, lạnh giọng hỏi: "Ngươi rất muốn bẩm báo với hắn sao?"

Binh sĩ run lên, lập tức thành thật nói: "Không muốn!"

Ai ăn no chán sống, muốn đi tìm Tứ hoàng tử điện hạ bẩm báo? Được sống không tốt sao? Ai biết bẩm báo tin tức xong có phải để lại cái mạng hay không? Hắn chỉ là lo lắng vị cô nương này ứng phó không được thôi, rốt cuộc võ công của thiếu niên kia thật sự quá cao.

Dạ Mị cũng cảm thấy người Bắc Thần hoàng triều đều không dám tùy tiện đi tìm Bắc Thần Tà Diễm, nam nhân kia ở trong mắt bọn họ vô cùng đáng sợ.

Trong lúc đối thoại, hai người cũng đã đi tới cửa.


Thiếu niên linh hoạt xinh đẹp đứng đằng xa kia, không phải Cửu Hồn thì là ai?

Nàng thấy Cửu Hồn, Cửu Hồn cũng thấy nàng. Nàng lập tức nhìn binh sĩ đang đứng bên cạnh mình: "Hắn là người ta quen, cho hắn vào đi!"

Binh lính lập tức lau mồ hôi lạnh, lui qua một bên.

Bọn họ đã có vài người bị thương, nhưng đây là vì Cửu Hồn đã thủ hạ lưu tình, bọn họ nhìn ra được, nếu thiếu niên này muốn hạ sát thủ, bọn họ đều sẽ chết rất thảm, nếu đây không phải chức trách của bọn họ thì bọn họ cũng không định cản, lời này của Dạ Mị tương đương với giải cứu bọn họ.

Cửu Hồn đi đến trước mặt Dạ Mị, vẫn là vẫn là dáng vẻ không thích nói chuyện, nhưng vẻ mặt giống như có vài phần ủy khuất: "Ta tìm ngươi thật lâu."

Dạ Mị tính một chút, thời gian bọn họ quen biết tổng cộng không vượt qua ba ngày, cũng không đến mức tìm thật lâu.


Nhưng lại nghĩ một chút, nếu tìm một người, chỉ mười phút nàng cũng đã cảm thấy mất kiên nhẫn, vậy tìm hai ba ngày đúng là rất lâu.

Vì thế nàng gật đầu, lạnh lùng nói: "Không phải tìm được rồi sao? Vất vả cho ngươi rồi. Lúc trước ngươi đi làm gì vậy?"

Hắn đáp lời: "Xử lý việc tư, sau này sẽ không thế nữa."

Sau này sẽ không thế nữa, vì sau này trong mắt ta, chỉ có người.

Nhưng câu sau, hắn không định nói.

Dạ Mị tất nhiên không biết câu sau hắn muốn nói gì. Nàng gật gật đầu, nhìn thoáng qua phương xa bụi mù, mở miệng nói: "Ta bị cuốn vào chiến tranh giữa Bắc Thần hoàng triều và Đại Mạc, ngươi định làm chuyện của mình trước, hay đinh..."

Nàng nói còn chưa dứt lời, Cửu Hồn đã trả lời: "Ta ở lại giúp ngươi."

Dạ Mị nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, thấy thái độ của hắn rất kiên quyết thì không khuyên hắn rời đi, chỉ mở miệng nói: "Vậy được, Cửu..."


"Gọi ta Tiểu Cửu!" Cửu Hồn ngắt lời nàng.

Dạ Mị dừng một chút, không hiểu vì sao lại muốn gọi như vậy, nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, vì thế không để ý: "Được! Tiểu Cửu!"

Vừa dứt lời, đã thấy Lư tướng quân trở lại.

Hắn đi đến trước mặt Dạ Mị, chắp tay mở miệng: "Lư Tương Hoa trở về phục mệnh, Đại Mạc Vương đã đồng ý trao đổi điều kiện, ước định ba ngày sau, Tả Dực Vương sẽ đích thân đưa người đàn bà tên Lục Oản Oản kia đến trao đổi lương thảo với chúng ta!"

Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: "Đã biết! Ba ngày sau, ta cũng sẽ đích thân đi cùng các ngươi, để phòng bất trắc."

Cửu Hồn cúi đầu, đứng bên người Dạ Mị, thấp giọng nói: "Ta cũng đi."

Dạ Mị kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấy hắn chỉ cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt, đành nhún vai: "Được!"
Dù sao ở đây hắn chỉ quen nàng, đi theo nàng cũng là bình thường.

Lư Tương Hoa lúc này lại có phần khó hiểu, nhìn chằm chằm Dạ Mị nói: "Cô nương, mạt tướng có thể hỏi cô nương một vấn đề?"

Dạ Mị liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi nói đi."

Lư Tương Hoa mở miệng nói: "Ngài thật sự cực kì chán ghét ả Lục Oản Oản kia, không thể không lấy mạng ả sao?"

Dạ Mị nhướn mày, ung dung nói: "Nếu ta thật sự muốn lấy mạng, lần trước ở Đại Mạc vì sao lại bỏ qua? Người Đại Mạc úng não, ngươi cũng úng não sao?"

Lư Tương Hoa lập tức kinh ngạc: "Vậy ngài nói muốn lấy Lục Oản Oản đổi lương thảo, thật ra là vì..."

Dạ Mị ngắt lời gã, lạnh lùng: "Lương thảo của Bắc Thần hoàng triều lương thảo đương nhiên chỉ có thể dùng cho binh lính Bắc Thần hoàng triều, sao có thể vô duyên vô cớ đưa cho người ngoài? Chẳng phải là cố ý khiến người khác hoài nghi? Nếu như vậy thì phải tìm một lý do, tỷ như vì ta nhất định phải gϊếŧ chết Lục Oản Oản. Dù sao ở trong mắt đại đa số kẻ ngu dốt, nữ nhân đều là sinh vật lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết ghen tị, vừa vặn có thể dùng để lừa bọn họ."
Khoé miệng không ít đddan ông ở đây đều giật giật.

Thật ra bọn họ vẫn luôn cho là như vậy... nhưng mà, vị Dạ Mị cô nương này có lẽ không giống với những cô gái khác, ít nhất biểu hiện của nàng so với những cô gái khác khí phách hơn nhiều.

Lư Tương Hoa lập tức lau mồ hôi xấu hổ trên trán, mở miệng nói: "Mạt tướng hiểu rồi, là mạt tướng hiểu lầm cô nương, cô nương nhìn xa!"

Dạ Mị gật đầu, lạnh giọng mở miệng nói: "Vậy trở về chuẩn bị đi, ba ngày sau, ngươi theo ta cùng xuất phát!"

Lư Tương Hoa gật đầu: "Vâng!"

Vừa dứt lời, thanh tuyến ưu nhã bỗng nhiên vang lên: "Mới sáng sớm đã thật náo nhiệt!"

Các tướng sĩ đều cứng đờ, quay đầu nhìn về ác ma đang từng bước đi tới.

Trên gương mặt tuấn mỹ tà ma mang theo vài phần hứng thú, đó là sự nghiền ngẫm phủ định tất cả quy tắc trên thế gian, lộ ra một cỗ ma tính tím nhàn nhạt và ma khí yêu tà.
Người như vậy, chỉ cần nhìn khí thế đã biết là một ác ma.

Lúc này, Cửu Hồn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Bắc Thần Tà Diễm. Trong mắt có một cỗ địch ý trời sinh, khiến người ta kinh hãi.

Bắc Thần Tà Diễm cũng nhanh chóng để ý tới ánh mắt đó của hắn, cũng để ý tới thiếu niên xinh đẹp kì ảo, cùng với việc đối phương đứng rất gần Dạ Mị, nghĩa là quan hệ giữa hai người có thể không tệ.

Hắn suy tư, đồng tử tà ma nhìn về phía Dạ Mị, ưu nhã hỏi: "Đây là thiếu niên Dạ Mị cô nương cứu được ở ven đường lần rời khỏi biên thành trước đúng không?"

Dạ Mị sửng sốt, không ngờ đối phương lại biết chuyện mình cứu Cửu Hồn.

Nàng cũng không kiêng dè, gật đầu nói: "Không sai! Đứa trẻ này là người có ân tất báo, cho nên kiên trì muốn đi theo ta."

Tuy rằng nàng không biết tuổi cụ thể của Cửu Hồn, nhưng hắn trông rất trẻ, cho nên nàng nói là đứa trẻ này.
Cửu Hồn nghe vậy cau mày, liếc mắt nhìn Dạ Mị liếc mắt một cái. Âm thanh rất thấp, nhưng có vài phần kiên quyết: "Ta không phải đứa trẻ."

Khóe miệng Dạ Mị co giật, nhìn hắn một cái: "Được rồi!"

Hai người bọn họ thân mật như vậy khiến cho Tứ hoàng tử điện hạ cực kì bất mãn.

Nhưng trên mặt hắn lại không có bất cứ tia phẫn nộ nào, ngược lại cười đến vân đạm phong khinh, tiến lên vài bước, định tới gần Dạ Mị.

Cửu Hồn đứng bên cạnh lập tức động.

Hắn bay nhanh mà đứng ở Dạ Mị trước người, rút ra bên hông chủy thủ, ấu thú biểu tình, mang theo vài phần thị huyết hơi thở, thấp giọng nói: "Không được tới gần nàng."

Khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm dương lên, bỗng nhien cười rộ lên, yêu quang màu đỏ xẹt qua trong mắt hiển nhiên là biểu hiện của việc động sát khí.
Bắc Thần Tà Diễm giơ tay lên, nội lực màu đỏ biến thành một thanh trường kiếm trong lòng bàn tay hắn.

Không khí giương cung bạt kiếm.

Hắn nhìn về phía Cửu Hồn, ưu nhã mỉm cười nói: "Nếu Diễm nhất định phải tới gần nàng thì sao? Ngươi có bản lĩnh cản không? Tự tin là chuyện tốt, nếu mất đi tính mạng lại là không biết lượng sức!"

Bình luận

Truyện đang đọc