NHẤT SINH NHẤT THẾ TIẾU HOÀNG ĐỒ

Nói tóm lại là Tư Đồ Phong bao vây diệt trừ, cho Cửu Hồn một cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân hoàn hảo.

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, khóe môi hiện lên ý cười ôn nhu, chậm rãi nói: "Vị biểu huynh này của Diễm ngày càng cho Diễm nhiều bất ngờ. Khó trách ngày đó, hắn truyền tin tức của Dạ Mị vào tay Diễm. Chắc vì mưu sát nàng thất bại, nên muốn mượn tay Diễm gϊếŧ nàng!"

Ngọc Vĩ nghe vậy, gật đầu: "Điện hạ, hẳn là vậy!"

Bắc Thần Tà Diễm thở dài, một cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài búi dưới ngọc quan, một nhành tóc mai phất qua gò má, khiến cho gương mặt kia của hắn càng yêu dã mê người.

Khóe miệng của hắn chậm rãi hiện lên ý cười, lại chỉ khiến người ta cảm thấy đầy ác ý, như nụ cười âm trầm của ác ma đến từ địa ngục, ngữ khí của hắn chậm lại, nói: "Ngọc Vĩ, là do Diễm quá lương thiện rồi sao? Biểu huynh rắp tâm hãm hại người Diễm thương yêu, còn muốn mượn tay Diễm gϊếŧ chết người Diễm yêu. Ngươi nói xem, trên đời sao lại có kẻ ác độc như vậy chứ?"


Ngọc Vĩ cúi đầu: "..." Điện hạ, thật không dám giấu, trong mắt thế nhân, không ai ác độc hơn ngài. Về phần người cảm thấy mình quá lương thiện, khắp thiên hạ chỉ có một mình ngài mà thôi.

Thấy Ngọc Vĩ không nói lời nào, Tứ hoàng tử điện hạ lại thở dài, ưu nhã sửa sang lại tay áo, chậm rãi nói: "Nhất định là bởi vì Diễm quá đơn thuần, tính cách yếu đuối, vẫn luôn mềm yếu dễ bắt nạt, cho nên biểu huynh mới tổn thương trái tim mẫn cảm của Diễm như vậy! Thật là khiến Diễm cảm thấy ưu thương vạn phần, Diễm nhất định phải đáp lễ hắn thật tốt, mới có thể để hắn biết không thể bắt nạt người lương thiện như vậy được!"

Khóe miệng Ngọc Vĩ co giật nói: "Điện hạ, xin đừng giả bộ ưu thương!" Còn ưu thương vạn phần?! Đừng đùa!

Còn nữa, ngài đơn thuần, yếu đuối, mềm yếu dễ bắt nạt là chuyện khi nào? Sao thuộc hạ không biết gì cả vậy? Hay là đó đều là chuyện kiếp trước, thuộc hạ chưa kịp tham dự, cho nên không biết gì cả?


Bắc Thần Tà Diễm liếc mắt nhìn hắn một cái, không chút để ý nói: "Ngươi không nhận ra sự ưu thương của Diễm, là bởi vì nhiều năm qua Diễm luôn chịu hết tủi nhục, đã quen dấu tất cả ưu thương xuống đáy lòng. Đến lúc ngươi thấy kết cục của biểu huynh, ngươi sẽ biết, hành vi của hắn tọa ra tổn thương nghiêm trọng đến cỡ nào với Diễm, Diễm bây giờ đau khổ đến cỡ nào!"

Ngọc Vĩ không nhịn được thấp giọng sỉ vả: "Muốn trả thù người ta thì cứ trả thù đi, cần gì phải bịa đặt nhiều chuyện ma quỷ như vậy!"

Những kẻ chịu hết tủi nhục nhiều năm qua không phải mọi người bên cạnh điện hạ hay sao? Từ khi nào điện hạ lại phải nhận hết tủi nhục rồi?

Hắn vừa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm lại gật đầu, ánh mắt khen ngợi nhìn thoáng qua Ngọc Vĩ, chậm rãi nói: "Không sai, đều là chuyện ma quỷ cả thôi. Nhưng mà không phải mọi người đều thích nói như vậy sao? Diễm chỉ là nước chảy bèo trôi một chút, thỏa mãn hi vọng của thế nhân."


Ngọc Vĩ trầm mặc, lại không còn gì để nói: "Đúng vậy! So với ngài thô bạo nói muốn trừng trị Tư Đồ Phong thì bịa đặt nhiều năm qua ngài vẫn luôn bị hắn ức hiếp, vì thế muốn trả thù, cái sau đúng là sẽ được người ta ủng hộ hơn!"

"Đúng vậy, đạo lý rất đơn giản. Đại đa số mọi người đều thích nghe những cái cớ mượn để che đậy sự thật mà không phải những sự thật trần trụi, đây là thế sự, vừa buồn cười lại hoang đường." Bắc Thần Tà Diễm vân đạm phong khinh bình luận, giọng nói ngắt quãng, hắn ưu nhã nói tiếp, "Nếu đã như vậy, ngươi truyền tin cho phụ hoàng đi!"

Ngọc Vĩ khom lưng chờ.

Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi nói: "Tư Đồ Phong thân làm tướng giữ thành, không thông báo gì, bỏ bê nhiệm vụ, tự rời chức vị, tung tích không rõ. Diễm tìm đã lâu cũng không biết hắn đi đâu, xem ra đã bỏ trốn, dựa theo quy tắc của Bắc Thần hoàng triều, đào ngũ là chém, hy vọng khi Tư Đồ Phong trốn trở về kinh thành, phụ hoàng có thể chém đầu hắn!"
Khóe miệng Ngọc Vĩ co giật.

Điện hạ rõ ràng biết Tư Đồ Phong đang bỏ đi đâu, lại giả vờ không biết...

Hắn cạn lời nói: "Điện hạ, bệ hạ nhất định biết ngài biết Tư Đồ Phong ở đâu mà, lỡ..."

"Thì sao chứ?" Bắc Thần Tà Diễm ngoái đầu nhìn lại, thong thả nói, "Phụ hoàng biết rõ, nhưng là lão dám không nghe sao? Thực lực mới là điểm tựa vững chắc nhất để tung hoành thế gian. Hơn nữa, Diễm đã nói rồi, sự thật vốn rất đơn giản, người đời chỉ cần một lý do đường hoàng, đương nhiên, phụ hoàng cũng có thể tự tìm lí do khác."

Ngọc Vĩ lập tức hiểu ra, dựa vào thực lực và tính cách của điện hạ, Hoàng Thượng không dám phản đối.

Mà Hoàng Thượng khẳng định biết điện hạ muốn mạng của Tư Đồ Phong, còn lí do là gì thì cũng không quan trọng, quan trọng là điện hạ muốn Tư Đồ Phong chết, mà đào ngũ chỉ là một lí do điện hạ gợi ý cho bệ hạ làm cái cớ thôi.
"Vâng! Thuộc hạ lập tức truyền tin về!"

----------

"Quận vương, đã tới biên thành mấy ngày, nhưng chúng ta chưa có một chút tiến triển gì, cũng chưa nắm được điểm yếu nào của Bắc Thần Tà Diễm..." Nói đến đây, Bắc Thần Tường dừng một chút.

Thật ra Bắc Thần Tà Diễm có không ít điểm yếu, ví dụ như uy hiếp giám quân, tự tiên giao Thượng Phương Bảo Kiếm cho Lý tướng quân, còn hạ lệnh gϊếŧ Tư Đồ Tường, mỗi một việc đều có thể coi là điểm yếu.

Nhưng với một kẻ vô pháp vô thiên như hắn, có đưa những điểm yếu đó vào tay phụ hoàng, phụ hoàng cũng không thể làm gì ác ma kia.

Bắc Thần Tường chấn chỉnh lại tâm trạng rối rắm của mình, lại tiếp tục nói: Cứ tiếp tục như vậy, chuyến đi này của chúng ta coi như công cốc!"

Hạ Hầu Kham khẽ cười một tiếng: "Điện hạ, không đến nỗi vậy! Ít nhất về việc ngài sai hai huynh đệ Chiến Thiên Quyết ám sát Tứ hoàng tử, căn cứ vào thái độ bây giờ Tứ hoàng tử, có vẻ không định so đo chuyện này. Ít nhất sau này không phải lo lắng đề phòng!"
Hắn vừa nói dứt lời, sắc mặt Bắc Thần Tường lúc đỏ lúc trắng, dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật vào lúc sự việc bại lộ, hắn từng lo sẽ bị Bắc Thần Tà Diễm bóp chết, đó không phải chuyện một sớm một chiều, Hạ Hầu Kham nói không sai, chỉ là cứ nói trắng ra như thế sẽ khiến hắn xấu hổ.

Hạ Hầu Kham tất nhiên có thể nhìn ra sự xấu hổ của hắn, khuyên nhủ: "Điện hạ đừng để ý, Bắc Thần Tà Diễm chỉ đắc ý được nhất thời thôi. Hắn kiêu ngạo ương ngạnh, đắc tội nhiều người như vậy, chờ đến khi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hắn sẽ không có kết cục tốt!"

Bắc Thần Tường nhíu mày, nhìn về phía Hạ Hầu Kham: "Ý của quận vương là..."

Hạ Hầu Kham khẽ cười một tiếng, thì thầm bên tai Bắc Thần Tường vài câu.

Bắc Thần Tường càng nghe mày càng nhíu chặt, thấp giọng nói: "Có được không? Vạn nhất thật sự hủy hoại... tên là Dạ Mị sao? Phá hủy kế hoạch gài bẫy Đại Mạc của nàng, ta thấy nàng có lẽ sẽ trả thù!"
Hạ Hầu Kham nhướng mày, không để ý nói: "Điện hạ còn sợ một cô gái nhỏ bé trả thù sao? Huống chi, sao nàng biết được người ra tay sau màn là ngài?"

"Chỉ cần kế hoạch của nàng thất bại, thậm chí là gây ra thiệt hại, khiến chiến cuộc thất bại trong gang tấc, thậm chí thảm bại. Như vậy những kẻ chán ghét Bắc Thần Tà Diễm đều sẽ đứng ra, yêu cầu xử trí hắn, dù sao cũng là bởi vì hắn giao quân quyền vào tay cô gái kia mới dẫn đến hậu quả như vậy! Đến lúc đó, ngay cả người kia cũng không thể không đứng ra..." Hạ Hầu Kham cười đề nghị, trong mắt xẹt tia sáng mưu mô.

Sắc mặt Bắc Thần Tường nặng nề, mở miệng nói: "Đúng là người kia đã hứa với phụ hoàng, nếu có một ngày Bắc Thần Tà Diễm làm xằng làm bậy, uy hiếp đến xã tắc Bắc Thần hoàng triều, y sẽ đích thân ngăn cản, nhịn đau hạ sát thủ! Nếu y thật sự ra tay, thực lực của y..."
Trên mặt Bắc Thần Tường lộ ra một tia hoảng sợ. Người kia... là sự tồn tại giống như thần.

Chợt Bắc Thần Tường bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Kham nói: "Dù y có gϊếŧ Bắc Thần Tà Diễm hay không thì sự thật là, chỉ khi y ra tay, chúng ta mới có phần thắng. Chủ ý này của ngươi quả thật không tệ, nhưng ta thân là hoàng tử Bắc Thần hoàng triều, chỉ vì loại trừ đối thủ mà rối loạn chiến cuộc triều đình, để kẻ địch xâm lấn, cái giá này..."

Hạ Hầu Kham cười khẽ, chậm rãi nói: "Đại hoàng tử, luyến tiếc đứa trẻ không bắt được sói. Đây là đạo lý dễ hiểu nhất trên đời, nếu lúc này còn lo trước lo sau, cơ hội như vậy, lần sau sẽ không có nữa!"

Hắn vừa nói dứt lời, ánh mắt của Bắc Thần Tường trầm xuống, siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: "Ngươi nói không sai! Nếu nhất định phải làm vậy mới có thể đưa hắn xuống địa ngục, bản điện hạ không có lựa chọn nào khác!"
Đến khi nói hết câu, vẻ mặt của hắn càng kiên định, nghiêng đầu nhìn cửa, giương giọng nói: "Người đâu!"

Giọng nói vang lên, một binh sĩ bước từ ngoài cửa vào...

----------

Đêm đen gió lớn.

Tư Mã Nhụy đứng trên tường thành, ánh mắt xa xăm, nhìn về phía một dòng sông dài ở phương xa.

Vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt, một đoạn kí ức ùa về.

Một thiếu nữ gần như giống Dạ Mị như đúc cả người toàn máu, bắt lấy cổ tay nàngn, gằn từng chữ một: "A Nhụy, đừng khổ sở. Tin ta, ta sẽ không chết, ta sẽ quay lại báo thù!"

Sau đó, nàng hệt như một con bướm màu máu rơi xuống lòng sông, nước sông chuyển sang màu đỏ thẫm, nhuộm đỏ mắt Tư Mã Nhụy.

Nước sông chảy xiết, cuốn đi thân thể nàng thiếu nữ.

"A Hi..." Tư Mã Nhụy chậm rãi phun ra hai chữ, sau đó, Tư Mã Nhụy như nhớ tới điều gì, trên mặt nàng lộ ra tia trào phúng, nhẹ giọng nói, "Ngươi biết không, ngày ngươi rơi xuống sông, người kia đau đớn muốn chết, quỳ gối bên bờ sông hộc máu liên tục, mấy năm nằm triền miên trên giường bệnh, sống không bằng chết. A Hi, nếu ngươi còn sống, thấy hắn gặp báo ứng sẽ rất vui vẻ..."
Nàng nói, thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Bọn họ tìm được thi thể, ta hy vọng đó không phải ngươi. Nhưng nếu không phải ngươi, thì ngươi ở đâu rồi? Nếu ngươi không chết, mấy năm nay sao lại không trở về? A Hi, đã bốn năm. Dạ Mị... Dạ Mị thật sự không phải ngươi sao?"

Nếu không phải, sao trên đời lại có hai người giống nhau đến thế?

Nhưng nếu phải, sao đối phương lại giúp Bắc Thần hoàng triều lãnh binh?

Đang lúc suy tư, phía sau nàng truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Tư Mã Nhụy lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên xinh đẹp linh hoạt kỳ ảo đi tới chỗ mình, đúng là Cửu Hồn bên người Dạ Mị.

Nàng ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía Cửu Hồn: "Ngươi tìm ta sao? Hay là... nàng tìm ta?"

"Ngươi muốn nàng tìm ngươi?" Cửu Hồn lẳng lặng nhìn nàng.
Không khí bỗng nhiên căng thẳng, ánh mắt hắn mang theo sát khí.

Tư Mã Nhụy có thể cảm nhận hơi thở bất thiện trên ngươi hắn, nàng dừng một lát, bỗng nhiên cười: "Ngươi yên tâm, ta không có ác ý với nàng! Ngươi có thể thu lại gai nhọn trên ngươi, dù nàng không phải bạn thân ta, chỉ bằng khuôn mặt đó, ta cũng sẽ không tổn thương nàng!"

Ngữ khí của nàng cực kỳ chân thành, sát khí trên người Cửu Hồn dần dần biến mất.

Hắn thấp giọng nói: "Ta trúng độc."

Hắn chỉ nói ra bốn chữ, Tư Mã Nhụy dừng một chút, bạt cười: "Ngươi hy vọng ta giúp ngươi? Nhưng ngươi vừa rồi còn vì nàng mà muốn gϊếŧ ta! Xem ra, nàng trong lòng ngươi còn quan trong hơn cả bản thân ngươi nhỉ?"

Cửu Hồn trầm mặc một lát, không nói gì.

Coi như bị Tư Mã Nhụy đoán trúng tâm sự, hắn cũng không định thay đổi tính cách kiệm lời của mình.
Tư Mã Nhụy hành tẩu giang hồ nhiều năm, tất nhiên hiểu cách nhìn người, cũng không cưỡng ép đối phương nói chuyện, chỉ cười nói: "Nàng rất may mắn vì có người như ngươi ở bên cạnh!"

Tư Mã Nhụy nói xong, trực tiếp mở miệng nói: "Duỗi tay, ta thăm mạch cho ngươi."

Cửu Hồn cũng không nhiều lời, nhanh chóng vươn tay.

Tư Mã Nhụy tinh tế chẩn bệnh một lát, nụ cười dần trầm xuống, ánh mắt nhìn Cửu Hồn thêm vài phần lạnh lẽo: "Ngươi là sát thủ?"

Loại độc này chỉ có một mình tổ chức sát thủ có, chỉ dùng trong nội bộ tổ chức để khống chế các sát thủ.

Nàng đã từng gặp qua một lần.

Chỉ là tổ chức sát thủ này gϊếŧ người vô số, còn gϊếŧ không ít người tốt, cho nên vẫn luôn bị võ lâm chính đạo phỉ nhổ, Tư Mã Nhụy cũng không ưa gì bọn họ.

Cửu Hồn tựa như không cảm nhận được địch ý của nàng, chỉ thấp giọng nói: "Trước kia phải, bây giờ không phải."
Lời này cũng coi như giải thích vì sao hắn nhờ nàng giúp đỡ, vì không làm sát thủ nữa, rời khỏi tổ chức, nên không được tiếp tục nhận giải dược phát định kì.

Tư Mã Nhụy trầm tư một lát, vẻ lạnh băng trên mặt, xem ra trước mặt là một người bỏ ác theo thiện nhỉ? Nàng nhẹ giọng nói: "Nếu nghĩa huynh ta ở đây chắc chắn sẽ cho ngươi một cơ hội làm lại từ đầu, tạo phúc cho dân, độc trên người ngươi không phải không có cách giải, nhưng rất khó giải quyết tận gốc!"

Tư Mã Nhụy nói, thu lại bắt mạch tay.

Chợt, Tư Mã Nhụy tiếp tục nói: "Cần mấy vị thuốc để trừ tận gốc loại độc này, nhưng trong đó có hai vị thuốc đã tuyệt tích. Chắc ngươi cũng biết loại độc này cứ nửa năm là phải uống một liều thuốc giải tam thời, cho nên ngươi chỉ còn lại hơn năm tháng nữa thôi... Mà ta chỉ có thể hứa sẽ cố hết sức giúp ngươi tim mấy vị thuốc đó thôi!"
Cửu Hồn gật đầu, một tiếng cảm ơn cũng không có, xoay người rời đi.

Tư Mã Nhụy nhìn bóng dáng nhanh nhẹn bước đi của hăn, cười lắc đầu, thấp giọng nói: "Đúng là kỳ quái, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không hiểu sao?"

Nàng đột nhiên có chút tò mò, trước kia đứa bé này trưởng thành trong hoàn cảnh thế nào mà ngay cả đạo lí đối nhân xử thế cơ bản nhất giữa người với người cũng không hiểu.

Không chào hỏi, không nói cảm ơn, không lá mặt lá trái, thậm chí không biết phải giao tiếp một cách lịch sự với ngươi ta, cũng không giữ thái độ nhờ vả chút nào.

Nàng lắc đầu thu lại ánh mắt, thấy dưới tường thành có một người đáng bước đến, sửng sốt: "Sao lại là ngươi..."

----------

Cửu Hồn về tới của phòng Dạ Mị.

Dựa vào vách tường, nhắm mắt lại tiếp tục canh giữ, nhưng chỉ đứng vài giây, hắn đột nhiên mở mắt ra, đã ý thức được trong phòng không có tiếng hít thở.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhanh chóng đẩy cửa phòng Dạ Mị bước vào, nhìn thoáng qua, trong phòng không một bóng người, đi đến bên giường Dạ Mị giường bạn, sờ lên giường, bên trên còn chút hơi ấm, xem ra nàng cách đây không còn ở trên giường.

Nhưng, người đâu?

Cửu Hồn không kịp do dự, vội vã đi ra khỏi phòng...

Bình luận

Truyện đang đọc