NHẤT SINH NHẤT THẾ TIẾU HOÀNG ĐỒ

Nàng vừa nói dứt lời, đừng nói là người khác, ngay cả Dạ Mị cũng có chút rung động.

Mà sở dĩ Tư Mã Nhụy nói như vậy cũng không hoàn toàn là vì Đao Hoàng, nếu là vì Đao Hoàng, nàng trực tiếp ưng thuận một ân tình là xong, cùng lắm là mất mấy năm chứ tuyệt đối không đến mười năm.

Chỉ là...

Vị cô nương trước mặt thật sự rất giống bạn thân của mình, nàng thật sự muốn đi theo đối phương, nhằm xác định...

Đối phương rốt cuộc có phải Tông Chính Hi không!

Dạ Mị không hề biết những toan tính trong lòng nàng, chỉ nhướn mày: "Ngươi có thể đi hỏi thăm Đại Mạc trước, sau khi về thì thương lượng với ta tiếp theo nên làm gì. Ta sẽ dốc toàn lược giúp ngươi tìm kiếm người ngươi muốn tìm, còn về việc sau này ngươi có định ở cạnh ta đúng mười năm không thì ta cũng không quá để ý."


Nàng vừa nói dứt lời, Tư Mã Nhụy nhướn mày, không dám tin nhìn nàng.

Dạ Mị tiếp tục nói: "Ta muốn quản chuyện này đơn giản là vì ngươi trả giá cho nghĩa huynh nhiều như vậy. Nói thật, người có thể vì cống hiến vì bạn bè như vậy thật sự hiếm thấy. Đáng để tôn trọng!"

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ưu nhã nâng mi, trong mắt mang theo vài phần hứng thú.

Tư Mã Nhụy cũng có chút cảm hoài.

Bắc Thần Tường lại nhíu mày, ánh mắt không tán đồng nhìn Dạ Mị, không nhịn được tiến lên một bước, nói với Tư Mã Nhụy: "Y Tiên, bản điện hạ cũng có thể giúp ngươi tìm Đao Hoàng. Bản điện hạ là Đại hoàng tử Bắc Thần hoàng triều, Bắc Thần Tường..."

Tư Mã Nhụy chắp tay hành lễ với Bắc Thần Tường, lời nói dịu dàng khóe léo từ chối: "Đại hoàng tử, tin rằng ngài hiểu, Tư Mã Nhụy tình nguyện đưa ra điều kiện như vậy là vì rất có hảo cảm với vị cô nương này."


Cho nên, ý của Tư Mã Nhụy đã rõ ràng.

Có hảo cảm với Dạ Mị, không có hảo cảm với Bắc Thần Tường.

Bắc Thần Tường dù tự hiểu mình không việc gì phải cùng một cô gái tranh đoạt hảo cảm của một cô gái khác, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Sắc mặt hắn thay đổi, nhìn chằm chằm Tư Mã Nhụy hỏi: "Nhưng nếu bản điện hạ có thể tìm được nghĩa huynh giúp cô nương trước một bước thì sao?"

Tư Mã Nhụy yên lặng một lát, rồi nhìn Bắc Thần Tường nói: "Nếu như thế, Tư Mã Nhụy nguyện vì Đại hoàng tử cứu trị ba người, bất kể người phương nào!"

Lời hứa này tuy không nặng như của Dạ Mị, nhưng cũng coi như không nhẹ.

Bắc Thần Tường nắm tay, gật gật đầu: "Bản điện hạ sẽ dốc toàn lực giúp cô nương tìm kiếm Đao Hoàng!"

Dạ Mị vốn dĩ không có hứng thú với chuyện này, Tư Mã Nhụy nói muốn ở bên cạnh nàng mười năm, bị lòng chân thành của đối phương đả động, nàng mới có lòng giúp tìm người, nhưng Bắc Thần Tường chen vào như vậy khiến nàng không được vui.


Nàng quay đầu nhìn Bắc Thần Tường liếc mắt một cái, ngữ khí lạnh băng: "Sao chuyện gì ngươi cũng muốn chen ngang thế?"

Bắc Thần Tường nghẹn họng.

Hồi tưởng một chút, đúng là có rất nhiều chuyện hắn đều muốn tham dự, đầu tiên là chuyện hổ phù, bây giờ lại là chuyện này.

Bắc Thần Tà Diễm thấy Dạ Mị không vui, cười vân đạm phong khinh, ánh mắt nhìn về phía Bắc Thần Tường, chậm rãi nói: "Nếu Dạ Mị cô nương bất mãn với đại hoàng huynh, Diễm tình nguyện vì Dạ Mị cô nương cống hiến sức lực, khiến hắn vĩnh viễn câm miệng!"

Chân mày Bắc Thần Tường nhếch lên, trong ánh mắt hiện lên vài phần tức giận.

Hạ Hầu Kham lại kéo tay áo Bắc Thần Tường, khiến đối phương bình tĩnh. Đã chiếm được lời hứa của Tư Mã Nhụy thì không cần tiếp tục đối đầu với Bắc Thần Tà Diễm.
Dạ Mị liếc mắt nhìn Bắc Thần Tường một cái, cười nhạt: "Ta luôn rộng lượng dung người, chỉ cần hắn không chọc đến ta!"

Sắc mặt Bắc Thần Tường lại tái mét...

Tư Mã Nhụy lại cười, tránh khỏi đề tài liên quan đến Bắc Thần Tường, khách khí nói: "Vị cô nương này, không biết ngươi có thể chứa chấp ta mấy ngày không?"

Dạ Mị kinh ngạc nhướng mày, hỏi: "Ngươi không định đến Đại Mạc tìm hiểu tung tích của nghĩa huynh trước à?"

Tư Mã Nhụy lắc đầu, cười nói: "TDù bản lĩnh y thuật của ta tốt nhưng võ công chỉ thường thường, không thể lẻn vào quân doanh Đại Mạc. Ta phải đợi một người đến đây, có nàng ấy đi cùng ta hẳn không ngại!"

Dạ Mị gật gật đầu, cũng không hỏi người nọ là ai, chỉ lạnh giọng hỏi: "Nàng biết ngươi ở chỗ ta?"

Tư Mã Nhụy gật đầu: "Không biết, nói vậy thì sau khi nàng ấy tới, việc đầu tiên sẽ là tìm cô nương. Đúng rồi, nói nửa ngày, còn không biết chưa biết cô nương xưng hô thế nào?"
Dạ Mị lạnh giọng phun ra hai chữ: "Dạ Mị, gọi ta Dạ Mị là được!"

Tư Mã Nhụy gật đầu: "Được, cảm ơn Dạ Mị cô nương!"

Dạ Mị suy nghĩ một lát, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi muốn ở cạnh ta mấy ngày thì hoàn toàn không thành vấn đề. Chỉ là gần đây biên thành có chiến sự, ta chưa chắc có thể chăm sóc ngươi chu đáo..."

Tư Mã Nhụy cười: "Tư Mã Nhụy thường xuyên hành tẩu giang hồ, không cần người hầu kẻ hạ tốp năm tốp ba, chỉ cần cho một gian nhà ở là được!"

Dạ Mị lạnh giọng bổ sung nói: "Yên tâm, một ngày ba bữa cơm sẽ không thiếu."

Tư Mã Nhụy bật cười: "Cảm tạ cô nương!"

Nói tới đây là coi như đã thương lượng xong.

Vì thế, Tứ hoàng tử điện hạ mới thò đầu qua chắn trước mặt Dạ Mị. Sắc mặt Cửu Hồn biến đổi, tay lại không tự giác sờ vào dao găm, nhưng nhớ tới phương pháp ngăn bọn họ đánh nhau của Dạ Mị, hắn đành thu tay lại, không vui nhìn Bắc Thần Tà Diễm.
Bắc Thần Tà Diễm ghé vào trước mặt Dạ Mị trước mặt, giọng nói dịu dàng ưu nhã giờ phút này lại đầy nịnh nọt: "Dạ Mị cô nương, người nói nửa ngày như vậy có đói bụng không? Diễm đã chuẩn bị cho người bữa sáng đa dạng phong phú, muốn cùng dùng bữa không? Người có mệt không, có cần Diễm đấm lưng không?"

Ngọc Vĩ quay đầu đưa lưng về phía Bắc Thần Tà Diễm, nội tâm: Đây là Tứ hoàng tử nhà ai, kéo đi đi! Ta không quen!

Dạ Mị ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Đấm lưng thì không cần, nhưng ăn bữa cơm thì vẫn được. Buổi chiều còn rất nhiều kế hoạch cần thực thi, mọi người đi dùng bữa trước đi!"

"Vâng!" Lư Tương Hoa là người đầu tiên gật đầu, nóng lòng thực hiện kế hoạch buổi chiều.

----------

Giang Nam.

Sơn trang Cô Nguyệt.

Một nữ tử khoanh tay đi qua vườn hoa. Trong vừa trăm hoa đua nở, đan xen nhau, nhìn như không được chăm sóc cẩn thận, nhưng lại có thể thấy phẩm vị ưu nhã của chủ nhân.
Người lui tới quanh đây thấy nữ tử đều khom lưng hành lễ: "Tôn chủ!"

Nữ tử gật đầu.

Một đường đi đến nội viện, cách đó không xa, một tấm bình phong che khuất một nam tử đánh đàn. Lại có thể nhìn thấy vạt áo thanh nhã tung bay của nam tử điểm mấy đóa hàn mai. Thể hiện phẩm vị ưu nhã, lại không thể nhìn thấy diện mạo chân thực.

Nữ tử bỗng nhiên ra tay, dải lụa màu đỏ trong tay đánh vào tấm bình phong đối diện.

Nhưng dải lụa còn chưa tới gần bình phong đã bị người nọ dùng nội tức đánh bay.

Tiếng đàn không dừng lại chút nào, không hề bị ảnh hưởng.

Bên trong truyền đến giọng nói dễ nghe của nam tử, nhạt nhẽo không chứa tình cảm: "Sở thích của nghĩa tỷ chẳng thay đổi chút nào."

Nữ tử thè lưỡi, lập tức khom lưng hành lễ: "Chủ thượng, là thuộc hạ mạo phạm!"
Nói rồi, ngữ khí của nữ tử tăng thêm vài phần phiền muộn: "Có điều, Hân Duyệt Nhạn ta tuy là nghĩa tỷ của ngươi, nhưng loại nghĩa tỷ vô năng như này e là cả đời cũng không đánh lại ngươi, Cô Nguyệt Vô Ngân."

Thì ra nữ tử đúng là Hân Duyệt Nhạn, mà nam tử lại là Cô Nguyệt Vô Ngân.

Tiếng đàn vẫn du dương.

Giọng nói nhạt nhẽo của Cô Nguyệt Vô Ngân lại truyền đến: "Nghĩa tỷ đến đây vì chờ lệnh đi tìm Đao HSo?"

Bình luận

Truyện đang đọc