NHIỆT LUYẾN TRÍ MẠNG


Lần đầu tiên Dung Thận gặp An Tống là ở quảng trường khu trung tâm thành phố Hương Giang.Đó là một ngày cuối thu, với một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, chỉ trong vài phút trời bắt đầu rơi những hạt mưa nhỏ tí tách.Tại ngã tư, chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz MPV đang đậu ở làn rẽ trái, người đàn ông ngồi trong xe với tư thế nho nhã, nhẹ nhàng, có chút lười biếng, nghe thấy tiếng mưa, tùy ý liếc nhìn đường phố, liền thấy một cảnh tượng khó quên.Trong giờ cao điểm, người qua lại gấp rút vội vàng, nhịp bước trở về nhà cũng vội vã, gấp gáp.Trời vừa vào tối khi những chiếc đèn lồng lần đầu tiên được thắp sáng, trong cơn mưa phùn, một bóng người gầy gò, nhỏ bé, yếu ớt đứng gần dải phân cách giữa người và xe, không biết đang nghĩ gì.Bất ngờ cũng khiến cho mọi người liếc sang.Ai đó đang gọi cô, cũng có ai đó đang thì thầm, nhưng đối phương dường như bất động như thể không thể nghe thấy họ.Mãi cho đến khi người điều khiển giao thông bước tới để kéo cô vào lề đường, cô gái mới chớp chớp đôi mắt trống rỗng và cúi đầu nói điều gì đó.Cảnh tượng kịch tính thoáng chốc đã thu hút ánh mắt của Dung Thận, nhưng nó không khiến anh quá mức chú ý.Nghĩ lại, có lẽ đó chỉ là cái cách để một cô gái nhỏ gặp chuyện chẳng lành, một mình đứng ngoài đường để trút bỏ nỗi niềm.Dung Thận hai mươi bảy tuổi, trải qua sự lắng đọng của thời gian, ngoài cốt cách vững vàng và nội liễm, anh từ lâu đã không còn lòng trắc ẩn với thế gian......8 giờ 30 phút đêm, An Tống toàn thân ẩm ướt trở về căn nhà cũ trên đường Vân Hải.Căn nhà có chút tồi tài, nhiều mảng tường ngoài bong tróc do hư hỏng, ngay cả khoảng sân nhỏ 20m² cũng mọc đầy cỏ dại.An Tống mở ổ khóa của cánh cửa gỗ kiểu cũ, bước vào nhà qua lối đi trong sân.Vừa mới cởi chiếc áo khoác lạnh ngắt, điện thoại rung lên.Đó là một tin nhắn từ trung tâm chăm sóc sức khỏe tâm thần nhắc cô đến gặp bác sĩ đúng giờ vào ngày mai.An Tống đặt điện thoại xuống, bất giác ngây người.Trên đường đi làm về vào chập tối, cô biết các triệu chứng của mình đã phát tác trở lại.Cảm giác hỗn loạn như vậy khiến ý thức của bản thân hoàn toàn mất kiểm soát, đôi mắt không thể nào tập trung, không có cách nào cử động như bình thường, toàn thân tê dại, nặng nề giống như một con rối không có linh hồn.An Tống có chút vô lực tựa vào sô pha, tầm mắt nhìn bàn thờ đối diện cùng mấy tấm ảnh đen trắng trên tường, có một loại ảo giác bị cả thế gian bỏ rơi......Ngày hôm sau, tám giờ sáng.Trung tâm chăm sóc sức khỏe tâm thần tư nhân ở Hương Giang là một bệnh viện tư nhân mở.


Các hồ sơ bệnh án sẽ không được kết nối với bệnh viện công, tính riêng tư cực tốt.Theo lời nhắc của lễ tân, An Tống đi qua hành lang, đến phòng tiếp khách bên trái.Cô khẽ gõ cửa, nghe thấy tiếng phản hồi bên trong liền đẩy cửa bước vào.Khác với căn phòng tiếp khách có tông màu ấm trong lần thăm trước, căn phòng này lại có tông màu lạnh hơn, chỉ toàn là xám và trắng.An Tống hơi liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ở vị trí bên cửa sổ.Dáng người cao thẳng và nổi bật trong nắng thu, sự kết hợp giữa áo sơ mi trắng và quần tây đen kinh điển, vừa thận trọng lại không lỗi thời, đây cũng là trang phục thường thấy của các bác sĩ trị liệu tâm lý.Người đàn ông đang cầm điện thoại di động, có vẻ như đang gọi điện.


Chiếc áo sơ mi trắng phủ đầy ánh sáng mặt trời làm nhu hòa một phần đường nét góc cạnh của anh ta, khí chất trông có vẻ điềm tĩnh và chín chắn.An Tống không phát ra tiếng động, cầm hồ sơ bệnh án đứng cạnh chiếc bàn lớn kiên nhẫn chờ đợi.Lúc này, người đàn ông cất điện thoại quay đầu lại, nhìn thấy An Tống, trong đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, "Có chuyện gì sao?"Giọng điệu của người đàn ông trầm thấp, từ tính khàn khàn, thân hình thon dài dần dần đi tới, bỗng nhiên làm tăng thêm cảm giác áp bức cho phòng tiếp khách.An Tống đưa ra tờ bệnh án, cố ý không để ý tới thân hình người đàn ông dường như đang kiềm chế nhưng không giấu được thần sắc, "Xin chào, tôi đến đây để lấy báo cáo đánh giá tâm lý."Lời vừa dứt, ngoài cửa có tiếng gõ cửa gấp gáp, cấp dưới Trình Phong ló đầu vào, sắc mặt khẩn trương nói: "Ngài Cửu, thực xin lỗi, quầy lễ tân nói cô ấy đi nhầm chỗ..."Dung Thận khẽ liếc Trình Phong, hơi nhấc cổ tay, "Không sao, cậu ra ngoài trước đi."Trình Phong nhìn người đàn ông với vẻ mặt ngơ ngác, im lặng vài giây, sau đó xoay người một cách máy móc, đóng cửa lại.Chuyện gì xảy ra vậy? Ngài Cửu đang làm gì vậy?Nhân viên lễ tân ngoài cửa vẫn đang khóc lóc lẩm bẩm bên tai Trình Phong, "Anh Trình, bên trong rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tôi thật sự không cố ý.

Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy đi đến phòng tiếp khách bên trái, nhưng không có bảo cô ấy đến phòng nghỉ của Ngài Cửu.


"Trình Phong vô cảm đứng đó, nghĩ thầm, anh cũng muốn biết tình hình bây giờ là như thế nào......Dung Thận không ngờ, anh sẽ gặp lại An Tống sớm như vậy.Cảnh tượng buổi tối trên phố ngày hôm qua vẫn chưa tan biến khỏi trí nhớ, anh rất dễ dàng nhận ra cô.Lúc này, An Tống đội kiểu mũ đánh cá đang ngồi đối diện với Dung Thần, khí chất lạnh lùng sạch sẽ khó có thể trùng lặp với bóng dáng hồn bay phách lạc trên đường phố ấy.Cô gái ấy trông còn trẻ, trạc tuổi đôi mươi, đôi mắt tuy là trong veo, nhưng lại trống rỗng, không có tinh thần, đôi má thanh tú xinh xắn bởi vì thiếu đi thần sắc mà trông có vẻ phờ phạc cứng ngắc.Dung Thận vô cùng hứng thú bật máy tính trên bàn lên, đăng nhập vào hệ thống của trung tâm y tế, rất nhanh tra ra hồ sơ bệnh án và báo cáo đánh giá tâm lý của An Tống.Họ tên: An Tống.Tuổi tác: 21.Đôi lúc cảm xúc bi quan, kiểu tính cách trốn tránh, thỉnh thoảng xuất hiện hiện tượng tình cảm bị tước đoạt* nghiêm trọng, thiếu hụt năng lực đồng cảm và cảm thông.*Hiện tượng tình cảm tước đoạt: là một hiện tượng thường xảy ra với các bệnh nhân mắc bệnh tâm lý.Kết quả đánh giá tâm lý: Cần được tư vấn và can thiệp tâm lý gấp.Người đánh giá: Hàn Thích.Xem đến cuối cùng, Dung Thận quay màn hình máy tính sang An Tống, "Muốn tiếp nhận trị liệu tư vấn?"An Tống nhìn lướt qua báo cáo văn bản trên máy tính, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt, tựa hồ đang cân nhắc nên nói như thế nào.Dung Thận ung dung thong thả dựa vào lưng ghế, tư thế ưu nhã bẩm sinh, mỗi một động tác đều hết sức thong dong lãnh đạm đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành.Trước khi đợi câu trả lời của An Tống, anh ta nhướng mày rậm, giọng nói đã trầm đi vài độ, "Muốn hay không muốn?"An Tống không trả lời, hỏi lại: "Lệ phí trị liệu tư vấn như thế nào?""Ba ngàn một lần.""Chu kỳ điều trị?""Ít nhất là ba tháng, nhiều nhất là một năm."An Tống cúi đầu, mơ hồ tính toán điều gì.Dung Thận không thúc giục cô, thuận tay cầm cây đàn hương đỏ ở góc bàn đặt vào lòng bàn tay thoải mái nghịch ngợm.Có thể thấy, cô gái nhỏ trước mặt có vẻ mang thái độ không tự nhiên.Trái lại khiến người ta tò mò, rõ ràng tuổi đang còn nhỏ, tại sao cô ấy lại phải chịu đựng sự mệt mỏi của thế giới và chứng tước đoạt tình cảm?.....Nửa giờ sau, An Tống rời khỏi trung tâm y tế trước thời hạn.Cô ấy tỏ ý sẽ quay về xem xét cân nhắc và ghi lại số điện thoại của Dung Thận.Không lâu sau khi An Tống rời đi, Hàn Thích, bác sĩ trị liệu đánh giá tâm lý cho cô, sau khi nghe tin đã đến phòng nghỉ."Ngài Cửu? Anh là tự mình chuẩn bệnh ...!An Tống?"Dung Thận thong thả ung dung đứng lên, vẫn giữ điệu bộ nhàn nhã vững vàng, tao nhã và thâm thúy.Hàn Thích không đoán ra được ý định của anh ta, không nhịn được tiến lên một bước với vẻ mặt nghiêm túc, "Ngài Cửu, từ khi thành lập trung tâm sức khỏe đến nay, anh chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân, trường hợp người mắc bệnh tâm thần như này thường đi kèm với các yếu tố không chắc chắn.


Anh tùy tiện tiếp bệnh, nếu như...!"Ánh mắt của người đàn ông tỏ ra không hài lòng, nhưng bằng thái độ khác thường một nụ cười nhàn nhạt đặc biệt hiện lên trên đôi môi mỏng của anh ta, "Tùy, tiện?"___Lời tác giả: Nhìn phần giới thiệu, [Dung Thận bị nhầm là bác sĩ trị liệu tâm lý], nam chính không phải bác sĩ trị liệu tâm lý.Một câu chuyện nhỏ chữa lành bình đạm!.


Bình luận

Truyện đang đọc