NHIỆT LUYẾN TRÍ MẠNG


Cửa hàng chuyên kinh doanh đồ lễ tế.
An Tống ôm túi áo len từ bên ngoài chậm rãi đi vào, Tô Quý ở phía sau đi chậm hơn hai bước, dừng lại ghé vào kệ ở cửa nhẹ giọng nói chuyện điện thoại.
Chủ cửa hàng ước chừng khoảng sáu mươi tuổi, vừa nhìn thấy An Tống, liền lấy tẩu hút thuốc gõ gõ trên bàn, "Tiểu An đến rồi."
"Bác Từ."
An Tống và bác ấy chào hỏi mấy câu, cô cầm lấy túi ni lông màu đen chuẩn bị chọn đồ cúng tế.
Bác Từ híp mắt nhấp một ngụm thuốc lá, như thể vô tình nói tới chuyện gia đình: "Bác gái lúc trước còn nhắc đến cháu với bác, nói đã lâu không có gặp cháu, ba cháu mấy năm nay cũng không biết mất tích đi đâu, mấy đồng nghiệp cũ của ông ấy hỏi thăm tình hình của cháu không ít, Tiểu An à, cuộc sống của chúng ta phải nhìn về phía trước, còn có rất nhiều người quan tâm đến cháu mà."
An Tống chọc chọc vào cái đèn lồng, hồi lâu không có đáp lại.
Bác Từ vẫn ngồi trên chiếc ghế ông già hút thuốc một cách chậm rãi, dường như không nhận thấy điều gì bất thường ở cô.
Cửa hàng chìm vào sự im lặng, đến nỗi khi mà Tô Quý bước vào cửa liền nhận ra có điều gì đó.

Tô Quý hướng về phía bác Từ gật đầu mỉm cười, "Bác à, bác hút thuốc ít thôi, nhìn trong phóng này khói thuốc như là lửa vậy."
"Khẩu vị của bác vẫn rất tốt, không thể thay đổi được." bác Từ xua xua tay, lại rít thêm vài bụm thuốc lá, nhưng đôi mắt hơi có chút vẩn đục, vẫn luôn để ý đến động thái của An Tống.
Tô Quý miễn cưỡng trêu đùa với bác Từ mấy câu, đến bên cạnh An Tống, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Ngẩn người làm cái gì vậy, chọn xong chưa?"
Thấy cô không có phản ứng, Tô Quý nghĩ có chuyện không ổn, động tác không rõ ràng kéo người về phía mình, một bên chặn lại ánh nhìn của bác Từ, một bên cùng cô nói chuyện phiếm.
Lúc này, Tô Quý vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó, nhưng con chó nhỏ trong túi An Tống bắt đầu không ngừng ngọ ngoạy mà kêu lên.
Cảm giác và khứu giác của loài vật là nhạy bén nhất, tiểu gia hỏa luôn không ngừng ngẩng cao đầu ló ra ngoài, tiếng kêu cũng to hơn trước không ít.
Tô Quý lo lắng bác Từ sẽ nhìn ra được điều gì, liền nắm lấy gáy con chó nhỏ xách đến trước mặt An Tống, "Nhanh nhìn xem, có phải nó đói không?"
Con chó nhỏ buông thõng tứ chi, dùng nanh vuốt đá đá mấy cái, móng vuốt nhỏ sắc bén vô tình chạm vào cằm của An Tống, cô trong chốc lát bừng tỉnh, mù mịt nhìn xung quanh, "Hả? Cái gì?"
Trái tim Tô Quý đau lòng, nhấc An An đến trước mắt cô lắc lắc, "Nó đói rồi."
Vừa rồi, triệu chứng tróc tách của An Tống đã phát tác trong thời gian ngắn, cũng may là ngắn ngủi, bác Từ lại chỉ nghĩ tới chuyện buồn của cô.

Thần khí của An Tống dần dần hồi phục lại, ánh mắt định thần khàn giọng nói: "Đừng có xách nó như vậy, không thoải mái."
Tô Quý: "..." bản thân còn chăm sóc chưa xong, còn có tâm tư quan tâm xem con chó có thoải mái hay không?
An Tống bỏ túi ni lông trong tay xuống, đem An An ôm vào lòng vuốt vuốt, ánh mắt có chút phức tạp.
Tiểu gia hỏa này dường như có thể cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn xảy ra với cô.
Tiếng kêu bén nhọn của nó vừa rồi vốn có lực xuyên thấu, lại bị móng vuốt của nó cào một chút, giờ mới khiến An Tống nhanh chóng thoát ly khỏi tình trạng vô ý thức.
Không thể không nói, dù cằm có chút đau, nhưng đối với An Tống mà nói đó là một hiện tượng tốt hiếm có.
Trước đây mỗi lần bị mắc kẹt trong các triệu chứng, cô không còn khả năng để nhận thức thế giới bên ngoài.
Không biết nóng hay lạnh, không có cách nào cử động, nỗi thống cảm dần dần tan biến, ý thức lẫn lộn lúc có lúc không.
Nhưng lần này, cô cuối cùng cũng cảm giác được đau đớn, từ đó đấu tranh để thoát ra.
Có lẽ đó là hiệu quả đầu tiên của liệu pháp tư vấn đã đạt được, An An của cô, cũng có đóng góp không nhỏ.
.....
Sau khi mua đồ xong, An Tống và Tô Quý một trước một sau rời khỏi sảnh bán đồ lễ tế.
Bác Từ tiễn bọn họ ra cửa, nhìn chiếc xe đang rời đi xa, thở dài một hơi.
Bác ấy trở vào nhà, gọi cuộc điện thoại, "Lão nhị, đứa trẻ tiểu An đó hôm nay tới đây."
"..."
"Không có nói gì, mua một ít đồ lễ liền rời đi rồi."
"..."
"Tôi giúp anh thử thăm dò rồi, con bé tám phần là không biết.

Theo tôi thấy thì các anh đừng ép buộc nữa.


Hồi đó lão An nhẫn tâm,vứt bỏ con bé một đi không về.

Các anh khẳng định sẽ không lấy được gì từ miệng con bé đâu."
Người đầu dây bên kia qua loa than thở một tiếng, bác Từ không khỏi cười thầm nói: "Anh phàn nàn với tôi thì có ích lợi gì, lại nói nếu An Tống biết cha con bé ở đâu, thì đã sớm đi tìm rồi, đâu cần phải để chúng ta nói bóng nói gió?"
Vừa nói đến đây, điện thoại đã bị ngắt kết nối rồi.
Bác Từ liếc nhìn màn hình điện thoại trong tay, không hài lòng lắc lắc đầu.
Con người càng lớn tuổi, trái tim càng trở nên mềm yếu.
Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng An Tống như thế này, bất cứ ai cũng cảm thấy xót xa, đồng cảm.
.....
Vào buổi chiều, chiếc SUV màu đỏ lái trở lại đường Vân Hải.
Có lẽ là vì An Tống xuất hiện triệu chứng, Tô Quý rất không yên tâm, lo lắng khăng khăng phải cùng cô về nhà.
"Chị đã xin nghỉ mấy ngày?"
Trong phòng khách, An Tống vừa pha sữa bột cho chó, vừa hỏi.
Tô Quý ở trước bàn thờ cầm nén hương cúi người lạy vài cái, sau đó cắm vào lư hương, "Chiều mai thì chị đi."
An Tống không nói gì, khuỵu gối ngồi xổm dưới đất nhìn An An ăn.
Thắp hương xong, Tô Quý cũng đi tới, nhìn tỉ mỉ khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu của An Tống, "Nếu như ông Từ nói gì, đừng để trong lòng."
"Ừm, sẽ không."
Tô Quý tựa cằm, ngón tay để trên chóp mũi hơi hếch của cô lau lau đầu mũi, "Hồi sáng mẹ chị gọi điện cho chị, hỏi khi nào em có thể về nhà ăn cơm, bà ấy nghĩ đến trà và cơm mà em muốn*."

*Ý ở đây là: mẹ của Tô tỷ rất quan tâm đến An tỷ nhà chúng ta
An Tống kéo ra một nụ cười ấm áp rất nhẹ, "Đợi chị lần sau trở về đi."
"Được, vậy để chị nói với mẹ một tiếng."
An Tống quay đầu nhìn Tô Quý vừa nhấc điện thoại lên gửi tin nhắn, nghĩ nghĩ, liền hỏi: "Chị lần này chụp hình ở khu danh lam thắng cảnh nào?"
"Tùy Thành, vì có hoa đào."
An Tống âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó xuất thần nhìn về một chỗ nào đó, tựa hồ như đang dự định điều gì.
.....
Ngày hôm sau, bầu trời âm u.
Trong nghĩa trang trang trọng và uy nghiêm ở ngoại ô phía Tây, An Tống cầm khăn lau cẩn thận lau chùi bụi bám trên bia mộ, còn Tô Quý thì đứng phía sau yên tĩnh cùng cô.
Văn bia: Vợ Tạ Diệu Hoa, con trai An Tê.
Đây là một ngôi mộ của hai mẹ con.
Tô Quý không tiến tới làm phiền cô, thấy An Tống đã dọn dẹp xong xuôi, liền bước xuống bậc thềm, đứng cách xa đợi cô.
Giống như tất cả những ngày tế lễ quan trọng trong ba năm qua, cô đều đồng hành cùng An Tống đến đây.
Dần dần, bầu trời đổ xuống một cơn mưa nhỏ.
An Tống cúi đầu quỳ xuống trước lăng mộ, nhẹ nhàng nói ra nỗi thương nhớ cùng sự thay đổi của cô.
Nói đến đây, cũng đã hơn một giờ.
Tô Quý cũng không mang theo ô, cùng cô dầm mưa, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy rất buồn.
An Tống là được bác gái và An Tê dùng tính mạng để bảo vệ mới có thể sống sót, tai nạn lần đó tổng cộng có mười tám người, mười bảy người không may thiệt mạng, chỉ có An Tống là người còn sống.
Mọi người luôn ghét bỏ vì xem cô ấy là người quái gở và lầm lì, tính cách kỳ quặc, không ai nguyện ý muốn giao tiếp trò chuyện với cô, chứ đừng nói đến việc hiểu rõ những tổn thương mà cô đã trải qua.
Chỉ có Tô Quý biết rằng, lúc An Tống tỉnh dậy trên vũng máu, bên cạnh là người mẹ bị thương nặng đã chết và người em trai đang hấp hối.
Ngày đó, trước lúc sinh mạng của An Tê chấm dứt, có nói một câu cuối cùng: Chị ơi, em không sao đâu, em muốn về nhà...
.....
Trên đường trở về, bầu không khí trong xe rất ngột ngạt.
An Tống không khóc, nhưng Tô Quý đang ngồi ở ghế phó lái khóc đến hụt hơi, đến xe còn không thể lái được.

Bởi vì cảm động sâu sắc, thế nên mới nảy sinh sự đồng cảm mạnh mẽ.

Đến trưa, mưa đã ngừng.
Hai người đã thay quần áo mới sạch sẽ, vì An Tống muốn lái xe tiễn Tô Quý ra sân bay.
Trước khi chia tay, Tô Quý chỉnh gọn gàng cổ áo của An Tống, "Thời gian chịu tang ba năm đã kết thúc, sau này bớt mặc mấy y phục màu đen đi, tuổi còn trẻ, em phải sống thật tốt, tinh thần phất chấn lên."
"Ừm, biết rồi mà."
Tô Quý lại lần nữa lên đường vội vã trở về thành phố Mexico, nhưng mãi đến khi máy bay cất cánh, cô mới hốt hoảng sực nhớ ra một chuyện, An Tống từ đầu đến cuối đều không thẳng thắng thú nhận rằng rốt cuộc đã lái xe của cô đi đâu.
.....
Bởi vì mấy ngày nay An Tống đều cùng chó nhỏ ở nhà, vừa hay tới cuối tuần, cô liền đi đến tòa soạn tăng ca, xử lý công việc xem lại bản thảo.
Vào tối thứ bảy, đường phố xe cộ như nước đi qua đi lại.
An Tống rời khỏi tòa nhà, trong lòng ôm vài cuốn tạp trí lặng lẽ bước đi trong gió lạnh khi mặt trời lặn.
Vỉa hè bên đường trải đầy lá cây ngô đồng bị gió thổi bay xuống, cùng với sự xuất hiện của An Tống, cửa sổ phía sau của một chiếc ô tô màu đen từ từ hạ xuống mười phân.
"Chính là cô ấy?"
Vệ sĩ A Kỳ với giọng nói thuần chất đáp lại: "Đúng vậy, lão phu nhân."
Dung lão phu nhân bất chợt cau mày: "Cậu nhỏ tiếng chút, ta nghe được mà."
A Kỳ hạ thấp giọng nói, trịnh trọng giải thích: "Lão phu nhân, những manh mối mà ngay chúng ta cũng không tìm ra được, có thể thấy rõ xuất thân của vị An tiểu thư này thần bí cỡ nào."
Dung lão phu nhân trầm ngâm nhìn, lần lần chuỗi hạt, hai mắt rực sáng, "Không tìm được cũng không có nghĩa là bí ẩn, nói không chừng là bị người nào đó dụng ý giấu đi."
"Chuyện này..." A Kỳ suy nghĩ một chút, vẫn là chắc chắn vào nhận thức của chính mình, hoặc là nói rằng anh càng muốn tin tưởng vào câu nói kia của ngài Cửu, thiên ngoại hữu thiên, "Ít nhất cũng có thể nói rõ bối cảnh của An tiểu thư với người bình thường thâm sâu hơn nhiều."
Nhà họ Dung đều tìm không ra chút manh mối gì, nói một câu thâm sâu khó dò cũng không ngoa.
Dung lão phu nhân chú ý nhìn An Tống bước đi càng ngày càng xa bên ngoài cửa sổ, ngoại hình của cô gái nhỏ trái lại cũng rất ấn tượng, nhưng phong cách bên ngoài quả thật nhìn không ra trò chống gì.
Tuy nhiên, nếu có thể khiến tiểu Cửu đối xử đặc biệt chiếu cố với cô ấy, ắt hẳn là phải có bản lĩnh hơn người.
"Đi thôi." Dung lão phu nhân trong lòng phiền muộn nhíu nhíu mày, kéo cửa kính xe lên, lại hỏi: "Gọi điện thoại hỏi xem tiểu Cửu đang ở đâu, đi qua tìm nó.".


Bình luận

Truyện đang đọc