NHIỆT LUYẾN TRÍ MẠNG


An Tống nói quên rồi.
Dù sao thì Lăng Kỳ cũng không hy vọng nhiều lắm, trong mắt cô ấy, phu nhân là một cô gái trầm lặng đúng với họ yên, và vì nhiều lý do, chưa hẳn am hiểu các kiểu game MOBA cạnh tranh.
Vài phút sau, An Tống tải bản cập nhật xuống, vào trang chủ cấp bậc, thì nhận được thông báo thứ hạng của mình đã bị tụt xuống.
Lăng Kỳ lộ ra vẻ tự cao "Không sao đâu, tôi gánh" Ngay khi cô định dạy cô ấy làm sao sử dụng tướng, khóe mắt quét qua liền choáng váng.
Đỉnh, vương giả* rank đỉnh cao hạ bậc...
*Vương Giả Vinh Diệu gần giống Liên quân VN
"Phu nhân?" Lăng Kỳ chọc vào màn hình của cô, "Cô từng là...!vinh giả chiến tướng?"
Ah?
Nhìn lại cô xem, năm mùa rồi vẫn còn ở lại cái rank tinh anh tôn quý này, như thể đã bị phong ấn ý.
An Tống hờ hững gật đầu, "Ừ, sao vậy?"
Còn sao vậy á.
Cô đây rõ ràng đã cầm một con dao lớn trước mặt Quan Công.
Lăng Kỳ im lặng đem điện thoại giấu xuống đùi, đột nhiên không muốn chơi nữa, sợ lộ ra cái dốt.
Nhưng An Tống hiếm khi có hứng thú, liền mở phòng hỏi cô: "Muốn chơi không?"
Lăng Kỳ kiên trì tiếp lời, "Chơi, cô mời tôi."
Dù sao thì phu nhân cũng lâu không chơi rồi, nói không chừng kỹ thuật của cô ấy còn chưa quen.
Trong khi chờ đợi ghép đội, Lăng Kỳ nắm giữ chút giả tưởng cuối cùng của mìn, hỏi nhỏ giọng: "Phu nhân này, cô chơi ở vị trí nào? Pháp sư, xạ thủ hay hỗ trợ?"

An Tống nhìn màn hình một cách nghiêm túc chăm chú, "Những cái đó tôi không biết lắm, vẫn là đi rừng thôi."
Lăng Kỳ: "..."
Mở đầu trò chơi, An Tống chọn tướng cực kỳ khó thao tác Lý Bạch, còn Lăng Kỳ thì âm thầm chọn hỗ trợ tốt nhất của mình.
Có lẽ tác động quá lớn, trong lúc chơi game, cô cùng lúc liếc mắt nhìn trang thao tác của An Tống.
Ngoài chói mắt, hầu như không có cảm giác gì khác.
Đây có phải là thế mạnh của dã vương không?
Lại nhìn vào khuôn mặt trong sáng và điềm nhiên của phu nhân, chả hợp lý tí nào.
Mười lăm phút, trò chơi kết thúc.
An Tống đã giành được MVP của trò chơi không có gì bất ngờ, giết được 17 cái mạng.
Còn Lăng Kỳ tự nhận mình có thể gánh, ks* được hai cái mạng từ An Tống.
*Kill-Stealling: cướp mạng
Sự tự tin của Lăng Kỳ gặp phải cản trở, trò chơi cũng không còn ưa nữa.
Cô đảo mắt, cố gắng kéo lại tự tôn, "Aiya, không chơi nữa, tôi còn có việc chưa làm."
An Tống ngẩng đầu hỏi cô ấy: "Cô không phải là sinh viên sao? Sao vẫn còn có việc?"
"Uhm...!không tính là công việc." Lăng Kỳ cười khẩy giải thích, "Là giáo trình thực tập do trường giao, cô hướng dẫn bảo tôi phải hoàn thành nó trước cuối năm nay."
An Tống hiểu ra gật gật đầu, "Phòng làm việc trên lầu trống, cô có muốn lên làm không?"
Lăng Kỳ chuyển trang chủ điện thoại di động, mở chương trình viết mã chuyên dụng, "Không cần, tôi ở đây làm chút là được.

Dù sao cũng không thể hoàn thành trong một thời gian, vừa hay còn có thể ngồi cùng cô."
"Được, vậy cô bận trước."
An Tống không coi Lăng Kỳ là người ngoài, biết cô ấy là học sinh đứng đầu tiếp tục học lên tiến sĩ, cũng tuyệt đối tin lời cô ấy nói.
Lăng Kỳ mở chương trình viết, nhìn thấy An Tống liếc mắt nhìn, lập tức đưa điện thoại di động cho cô xem, "Đây là phần mềm lập trình tự biên soạn chúng tôi tự phát triển, viết code thì tiện hơn, hehe."
Chơi game chơi không lại, nhưng viết code cô cũng là độc nhất.
Bây giờ, cô cũng có thể cao hơn một nước chứ.
Lăng Kỳ cực kỳ nở mày nở mặt ngồi thẳng dậy, "Giáo trình thực tập của tôi kỳ này là biên soạn một chương trình nhỏ.

Đã viết được một nửa rồi, ước tính mười ngày rưỡi nữa sẽ xong."
Sau đó, An Tống cau mày nhìn màn hình của cô ấy, duỗi ngón tay nhẹ giọng nói: "Ký hiệu này dùng sai rồi."
"Hả?" Lăng Kỳ không có phản ứng, "Cái gì ạ?
An Tống kiên nhẫn nhấp ba lần vào trang mã, "Ký hiệu mã những nơi này đều dùng sai rồi."
Lăng Kỳ giương mắt đờ đẫn, giọng nói phát ra cao lên vài độ, "Phu nhân, cô biết viết mã sao???"

"Thỉnh thoảng có viết." An Tống nhẹ giọng nói vài câu.
Lăng Kỳ: "..."
Không chơi thường xuyên, thỉnh thoảng có viết.
Trò chơi cô ấy không thường xuyên chơi là bậc rank cao nhất.
Vậy thỉnh thoảng viết mã của cô ấy thì ở cấp độ nào?
Lão đại ơi, tại sao anh không nói những thứ phu nhân biết lại nhiều đến vậy?
Sớm biết cô đã không thể hiện ở đây rồi!
Lăng Kỳ hít một hơi thật sâu, run giọng hỏi: "Đâu ạ, chỗ nào sai? Vậy nên dùng ký hiệu gì?"
An Tống ngập ngừng vươn tay, "Có cần tôi giúp cô đổi chút không?"
"Cần lắm cần lằm, cho cho cho, cô đổi."
Lăng Kỳ nhét điện thoại vào người cô ấy, trong lòng hốt hoảng.
Thực ra, đây không phải là giáo trình thực tập của trường mà là chương trình phát triển AR của công ty.
Mô đun này do cô phụ trách đã nửa tháng trôi qua, nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Trong vài phút tiếp theo, Lăng Kỳ tận mắt chứng kiến ​​An Tống sửa đổi mã ký hiệu cho cô, còn giúp cô thêm một đoạn mã mới tinh.
Chỉ trong vài phút, cô ấy chỉ dùng phải phút, đã giải quyết được vấn đề đeo bám Lăng Kỳ suốt nửa tháng.
Cuối cùng, An Tống trả lại điện thoại, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, cô tiếp tục viết là được.

Tôi cài đặt ngôn ngữ tự động tạo ra các ký hiệu mã chính xác giúp cô, sau này sẽ không sai nữa."
"Thật lợi hại." Lăng Kỳ lơ đễnh hồi lâu, mới mở miệng, ngớ ra hỏi: "Phu nhân này, cô có cái gì không biết không?
Cô đã nói cô không biết cái gì, lần sau tôi sẽ chăm chỉ nghiên cứu, sẽ thể hiện lại.
An Tống cười cười, "Tôi cũng không biết nhiều lắm, cô chỉ cụ thể cái gì?"
Lăng Kỳ không nói nên lời, nhưng lý trí đang mách bảo cô rằng có lẽ mọi người đã đánh giá thấp vị phu nhân núi không hiện nước không lộ của Cửu gia trước mặt này rồi.
......

Mười giờ đêm, Dung Thận trở về muộn.
Màn đêm giống như một viên đá mực bị lật ngược, dày đặc và không có các vì sao.
Lăng Kỳ ngồi xổm ngoài cửa biệt thự, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trở về trong đêm, liền thay đổi vẻ mặt sôi nổi thường ngày, thận trọng hướng về phía trước báo cáo, "Lão đại, tối nay tôi với phu nhân..."
Cô giải thích tất cả những chi tiết mà bản thân có thể nghĩ ra, sau khi nói xong, còn lấy điện thoại di động của mình ra, không còn chi tiếc luyến lẩm bẩm: "Đoạn mã mà trong nửa tháng tôi chưa làm xong, phu nhân đã hoàn thành nó trong vài phút."
Dung Thận liếc mắt nhìn xuống, trên môi nở một nụ cười nhẹ, "Cô nói trò chơi cô ấy chơi tên là gì?"
"Thường chơi là Travelling Frog." Lăng Kỳ nói một cách khô khan, "King of glory không thường chơi nhưng là chiến tướng, pubg thỉnh thoảng chơi là chiến thần vô địch..."
Rốt cuộc là ai thác giác cho cô là phu nhân gì cũng không biết thế?
Người ta không chỉ cái gì cũng biết, mà còn là đỉnh cao trong mọi việc.
Chơi trò chơi ở rank cao thì cũng thôi đi, còn là khắc kim tuyển thủ, mà đến cả khắc kim cũng là cấp cao nhất.
Lúc này sắc mặt người đàn ông cũng không khác thường, nhẹ giọng nói: "Ừ, trở về đi."
Lăng Kỳ mím môi, dè dặt nói, "Lão đại, phu nhân thực sự chưa tốt nghiệp đại học ạ?"
Boss có chắc cô ấy không phải là sinh viên tốt nghiệp sau tiến sĩ không?
"Ừ." Dung Thận ngước mắt nhìn phòng khách biệt thự, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng An Tống núp ở cửa sổ nhìn ra ngoài, trong mắt mang theo thần sắc dịu dàng, "Không sai, sau này có thêm thời gian qua chơi trò chơi với cô ấy.

"
Lăng Kỳ: "..." Đây là trọng điểm sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc