NHÌN TRÚNG EM! NHỊ THIẾU GIA HỌ HẠ



"Không có ai chạm vào tôi, ngoài anh".
****
Không chờ thêm nữa, hắn cúi xuống điên cuồng hôn lấy đôi môi cậu.

Lưỡi luồng vào khoang miệng cậu thăm dò, mặt cậu giờ đã đỏ như quả cà chua.

Bản thân cậu cũng đáp trả, tay vòng qua ôm lấy cổ hắn trao nhau nụ hôn dai dẳng.
Hắn rất nhanh đã cởi bỏ hết trang phục của cả hai, hai người quấn quýt lấy nhau đến rạng sáng mới kết thúc rồi ôm nhau say giấc.
Đến sáng, hắn đã tỉnh lại nhưng vẫn chưa muốn rời, muốn ở lại ngắm cậu, ôm cậu thật lâu.

Tự hỏi có phải hắn đang nằm mơ hay không.

Nếu không sao cậu lại đột ngột thay đổi như vậy.

Làm biết bao nhiêu là chuyện cũng chẳng thấy động lòng mà bây giờ lại.........hay lại say quá làm loạn nữa đây.


Có khi tỉnh dậy lại quên mất hoặc phủ nhận cũng nên.
Đưa tay nhéo má cậu một cái rồi bước xuống giường, dự là sẽ đi chuẩn bị gì đó cho cậu ăn vì biết chắc hôm qua không có gì vào bụng lại còn trận vận động hôm qua nên muốn bồi bổ cậu lại.
Sự thật là hắn vừa đặt chân xuống giường, cậu đã nhào tới ôm chặt hắn từ phía sau.
"Anh đi đâu?"
"Em......."
"Chuyện hôm qua, em nhớ.

Em biết mình đang làm gì?"
Hắn bây giờ mừng còn hơn bắt được vàng, cảm xúc cứ lâng lâng thế nào á.

Cứ như mới cưới được vợ ngày hôm qua vậy, người mình thích cũng thích mình.

Cảm xúc mấy ai hiểu đây, hắn hạnh phúc sắp chết tới nơi rồi.

Nở một nụ cười thật tươi quay qua đối mặt cậu.
"Anh có đang nằm mơ không?" Nói rồi lấy tay tát mạnh vào mặt mình một phát đỏ ửng.
Cậu cười đưa tay lên xoa lấy nơi hắn vừa đánh, hắn thuận theo nắm chặt tay cậu áp lên mặt mình nhìn cậu tiếp tục cười.
"Anh không thích?" Cậu biết hắn vui nhưng thấy hành động vừa rồi của hắn ,cậu càng vui hơn khi thấy hắn coi trọng mình đến vậy.
"Không.

Anh thích, rất thích.

Nhưng sao em lại......?"
"Thấy anh tốt, không được sao?" Biết là lý do không thuyết phục nhưng vẫn nói còn hơn im lặng.

Chẳng lẽ lại đi nói là vì ghen, vì sợ anh bị người khác cướp mất sao? Nói vậy chẳng khác nào làm anh càng đắc ý.
Hắn thừa biết không phải nhưng vì mừng quá nên thôi.

Bất luận cậu là vì lý do gì cũng không quan trọng bằng việc cậu đáp lại tình cảm của hắn.
"Hôm qua em chắc là không ăn gì rồi, để anh đi kiếm gì cho em ăn".


Hắn vừa xoay người liền bị cậu một lần nữa ôm chặt.
"Không cần, anh ở đây với em là được".
"Bảo bối, Hôm qua em đi uống ở chỗ nào? Cho anh xin cái địa chỉ"
"Anh hỏi làm gì?"
"Anh muốn biết bia ở đó được nhập khẩu từ đâu, thành phần là gì, có bỏ gì vào đó không mà biến em được như vậy".
Anh....."
"Thôi anh giỡn, bảo bối đừng giận".
Tuy nói là giỡn nhưng thật ra là thật, hắn thật sự rất muốn rất muốn biết nguyên nhân do đâu.
Khoảng 30 phút sau, hắn và cậu quần áo chỉnh tề bước ra ngoài, cùng nhau giúp ông trồng cho hết đống rau còn dư hôm qua vẫn chưa xong.
Một lúc sau, một vị khách không mời mà đến xuất hiện, ngồi xuống trước mặt giựt lấy đồ trong tay cậu.
"Cản Đường,cậu đang làm cái quái gì đó? Trả đây!"
"Tôi tên Cản Đươn, không phải Đường ok?"
Cậu nghĩ: Cái tên chẳng có chút gì gọi là ý nghĩa, tôi đây là tốt bụng giúp cậu thêm dấu cho có nghĩa.

Đã không cảm ơn còn bắt lỗi.
Cản Đươn này đối với cậu chẳng có chút thiện cảm nào, hễ thấy cậu được người khác khen hay được người khác để ý thì luôn tìm cách phá đám.

Nói xấu cậu hết lần này đến lần khác, luôn bày cách hại cậu nhưng cũng may không khi nào đạt được như ý muốn.
Cậu lại bảo: "Trả!"
"Nè, người đó là bạn cậu hả?"
"Thì sao?"
"Có người yêu chưa?"
"Rồi".
"Ai?"
"Liên quan gì tới cậu, không lập tức cút thì búa vào mồm nhá".
Vẫn chưa buông tha, cậu ta vẫn tiếp tục nói làm cậu sắp nổi bão tới nơi.
"Hoàn hảo như vậy, không có người yêu cũng uổng.

Nhưng người đó có hơn Cản Đươn này không chứ.

Thiệt là càng nhìn càng thích, cứ bị cuốn hút làm sao ấy.


Mà......."
Không đợi y nói hết câu, cậu đã nhào tới dí sát người vào tai y: "Lập tức câm họng và cút!"
"Cậu..." Y lấy tay xoa xoa lỗ tai mình đã xém bị cậu la cho điếc.
"Còn không mau biến, có tin tôi tại đây làm thịt cậu không?"
Y hớt ha hớt hãi chạy khỏi đó, biết cậu từ đó đến giờ nên rất tin cậu nói được làm được.

Trước đây y đã từng ăn rất nhiều cú đấm từ cậu.

Nhưng vì ngựa quen đường cũ mà lúc nào cũng kiếm chuyện.

Mỗi lần như vậy đều bị cậu rượt đánh khắp xóm mà không ai dám ra ngăn.
"Em đòi làm thịt ai?" Căn bản hắn vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cậu, vì hơi xa nên hắn không nghe rõ hai người nói gì.

Đến khi hắn lại gần thì nghe được câu cuối mà cậu nói.
"..." Cậu không trả lời, liếc hắn một cái rồi đi một mạch vào nhà.
Còn hắn vẫn tiếp tục làm cho xong như lời đã hứa với ông trước đó.

Dù gì thì cách gây ấn tượng với nhà vợ cũng không tồi.
Lát sau là tới giờ ăn, cậu bị gia đình kêu ra gọi hắn vào ăn cơm.

Mặc dù hậm hực không muốn đi nhưng chân vẫn cứ bước.
"Ăn cơm".
"..." Hắn thấy cậu ăn nói cộc lốc cùng với thái độ vừa rồi, thiết nghĩ mình đã làm gì sai cơ chứ.
"Nè"..


Bình luận

Truyện đang đọc